Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Ổ Bảo (*) có nguồn gốc từ thời kỳ hỗn loạn khi Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, để tự bảo vệ mình, bá tánh Trung Nguyên đã xây dựng một cách tự phát những công trình có thể sánh ngang với pháo đài quân sự, xung quanh được đúc tường cao, có tháp cao ở bốn góc để quan sát, trên tường có lỗ bắn tên, tựa như một chiếc mai rùa, đóng vai trò phòng thủ.
(*) Ổ Bảo: Công sự, lô cốt thời chiến
Trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, Ổ Bảo đã phòng thủ hiệu quả trước sự quấy rối của đám thổ phỉ và đào binh, bá tánh Trung Nguyên có thể tồn tại trong thời loạn lạc. Đến khi thái bình, triều đình sẽ hạ lệnh cưỡng chế dỡ bỏ Ổ Bảo. Nhưng mấy năm gần đây, triều đình rung chuyển, Ổ Bảo giống tro tàn lại cháy, lần lượt mọc lên ở Trung Nguyên.
Ổ Bảo của Vương Nhung dùng để dự trữ lương thực, nên tư binh trông coi cũng không nhiều, hiện giờ chạy nạn đến đây, dù có trăm bí mật nhưng lại có một sơ suất, không nghĩ tới lại bị một tên thầy thuốc bán đứng.
Khi Ổ Bảo bị mười nghìn tinh binh bao vây chật như nêm cối.
Vương Duyệt vội hỏi Vương Nhung: “Nơi này có mật đạo thông ra bên ngoài không?”
Vương Nhung nói: “Có —— bây giờ đi đào.”
A! Nơi này là kho lương, con cho rằng ta là thần tiên à, làm gì có ai biết trước tương lai để mà đào đường hầm bên trong kho lương?
Vương Nhung là cáo già, nhưng ông không phải người toàn năng.
Vương Nhung nói: “Nơi này của ta có lương thực, giếng nước, bao vây mười năm cũng không sợ đói chết, nhưng nhân lực của chúng ta quá ít, nếu đối phương tấn công mãnh liệt, Ổ Bảo sẽ không trụ được quá lâu.”
Ổ Bảo chỉ thích hợp phòng thủ ngắn hạn, đối phó với mấy tên thổ phỉ, đào binh xuống núi cướp bóc chứ không thể chống lại những đợt tấn công mạnh mẽ của quân đội chính quy.
Lư Chí xuất thân là văn nhân, ông ta cảm thấy công kích dã man chẳng có ý nghĩa gì cả, nhất định phải dùng trí trước, không đánh mà vẫn khuất phục được binh lính, như thế mới thể hiện được mưu trí của ông ta, vì vậy, Lư Chí sử dụng tài ăn nói, muốn lừa gạt bọn họ đầu hàng.
Lư Chí cũng không biết ai đang bảo vệ Hoàng đế bên trong Ổ Bảo, ông ta lớn tiếng nói: “Người bên trong nghe đây! Ta theo lệnh Hoàng thái đệ, đến đón Hoàng thượng trở về Lạc Dương! Hoàng thái đệ nói, Hoàng thượng bị Đông Hải vương bắt cóc, bất đắc dĩ mới phải ban bố chiếu thư cứu giá, lần ngự giá thân chinh này, cũng không phải mong muốn của Hoàng thượng, Hoàng thái đệ sẽ không trách tội quân vương, ngài ấy vẫn luôn nhớ đến sự an nguy của Hoàng đế, lệnh cho ta đến đây đón Hoàng đế bệ hạ!”
“Lần này, người của Ổ Bảo đã lập công lớn trong việc bảo vệ Hoàng thượng, ta sẽ luận công xin thưởng cho các ngươi, muốn thăng quan hay nhận tiền thưởng, các ngươi đều có thể nói ra!”
“Mau mở cổng Ổ Bảo, chúng ta cùng nhau hộ tống Hoàng thượng về Lạc Dương!”
