Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Tuân Hoán và Thanh Hà chơi ném thẻ vào bình rượu, hai người chơi ngang tay, trong bình đều đã ném vào chín cái thẻ trúc.
Tuân Hoán phát hiện ra, thật ra Thanh Hà cũng không phải là cái gì cũng tệ — chỉ cần là thứ có liên quan đến ăn uống chơi bời thì nàng đều rất am hiểu. Công chúa này được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu ràng buộc quá lớn.
“Với sự chính xác và cảm giác tay của tỷ, không học bắn tên thật là đáng tiếc.” Tuân Hoán nói: “Ngày mai ta mang cho tỷ một bộ cung mềm dễ kéo, dạy tỷ bắn tên.”
Thanh Hà lại lắc đầu: “Muội cũng đừng mang bất kỳ vũ khí nào vào cung, ta không thể trắng trợn học loại võ nghệ có thể sát thương ở cự ly xa như bắn tên này được… sẽ khiến người khác hiểu lầm. Ta đến trường ngựa Kim Câu rồi muội hẵng dạy ta bắn tên, cung tên cũng chỉ có thể để ở chuồng ngựa, không tiện mang vào cung.”
Dao găm dễ giấu, có thể lấy cái cớ mà để chơi, cung tên thì không được, quá rêu rao.
Người khác này chính là Hoàng đế, Tuân Hoán hiểu rõ ý của Thanh Hà, tiểu công chúa này bị người ta cản trở khắp nơi, không được có hành vi khác người, cha mẹ bị nhốt ở thành Kim Dung chưa biết sống chết, vẫn rất đáng thương.
“Được.” Tuân Hoán đồng ý.
Thanh Hà nói: “Muội không cần đến mỗi ngày, ba ngày một lần là được, đối với bên ngoài cũng đừng nói ta học tốt thế nào, cứ nói là ta thấy mới lạ nhất thời, cảm thấy vui mà thôi. Giữa ta và muội không nên quá quen thuộc, tránh cho có người nghi ngờ, liên lụy đến Tuân gia.”
Tuân Hoán cười nói: “Tuân gia chúng ta không sợ Hoàng đế. Huống chi ta dạy cho tỷ cũng không phải vì tỷ, ta chỉ là vì kiếm Phong Tùng, lợi ích cá nhân mà thôi, không liên quan đến Tuân gia.”
Tuân Hoán thẳng thắn như thế, Thanh Hà càng ngày càng thích nàng ấy, rất có ý hận vì đã gặp nhau muộn.
Tuân Hoán tạm biệt: “Hai ngày sau tỷ đến trường ngựa Kim Câu tìm ta, ta dẫn tỷ đi săn, bắn bia ngắm đâu có thú vị bằng bắn vật sống, đến lúc đó ta dạy tỷ.”
Ngày hôm sau, Thanh Hà chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, nàng không lên tiếng, nhịn đau mà luyện tập bộ võ dao găm mà Tuân Hoán dạy nàng, Kỷ Khâu Hầu phu nhân Tào Thục lại phái người đưa thiếp mời tới, mời nàng thưởng mai.
Thanh Hà biết Tào Thục sẽ khuyên nàng sớm ngày đến Kiến Nghiệp ở Giang Nam tránh họa. Bởi vì Vương Duyệt đã nói cho mẹ biết dự định kéo dài của Thanh Hà, sự qua loa của nàng đã bị nhìn thấu.
Thanh Hà từ chối. Nàng không muốn đến Vương gia làm cuộc tranh luận không có chút ý nghĩa nào với Tào Thục. Nàng có suy nghĩ của nàng, từ chối sự sắp xếp của các mẹ.
Thanh Hà không chỉ từ chối Tào Thục mà còn tránh xa Phan Mỹ nhân — bởi vì Vương Duyệt nói cho nàng biết hắn đã từ trong lỗ trên tường nhìn thấy Phan Mỹ nhân đi đến cửa hàng hương liệu của Lưu Diệu. Mẫu thân, Tào Thục, Phan Mỹ nhân cùng một phe, đều muốn đưa nàng đi.
Phan Mỹ nhân cầm thiếp mời của Tào Thục: “Công chúa muốn trả lời Kỷ Khâu Hầu phu nhân như thế nào?”
Thanh Hà đang mặc thử lễ phục vào ngày sinh thần, áo màu đen, trên tay áo rộng thêu lên một đôi phượng hoàng.
