Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Đối mặt với sự bực tức của Lưu Diệu khi chán ghét làm một con chó, Phan Mỹ nhân ra dáng vẻ giải quyết việc chung: “Được, ta sẽ chuyển nghi vấn của huynh cho Thái hậu.”
Miệng của Phan Mỹ nhân còn hung ác hơn đao của Thanh Hà.
Lưu Diệu tức giận đến mức nghẹn họng, vết thương ở eo bắt đầu đau.
“Nếu như không có chuyện gì khác thì ta cáo từ trước đây.” Phan Mỹ nhân khoác chuông lớn, nâng lò sưởi tay lên.
Lưu Diệu nhìn chằm chằm vào lò sưởi tay bằng đồng khảm ngọc: “Đây là vật cũ của nàng ấy đúng không? Trước kia ta từng thấy nàng ấy dùng.”
Phan Mỹ nhân nói: “Đúng vậy, công chúa Thanh Hà thích nên Thái hậu tặng cho con bé rồi, mạng của Thái hậu cũng có thể cho con bé. Hôm nay lạnh, công chúa đã đưa lò sưởi tay cho ta.”
Lại thở dài: “Thái hậu này… trong lòng chỉ có người khác, không có bản thân mình. Trước kia vì cứu ta một mạng, tỷ ấy cam tâm tình nguyện gả cho người ngốc nghếch, trở thành cá chậu chim lồng. Bây giờ bị giam ở thành Kim Dung có đi không về, tỷ ấy chưa từng cân nhắc sự sống chết của mình, chỉ muốn cứu công chúa Thanh Hà. Công chúa giống như tỷ ấy, cũng không để ý an nguy của mình, chỉ muốn cứu phụ mẫu thoát khỏi ổ ma thành Kim Dung này, vì thế, công chúa không tiếc mạo hiểm mà cùng tên khốn kiếp Tôn Tú này tranh ăn với hổ, đặt bản thân vào hiểm cảnh. Một đời lại một đời, khi nào mới là điểm cuối.”
“Tiểu cô nương lòng dạ độc ác kia có tính cách giống nàng ấy?” Trong mắt Lưu Diệu tràn đầy sự khinh thường, chung quy vừa gặp mặt đã đâm ông một đao, để lại ấn tượng đầu tiên tồi tệ, khó mà phai mờ, ông nói:
“Không thể nào, không chỉ tính cách mà tướng mạo cũng kém rất xa. Ta vừa nhìn thấy tiểu công chúa kia, còn tưởng rằng tìm nhầm người, tướng mạo quả thật bình thường, thật sự không giống nữ nhi ruột của nàng ấy.”
Phan Mỹ nhân quát lớn: “Ta thấy tận mắt công chúa ra đời, sao có thể là giả được? Huynh đừng có chất vấn thân phận của công chúa.”
Lại hỏi: “Huynh cảm thấy dáng dấp ta thế nào?”
Phan Mỹ nhân có cha là Phan An, tuyệt thế mỹ nam Phan An, Đàn lang trong lòng phụ nữ Đại Tấn, tướng mạo đương nhiên cũng thuộc hàng mỹ nữ đỉnh cấp nhất Đại Tấn.
Lưu Diệu nhất thời bị oán đến mức nói không ra lời.
Bởi vì chỉ cần từng thấy nhan sắc thần tiên của Dương Hiến Dung, bất kỳ phụ nữ xinh đẹp nào so sánh với bà ấy đều là tướng mạo bình thường, bao gồm cả Phan Mỹ nhân.
Cho nên, Lưu Diệu cảm thấy tướng mạo Thanh Hà bình thường cũng không phải là ông bị mù, thật ra đã có Dương Hiến Dung giữ ấn tượng ban đầu làm chủ đạo rồi.
Phan Mỹ nhân nói: “Cáo từ.”
Lưu Diệu che eo đuổi theo: “Mỹ nhân khoan đã.”
Phan Mỹ nhân dừng lại, quay người: “Chuyện gì vậy?”
“Cái đó…” Lưu Diệu có chút khó xử, tình yêu đáng chết khiến ông luôn không có chút tôn nghiêm nào, không hề có ranh giới cuối cùng, ông ngập ngừng nói:
“Câu… “Ta là con chó nàng ấy gọi thì tới đuổi thì đi sao” mà vừa rồi ta nói, xin Phan Mỹ nhân đừng chuyển lời lại với nàng.”
Ngay cả lời phàn nàn cũng không dám để nàng ấy nghe thấy.
Sát thần có tiếng hung tàn ở bên ngoài, cũng có lúc hèn mọn giống như bụi đất.
