Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Nhìn công chúa Thanh Hà mới lộ tài năng, Tôn Tú vui buồn không lộ rõ, không khỏi để lộ vẻ tán thưởng, nói: “Nếu con là nam tử thì tốt biết bao. Đến lúc đó con chính là Thái tử, ta sẽ là người ủng hộ lớn nhất của con, hoàng vị hoàn toàn không đến lượt tên Triệu vương thứ tử của Bách phu nhân kia.”

Quân thần vạch mặt, ghét bỏ lẫn nhau. Kiến Thủy Đế ghét bỏ Tôn Tú xuất thân hàn môn. Tôn Tú cũng ghét bỏ Triệu vương là thứ tử, ánh mắt thiển cận, qua cầu rút ván.

Thanh Hà hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ này của Tôn Tú, mẹ Dương Hiến Dung từng nói với nàng, nếu nàng là đàn ông thì chẳng qua là con rối lớn sinh ra con rối nhỏ, căn bản không sống nổi, làm Thái tử còn nguy hiểm hơn làm Hoàng đế.

Thanh Hà sẽ không bị Tôn Tú dắt mũi dẫn đi, tiếp tục truy hỏi: “Tôn Thừa tướng đưa ra lựa chọn rồi sao? Là điều khiển Kiến Thủy Đế, hay là giết Hoàng đế rồi điều khiển một Hoàng đế ngốc nghếch?”

Tôn Tú im lặng một hồi, mãi đến khi nước trà trên bàn trà trước mặt hai người đều lạnh lẽo, ông ta mới lấy ra một cái vòng tay khảm thạch anh từ trong ngăn kéo dưới chiếc bàn thấp, ông ta xoay tròn viên thạch anh trong suốt trên vòng tay sang trái ba lần, sang phải hai lần, thạch anh văng ra, bên trong là bột phấn màu vàng nhạt, ông ta nói:

“Loại độc này tên là Đoạn Trường, mùng một tháng Chạp là sinh thần mười hai tuổi của công chúa. Hoàng đế vì lấy lòng người của hoàng thất mà đã sớm lệnh cho Lễ bộ tổ chức lớn, chuẩn bị đại yến sinh thần của công chúa. Trong quá trình yến hội mà Lễ bộ định ra, ở giữa có một mục là công chúa mời rượu Hoàng đế — đến lúc đó công chúa vụng trộm rắc Đoạn Trường vào trong rượu là con hoàn thành nhiệm vụ, chuyện còn lại giao cho ta.”

Thế mà lại muốn Thanh Hà tự tay hạ độc Kiến Thủy Đế!

Thanh Hà ngồi trên chiếu ấm, cứng đờ giống như một bức tượng ngay tức khắc.

Tôn Tú xoay thạch anh về chỗ cũ của vòng tay, cười nói: “Công chúa, dân gian có câu tục ngữ, gọi là “há miệng chờ sung”. Công chúa không cố gắng làm gì cả, chỉ động mồm mép một chút là có thể có được lợi ích sao? Không dễ như vậy đâu, há miệng thì không chờ sung rụng được, vì để cam đoan công chúa và ta là người trên cùng một thuyền, nhất định phải mạo hiểm trả giá.”

“Ngày yến hội sinh thần đó, ta có thể cam đoan hơn một nửa hộ vệ là người của ta, nhưng chắc chắn Hoàng đế có tâm phúc ở đó, nếu như ta tùy tiện điều khiển bọn họ thì Hoàng đế thế nào cũng sinh nghi. Nhưng mà, cữu cữu con Tôn Hội lúc đó đã kiểm soát thành Kim Dung, giấu Thái thượng hoàng và Thái hậu trong rương vận chuyển vào yến hội. Hoàng đế vừa chết, rắn mất đầu, tâm phúc đã mất đi người có thể tận hiến. Đến lúc đó ta mời Thái thượng hoàng và Thái hậu ra, vung tay lên hô, tiêu diệt nghịch thần, ủng hộ Hoàng thượng phục vị, đầu hàng không giết.”

“Thái thượng hoàng chính là thiên tử chính thống, những tâm phúc kia phần lớn đều sẽ đầu hàng, chúng ta sẽ có thể khống chế ngay toàn trường. Đây chính là kế hoạch diệt trừ Hoàng đế của ta.”