Lời nói của Lư Chí rất hợp lý, quả thực, Hoàng thái đệ và chư vị phiên vương đều đang tìm kiếm Hoàng đế, mục đích là lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho thiên hạ, vậy nên Hoàng thái đệ sẽ không giết Hoàng đế.
Tuy nhiên, cáo già Vương Nhung và lão tiên hạc Kê Hầu trung đều là những người gặp qua việc đời, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của Lư Chí.
Vương Duyệt dùng tay trái viết ra yêu cầu, lấy vải đen che mặt, sau đó bắn mũi tên vào khoảng đất trước thế trận.
Lư Chí nhặt mảnh lên xem, trên tờ giấy viết: “Yêu cầu hai vị tướng sĩ, Trung Lĩnh quân Si Giám và Lưu Côn đến nghênh đón Hoàng thượng.”
Si Giám và Lưu Côn đều là những vị tướng được hoàng thất tin tưởng.
Lư Chí nói: “Lạc Dương quá xa, ngựa phải chạy một ngày một đêm mới có thể đến nơi, gọi Lưu Côn và Si Giám tới là chuyện phi thực tế, tin tức Hoàng thượng ở nơi này sẽ mau chóng truyền tới chỗ các phiên vương lòng dạ khó lường khác, bọn họ sẽ phái binh đến cướp Hoàng thượng, tới lúc đó Hoàng thượng muốn chạy cũng không được!”
Vương Duyệt lại dùng tay trái viết xuống giấy, sau đó bắn tới trước thế trận.
Lư Chí mở tờ giấy ra xem, tức giận tới mức giậm chân, bên trên viết: “Chúng ta suy xét một chút.”
Suy xét cái rắm!
Lưu Diệu đứng bên cạnh nhìn thấy tờ giấy, lập tức cảm thấy người trấn giữ Ổ Bảo là người có đầu óc, chứ không phải quân sĩ bình thường, ông ta biết Lư Chí chỉ dỗ dành bọn họ buông bỏ vũ khí, mở cửa đầu hàng, sau đó sẽ giết sạch mọi người để diệt khẩu, vì thế cố ý cảnh báo, giả bộ tức giận, lớn tiếng gầm như sư tử:
“Các ngươi trợn to mắt chó lên nhìn xem vị tướng quân này là ai! Đây là Lư Tướng quân, là đại thần thân tín của Hoàng thái đệ, Lư đại nhân đã nói như thế, đám vô danh tiểu tốt các ngươi không biết coi trọng còn dám cò kè mặc cả với Lư Tướng quân?”
Vì để phòng thủ, tường bao của Ổ Bảo được xây dựng rất cao, tầm nhìn của Vương Duyệt bị hạn chế, căn bản không chú ý tới Lưu Diệu giữa một vạn binh lính.
Tuy nhiên, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Vương Duyệt cứng đờ ngay tức khắc, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, cuối cùng nhìn thấy võ sĩ cao lớn mặc áo giáp bên cạnh Lư Chí.
Gương mặt vẫn hơi mơ hồ, tuy nhiên, với cặp lông mày màu trắng đặc trưng của Lưu Diệu, Vương Duyệt có thể nhận ra ngay.
Là Lưu Diệu!
Vương Duyệt biết giữa Lưu Diệu và Dương Hoàng hậu có một quá khứ không thể nói ra, vậy nên Lưu Diệu đã vài lần ra tay giúp đỡ Dương Hoàng hậu, tiếng sư tử gầm lần này, gọi là la mắng, nhưng thật chất chính là cảnh báo!
Vương Duyệt vội vàng đi xuống nói với Vương Nhung và Kê Hầu trung: “Tình huống không ổn, lúc này Lư Chí đến đây không có ý tốt.”
Vương Nhung nói: “Ông ta là người của Hoàng thái đệ, đương nhiên không tốt.”
Vương Duyệt không thể nói ra mối quan hệ giữa Lưu Diệu và Dương Hoàng hậu, đành phải nói: “Con cảm thấy ý đồ của Lư chí không chỉ có riêng một mình Hoàng thượng, sợ rằng ông ta sẽ gây bất lợi cho chúng ta.”
