Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Cuộc đời như vở kịch, toàn bộ nhờ vào kỹ năng diễn xuất.
Người của Tư Mã gia là người có tư cách nhất để nói ra câu này. Lão tổ tông Tư Mã Ý của Thanh Hà chính là dựa vào kỹ năng diễn xuất của phụ nữ nhảy múa làm tức chết Gia Cát Lượng, chiến thắng đối thủ mạnh nhất đời này. Dựa vào kỹ năng diễn bệnh nguy kịch để che giấu Tào Phi, phát động chính biến không chế được giang sơn của Tào Ngụy.
Có thể nói, giang sơn của Tư Mã gia là dựa vào kỹ năng diễn xuất để lấy được.
Dưới áp lực sinh tồn, Thanh Hà tự học theo kỹ năng diễn xuất của tổ tiên Tư Mã Ý, giả heo ăn thịt hổ, trang điểm nhạt lừa Kiến Thủy Đế.
Sự thúc giục của Tào Thục, Dương Hiến Dung đều bị Thanh Hà từ chối, Tào Thục không có cách nào, đành phải sử dụng đòn sát thủ — muốn Vương Duyệt ra tay mời (trêu chọc) nàng.
Thanh Hà biết là “mỹ nhân kế”, lòng ngứa ngáy vô cùng, nhịn được lòng thiếu nữ ngo ngoe muốn động, chính là không trúng kế.
Mình khổ quá đi, ôi.
Thanh Hà giống như con rùa đen trốn trong cung từ chối xuất hiện, cảnh giác đủ loại đạn bọc đường.
Vương Duyệt nhiều tâm tư, hắn theo dõi hành tung của Tuân Hoán, đi theo một mạch tới trường ngựa Kim Câu, cuối cùng cũng đợi được Thanh Hà tới tập cưỡi ngựa bắn cung với Tuân Hoán.
Hôm đó trời đổ tuyết lớn, cách sinh nhật thứ mười hai tuổi của Thanh Hà chỉ còn mười ngày.
Tuyết như lông ngỗng liên tục không dứt, ngay cả tầm nhìn cũng không rõ, chỉ có thể đợi trong phòng, Tuân Hoán dùng da mềm cột trên ngón trỏ của nàng ấy, làm giảm sự ma sát của dây cung với đốt ngón tay, nếu không, da Thanh Hà như tơ lụa, bắn được mười mấy mũi tên thì sẽ bị cọ xát chảy máu.
Pặc!
Thanh Hà bắn trúng bia ngắm, vẫn chưa trúng tâm bia, chỉ ở rìa, đối với người mới học mà nói thì xem như là tiến bộ thần tốc rồi.
Cửa mở, gió Tây Bắc cuốn theo bông tuyết, còn có Vương Duyệt đi vào.
Tuân Hoán không hề khách sáo, bắn một mũi tên tới nửa tấc trước trước mũi ủng của Vương Duyệt ngăn cản hắn: “Nơi này là trường ngựa chuyên dụng của ta, ai cũng không được tiến vào, bao gồm cả huynh, lui ra!”
Hơn mười ngày không gặp, Vương Duyệt cao lớn, càng đẹp trai hơn, màu của tuyết cũng không sáng tỏ bằng ánh mắt của hắn.
Thanh Hà không dám nhìn Vương Duyệt sợ bản thân không khống chế được, nàng không dời mắt, tiếp tục bắn tên. Quả thật là thanh mai cặn bã, có khuê mật là quên trúc mã.
Vương Duyệt đến có chuẩn bị, mang tới một tin tức chấn động, hắn nói: “Tứ đại phiên vương là Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, Tề vương Tư Mã Quýnh, Tân Dã Quận Công Tư Mã Hâm, thảo phạt ngụy đế Tư Mã Luân soán vị, đại quân thảo phạt đang tập kết ở Triều Ca, nếu như tập kết hoàn tất thì đại khái sẽ có hai trăm ngàn binh mã.”
Triều Ca (*) là vùng đất trọng yếu ở phía Đông Bắc của đô thành Lạc Dương, nhanh nhất ba ngày là có thể đến Lạc Dương.
(*) Nay là Hạc Bích ở tỉnh Hà Nam.
Thanh Hà kinh ngạc bắn một mũi tên vào không trung: “Thật sự là như vậy? Nhưng mà ta nghe nói Tư Mã Quýnh đi Triều Ca là phụng lệnh của Tôn Thừa tướng đi diệt cướp.”