Tôn Tú đặt vòng tay khảm thạch anh lên bàn trà: “Ta dám, công chúa có dám không?”

Thanh Hà lấy lại tinh thần, hỏi: “Tại sao lại là ta?”

Tôn Tú nói: “Bởi vì nếu như ta đi mời rượu thì Hoàng thượng nhất định sẽ không uống. Hoàng thượng đã cảnh giác ta, một lòng muốn nâng đỡ ngụy quân tử chỉ có bề ngoài là Kê Hầu trung, thay thế ta đi. Nhưng con không giống vậy, vào ngày Hoàng đế đăng cơ, chuyện chim trĩ con đã trích dẫn điển cố phượng hoàng đến lễ, hóa giải sự lúng túng, con vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, con mời rượu Hoàng đế, Hoàng đế sẽ không sinh nghi.”

Trong lời nói của Tôn Tú tràn đầy sự ghen tỵ và oán hận đối với Kê Hầu trung.

Ngay cả vòng tay Tôn Tú cũng đã chuẩn bị xong cho Thanh Hà, tuyệt đối không phải là tạm thời nảy ra ý nghĩ.

Thanh Hà cười nói: “Thật ra hôm nay ta không cần mở miệng, Tôn Thừa tướng đã đưa ra lựa chọn rồi, chỉ là muốn lợi dụng ta thôi. Như vậy cũng tốt, tuy ta là nữ tử nhưng cũng có giá trị lợi dụng trong lòng Tôn Thừa tướng, là một đối tượng có thể hợp tác. Hy vọng sau này ta và Tôn Thừa tướng gặp mặt, Thừa tướng đừng có dễ dàng hạ lệnh đuổi khách nữa.”

Tôn Tú thấy Thanh Hà làm ra dáng vẻ người lớn thì nói: “Mẫu thân con chỉ có xuất thân và khuôn mặt đẹp, nhưng tính cách yếu đuối, chỉ biết tình cảm nam nữ, xuân đau thu buồn, tuy có một nửa huyết thống của Lang Gia Tôn thị ta nhưng lại không khác nữ tử của sĩ tộc bình thường. Ta đẩy nó lên vị trí Hoàng hậu, hy vọng nó trở thành Giả Nam Phong thứ hai có thể khống chế quyền hành, thế nhưng nó làm ta quá thất vọng, không chỉ không có chút hứng thú nào với quyền thế, ngay cả nhi tử cũng không sinh, mỹ nhân gỗ như vậy không làm con rối thì làm gì?”

“Nhưng mà biểu hiện gần đây của công chúa khiến cho ta rất vui mừng, dã tâm và sự thông minh của con rất giống người Lang Gia Tôn thị chúng ta.” Tôn Tú nhìn chăm chú vào mắt Thanh Hà, đưa vòng tay cho nàng:

“Đây là hạng mục kiểm tra đầu tiên của con, nếu như con thông qua được, vậy thì từ nay về sau ta sẽ chậm rãi chuyển giao giao thiệp và quyền thế của Tôn gia vào tay con, cữu cữu con là một phá gia chi tử, ta thà giao Tôn gia cho con. Chỉ là xem con có nhận được hay không.”

Tôn Tú miêu tả cho Thanh Hà một tiền đồ tốt đẹp… hoặc là vẽ ra một cái bánh sữa thơm ngọt.

Nhưng đối với Thanh Hà mà nói, bất kể là tiền đồ hay là bánh nướng thì nàng đều không có lựa chọn nào khác.

Thanh Hà đứng lên, nhã nhặn đưa tay phải ra: “Làm phiền tằng ngoại tổ phụ đeo lên cho ta. Tiệc sinh thần mùng một tháng Chạp, ta sẽ dùng hành động thực tế để trả lời ngài là Thanh Hà ta nhận được.”

“Tốt!” Tôn Tú nửa quỳ đeo vòng tay lên cho Thanh Hà.

Cùng lúc đó, trong vườn Kim Cốc, Phan Mỹ nhân đang ở trong vườn ngắm cảnh, phong cảnh, đình đài lầu các ở đây đều hơn một bậc so với Hoa Lâm Viên trong hoàng cung.

Phan Mỹ nhân đi lên cao, nghỉ ngơi ở một tòa lầu giữa núi. Thị nữ ở một bên nói: “Tòa lầu này lên là Lục Châu lâu, chính là nơi năm đó ái thiếp Lục Châu của Thạch Sùng té lầu.”

