Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Vốn dĩ vị vua mất nước của Đại Tấn là Vĩnh Gia Đế Tư Mã Sí, ngôi vị hoàng đế là lời nguyền lớn nhất khiến người ta nóng lòng lao vào chỗ chết như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tư Mã Nghiệp không nghe lời khuyên của Tuân Tung mà cứ khăng khăng muốn tới “hòn đảo biệt lập” Trường An xưng đế, tự cho mình là Hoàng Đế, người trong thiên hạ đều phải nghe hiệu lệnh của hắn, thật sự là quá trẻ tuổi bồng bột, không một ai ngăn được hắn lao lên cướp vị trí quân vương mất nước và tự gánh quả tạ trên lưng.
Năm ấy Kiến Hưng Đế Tư Mã Nghiệp mười tám tuổi bịt kín nửa người trên, miệng ngậm ngọc bích, nằm trong quan tài, bị một con trâu đói đến mức nửa chết nửa sống, gầy trơ cả xương lôi ra khỏi thành, Trung Sơn Vương Lưu Diệu đã quen nhìn thấy đủ loại trường hợp thắng làm vua thua làm giặc cũng không khỏi sinh lòng trắc ẩn: Có thể khiến một vị Hoàng Đế trở nên như vậy đúng là có một không hai từ xưa đến nay.
Lưu Diệu nhận ngọc bích trong miệng Tư Mã Nghiệp, cởi chiến bào của mình ra khoác lên người vị quân vương trẻ tuổi mất nước rồi phóng lửa đốt quan tài, tiếp nhận sự đầu hàng của Tư Mã Nghiệp, ra lệnh cho quân đội không được làm hại dân chúng và quan viên triều đình ở Trường An —— về cơ bản họ đều đói đến mức hơi thở thoi thóp, nhóm người này không hề có sức phản kháng và không có chút uy hiếp nào đối với quân đội nhà Hán.
Tư Mã Nghiệp dù sao cũng còn trẻ, trong lòng sôi trào bầu nhiệt huyết, nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn thậm chí còn đích thân mặc giáp ra trận, đã từng đánh lui đợt tấn công của sát thần Lưu Diệu mấy lần, bây giờ lưu lạc đến nước mở cửa đầu hàng, trong lòng Lưu Diệu thật ra có sự khâm phục đối với vị quân vương trẻ tuổi mất nước này.
Dẫu sao khi phá thành Lạc Dương vào lần trước, Lạc Dương không có lấy một người phòng thủ, trái lại Lưu Diệu đã đánh một trận với người mình là Vương Di để tranh đoạt hoàng cung, hai bên giết hại lẫn nhau, cuối cùng chết hơn một nghìn người.
Lần này để chiếm được thành Trường An, Lưu Diệu đã tốn không ít công sức và cảm thấy có hứng thú đối với vị Hoàng Đế trẻ tuổi biết rõ không thể được mà vẫn cứ làm này.
Lưu Diệu dẫn theo đám người Tư Mã Nghiệp trở lại kinh đô Bình Dương của nước Hán, chiến thắng trở về.
Lần trước khi Lưu Diệu đánh tan thành Lạc Dương không người phòng thủ, Đại Tấn đã bị tiêu diệt một lần. Lần này Tư Mã Nghiệp chủ động đầu hàng, Đại Tấn bị diệt lần thứ hai, Lưu Diệu trở thành công thần lớn nhất của nước Hán, Hoàng Đế Lưu Thông phong Lưu Diệu làm thừa tướng, cũng phong Tư Mã Nghiệp đã đầu hàng làm Hoài An Hầu.
Lưu Diệu quỳ tạ ban thưởng, sau khi tham gia tiệc mừng thì trở về Trung Sơn Vương phủ.
Vừa về phủ, Lưu Diệu đã ngửi thấy mùi son phấn, hỏi Phan mỹ nhân xem đã có chuyện gì, Phan mỹ nhân nói: “Hoàng đế ban mười mấy mỹ nữ, Vương gia có muốn xem qua không?”
Giờ Phan mỹ nhân quản lý hậu viện của Trung Sơn Vương phủ.