Rõ ràng lời nói vừa rồi của Lưu Diệu có ẩn ý, ám chỉ không được mở cửa cho Lư Chí đi vào.
Vương Nhung rất tự tin với dòng họ Lang Gia Vương thị: “Bởi vì ông ta không biết chúng ta đang ở bên cạnh Hoàng đế, ta là tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, con là kỳ lân tử Lang Gia Vương thị, hơn nữa có Kê Hầu trung ở đây, ông ta sẽ không dám làm bậy.”
Kê Hầu trung không lạc quan như Vương Nhung, nói: “Huyện Hầu đừng quên huynh đệ Lục Cơ Lục Vân đã chết như thế nào, tên Lư Chí này là kẻ tàn nhẫn độc ác.”
Anh em Lục Cơ Lục Vân bị Lư Chí ghen ghét, sau thất bại ở khe Thất Lý, bọn họ bị Lư Chí giết hại với tội danh thông đồng với địch, kể từ đó, hai anh em không còn được ngắm nhìn Ngô quận hạc lệ hoa đình nữa.
Vương Nhung rất có cảm giác tự hào, nói: “Huynh đệ Lục Cơ Lục Vân tuy có tài hoa, nhưng bọn họ xuất thân từ Ngô Quận Lục thị, chỉ là danh môn của Giang Nam, trong triều hầu hết là người Trung Nguyên, trước nay luôn khinh bỉ người Giang Nam, há có thể đánh đồng họ Lục với Lang Gia Vương thị chúng ta?”
Lời Vương Nhung nói cũng có đạo lý, Vương Duyệt đáp: “Con đã bắn giấy ra, nói vì đảm bảo sự an toàn cho Hoàng đế, chúng ta cần suy xét thêm một chút, đây là kế hoãn binh, khiến Lư Chí tin rằng chúng ta thật sự đang suy nghĩ. Nếu hiện tại Lư Chí phát động tấn công mạnh mẽ, với phòng thủ yếu ớt tại Ổ Bảo, chỉ sợ sẽ không chịu nổi một canh giờ.”
Kê Hầu trung cảm thấy chủ ý của Vương Duyệt không tồi: “Trước tiên cứ kéo dài thời gian, để xem có cơ hội thay đổi tình hình hay không, nếu Lư Chí hiếu thắng tấn công, ta sẽ lên tòa tháp trước, công khai thân phận và thương lượng với ông ta, đưa các ra điều kiện, nếu không thể đồng ý, Huyện hầu hãy lên cuối cùng. Lư Chí có thể giết huynh đệ Lục Cơ Lục Vân, nhưng đối với Lang Gia Vương thị, chỉ sợ ông ta không dám chọc.”
Đến lúc này rồi, không còn lựa chọn nào khác, Vương Nhung gật đầu: “Cứ làm như lời Kê Hầu trung nói đi. Tuy nhiên, Vương Duyệt, kế sách trì hoãn của con có thể kéo dài bao lâu? Trời sắp tối rồi, ta lo Lư Chí sẽ mất kiên nhẫn.”
Vương Nhung bất lực nhìn mặt đất: “Nếu kéo dài một tháng, có lẽ hiện giờ ta còn có thể đào được đường hầm để chạy thoát.”
Đó là chuyện không thể.
Không còn lối thoát, Vương Duyệt đưa ra tính toán tồi tệ nhất: “Nếu ngay cả Huyện Hầu cũng không kéo dài được, điều này chứng tỏ Lư Chí có ý định giết chết chúng ta, đến lúc đó mọi người hãy liều mạng đánh một trận đi, dù sao Lư Chí cũng không đến mức giết Hoàng đế.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tim vẫn không cam lòng, Vương Duyệt nhớ lại câu “Chờ huynh trở về” của Thanh Hà bên sông Lạc Thủy, chẳng lẽ lại khiến nàng uổng công chờ đợi sao?