Thạch Sùng là chủ nhân cũ của vườn Kim Cốc, cũng là vây cánh của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong. Tôn Tú giết Thạch Sùng, chiếm đoạt vườn Kim Cốc, còn coi trọng Lục Châu xinh đẹp nhất vườn Kim Cốc, muốn nạp làm thiếp thất, lệnh cho bà ấy dâng hiến điệu múa ở trong lầu.

Lục Châu không chịu, nhảy lầu bỏ mình.

Phan Mỹ nhân đứng phía sau lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên núi đá phía dưới còn lưu lại một vệt màu đỏ, nghe nói là do máu của Lục Châu nhuộm thành, mấy năm nay đều chưa từng biến mất.

Thỏ chết cáo buồn, Phan Mỹ nhân nhớ tới cha Phan An phong hoa tuyệt đại, bà nội bảy mươi sáu tuổi và các thân thích đã chết — Tôn Tú kéo theo tam tộc Phan gia, trong đó bao gồm tộc của vợ, ngay cả nhà cậu của Phan Mỹ nhân cũng bị chặt đầu toàn bộ.

Tôn Tú… hai tay Phan Mỹ nhân nắm lan can thật chặt, gần như muốn bóp nát gỗ, xương ngón tay nhô lên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng đường.

“Phan Mỹ nhân, công chúa Thanh Hà phải khởi hành hồi cung rồi.” Một tiểu cung nữ đi tới nói.

Phan Mỹ nhân tỉnh táo lại từ trong thù hận ngập trời, nhìn sắc trời xám xanh: “Biết rồi, bỏ vào trong xe một cái chậu than, ta thấy trên đường sẽ có tuyết rơi, đừng để công chúa bị lạnh.”

“Vâng.” Tiểu cung nữ lui ra.

Cuối cùng Phan Mỹ nhân liếc nhìn núi đá màu đỏ dưới lầu, thầm nghĩ: Lục Châu, rất nhanh thôi ta sẽ có thể vì người còn có người nhà của ta mà báo thù, Tôn Tú sẽ phải chết!

Tuy Phan Mỹ nhân là nữ quan nhị phẩm nhưng thân phận là quan nô, đi ra ngoài phải được sự đồng ý của chủ nhân.

Thanh Hà vội vàng nói: “Phan Mỹ nhân xin cứ tự nhiên, về trước khi cửa cung đóng lại là được.”

Ba người Phan Mỹ nhân, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục cùng với mẹ Dương Hiến Dung là khuê mật tốt trao khăn, không có gì giấu nhau, cho nên Thanh Hà tôn kính với Phan Mỹ nhân giống như trưởng bối, những gì Phan Mỹ nhân yêu cầu, nàng đều sẽ đồng ý.

Phan Mỹ nhân nói cảm ơn, mang giày vào rồi đi xuống xe ngựa.

“Mỹ nhân khoan đã!”

Phan Mỹ nhân quay đầu, thấy Thanh Hà nhô đầu ra từ cửa sổ xe, đưa lò sưởi tay ra: “Bên ngoài lạnh, Mỹ nhân cầm lò sưởi tay của con làm ấm đi, con vừa thêm than củi, có thể ấm được cả ngày đấy.”

Trong lòng Phan Mỹ nhân ấm áp, hai tay nhận lấy lò sưởi tay: “Đa tạ công chúa.”

Thái hậu và công chúa đều có huyết thống của Tôn Tú, thế nhưng mẹ con bọn họ hoàn toàn không giống Tôn Tú tội ác chồng chất.

Người Phan gia đều được an táng tại góc Tây Bắc của núi Mang, Phan Mỹ nhân đội mũ màn màu đen lên, cưỡi ngựa nhanh chóng mà đi.

Đến nghĩa trang Phan gia, Phan Mỹ nhân nhanh chóng thay đổi trang phục trong phòng của người thủ lăng, ăn mặc thành dáng vẻ của người phụ nữ bình thường, bọc cung trang hoa lệ và đồ trang sức vào trong bao quần áo, sau đó cưỡi ngựa vào thành đi thẳng đến tứ di lý.