Lưu Diệu rất xấu hổ, “Phan mỹ nhân còn không hiểu ta sao? Chuẩn bị cho các nàng mỗi người một phần của hồi môn rồi gả cho các tướng sĩ vẫn chưa thành thân dưới trướng ta. Sau này nếu được ban tặng nữa thì cứ làm theo là được.”
Phan mỹ nhân đồng ý, Lưu Diệu nói: “Si Giám bên Giang Đông vừa truyền thư mật đến, báo là Vương Duyệt đã tìm được công chúa Thanh Hà, người còn sống.”
Phan mỹ nhân mừng đến độ chảy nước mắt ngay tại chỗ, “Tìm được ở đâu? Tại sao một năm trời cũng không có tin tức? Giờ công chúa thế nào?”
Một năm nay Phan mỹ nhân bắt chước chữ viết của Thanh Hà để viết thư báo bình an cho Dương Hiến Dung, có thể tưởng tượng được trên lưng bà đã gánh áp lực nhường nào.
“Mỹ nhân tự xem đi.” Lưu Diệu đưa thư mật cho Phan mỹ nhân, “Nhưng sau khi xem xong phải thiêu hủy ngay lập tức, tuyệt đối không được để Vương phi phát hiện.”
Phan mỹ nhân nhìn thấy trong thư Si Giám nói công chúa Thanh Hà mất trí nhớ, bị cha mẹ giả bán làm thiếp thì sụp đổ tức thì, bà tự nhốt mình trong phòng khóc một trận.
Dương Hiến Dung vẫn bị gạt và chẳng hay biết gì, là một Hoàng Hậu mất nước mang trên mình nhiều tranh cãi, đã thế còn lấy và trở thành Vương phi của Lưu Diệu có thù cướp nước, trong một năm qua không thể thiếu đủ loại bêu rếu và những lời lẽ thậm tệ không chịu nổi, nhưng dưới sự bảo vệ của Lưu Diệu và Phan mỹ nhân, những lời đồn đại vớ vẩn đó không thể lọt vào tai bà.
Ngày thường Dương Hiến Dung ở trong Vương phủ không ra khỏi cửa, hầu hết thời gian đều ở trong thư phòng, kỹ năng cầm kỳ thư họa tiến bộ vượt bậc, trải qua chặng đường từ một Hoàng Hậu bù nhìn đến năm lần phế năm lần lập, đây là một năm yên bình nhất trong suốt mấy năm qua của Dương Hiến Dung.
Vào thời điểm giao mùa xuân hè, từng chùm anh đào đỏ chói treo lơ lửng trên đầu cành được Dương Hiến Dung vẽ trên giấy.
Lưu Diệu biết thói quen thích sạch sẽ và ghét mùi rượu nồng của Dương Hiến Dung nên tắm gội thay quần áo trước rồi mới đi tìm bà.
Dương Hiến Dung nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân thì biết ngay là Lưu Diệu, nhưng không quay đầu lại mà tiếp tục tô trên giấy.
Tuy bà ở nơi kín cổng cao tường nhưng khi biết tin Đại Tấn bị Lưu Diệu tiêu diệt lần thứ hai từ Phan mỹ nhân, bà không biết phải đối mặt với Lưu Diệu như thế nào, cũng không thể tươi cười nói chúc mừng Vương gia chiến thắng trở về được.
Chỉ có trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
Đã gần nửa năm không được nhìn thấy nữ thần trong lòng, giờ chỉ cần một bóng lưng đã khiến Lưu Diệu lập tức quên hết bao gió tanh mưa máu trên chiến trường mà chỉ còn lại những năm tháng tĩnh lặng và bình yên của nữ thần.
Lưu Diệu cọ người tới, tự tìm lời để nói, “Nàng vẽ đẹp quá, đang muốn tô màu sao? Ta pha màu cho nàng nhé.”
Đây là kỹ năng mới học được từ chỗ Phan mỹ nhân, giờ Lưu Diệu đã biết nghiền các loại quặng sắt có màu sắc khác nhau.
“Không cần, ta chỉ vẽ một hoa văn thôi, sau đó sẽ giao cho tú nương thêu theo mẫu để làm một đôi giày cho Thanh Hà.”
Dương Hiến Dung để bút xuống, thổi khẽ để làm khô mực, tưởng tượng ra dáng vẻ Thanh Hà đi giày mới, quả anh đào đỏ chót lúc ẩn lúc hiện theo nhịp bước chân là thích hợp với thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều nhất.