Thanh Hà hướng về phía gương đồng bày biện các loại tư thái, lòng dạ đều ở trên lễ phục, dường như hơi không kiên nhẫn đối với câu hỏi của Phan Mỹ nhân: “Trời lạnh như thế, con không muốn đi, hoa mai Hoa Lâm Viên cũng có, đi ra ngoài cung làm gì? Phan Mỹ nhân tìm lý do qua loa lấy lệ thay con là được — con phượng hoàng này không đúng, không có khí chất của chim thần, Châm công cục các ngươi dựa theo chim trĩ trong Hoa Lâm Viên mà thêu sao? Ta không thích, cầm đi làm lại.”
Phan Mỹ nhân hiểu Thanh Hà đã biết sắp xếp của bọn họ, cố ý tránh không gặp, trong lòng thở dài, công chúa và Thái hậu quật cường như nhau.
Lại nhìn kỹ lễ phục, phát hiện ra cũng không phải là Thanh Hà cố ý soi mói, phượng hoàng trên lễ phục này quả thật được thêu qua loa, không hề có phong thái của chim thần. Nếu như Dương Hiến Dung vẫn là Hoàng hậu, Châm công cục tuyệt đối không dám xem thường Thanh Hà như vậy.
Trong cung chính là như vậy, nâng cao đạp thấp. Trước kia Dương Hiến Dung là Hoàng hậu bù nhìn không sai, nhưng chỉ cần bà là Hoàng hậu thì chính là nữ chủ nhân của Hoàng cung, đừng nói đến Châm công cục, ngay cả công chúa Hà Đông ngang ngược càn rỡ cũng chỉ dám âm thầm oán hận, ngoài mặt không dám khinh thường Thanh Hà.
Khuôn mặt của thợ thêu Châm công cục lộ vẻ khó xử: “Chỉ còn hai mươi ba ngày, dù cho thức đêm chế tạo gấp gáp thì chỉ sợ cũng không kịp nữa. Công chúa có thể chỉ ra chỗ nào không đúng không? Chúng nô tỳ có thể cắt chỉ thêu lại.”
Thanh Hà ở trước gương dạo qua một vòng, rung tay áo lên: “Rõ ràng là chỗ nào cũng không đúng, há lại sửa chữa mấy chỗ là có thể được? Mỗi năm sinh thần của ta, Châm công cục đều bắt đầu làm lễ phục cho ta trước nửa năm, chưa từng xảy ra sơ suất, năm nay Hoàng thượng hạ khẩu dụ làm tiệc sinh thần cho ta, các ngươi mới vội vàng đẩy nhanh tốc độ, thêu ra hai con chim trĩ dở dở ương ương qua loa cho xong, mặc thứ này ra ngoài chẳng phải là làm trò hề cho thiên hạ à?”
Thanh Hà giang hai tay, ra hiệu cho thị nữ cởi đồ.
Thợ thêu nói: “Công chúa, hai mươi ba ngày thì Châm công cục thật sự không làm được, huống chi đến cuối năm rồi, đủ loại lễ tiết, lễ phục, tế phục, thường phục của Hoàng thượng Hoàng hậu, Thái tử Thái tử phi còn có tiểu Quận vương Quận chúa ở Đông Cung đều phải làm mới, mỗi đêm Châm công cục đều đèn đuốc sáng trưng, chưa từng lười biếng chút nào, mong công chúa thông cảm nhiều hơn.”
Ngụ ý là, Châm công cụ hầu hạ nhà chủ mới còn không kịp đây, không có thời gian để hầu hạ con phượng hoàng rơi xuống đất là ngươi đâu.
Phan Mỹ nhân không nhìn nổi, ném lễ phục lên người thợ thêu: “Ngươi đừng có kiếm cớ, cầm đi làm lại, sinh thần của công chúa sắp tới rồi, loại đồ không ra gì này cũng dám lấy ra cho mất mặt xấu hổ.”
Gần đây Phan Mỹ nhân chăm chỉ phụ tá tân hậu làm quen với sự vụ của cung đình, địa vị kiên cố, rất được tân hậu coi trọng, người thợ thêu không dám đắc tội, vội vàng bưng quần áo lui ra.
Thanh Hà mặc thử đồ mới, nói với Phan Mỹ nhân: “Bảo Trân bảo cục lấy đồ trang sức và ngọc bội mà ngày đó sinh thần con phải mang tới đây nhìn xem, đừng làm ra chuyện xấu trân châu giống mắt cá, phát hiện sớm một chút còn kịp.”
Phan Mỹ nhân đáp lại.