Thấy Thanh Hà đã có hứng thú, Vương Duyệt đóng cửa, bước qua mũi tên cắm trên mặt đất, đến gần nói:
“Đây là quỷ kế của Tôn Thừa tướng, quân đội khổng lồ như thế tập kết ở Triều Ca, cách Lạc Dương cũng không xa, giấy không thể gói được lửa, tất nhiên sẽ gây nên khủng hoảng, lòng người hoang mang, cho nên ông ta xưng láo là Trung thư tỉnh hạ lệnh, lệnh cho Tư Mã Quýnh mang binh đến Triều Ca diệt cướp, làm nghe nhìn lẫn lộn.” Vương Duyệt đưa một tờ giấy qua: “Đây là hịch văn thảo phạt mà Tư Mã Quýnh viết, các muội có muốn xem không?”
Tôn Tú từ hàn môn làm đến Tể tướng, quỷ kế đa đoan, rất giỏi lừa gạt người ta, rõ ràng là Tư Mã Quýnh khởi binh cần vương, ông lại nói là Tư Mã Quýnh nhận sự chỉ huy của ông ta đến Triều Ca diệt cướp, triều thần đều bị ông ta lừa, Thanh Hà ở trong cung vẫn luôn chú ý đến hướng gió của triều đình cũng tin là thật.
Thanh Hà và Tuân Hoán cùng nhau xem hịch văn, tứ đại phiên vương ở trong hịch văn gọi Tư Mã Luân là “nghịch tặc”, “ngụy đế”, “thứ nghiệt” vân vân, tuyên bố muốn phụ tá dòng chính, giải cứu đế hậu bị giam trong thành Kim Dung vân vân.
Bàn tay cầm tờ giấy của Thanh Hà kích động đến mức run rẩy: “Cuối cùng… cuối cùng cũng có người đứng ra chủ trì công đạo rồi!”
Từ khi Tư Mã Luân soán vị đến nay, không có một thần tử nào ra mặt vì Hoàng đế ngốc mà bên ngoài là Thái thượng hoàng. Cảnh triều đại thay đổi chết theo chủ lại càng chưa từng xảy ra. Không có ai đồng cảm với Thái thượng hoàng ngốc, càng đừng nói đến việc gióng trống khua chiêng khởi binh cần vương.
Đây là lần đầu tiên, Thanh Hà cảm thấy có ánh sáng, cảm thấy mình cũng không phải là một mình chiến đấu hăng hái.
Vương Duyệt cười lạnh: “Công chúa đừng phấn khởi quá sớm, mỗi người trong tứ đại phiên vương đều có mục đích riêng phải đạt được, bọn họ chỉ là nóng mắt Tư Mã Luân làm Hoàng đế, không phục. Tư Mã Luân là con thứ dòng bên do Bách phu nhân sinh ra, bốn người bọn họ đều là hậu duệ đích xuất của Tuyên Mục Hoàng hậu Trương Xuân Hoa, không ưa đứa con thứ là Tư Mã Luân này nên tập kết quân đội đuổi Tư Mã Luân xuống đài, chờ bốn con sói này vào thành, cùng nhau cắn chết Tư Mã Luân rồi thì bốn con sói này sẽ cắn xé nhau, mãi đến khi phân thắng bại, không có ai chân chính quan tâm sự sống chết của Thái thượng hoàng và Thái hậu ở trong thành Kim Dung đâu. Chỉ là ngụy trang cứu đế hậu mà thôi.”
Thanh Hà đang phấn khởi, Vương Duyệt quay đầu giội cho một thùng nước đá, xối xuyên tim nàng.
Mãi ở trong bóng tối vốn không đáng sợ, thích nghi một chút cũng có thể sống được. Lại càng đáng sợ là một khi đã gặp ánh sáng, gặp hy vọng, sau đó quay về với bóng tối.
Nhưng Tuân Hoán ở bên cạnh không thiên vị và làm theo quy luật, tiếp tục tưới nước đá lên đầu Thanh Hà: “Ta cảm thấy Vương Duyệt nói rất đúng — bài hịch văn này làm sao huynh có được? Huynh đảm bảo là thật sao?”
“Tin tức của Lang Gia Vương thị chúng ta ở Trung Nguyên vẫn nhanh chóng. Bây giờ triều cục hỗn loạn, mọi người đều đang quan sát.” Vương Duyệt hỏi lại: “Có phải thật hay không thì Dĩnh Xuyên Tuân thị các muội hẳn là biết, Hoán Nương có thể về nhà hỏi người lớn trong nhà muội xem có phải ta nói dối không.”