Vương Duyệt nhìn binh lính đông đúc bao vây bên ngoài Ổ Bảo, nói: “Muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông, Lư Chí dẫn theo mười nghìn tinh binh xông vào nơi này, tất nhiên sẽ khiến các phiên vương khác chú ý, hiện tại chỉ có thể hy vọng các phiên vương đều muốn cướp Hoàng đế, có dã tâm lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho thiên hạ, bọn họ nghe tin đuổi tới đây, nhóm phiên vương tự mình chém giết lẫn nhau, chúng ta nhân lúc hỗn loạn mà đào tẩu.”
Lời nói sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Vương Duyệt đã an ủi cáo già và lão tiên hạc, nói như thế, hỗn loạn mới là hy vọng trốn thoát của bọn họ.
Vương Duyệt có ý tưởng này, Lư Chí cũng vậy!
Hiện giờ Hoàng thái đệ bốn bề đón địch, nhóm phiên vương như hổ rình mồi, Lư Chí cũng lo lắng kéo dài thêm, Hoàng đế sẽ bị người khác cướp mất, ông ta không có kiên nhẫn đợi người trong Ổ Bảo “suy xét”, ông ta cần một đáp án ngay bay giờ, ngay lập tức, ngay lập tức.
Lư Chí lớn tiếng nói: “Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy xét, sau một nén nhang, nếu không mở cửa, chúng ta sẽ tấn công Ổ Bảo.”
Lư Chí đốt một nén nhang, lúc này thời tiết đã sang thu, đêm lạnh như nước, gió thu hiu hiu, dưới ngọn cờ phất phơ trong gió, thời gian một nén nhang nhanh chóng hết.
Lưu Diệu đứng bên cạnh rất lo lắng, nếu thật sự muốn chiến đấu, dù ông có dũng mãnh đến đâu cũng không thể đánh lại mười nghìn người.
Lư Chí đang định vung tay tấn công thành, thì trên tháp Ổ Bảo xuất hiện một người, người này mặc y phục trắng như tuyết, nhẹ nhàng xuất trần, phong thái này khiến mọi người tán thưởng không thôi.
Đúng là trai đẹp nổi tiếng, hạc trong bầy gà, Kê Hầu trung.
Lưu Diệu nhìn thấy Kê Hầu trung thì cảm thấy có hy vọng, chắc hẳn Lư Chí sẽ không dám giết ông ấy.
Nhưng Lư Chí vừa nhìn thấy Kê Hầu trung, nổi lên sát tâm ngay lập tức: Kê Hầu trung trung thành với Hoàng đế, nếu không giết ông ấy, sợ rằng suốt dọc đường Kê Hầu trung sẽ đi theo, căn bản không có cơ hội hạ độc giết chết Hoàng đế.
Vậy nên, Lư Chí giả bộ không quen biết Kê Hầu trung, hạ lệnh bắn tên ngay: “Có người bắt cóc Hoàng thượng, hãy xông vào Ổ Bảo cứu Hoàng thượng!”
Quân lệnh như núi, hàng vạn mũi tên bay đến như mưa, chặn đứng tức thì ráng màu hoàng hôn.
Biến cố tới quá nhanh, Lưu Diệu nhắc nhở Lư Chí: “Đó là Kê Hầu trung nổi tiếng, chẳng lẽ Lư Tướng quân không biết ông ấy? Nếu Tướng quân giết chết Kê Hầu trung, sợ rằng không dễ giải thích với các triều thần.”
Lư Chí thầm nghĩ, Kê Hầu trung chính là người ta muốn giết! Ngoài miệng vẫn nói: “Mặc kệ ông ta là ai, bắt cóc Hoàng đế đều là tội chết.”
Kê Hầu trung đã quen với việc mỗi khi mình xuất hiện sẽ toàn trường kinh ngạc, kinh sợ tứ phương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lư Chí đã sớm có ý định giết người, trở nên điên cuồng, mũi tên ập đến như vũ bão. Ngực Kê thị trung trúng ngay một mũi tên, cũng may Vương Duyệt phản ứng nhanh, dùng khiên ngăn chặn mũi tên, đỡ Kê thị trung đi xuống.