Quen biết đã nhiều năm, Phan Mỹ nhân cũng không bất ngờ, bà nói: “Ta biết rồi.” Quét mắt nhìn ông một cái: “Vẫn chưa chịu thành thân sinh con? Lưu Uyên không tạo áp lực với huynh à?”
Lưu Uyên chính là cha nuôi của Lưu Diệu, thủ lĩnh Hung Nô.
Năm đó thiên tử Đại Hán Lưu Bang gả công chúa cho Mạo Đốn thiền vu của Hung Nô, bởi vì công chúa Đại Hán họ Lưu, thân phận tôn quý, mà lúc đại hôn, Lưu Bang và Mạo Đốn thiền vu kết làm anh em cho nên thế hệ sau của công chúa đều sửa thành quốc họ của Đại Hán — Lưu.
Ngụy, Thục, Ngô của Trung Nguyên Tam Quốc diễn nghĩa, nội bộ của Hung Nô phương Bắc cũng phân tranh không ngừng, chia tách ra thành Nam Hung Nô và Bắc Hung Nô. Thủ lĩnh của Nam Hung Nô chính là hậu duệ của Mạo Đốn thiền vu, vẫn luôn lấy họ Lưu làm vinh quang, thành viên vương thất thường xuyên phái người đến Thái Học viện ở Lạc Dương học tập, tiếp thu sâu sắc ảnh hưởng của nền văn minh Trung Nguyên.
Lúc thanh thiếu niên Lưu Uyên ở Lạc Dương làm Thế tử con tin, thơ ca huyền học gì cũng học ra dáng.
Lưu Diệu cũng là hậu duệ của công chúa và thiền vu, từ nhỏ mất cha, trong nhà không có nam đinh cường tráng thì không có cách nào sinh tồn trên thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, quả phụ mang theo ông đến tứ di lý ở Lạc Dương mua bán hương liệu duy trì cuộc sống — bây giờ cửa hàng hương liệu mà Lưu Diệu ẩn thân là chỗ ở cũ của ông.
Lưu Diệu từ nhỏ lăn lộn trên đường phố Lạc Dương, nổi tiếng là rất thích tranh đấu tàn nhẫn, một đôi lông mày trắng cực kỳ bắt mắt, lúc ở trong tứ di lý kéo bè kéo lũ đánh nhau thì được Lưu Uyên đồng tông nhận làm con nuôi, dốc lòng bồi dưỡng, trở thành Đại tướng nổi bật nhất dưới tay Lưu Uyên.
Lưu Uyên kết thúc kiếp sống con tin, lúc tranh đoạt vị trí thiền vu, Lưu Diệu dựa vào vũ lực và trí tuệ, giúp cha nuôi giành được bảo tọa, trở thành sát thần Hung Nô.
Sát thần gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn. Lưu Uyên vì con nuôi mà giới thiệu danh môn thục nữ cũng đều bị Lưu Diệu khéo léo từ chối.
Thà bảo vệ tình yêu vô vọng chứ cũng không muốn chịu đựng kết hôn sinh con.
Phan Mỹ nhân không khỏi bội phục tên đàn ông si tình này: “Huynh đừng có bất kỳ ảo tưởng gì với tỷ ấy nữa, tỷ ấy không có khả năng đi theo huynh, ở đây tỷ ấy có quá nhiều nỗi lo lắng.”
Lưu Diệu nói: “Ta yêu nàng ấy, không liên quan gì đến nàng ấy cả.” Ngoài miệng thì nói dễ dàng nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ, Lưu Diệu cũng đâm Phan Mỹ nhân một đao: “Vì sao Mỹ nhân không kết hôn?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Phan Mỹ nhân lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao? Đại nô tỳ sinh ra tiểu nô tỳ? Phan gia có một mình ta làm nô là đủ rồi.”
Phan Mỹ nhân quay đầu bước đi, Lưu Diệu biết mình lỗ mãng nhưng không đuổi theo xin lỗi, ông hy vọng có lần dạy dỗ này, Phan Mỹ nhân đừng khuyên ông hết hy vọng với Dương Hiến Dung nữa, ông nghe đến mức thực sự bực mình.
Yêu người mình yêu, không oán không hối, liên quan gì đến người khác. Sự tốt tính của Lưu Diệu chỉ đối với một mình Dương Hiến Dung, những người khác thì ông không khách khí.