Trân bảo cục đưa đồ trang sức và ngọc bội tới, Thanh Hà dùng các loại lý do như “Chất lượng ngọc bội không tốt”, “Trâm phượng chạm khắc thô ráp”, lấy ra hơn một nửa đồ từ trong hộp trang sức ném ra, lại yêu cầu làm lại.
Châm công cục và Trân bảo cục đều bằng mặt không bằng lòng, sau lưng nói công chúa Thanh Hà làm trời làm đất, ngày nào đó chọc giận đế hậu, sợ là sẽ giống tỷ tỷ nàng là công chúa Hà Đông, bị đuổi ra khỏi cung, gả cho hàn môn.
Từ khi tân đế đăng cơ, Thanh Hà nghe lời ngoan ngoãn giống như một bé thỏ trắng, mấy ngày nay đột nhiên đổi tính đổi nết, vừa mời Hoán Nương của Tuân gia dạy học võ, vừa bắt bẻ y phục, dạy dỗ cung nhân, trong cung tiếng oán than dậy đất, những thứ này đều bị tai mắt bên người Thanh Hà nói cho Kiến Thủy Đế biết.
Gần đây Kiến Thủy Đế bị hành động bỉ ổi “thiếu gấm chắp vải thô” do Tôn Thừa tướng làm ra khiến cho sứt đầu mẻ trán, nghe tai mắt nói Thanh Hà không nghe lời, làm đủ chuyện mờ ám thì cục u đen ở mí mắt nhảy điên cuồng: “Trẫm thấy nó bình thường vẫn tính là an phận, sao lại càng ngày càng giống tỷ tỷ nó rồi? Tuyên công chúa Thanh Hà.”
Cung Trường Lạc.
Kiến Thủy Đế hỏi: “Gần đây sao công chúa lại đột nhiên thích võ thế? Nghe nói Hoán Nương của Tuân gia cũng bị ngươi mời vào cung làm thầy rồi?”
Kiến Thủy Đế nghi ngờ nàng lôi kéo sĩ tộc, Thanh Hà đã sớm đoán được, nàng làm dáng vẻ dương dương tự đắc, giống như rất thân với Kiến Thủy Đế, làm nũng nói: “Hoàng thượng đã cướp Kê tiến sĩ của con đi làm Kê Hầu trung, không có ai dạy con nữa, có điều cũng tốt, con đi theo Kê Hầu trung học văn lâu như vậy đã sớm chán rồi, muốn đổi vài môn mới mẻ. Nghe nói Hoán Nương của Tuân gia có võ nghệ cao cường, còn là học trò của Lưu Côn, quan cấp dưới của Thái tử, con ngưỡng mộ đã lâu nên mời nàng ấy đến dạy.”
Kiến Thủy Đế đánh giá Thanh Hà: “Nhị nhi tức của ta mời nàng ta đến vương phủ thưởng hoa mai, nàng ta cũng chỉ ngồi một chút rồi đi. Công chúa làm sao mời được Hoán Nương của Tuân gia?”
Thanh Hà cười nói: “Lấy lòng, Hoán Nương thích võ, hoa mai gì đó đương nhiên là không có hứng thú, có cái gọi là bảo kiếm tặng anh hùng. Con đến nhà Kê Hầu trung, xin được kiếm Phong Tùng của nhà ông ấy, lấy kiếm Phong Tùng làm lễ vật, Hoán Nương mới đồng ý dạy con ba tháng.”
Đây là nội tình mà tai mắt cũng không điều tra được, Thanh Hà lại không có bất kỳ sự giấu giếm gì, nói ra toàn bộ, kiếm Phong Tùng là tuyệt thế danh kiếm do Kê Khang chế tạo ra, Kiến Thủy Đế có hơi khó tin: “Kê Hầu trung cam lòng cho ngươi?”
“Kê Hầu trung không làm thầy của con nữa thì phải giúp con tìm thầy mới.” Thanh Hà khoanh tay giống như chơi xấu: “Cái gọi là đến nơi đến chốn, con nửa đường thất học, Kê Hầu trung phải chịu trách nhiệm chứ, nên là Kê Hầu trung đã đưa kiếm Phong Tùng cho con.”
Thanh Hà thẳng thắn như vậy, Kiến Thủy Đế yên tâm trở lại, có điều ông ta vẫn có lòng nghi ngờ: “Một thanh danh kiếm tuyệt thế đổi lấy người thầy trong ba tháng?” Quả thật là phí của trời.