May mà Vương Duyệt đã tìm được Thanh Hà, nếu không sẽ không biết bàn giao đôi giày này như thế nào. Lưu Diệu ho khan một tiếng, “Ta đã về rồi.” Nửa năm không gặp mà nàng không liếc mắt nhìn ta một cái sao!
Ta biết, Đại Tấn lại lần nữa bị tiêu diệt, không cần nhắc nhở ta về chuyện này đâu.
Dương Hiến Dung vẫn không nhìn thẳng Lưu Diệu, người đàn ông phá hủy Đại Tấn này đã cứu mẹ con bà rất nhiều lần. Không phân rõ được ân oán trong đó, bà chỉ muốn trốn tránh nên lại trải một tờ giấy khác. Lần này, bà lấy bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân ra và định tập viết theo chữ mẫu.
Đây là thứ Tào Thục tặng bà, em gái Vệ thị của Vệ phu nhân là em dâu của Tào Thục, quan hệ cũng khá tốt. Đáng tiếc Vệ thị đã qua đời, chồng cũng mất tích trên đường xuôi nam, con trai Vương Hi Chi của hai người vẫn còn nhỏ được Tào Thục nuôi dưỡng.
Lưu Diệu khép bảng chữ mẫu lại.
Ông tức giận: Chữ này có gì hay mà nhìn chứ? Có đẹp bằng ta không? Liếc mắt nhìn ta một cái thì làm sao?
Nhân vật kiệt xuất, có trí có dũng và giết người như ma cả một đời lại lộ ra một mặt trẻ con, từ chó săn biến thành chó nhà.
Dương Hiến Dung lại mở bảng chữ mẫu ra, “Đừng làm loạn.”
Lưu Diệu dứt khoát cướp bảng chữ mẫu rồi để vào trong ngực áo. Ta cũng không tin làm như vậy mà nàng vẫn không nhìn ta. Muốn bảng chữ mẫu sao? Tự tới lấy đi.
Dương Hiến Dung không tranh không đoạt, bà gác bút lông trong tay lên giá gác bút, gập trang giấy lại, dứt khoát không viết nữa.
Bị bơ một lần nữa, chó nhà lại biến thành chó săn, Lưu Diệu ôm chầm lấy Dương Hiến Dung, nâng cằm bà lên, “Nhìn ta khó như vậy sao?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Dương Hiến Dung nói: “Buông ta ra.”
Lưu Diệu sợ hết hồn, chó săn lại tiếp tục biến hình thành chó liếm*, buông tay ra ngay.
Dương Hiến Dung muốn rời khỏi đây nhưng không nhúc nhích được, lúc bà chen người vào để đi qua, Lưu Diệu níu ống tay áo bà.
Dương Hiến Dung nói: “Trường An đã bị ngươi thâu tóm, Đại Tấn đã bị ngươi nhổ cỏ tận gốc, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lưu Diệu nói: “Ba năm, đúng không.”
Tuy không nói rõ nhưng Dương Hiến Dung hiểu ý trong những lời này: Huệ Đế Tư Mã Trung đã qua đời ba năm, quả phụ như bà đã để tang chồng ba năm. Ở dân gian, quả phụ để tang ba năm có thể tái giá.
Đương nhiên, về danh phận thì bà đã tái giá từ một năm trước, có điều bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa chứ không phải thật sự. Hai người chưa bao giờ chung phòng chung gối.
Dương Hiến Dung bị ép buộc bởi thời cuộc, cần chiếc áo giáp Trung Sơn Vương phi bảo vệ mình; Lưu Diệu đương nhiên sẵn lòng tiến thêm một bước trong mối quan hệ với nữ thần. Ông cũng không ép buộc Dương Hiến Dung lấy thân báo đáp, cũng không có những hành động vượt rào, ông chỉ hy vọng sau khi nữ thần để tang ba năm có thể lao vào trong vòng tay mình.
Một năm trước, cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng Lưu Diệu đã rất thỏa mãn, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh —— nữ thần ngủ ở ngay bên cạnh phòng ông.