Hai tay Tuân Hoán siết chặt: “Chuyện quan trọng như vậy mà người trong nhà đều không nói cho ta biết. Ngay cả ta cũng cho rằng Tư Mã Quýnh ở Triều Ca diệt cướp.”
Bị tưới liên tục hai chậu nước lạnh, Thanh Hà lúc này đã tỉnh táo lại từ trong sự mừng rỡ điên cuồng: “Là bởi vì gần đây Hoán Nương qua lại quá gần gũi với ta, Dĩnh Xuyên Tuân thị và các sĩ tộc lớn trong Kinh Thành đối với việc phân tranh trong hoàng thất đều ở thái độ trung lập quan sát, bọn họ muốn xem con sói nào chiến thắng. Mà cha của ta… là một con dê mặc cho người ta chém giết, ta cùng lắm là một con cừu non, cho nên Tuân gia không nói việc này cho Hoán Nương biết.”
Ở trước mặt lợi ích gia tộc, sự một người nhỏ bé hướng về ai không quan trọng, kể cả cả Tuân Hoán.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Thanh Hà rất muốn khóc một trận cho đã để làm giảm áp lực, nhưng nàng không thể.
Một đế vương không thể trị nước. Một người đàn ôngkhông thể bảo vệ vợ con.
Nhưng mà tất cả những chuyện này đều không phải là lỗi của ông, không thể trách ông được. Ông sinh ra ngốc nghếch không phải là lỗi của ông, ông làm Hoàng đế, cũng không phải là ông muốn làm. Thậm chí cưới mẹ mình làm Hoàng hậu, sinh ra mình cũng không phải là chuyện ông muốn làm.
Đời trước mình đã làm sai điều gì mà phải sinh ra ở nhà đế vương?
Cha là đồ ngốc, mẹ là con rối, mình là con cừu non, mặc cho người ta chém giết.
Áp lực cực lớn khiến cho Thanh Hà không thở nổi, tay run đến mức hịch văn cũng không cầm được, rơi trên mặt đất trải lớp cỏ khô: “Hai trăm ngàn quân thảo phạt. Trung Lĩnh quân trong Kinh Thành cộng thêm Trung Hộ quân cũng chỉ có sáu mươi ngàn, Kiến Thủy Đế căn bản đánh không lại, trong lúc thẹn quá hóa giận sẽ giết cha mẹ ta. Nếu như hịch văn này lưu truyền rộng rãi trong Kinh Thành thì chính là bùa đòi mạng cha mẹ ta, nhưng mà —”
Nhưng mà sinh thần của mình chỉ còn mười ngày nữa thôi! Trước đó luôn cảm thấy mười ngày ngắn qua, mình có rất nhiều thứ phải học, phải chuẩn bị.
Nhưng mà bây giờ, mình chỉ cảm thấy mười ngày quá dài! Nếu như là ngày mai thì tốt biết bao, giết Kiến Thủy Đế rồi thì ông ta sẽ không thể làm tổn thương cha mẹ mình nữa.
Vương Duyệt đè tay của nàng lại: “Tứ đại phiên vương tập kết ở Triều Ca, để ai làm thủ lĩnh so tài, trước mắt đều án binh bất động, cộng thêm tuyết lớn chặn đường, đoán chừng hai trăm ngàn đại quân đến đầu xuân mới có thể tới Lạc Dương, nhưng mà kéo dài thêm một ngày thì Thái thượng hoàng và Thái hậu ở thành Kim Dung sẽ nguy hiểm thêm một ngày. Ta có một kế sách, có thể để tứ đại phiên vương xuất binh lập tức, nhanh chóng kết thúc hao tổn, quân vây bốn mặt.”
Thanh Hà và Tuân Hoán cùng lên tiếng hỏi: “Kế sách ra sao?”
Vương Duyệt nói: “Tứ đại phiên vương đến Cần Vương (*), Tề vương Tư Mã Quýnh có binh lực mạnh nhất. Nhưng nếu như ba phiên vương khác liên hợp lại với nhau, tất nhiên sẽ cản tay Tề vương. Cho nên, chúng ta cần tặng cho Tề vương một món lễ lớn, để ông ta danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu của tứ đại phiên vương, trở thành thủ lĩnh quân thảo phạt, nhanh chóng xuất binh, đuổi tới Lạc Dương.”