Dưới loại công kích như bão táp này, quân phòng thủ của Ổ Bảo căn bản không có khả năng chống trả, sau khi bị mũi tên bắn thành con nhím, quân phòng thủ đã chết một nửa, Lư Chí sai người thiết lập thang mây, leo lên đỉnh Ổ Bảo.
Đám người Vương Duyệt liều chết bảo vệ Ổ Bảo, lật đổ thang mây, nhưng nhân lực có hạn, lật đổ phía đông, phía Tây lại có một đám người bò lên.
Chẳng mấy chốc, tháp canh của Ổ Bảo đã rơi vào tay kẻ địch, bọn chúng mở cổng lớn Ổ Bảo từ bên trong, Lư Chí chỉ huy binh lính ồ ạt tràn vào Ổ Bảo: “Giết hết không tha! Chỉ giữ lại tính mạng của một mình Hoàng đế!”
Lưu Diệu đi theo phía sau Lư Chí thầm nghĩ, với tư thế giết người diệt khẩu này của Lư Chí, tính mạng của Hoàng đế tạm thời vẫn giữ được, nhưng đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu. Nếu Hoàng đế chết, Dương Hiến Dung sẽ trở thành quả phụ… thực ra trở thành quả phụ cũng không sao, ta chỉ lo lắng nàng sẽ khóc chết mất thôi.
Nhưng may mắn thay, ta vẫn giữ lại đường lùi…
Kẻ địch vọt tới từ bốn phương tám hướng, Vương Duyệt che mặt vừa đánh vừa lui.
Vương Nhung hơn bảy mươi tuổi, không tiện tham gia chiến đấu, ông chỉ canh giữ bên người Hoàng đế, tối hôm qua Hoàng đế mới hạ sốt, thân thể còn rất yếu, nửa nằm trên giường. Đột nhiên, Kê Hầu trung đẩy cửa tiến vào, cả người đầy máu, trước ngực còn cắm một mũi tên: “Mau trốn xuống kho lương dưới lòng đất, Lư Chí có ý định giết người.”
Kê Hầu trung đỡ Hoàng đế yếu ớt vô lực lên, kết hợp với Vương Nhung một trái một phải đỡ Hoàng đế, vết máu trên người dính lên thân thể Hoàng đế.
Hoàng đế ngây thơ mờ mịt: “Kê Hầu trung, sao ngươi lại chảy máu? Trên người ngươi còn cắm mũi tên, ngươi có đau không?”
Kê Hầu trung đẩy hai người vào kho lương dưới lòng đất, dặn dò Vương Nhung: “Khóa trái cửa từ bên trong, chất thêm lương thực trước cửa, có thể chống đỡ thêm phút nào hay phút đấy, nhất định không được từ bỏ Hoàng thượng.”
Vương Nhung sống hơn bảy mươi năm, lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng, chòm râu bạc run lên: “Ngươi thì sao?”
Cả người Kê Hầu trung dính đầy máu, đứng bên trường kiếm: “Ta sẽ ở bên ngoài cùng Vương Duyệt, có thể chiến đấu thêm phút nào hay phút đấy, chết để bảo vệ Hoàng thượng, ta rất vinh dự. Nếu ta không còn nữa, hy vọng Huyện Hầu giúp ta chăm sóc Hoàng thượng, nói cho ngài ấy biết, Đại Tấn sụp đổ không phải lỗi của ngài ấy, sinh ra trong gia đình đế vương, không phải lỗi của ngài ấy, ông trời đùa giỡn với ngài ấy, cho ngài ấy địa vị độc nhất vô nhị lại không cho ngài ấy trí tuệ, đó không phải lỗi của ngài ấy.”
Vương Nhung rưng rưng nước mắt đóng cửa kho lương, vác từng bao lương thực đến trước cửa, lấp kín cánh cửa. Cách tấm ván cửa, dường như ông nghe thấy tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm, trái tim ông run lên, nhưng ông không có thời gian bi thương. Ông không thể dừng lại, một nắm xương già vẫn phải chuyển bao lương thực trăm mấy cân, chất từng bao xây thành lũy trước cửa, tạo ra sự chống trả cuối cùng.