Lại nói công chúa Thanh Hà mang theo vòng tay có giấu độc Đoạn Trường hồi cung, cách mùng một tháng Chạp chỉ còn hai mươi bảy ngày, nàng nhất định phải đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời. Lúc ấy nàng ở vườn Kim Cốc làm bộ bình tĩnh, dùng để trấn định lão hồ ly Tôn Tú này, giống như uống một ly rượu tác dụng chậm vô cùng mạnh, lúc ấy không cảm thấy gì, bây giờ “hơi rượu” xông lên, nàng căng thẳng đến mức chuyển động vòng tay trên cổ tay, nghĩ đến các loại tình huống vào ngày đó tiến lên dâng rượu độc.
Trực giác nói cho nàng biết, theo việc giữa Tôn Tú và Kiến Thủy Đế càng ngày càng căng thẳng, cha mẹ ở thành Kim Dung sẽ càng ngày càng nguy hiểm, đây là một cuộc đấu tranh ngươi chết ta sống, không thể kéo dài được.
Thanh Hà không thể không bội phục, Tôn Tú chính là âm mưu làm giàu, kế hoạch của ông ta có phần thắng rất lớn.
Vấn đề bây giờ là, dù cho nàng dâng rượu thành công, Kiến Thủy Đế độc phát tại chỗ, nàng rất có thể sẽ bị thị vệ hoảng loạn chặt thành thịt nát, hoàn toàn không được nhìn thấy cha quay lại vị trí cũ, lần nữa đăng cơ.
Sự sợ hãi đối với cái chết và bản năng muốn sống khiến Thanh Hà vô cùng xoắn xuýt.
Trong đầu Thanh Hà có hai người đang đánh nhau, cung nhân đưa lên một cái thiếp mời: “Công chúa điện hạ, Kỷ Khâu Hầu phu nhân Tào Thục đưa thiếp mời tới.”
Kiến Thủy Đế đề bạt chức quan và tước vị cho sĩ tộc, Kỷ Khâu Tử Vương Đạo bởi vì xuất thân sĩ tộc đỉnh cấp — Lang Gia Vương thị, thăng liền hai cấp, trở thành Kỷ Khâu Hầu, Tào Thục cũng thành Kỷ Khâu Hầu phu nhân, Vương Duyệt trở thành Kỷ Khâu Hầu Thế tử.
Vậy mà Tào Thục lại không quay về Kiến Nghiệp ở Giang Nam?
Thanh Hà kinh hãi: Chẳng lẽ Vương Duyệt cảm thấy mình bán huynh ấy, lúc đó đã đổi khách trạm, dẫn đến việc Tào Thục đến bây giờ cũng không tìm được con trai?
Thanh Hà mở thiếp mời ra, Kỷ Khâu Hầu phu nhân Tào Thục nói gần đây bà ấy nhận được mấy bức chữ của Vệ phu nhân, đặc biệt mời nàng đến nhà cùng nhau thưởng thức.
Thời kỳ Ngụy Tấn, bởi vì công nghệ chế tạo giấy đã thành thục, về cơ bản đã thay thế thẻ tre truyền thống, công cụ viết từ đao khắc biến thành bút lông, bút lông và giấy kết hợp, có thể nhu có thể cương. Mỹ cảm thư pháp dần dần đạt được sự coi trọng và tôn sùng của mọi người, bắt đầu xuất hiện danh gia thư pháp.
Vệ phu nhân là nữ thư pháp trứ danh hiếm có của thời đại này, xuất thân Hà Đông Vệ thị nổi tiếng với thư pháp. Vệ phu nhân có người chị Vệ thị gả đến Lang Gia Vương thị, cùng Kỷ Khâu Hầu phu nhân Tào Thục là chị em dâu đồng tộc, quan hệ không tệ, cho nên Tào Thục thỉnh thoảng có thể lấy được chữ của Vệ phu nhân.
Có điều, Thanh Hà hiểu được Tào Thục nói chữ của Vệ phu nhân chỉ là lấy cớ, Kiến Thủy Đế nhiều tai mắt, nàng không thể tùy tiện xuất cung, mỗi lần ra ngoài đều phải lấy cớ đầy đủ, tránh làm cho người ta nghi ngờ.
Thanh Hà nói: “Nói với Kỷ Khâu Hầu phu nhân, ngày mai ta nhất định sẽ đi.”
Ngày hôm sau, Thanh Hà đến Vĩnh Khang lý, nơi này là nơi gia tộc Lang Gia Vương thị ở, danh nhân quan lớn tụ tập.
Ví như hàng xóm của nhà Vương Duyệt là Vương Nhung, ông ấy là một trong Trúc lâm thất hiền, cùng thế hệ với Kê Khang, cha của Kê Hầu trung, đứng đầu huyền học, nhân vật cấp đại thần của giới văn học được nhiều người ủng hộ nhất.