*Cần Vương là giúp vua, mang nghĩa là phò vua giúp nước.
Thanh Hà nói: “Lễ vật gì? Đồ trong cung sao? Ta đi trộm ngay.”
Tuân Hoán đoán ra kế hoạch của Vương Duyệt: “Chiếu thư Cần Vương của Thái thượng hoàng?”
“Chính là cái này.” Vương Duyệt gật đầu, hắn lấy ra một quyển trục từ trong lồng ngực: “Đây là chiếu thư thảo phạt ta viết dưới danh nghĩa Thái thượng hoàng, bên trong đó chỉ định Tề vương Tư Mã Quýnh lãnh binh Cần Vương. Cần công chúa Thanh Hà đến thành Kim Dung, để Thái thượng hoàng dựa theo đó sao chép một bản, lại đóng con dấu rồi chuyển giao cho ta. Ta lên đường ngay, chạy tới Triều Ca, lấy danh nghĩa của Lang Gia Vương thị tự mình đưa cho Tư Mã Quýnh. Tư Mã Quýnh dựa vào chiếu thư là có thể danh chính ngôn thuận trở thành thủ lĩnh quân thảo phạt, mạo hiểm gió tuyết hành quân đến thành Lạc Dương.”
Vương Duyệt thật sự quá cẩn thận, biết Thái thượng hoàng ngốc không hành văn được, chỉ biết sao chép, ngay cả chiếu thư cũng đã sớm viết xong.
Vương Duyệt là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, hắn đưa chiếu thư, đại diện cho sự ủng hộ của sĩ tộc đối với Tư Mã Quýnh.
“Vương Duyệt à… Vương Duyệt.” Thanh Hà cảm kích không biết nên nói gì. Một từ cảm ơn quá nông cạn, nếu như mình có thể sống qua sinh thần mười hai tuổi thì sẽ lấy thân báo đáp vậy.
Nàng gật đầu với Vương Duyệt: “Ta đi làm ngay, huynh chờ ta.”
Thanh Hà thúc ngựa rời đi, biến mất trong gió tuyết.
Đầu óc Tuân Hoán vẫn luôn giữ tỉnh táo, nàng hỏi Vương Duyệt: “Huynh có thể đại diện cho Lang Gia Vương thị? Người trong nhà cho phép huynh làm như thế? Huynh đừng tùy tiện cho công chúa hy vọng, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.”
Vương Duyệt thản nhiên nói: “Ít nhất thì mẹ ta toàn lực ủng hộ ta. Còn những người khác trong gia tộc… ta không cần bọn họ ủng hộ. Nhưng mà Tề vương Tư Mã Quýnh biết ta là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, môn sinh của Kê Hầu trung và Lưu Côn làm quan dưới trướng Thái tử. Tề vương tin tưởng ta có thể đại diện cho Lang Gia Vương thị là đủ rồi.”
Tuân Hoán hướng về phía Vương Duyệt giơ ngón tay cái lên: “Thiếu niên, huynh rất có ý tưởng, chẳng trách từ nhỏ công chúa đã sùng bái huynh rồi.”
Thanh Hà đến phủ công chúa Hà Đông, giả làm thị vệ rồi đi đến thành Kim Dung.
Tôn Hội mừng rỡ: “Muội biết lỗi rồi, hừ, coi như có chút lương tâm, Thái hậu bởi vì muội mà gần đây đều tiều tụy đi rồi, muội phải an ủi bà ấy thật tốt đấy.”
Quân tiếp viện của Tào Thục và Vương Duyệt tính toán, vẫn chưa truyền tin tức đến thành Kim Dung không nhạy tin, cho nên Dương Hiến Dung vẫn chưa biết, bà tràn đầy vui vẻ nghênh đón nữ nhi thay đổi chủ ý, nhưng Thanh Hà yêu cầu gặp cha: “Con có việc gấp, nhất định phải gặp ông ấy ngay lập tức.”
Thanh Hà đưa bản mô phỏng chiếu thư cho mẹ xem: “Vương Duyệt muốn đi gọi quân tiếp viện, cần cha viết chiếu thư, xác định quyền uy của Tề vương Tư Mã Quýnh, tốc chiến tốc thắng. Nếu không kéo dài tới đầu xuân, mẹ và cha càng ngày càng nguy hiểm.”