Trước đó đã nói qua, các khu vực thành thị của thành Lạc Dương được quy hoạch ba trăm bước làm một lý, tổng cộng hai trăm hai mươi lý, mỗi một lý đều có công năng riêng, tứ di lý chính là khu cư trú của người di tản tứ phương.

Tứ di lý có cô nương Lâu Lan* da trắng như tuyết, nhảy điệu múa của người Hồ điên cuồng xoay tròn ở cổng quán rượu; có nô lệ Côn Luân da đen như than, đi từ Tây Hải xa xôi đến, từng nhánh thương đội lạc đà chen lấn làm cho khách trạm đông nghịt, nơi này là một trong những lý giàu có phồn hoa nhất thành Lạc Dương.

(*) Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại từ thế kỷ II TCN ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc).

Phan Mỹ nhân tới một cửa hàng bán hương liệu, chưởng quầy vừa thấy bà thì dẫn bà tới sương phòng ở hậu viện.

Bước vào cửa phòng là đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Trên giường là một người đàn ông to lớn như núi đang nằm, mũi cao mắt sâu, một đôi lông mày trắng nghiêng xéo vào tóc mai, chính là sát thần Hung Nô, Lưu Diệu.

Lưu Diệu đang mê man nhưng vẫn cảnh giác, nghe thấy có người đến gần, ông cũng không mở mắt ra mà đã rút đao từ dưới gối: “Ai!”

“Là ta, Phan Đào.” Phan Mỹ nhân cởi cái chuông lớn chắn gió nửa che mặt — chuông lớn chính là áo choàng liền mũ, bởi vì mặc lên người giống như trùm chuông đồng cho nên gọi là chuông lớn.

Lưu Diệu để đao xuống: “Muội tới làm gì? Có phải Hiến Dung xảy ra chuyện rồi không?”

Phan Mỹ nhân ngồi trên cái Hồ sàng bên cạnh — cũng chính là cái ghế gập: “Bây giờ Tôn Tú và Hoàng đế cắn nhau, Tôn Tú sẽ không bỏ qua cái thẻ đánh bạc là Thái hậu, cho nên Thái hậu tạm thời không nguy hiểm tính mạng, ngược lại là huynh, bây giờ thân thể huynh thế nào rồi? Thái hậu nghe tin bất ngờ là huynh bị đâm, rất lo lắng, muốn ta đến thăm bệnh tình của huynh.”

Lưu Diệu giãy giụa ngồi dậy từ trên giường: “Muội nói cho nàng ấy biết, ta không sao, vết thương đang khép lại, một tiểu cô nương không có nhiều sức lực lắm, không làm bị thương yếu điểm là thận, dưỡng một tháng là khỏi.”

Chưởng quầy ở một bên không nhịn được nói: “Điện hạ của chúng ta phúc lớn mạng lớn — chỉ khoảng cách ngắn của móng tay là đâm trúng thận rồi.”

“Im miệng!” Lưu Diệu trừng mắt nhìn, dọa cho chưởng quầy lập tức lui ra.

Phan Mỹ nhân nói: “Thái hậu rất xin lỗi, công chúa đối với huynh hoàn toàn không biết gì cả, cho rằng huynh là bọn bắt cóc tống tiền cho nên không tin huynh. Mặt khác, tiểu thiếu niên ngày đó bắn tên là nhi tử Vương Duyệt của Tào tỷ tỷ (Tào Thục), sau này xin giơ cao đánh khẽ, đừng làm tổn thương đến Vương Duyệt.”

Lại thêm một báu vật đánh không được chửi không được. Lưu Diệu rất đau đầu, thậm chí còn hơn cả cơn đau ở eo: “Ta biết rồi. Nàng ấy còn dặn dò gì nữa?”

Phan Mỹ nhân nói: “Hết rồi, Thái hậu nói, sau này đều không cần làm phiền huynh, xin huynh an tâm dưỡng thương, quay về bộ lạc Hung Nô.”

Lưu Diệu hỏi: “Nàng ấy mặc kệ sự sống chết của nữ nhi báu vật?”

Phan Mỹ nhân nói: “Tào tỷ tỷ về rồi, tỷ ấy có cách bảo vệ công chúa.”

Lưu Diệu tự giễu cười một tiếng: “Vậy ta thì sao? Ta là một con chó nàng ấy gọi là đến đuổi là đi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK