Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Gió Tây Bắc nóng nảy xé rách hoa tuyết lớn giống như cỏ lau, nhưng không có ích gì, tuyết lớn càng rơi càng nhiều.
Ở trường ngựa Kim Câu, nghe bên ngoài vang lên tiếng ken két của guốc gỗ giẫm lên đất tuyết, vì để tiết kiệm thời gian, Vương Duyệt mặc vội áo khoác giữ ấm, mở cửa trường ngựa rồi dắt ngựa đi ra ngoài.
Thanh Hà mặc chuông lớn lông chồn, mũ chuông lớn và tuyết trên bờ vai chồng chất đến mức dày bằng ngón tay. Vì để chống lạnh và không phải hít tuyết vào trong mũi, nàng còn che một tấm vải trên miệng mũi, có thể nói là võ trang đầy đủ, chỉ lộ ra đôi mắt, còn bị mũ trên chuông lớn cản trở.
Bên ngoài giày, nàng bọc một đôi guốc gỗ chống trượt có răng cưa, dáng người lập tức trở nên cao gầy, so với Vương Duyệt thì còn cao hơn nửa cái đầu.
Nàng đưa qua một quyển trục bọc giấy dầu, thấp giọng nói: “Làm xong hết rồi, huynh mau đưa đến Triều Ca đi.”
Vương Duyệt là người cẩn thận, hắn mở quyển trục ra xem, sau khi xác nhận không sai thì sắp xếp gọn lại, bỏ vào trong ngực áo.
Nàng lấy ra cái bọc giấu trong chuông lớn, đưa cho Vương Duyệt: “Đây là bánh tủy của cửa hàng bánh Hồ Vương Ký trên đường Đồng Lạc, ăn trên đường.”
Vương Duyệt nhận lấy rồi nhét vào trong bọc hành lý trên lưng ngựa.
“Ta phải hồi cung rồi.” Nàng vừa mới quay người, Vương Duyệt nhào ngay qua, một tay che miệng nàng, một tay xuyên qua hai cánh tay nàng, ôm bờ vai của nàng kéo nàng đi vào trong lều.
Nàng ra sức giãy giụa, guốc gỗ bọc bên ngoài giày đều rơi đi, lún sâu vào trong tuyết.
“Gần đây muội quá khác thường, ta không biết muội muốn làm gì, trực giác cảm thấy muội muốn bí quá hóa liều, muội lại cố chấp không nghe khuyên bảo như vậy, cho nên nhất định phải cưỡng ép đưa muội ra khỏi thành Lạc Dương. Chuyện ở đây giao cho ta, ta sẽ dốc hết sức nghĩ cách cứu viện Thái thượng hoàng và Thái hậu.”
Vương Duyệt chặn nửa người trên của nàng, lấy ra một gói thuốc bột, giật vải che mặt của nàng, đang muốn đổ vào thì bỗng dưng dừng lại giữa không trung: “Là muội? Tại sao muội lại mặc đồ của Thanh Hà?”
Thế mà lại là Tuân Hoán.
Vương Duyệt trở nên vội vàng: “Thanh Hà đâu?”
“Ha ha, dọa huynh giật mình rồi!” Tuân Hoán đứng dậy từ trên mặt đất đầy tràn cỏ khô: “Kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu chuốc thuốc mê thế này, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng đó, không nghĩ tới huynh lại là một Vương Duyệt như vậy. Đáng tiếc Thanh Hà đã sớm đoán trước, âm thầm hẹn gặp mặt ta ở cửa hàng bánh Hồ Vương Ký, tráo đổi y phục với ta, muốn ta chuyển giao chiếu thư của Thái thượng hoàng cho huynh.”
Ngoại trừ chiếu thư, Thanh Hà còn mua một túi bánh tủy đưa tặng.
Vương Duyệt vừa tức vừa giận: “Hồ đồ! Muội sẽ hại chết muội ấy đó!”
Tuân Hoán mở hàng rào, dắt ngựa của mình ra, thuần thục buộc yên ngựa trên lưng ngựa, thắt chặt: “Nam tử các huynh luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy nữ tử vô dụng, muốn điều khiển tất cả, cảm thấy sự sắp xếp của bản thân mình mới là tốt nhất. Huynh coi thường Thanh Hà, cũng đã đánh giá cao chính mình. Thanh Hà có sự sắp xếp của tỷ ấy, thân là công chúa, dũng cảm gánh chịu sứ mệnh và trách nhiệm của mình thì có gì không đúng?”
Chuẩn bị xong, Tuân Hoán cột kiếm Phong Tùng vào bên hông, nhặt vải dưới đất lên rồi một lần nữa che mũi: “Ta đi cùng với huynh, Tề vương Tư Mã Quýnh biết huynh là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, hẳn là cũng biết Hoán Nương của Tuân gia ta đây. Chính như lời huynh nói, gia tộc của chúng ta đều đang quan sát, nhưng Tề vương không biết, ông ta cho rằng hai người chúng ta có thể đại diện cho thái độ của gia tộc, Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị gộp lại đủ phân lượng nhỉ, cộng thêm chiếu thư của Thái thượng hoàng, như vậy thì Tề vương mới có thể buông tay đánh cược một lần, đạp tuyết đuổi tới Lạc Dương, Kiến Thủy Đế trở tay không kịp, nhất định sẽ bỏ thành chạy trốn, Thái thượng hoàng và Thái hậu ở thành Kim Dung mới có chút hy vọng sống.”
Tuân Hoán quen biết Thanh Hà vẫn chưa đến một tháng, Vương Duyệt khó có thể tin được: “Muội có hiểu hành vi của mình là phản bội gia tộc không? Một khi sự việc bị vạch trần, muội có từng nghĩ tới hậu quả của việc gia tộc nổi giận không?”
Tuân Hoán hỏi lại: “Không phải huynh cũng giống như vậy sao? Ta và ý tưởng quan sát của gia tộc không giống nhau. Nếu như có cách có thể nhanh chóng kết thúc trận nổi loạn này thì vì sao nhất định phải kéo dài tới việc chư vương đánh nhau, máu chảy thành sông, dân chúng lầm than? Ta cảm thấy cách nghĩ của ta là đúng, vậy thì làm là được rồi. Vì sao đối mặt với tư duy của gia tộc chỉ có thể đi con đường thuận theo này? Ta lại muốn lựa chọn thay đổi!”
Tuân Hoán nhảy phóc lên ngựa: “Chúng ta cùng đi Triều Ca!”
Gió lạnh thấu xương, Vương Duyệt và Tuân Hoán là thiếu niên khí phách, nhiệt huyết sôi trào, đón lấy gió tuyết thúc ngựa ra khỏi thành.
Ra khỏi cổng thành, Vương Duyệt nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Muội đi Triều Ca, Thanh Hà biết không?”
Tuân Hoán cưỡi ngựa muốn giành đi trước Vương Duyệt, nàng thúc ngựa cười nói: “Đương nhiên là tỷ ấy không biết rồi, ha, dọa tỷ ấy!”
Cách sinh nhật còn mười ngày.
Thanh Hà khẩn cấp bí mật hẹn ngày với ông cố ngoại là Tôn Thừa tướng, địa điểm gặp mặt là phủ công chúa Hà Đông.
Thanh Hà hít một hơi khí lạnh thật sâu, kiềm chế sự lo lắng của mình. Tôn Tú vội vàng chạy đến: “Công chúa tìm ta có chuyện gì?”
Lúc này Thanh Hà rất muốn dán hịch văn thảo phạt của Tư Mã Quýnh vào mặt Tôn Tú, chất vấn ông ta vì sao ngay cả tình báo quan trọng như vậy cũng muốn che giấu nàng.
Thế nhưng nàng không thể. Nàng không thể để cho lão hồ ly Tôn Tú này biết nàng đã biết được chân tướng từ Vương Duyệt, càng không thể để Tôn Tú biết cha đã chính tay viết chiếu thư, Vương Duyệt muốn đưa chiếu thư đến tay Tề vương Tư Mã Quýnh.
Thanh Hà nói: “Sinh thần của ta sắp đến rồi, nhưng ta không nhìn thấy tướng lĩnh Trung Lĩnh quân có bất kỳ thay đổi gì, vẫn là nhị nhi tử của Hoàng đế là Tế Dương vương Tư Mã Phức nắm giữ Trung Lĩnh quân.”
Cấm quân ở thành Lạc Dương chia thành hai loại, đội bảo vệ hoàng cung, phụ trách sự an toàn của Hoàng cung là Trung Lĩnh quân; đội bảo vệ thành Lạc Dương gọi là Trung Hộ quân.
Hai mươi nghìn Trung Lĩnh quân cũng là tâm phúc chính quy của Hoàng đế. Hiện nay bốn mươi nghìn Trung Hộ quân nằm trong tay Tôn Thừa tướng, trong đó đã bao gồm đội phòng vệ trong thành Kim Dung. Cho nên tên công tử bột vô dụng Tôn Hội này có thể nhảy dù xuống thành Kim Dung, Kiến Thủy Đế không thể điều Tôn Hội đi được.
Trung Lĩnh quân và Trung Hộ quân phân biệt rõ ràng, ở trạng thái đối lập khéo léo, đây chính là nguyên nhân vì sao rõ ràng Kiến Thủy Đế và Tôn Thừa tướng bất hòa nhưng lại không thể cắt chức Tôn Tú — Tôn Tú bị ép đến mức nóng nảy, hoàn toàn có năng lực khởi binh bức thoái vị.
Tôn Tú biết rõ còn cố hỏi: “Công chúa có ý gì?”
Thanh Hà nói: “Ông từng hứa hẹn với ta, một tháng này sẽ thay thế một phần Trung Lĩnh quân thành người của mình, vụng trộm chuyển Thái thượng hoàng đến trong cung, một khi Kiến Thủy Đế bị độc chết bỏ mình thì sẽ hô to khẩu hiệu giết gian thần ngay tức thì, đẩy Thái thượng hoàng quay về vị trí cũ, như vậy thì Trung Lĩnh quân sẽ bỏ vũ khí. Thế nhưng hiện tại Trung Lĩnh quân không hề có động tĩnh gì, bọn họ phụ trách bảo vệ hoàng cung, ông không xếp người của mình vào thì làm sao chuyển phụ hoàng ta vào trong cung? Làm sao cam đoan sau khi ta ám sát Kiến Thủy Đế rồi sẽ an toàn?”
“Tôn Thừa tướng, ông nói ta không thể hữu danh vô thực bắt sói, phải mạo hiểm nỗ lực, muốn ta ở giữa đầu độc, ta nhất định sẽ làm được. Thế nhưng ông thì sao? Trước mắt ta vẫn chưa nhìn thấy thành ý của ông.”
Tôn Tú cau mày: “Con sợ chết, muốn rút lui?”
Thanh Hà nói: “Ta sợ ta chết không có chút giá trị nào. Kiến Thủy Đế có Thái tử, Đông Cung ở góc Đông Nam của Hoàng cung, nếu như không thể để phụ thân ta vào trong cung, Kiến Thủy Đế độc phát bỏ mình, Thái tử lập tức kế vị, trở thành tân đế, nắm giữ hoàng quyền, hoàn toàn có thể ra lệnh cho Trung Lĩnh quân bắt ta, ép hỏi ai là chủ sau màn, đến lúc đó ta khai là ông, chúng ta sẽ hoàn toàn thua. Thừa tướng, ta không muốn chết không có chút ý nghĩa nào, ông nhất định phải nói rõ ràng cho ta biết, ông muốn làm thế nào để đột phá sự phòng vệ của Trung Lĩnh quân, đưa phụ thân ta vào cung quay về vị trí cũ.”
Hai mắt của Tôn Tú tàn nhẫn như chim ưng, tựa như muốn mổ ra một cái hố ở lồng ngực của Thanh Hà, nhìn rõ lòng dạ của cô gái nhỏ này, ông ta im lặng một lát rồi than dài một tiếng: “Nếu như con là nam tử thì tốt biết bao nhiêu, can đảm như thế, ta nhất định sẽ toàn lực phụ tá con làm Hoàng đế.”