Bởi vì còn chưa đến một tháng là ngươi đã chết rồi, ngươi quan tâm ta học bao lâu làm gì. Thanh Hà cười hì hì nói: “Thật ra ba tháng con cũng ngại lâu, chỉ là thay đổi khẩu vị chơi một chút mà thôi. Hôm qua Hoán Nương còn đưa con đi đến bãi săn nhà nàng ấy đạp tuyết đi săn, thú vị lắm, chỉ là mệt quá, hai ngày nay con đau lưng nên không triệu nàng ấy vào cung, sau này cùng lắm là ba ngày học một lần, gom đủ ba tháng là coi như học thành rồi, không muốn chịu tội nữa.”
Thanh Hà cười hồn nhiên ngây thơ, dáng vẻ không tim không phổi.
Kiến Thủy Đế nói: “Nếu đã cảm thấy quá mệt mỏi thì không học nữa là được, đoán chừng Tuân Hoán cũng bằng lòng.”
Thanh Hà lắc đầu: “Không được, bỏ dở nửa chừng, sĩ tộc sẽ cười hoàng tộc chúng ta tham ăn biếng làm, ba ngày học một lần mà thôi, hà tất để người ta mượn cớ, con nhịn một chút là qua rồi.”
Thanh Hà cáo từ, trên chén trà sứ xanh trên bàn trà có một vòng đỏ, Kiến Thủy Đế cầm đến nhìn kỹ, có mùi hương ngọt nhàn nhạt, đây là son môi, lại nhớ lại giọng nói khuôn mặt của Thanh Hà vừa rồi, lông mày của cô gái nhỏ mảnh hơn trước kia, mặt cũng trắng hơn, hai gò má có màu hồng không tự nhiên… thế mà đã bắt đầu học tô son trát phấn theo người lớn rồi!
Gần mười hai tuổi, hình như cũng không nhỏ nữa.
Cũng đúng, con gái lớn rồi, nổi lên lòng thích cái đẹp, bắt bẻ y phục trang sức không tính là khác người.
Kiến Thủy Đế bỏ đi lòng nghi ngờ.
Thanh Hà dựa vào việc giả vờ ngây ngốc, tô son trát phấn mà lại qua một ải.
Nhưng mà qua được một ải thì lại tới một ải khác.
Anh rể Tôn Hội tìm Thanh Hà, nói Thái hậu muốn gặp nàng, muốn nàng giả làm thân binh đến thành Kim Dung.
Đương nhiên là Thanh Hà từ chối, nói phải bận rộn chuẩn bị đón sinh thần mười hai tuổi, không rảnh.
Chẳng qua là không muốn đi theo Tào Thục đến Kiến Nghiệp. Thanh Hà đã quyết định ám sát Kiến Thủy Đế vào ngày sinh thần, không chịu nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
Tôn Hội nghĩ tới dáng vẻ thất vọng của nữ thần thì rất đau lòng, mắng Thanh Hà: “Muội vô tình vô sỉ không có lương tâm! Thân mẫu của muội ngày đêm nhớ nhung muội, vào lúc sinh thần muốn gặp muội một chút, muội lại vì tiệc sinh thần tân quân tổ chức mà tránh không gặp! Mẫu thân muội sinh ra muội còn không bằng sinh ra một con chó!”
Thanh Hà nói: “Gặp lại rồi thì lại thế nào? Mẹ con ôm nhau cùng khóc một trận, cuối cùng còn không phải là phải về cung tiếp tục làm công chúa à. Nếu đã kiếm sống trong tay người ta thì vì sao không thể để cho bản thân mình dễ chịu một chút? Ta chỉ cần nghe lời là Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ tốt với ta, kết cục của việc không nghe lời, chẳng lẽ tỷ tỷ của ta là công chúa Hà Đông vẫn chưa đủ thảm hay sao? Đường đường là công chúa mà gả cho hàn môn, ta cũng không muốn nhận sự nhục nhã này.”
Tôn Hội tức giận nói: “Ta thân bất do kỷ, cũng không phải là ta muốn cưới người đàn bà đanh đá này!” Đều là ông nội muốn thay đổi cửa nhà.
Thanh Hà cười lạnh nói: “Tỷ phu cũng hiểu rõ thân bất do kỷ à, nếu đã như vậy thì tỷ phu dựa vào cái gì mà chỉ trích ta vô tình vô sỉ không có lương tâm? Chúng ta đánh cược, tỷ phu dám ly hôn với công chúa Hà Đông, ta sẽ đi gặp Thái hậu ngay lập tức.”
Tôn Hội á khẩu không trả lời được.