Nhưng một năm sau, ông được voi đòi tiên, lại muốn có được nhiều hơn, ông không muốn tiếp tục ngủ ở bên cạnh phòng nữ thần nữa, ông muốn gấp rút phá vỡ bức tường ở giữa và được ngủ ngay bên gối nữ thần.
Dương Hiến Dung đã cúng tế vào ngày giỗ ba năm của Huệ Đế hồi mùa đông năm ngoái, khi đó Lưu Diệu còn đang tấn công Trường An. Tuy giữa bà và vị Hoàng Đế ngu đần không phải là tình yêu nhưng có thứ tình thân càng ổn định hơn so với tình yêu, bà thật lòng thật dạ để tang ba năm vì người chồng đã khuất.
Dương Hiến Dung không phải kiểu ngây ngô khờ khạo, bà đương nhiên biết Lưu Diệu muốn cái gì, Lưu Diệu một mực chờ bà để tang hết ba năm là điều nằm ngoài dự đoán của Dương Hiến Dung.
Ngày này vẫn sẽ đến.
Dương Hiến Dung xoay người, lấy hết can đảm, đối mặt với người đàn ông đã hủy diệt đất nước của bà, nhưng cũng đã cứu bà vô số lần.
Ông là mối tình đầu say đắm của bà, là giấc mộng đẹp nhất thời thơ trẻ. Năm đó khi còn ở khuê phòng, dưới sự xúi giục của bạn thân Tào Thục và Phan Đào, bà mặc trang phục của người Hồ, đội mũ người Hồ và đeo khăn che mặt, trang điểm giống như người Hồ, lần đầu tiên bước chân vào phố Đồng Lạc ồn ào náo nhiệt.
Đối với con gái nhà danh gia vọng tộc thì tất cả mọi thứ đều quá mới lạ, ba người cùng đi vào Tứ Di, bị người ta trộm túi tiền, đám trộm cắp kéo bè kéo cánh, ba cô gái các nàng* không dám đuổi theo, nhưng một thiếu niên có lông mày trắng đuổi theo điêng cuồng, một thân một mình đấu lại tám người và cướp túi tiền về.
* Đoạn nhớ lại thời trẻ mình sẽ để xưng hô giữa Dương Hiến Dung và Lưu Diệu là “nàng – hắn” nhé
Thiếu niên có cặp lông mày trắng dùng ống tay áo lau máu mũi, “Dám trộm túi tiền trước cửa hàng hương liệu nhà ta, đúng là không có mắt, cô nương đếm xem có bị thiếu tiền không?”
Nàng không dám nhận, vẫn là Tào Thục nhận túi tiền thay nàng và đưa cho hắn một xâu tiền, “Cảm ơn anh hùng.”
“Không cần, ta chỉ ngứa mắt bọn chúng dám giở trò lưu manh trên địa bàn của ta thôi.” Thiếu niên mày trắng chỉ vào cửa hàng hương liệu nhà mình, “Có rảnh thì quan tâm đến công việc làm ăn nhà ta là được.”
Đã nói đến mức này, ba người đi luôn tới cửa hàng hương liệu. Tào Thục và Phan Đào chọn hương liệu, nàng là lần đầu tiên đặt chân vào cửa hàng, thậm chí còn không dám mở miệng.
Thiếu niên mày trắng tò mò hỏi nàng, “Nàng là người câm hả?” Bị cướp túi tiền cũng không than một tiếng, quá tiếc cho một đôi mắt đẹp.
Nàng bực mình, xoay người không để ý tới hắn, khăn che mặt trên mặt lỏng lẻo, lúc sắp rơi xuống đất thì bị thiếu niên mày trắng ở phía sau túm lấy và đuổi theo, “Mất túi tiền rồi lại mất khăn che mặt, nàng có thể cẩn thận một chút được… không.”
Thiếu niên mày trắng nhìn thấy dung mạo nàng thì cứng người tại chỗ ngay tức khắc.
Nàng vừa xấu hổ vừa giận, nhận lấy khăn che mặt che lại phần mặt dưới hai mắt.
Lần thứ hai gặp hắn là trong một buổi tụ họp tao nhã, hắn trở thành con nuôi của thế tử Hung Nô Vương Lưu Uyên. Nghe nói thế tử công khai chiêu mộ hộ vệ, hắn đăng ký tham gia tuyển chọn và giành được hạng nhất, dũng mãnh vô địch, được thế tử nhận làm con nuôi kiêm hộ vệ, không rời một bước, thiếu niên với cặp lông mày trắng từ lưu manh đầu đường đi vào hàng ngũ quý tộc Lạc Dương.