Dương Hiến Dung cũng không vui mừng điên cuồng như Thanh Hà dự đoán, bà thở dài: “Cho dù đã cắn chết mãnh hổ, dẫn sói vào nhà thì cũng chỉ là uống rượu độc giải khát thôi. Một khi Tề vương vào thành, dã tâm bành trướng, tám phần lại là một Triệu vương Tư Mã Luân nữa, vẫn sẽ phế bỏ cha của con thôi. Thanh Hà, con nghe lời, mau cùng Tào Thục đến Kiến Nghiệp đi, đây vốn không phải là trách nhiệm mà con gánh chịu, quá nguy hiểm.”
Dương Hiến Dung còn trẻ tuổi mà đã trải qua hết tang thương, bi quan hơn Thanh Hà.
Thanh Hà là thiếu niên khí phách, không hiểu sự bi quan của Dương Hiến Dung, nàng nói: “Sống sót không tốt sao? Chúng con cố gắng cứu hai người như vậy, nếu như hai người có chuyện gì, mẹ, con tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Dương Hiến Dung nhìn con gái quật cường, không thể làm gì, nhận lấy bản mô phỏng chiếu thư: “Con đừng đột nhiên xuất hiện trước mặt cha con, một khi ông ấy kích động thì chỉ biết ôm con vừa khóc vừa cười, ngay cả bút cũng cầm không vững chứ nói gì đến ghi chép.”
Dương Hiến Dung vào trong phòng, Thái thượng hoàng Tư Mã Trung đang chơi ném thẻ vào bình rượu, ném mười cái thì chín cái không trúng, thẻ trúc rơi đầy đất, lộn xộn ngổn ngang.
Thanh Hà cúi đầu, đứng sau màn che, không dám lên tiếng.
Tư Mã Trung thấy thê tử đi vào thì ném thẻ trúc đi, ôm Dương Hiến Dung nũng nịu: “Dung Nhi, chúng ta đi đắp người tuyết đi, ở trong đây buồn bực quá.”
Dương Hiến Dung quả thật xem chồng như con trai mà dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, chờ tuyết lớn ngưng lại là chúng ta sẽ đi đắp người tuyết ngay. Bây giờ tuyết bên ngoài quá mỏng, chỉ có thể đắp người thấp lùn, vô vị lắm. Chờ tuyết rơi thêm rồi chúng ta đắp người lớn, được không?”
Lúc này Tư Mã Trung mới bỏ qua: “Muốn đắp người tuyết giống Thanh Hà. Dung Nhi, ta nhớ nó rồi, sao nó vẫn chưa tới thăm chúng ta? Ta sắp tức giận rồi.”
Thanh Hà ở phía sau màn che cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rơi lệ. Cha ngốc yêu nàng.
“Chàng nhìn người ngoài vừa bị gió thổi vừa hứng tuyết rơi, lạnh biết bao, sẽ làm đông lạnh Thanh Hà mất. Chờ tuyết tan rồi, thời tiết ấm áp thì Thanh Hà sẽ đến thăm chúng ta.” Dương Hiến Dung trải rộng hai quyển trục: “Chúng ta thi chép sách, xem ai viết vừa nhanh vừa đẹp. Người thắng được một bầu rượu.”
Nghe nói có rượu uống, Tư Mã Trung dời sự chú ý ngay lập tức, nâng bút sao chép.
Thư pháp của Tư Mã Trung là do Kê Hầu trung dạy, phóng khoáng đoan chính, nhìn từ chữ viết thì không giống tên ngốc chút nào. Dương Hiến Dung cố ý nhường ông.
“Viết xong rồi! Ta thắng rồi!” Tư Mã Trung cao hứng khua tay múa chân.
Dương Hiến Dung lấy ấn tỉ, đóng lên chiếu thư: “Chàng chờ một lát, ta đi lấy rượu.”
Phía sau màn che, mặt ủng của Thanh Hà đều bị nước mắt thấm ướt, nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, cúi đầu nhận lấy chiếu thư, thấp giọng nói một câu “Mẹ bảo trọng”, sau đó xoay người rời đi.
Dương Hiến Dung thấy trên sàn nhà lưu lại vệt nước mắt, che miệng lại khóc không ra tiếng, nước mắt của hai mẹ con hòa vào nhau trên sàn nhà.
Tư Mã Trung thúc giục: “Dung Nhi, rượu đâu?”
Dương Hiến Dung lau khô nước mắt, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: “Đợi thêm một lúc, ta đi hâm rượu, uống nóng.”