Các độc giả còn nhớ việc chấn động Kê Hầu trung xuất hiện ở thành Lạc Dương như hạc giữa bầy gà chứ?
Lúc ấy Vương Nhung không hề thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói một câu: “Hạc giữa bầy gà sao? Các ngươi chưa từng nhìn thấy cha của nó thôi.” Nhìn xem, đây chính là ánh mắt của nhân vật lớn cấp bậc tông sư. Lúc ông ấy và Kê Khang uống rượu bàn luận huyền học rèn sắt trong rừng trúc, lõa thân chạy huýt sáo dài, Kê Hầu trung còn chưa ra đời đâu.
Bởi vì nhìn không nổi Kiến Thủy Đế Tư Mã Luân là thứ tử đoạt vị, danh bất chính, ngôn bất thuận, cùng với Tể tướng hàn môn Tôn Tú, Vương Nhung lấy cớ ăn phải đồ lạnh phát tác, bị bệnh, từ chối không ra làm quan.
Dưới sự làm nền của những đại nhân vật cấp bậc thần linh này, đường đường là Kỷ Khâu Hầu phủ ở trong Vĩnh Khang lý được xem như là “nhà nhỏ cửa nhỏ”, không khoa trương chút nào.
Thanh Hà đến Vương gia, Tào Thục hành lễ trước.
“Kỷ Khâu Hầu phu nhân bình thân.” Thanh Hà cho một đám cung tỳ thái giám lui ra: “Các ngươi lui ra, ta muốn yên tĩnh thưởng thức chữ của Vệ phu nhân.”
Đám người lui ra, Tào Thục không nhịn được ôm chặt lấy Thanh Hà: “Công chúa, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi. Lần này ta đến, không chỉ mang Vương Duyệt đi mà còn muốn đưa con đi, ở Giang Nam thế cục bình ổn, ở đó an toàn.”
Thanh Hà ngẩn ra.
Tào Thục vội vàng nói: “Ta biết con nhớ thương Thái thượng hoàng và Thái hậu, nhưng con vẫn là đứa trẻ, ta xin lỗi, những thứ này vốn không nên là thứ con phải chịu. Con phải nghe lời, theo ta đi Giang Nam.”
Ta xin lỗi, những thứ này vốn không nên là thứ con phải chịu. Vì sao mẹ và Tào phu nhân đều nói với mình như vậy?
Mình là con gái của bà ấy, con gái duy nhất, bà ấy yêu thương mình như vậy, mình không chịu thì ai chịu?
Có điều, trải qua một phen tranh đấu gay gắt, Thanh Hà đã trưởng thành hơn trước kia một chút, không còn cứng đối cứng, vừa khóc vừa gào với người lớn nữa, nàng biết cách ngoài nóng trong lạnh, cảm thấy không vui nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, nàng nói:
“Được, con ở lại đây cũng liên lụy. Có điều con muốn đợi sau sinh thần mười hai tuổi rồi mới đi theo Tào phu nhân đến Giang Nam. Cùng phụ mẫu đón sinh thần, nếu không, cả đời này đều sẽ tiếc nuối.”
Thanh Hà cũng không cố chấp như Thái hậu nói, Tào phu nhân vui mừng: “Được, ta đồng ý với con. Duyệt Nhi, mang chữ của Vệ phu nhân ra đây.”
Nghe thấy tên Vương Duyệt, Thanh Hà cứng đờ.
Vương Duyệt cầm một cái hộp, rửa tay, dùng khăn lau khô rồi mới lấy mấy bức chữ ra, cẩn thận mở quyển trục.
Hai người ngồi quỳ hai bên cái bàn dài mảnh, nhân lúc Tào phu nhân đi pha trà, Vương Duyệt thấp giọng nói: “Nếu muội đã định bán ta thì vì sao còn giúp ta mua đệm chăn bát đũa chậu đồng?”
Bởi vì phải vĩnh biệt nên muốn ở cùng huynh thêm một khắc, cùng nhau dạo phố rất tốt. Thanh Hà giả ngu: “Ta không có, không có đâu, huynh lầm rồi. Hôm qua ta nhìn thấy thiếp mời của Tào phu nhân, cho rằng bà ấy không tìm được huynh cho nên kiếm cớ mời ta ra hỏi chỗ huynh ẩn thân đấy, ta chắc chắn sẽ không nói cho bà ấy biết, ai ngờ vậy mà huynh đã ở nhà rồi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”