“Chúng ta lại gặp nhau. Nghĩa phụ ta đã lấy cho ta một cái tên là Lưu Diệu, có nghĩa là lấp lánh chói lọi.” Thiếu niên mày trắng cười hi hi, lóng ngóng gãi đầu, lại còn có can đảm hỏi nàng, “Ta biết nàng là tiểu thư nhà Thái Sơn Dương thị, nàng tên là gì?”
Hắn khác với tất cả các thanh niên sĩ tộc, rụt rè hay tao nhã gì đó đều không tồn tại, hắn mặt dày và lì lợm la liếm, không biết xấu hổ mà đi trèo tường leo cây, làm hết mọi thứ để có thể đến gần nàng, tên xứng với người, sáng rực như một ngọn lửa thắp sáng thế giới buồn tẻ tù túng của nàng.
Nàng thậm chí không cần thầy dạy cũng tự học được cách nói dối, bề ngoài thì ngủ lại nhà Phan Đào, nhưng lại lén ra ngoài gặp riêng Lưu Diệu dưới sự trợ giúp của Phan Đào.
Nàng biết làm như vậy là không đúng, nhưng càng là thứ cấm đoán lại càng muốn làm. Hắn dạy nàng cưỡi ngựa, nàng bị tình yêu làm mê muội đầu óc, thậm chí đã nghĩ tới chuyện cùng hắn cao chạy xa bay, mãi đến khi cả nhà Phan Đào bị Hoàng Hậu Giả Nam Phong bắt vào ngục và bị xử tử ba đời…
Tuyệt đối không ngờ rằng vận mệnh lại xoay tròn, mối tình đầu say đắm cũng là chốn về cuối cùng của nàng.
Lưu Diệu lấy khăn đỏ ra che trên mặt bà, chỉ để lộ đôi mắt, giống như lần đầu gặp gỡ, “Mười tám năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thề phải cưới nàng làm vợ. Từ lưu manh đầu đường đến thừa tướng nước Hán, lòng ta vĩnh viễn không đổi thay, suốt mười tám năm qua chưa một lần thay đổi, Dương Hiến Dung, ta thích nàng, ta muốn có con với nàng.”
Lưu Diệu giống như tên lưu manh đầu đường ngày trước, chưa bao giờ biết uyển chuyển hàm súc là gì, cách thể hiện tình cảm rất thẳng thắn, đơn giản và trực tiếp.
Đối mặt với Lưu Diệu nhất định phải có được, Dương Hiến Dung cũng buông xuống tất cả sự cẩn thận. Bà nhấc bút lên, tìm vị trí sông Trường Giang trên bản đồ treo trên tường, vẽ một đường từ đầu đến cuối dọc theo nhánh sông Trường Giang, “Chỉ có một điều kiện, cả đời này ngươi không được phép vượt qua Giang Đông một bước, không được quấy rầy sự yên tĩnh của nữ nhi ta, hãy để con bé sống thật tốt ở Giang Nam.”
Đây là muốn chia sông mà trị*.
* Chia mà trị: chia thành từng vùng để quản lý
Lưu Diệu nói: “Được, ta thề, cả đời này tuyệt đối không bước lên mạn Giang Nam.”
Dương Hiến Dung tháo khăn đỏ che mặt, mười tám năm, vẫn nghiêng nước nghiêng thành như cũ.
Khăn che mặt rơi xuống đất, bàn tay Dương Hiến Dung tiến vào vạt áo.
Giọng Lưu Diệu cũng trở nên khàn khàn, “Để ta.”
Chó liếm đến cùng, rồi sẽ có tất cả. Liếm mười tám năm, cuối cùng cũng ngậm được chú dê nhỏ* vào miệng.
* Ghi chú:
- Chó liếm: thuật ngữ thông dụng trên internet, chỉ những người tự hạ thấp bản thân mình để lấy lòng người khác dù người ta không ưa mình, tương tự như câu “mặt nóng dán mông lạnh”.
- Dê nhỏ = Tiểu Dương