“Nếu như con là nam tử” cùng với câu nói “Đây vốn không phải là việc con nên tiếp nhận” của mẫu thân, Tào Thục và Phan Mỹ nhân, hai câu này Thanh Hà nghe đến mức lỗ tai đều sắp mọc kén rồi, nàng cười lạnh nói: “Thừa tướng nói loại lời nói không có chút ý nghĩa nào này thú vị không? Chỉ còn mười ngày nữa thôi, ông đang lãng phí thời gian đấy. Thực lực của ông đâu? Thành ý của ông đâu? Bây giờ không cho ta thấy thì sau này ta cũng chẳng muốn thấy nữa.”
Thanh Hà gỡ vòng tay cất giấu độc Đoạn Trường xuống: “Nếu như ông không hề có thành ý, giấu giếm chân tướng đối với người hợp tác là ta đây, ta sẽ rút lui ngay lập tức.”
Thanh Hà muốn ép Tôn Tú để lộ ra con át chủ bài. Nàng cược ông ta không dám bỏ dở nửa chừng.
Quả nhiên, Tôn Tú nhượng bộ: “Gần đây ta cáo ốm không lên triều, chỉ ở nhà xử lý công vụ, chính là sợ một khi tiến cung lên triều, hoàng cung là địa bàn của Trung Lĩnh quân, Trung Hộ quân của ta ở bên ngoài cung, nếu như Hoàng đế đột nhiên trở mặt, thân ta hãm vào trong đó, gần như không chút nghi ngờ là phải chết. Nhưng mà, điều này cũng không biểu thị ta không có cách nào với Trung Lĩnh quân… Nghe nói gần đây công chúa bái Hoán Nương của Tuân gia làm thầy, học tập võ nghệ?”
Hoán Nương là học sinh của Lưu Côn không sai, nhưng nàng ấy cũng không phải là người của Trung Lĩnh quân, hỏi chuyện này làm gì? Thanh Hà không nghĩ ra được: “Phải.”
Tôn Tú nói: “Thầy của Tuân Hoán là Lưu Côn, hiện tại Lưu Côn là Chiêm sự của Chiêm sự phủ ở Đông Cung, thầy của Thái tử, cũng là Phó Thống lĩnh của Trung Lĩnh quân trong cung. Tướng quân của Trung Lĩnh Quân là Tế Dương vương Tư Mã Phức, Thái tử cũng không yên tâm về đệ đệ ruột này, cho nên nhét tâm phúc Lưu Côn vào Trung Lĩnh quân, dùng việc đó kiềm chế Tế Dương vương. Thật ra Lưu Côn còn có một thân phận nữa, hắn là người của ta.”
Thanh Hà không tin: “Ông đừng ăn nói lung tung lừa gạt ta. Lưu Côn là một trong hai mươi bốn người bạn của vườn Kim Cốc. Năm đó ông giết bạn tốt của ông ấy là Phan An, giết chủ nhân của vườn Kim Cốc là Thạch Sùng, còn ép thị thiếp của Thạch Sùng là Lục Châu nhảy lầu. Mặc dù ông ấy và ông làm quan cùng triều nhưng vẫn luôn trung thành với Hoàng đế, cũng không lui tới với Thừa tướng là ông.”
Tôn Tú đi từ hàn môn đến Thừa tướng, trong tay vấy đầy máu. Ông ta vốn không háo sắc, ép Lục Châu ủy thân cho ông ta thật ra là xuất phát từ sự tự ti của hàn môn, chiếm đồ chơi trong tay của sĩ tộc là Lục Châu cô nương thành của mình, về tâm lý sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Nhưng Lục Châu thân bất do kỷ biến thành đồ chơi của nhà giàu cũng chọn người, ngại Tôn Tú thô bỉ nên thà nhảy lầu.
Lưu Côn thời niên thiếu lấy việc “Văn kê khởi vũ” mà truyền thành giai thoại, là kỳ tài, mà võ nghệ, xuất thân, còn có văn học đều tuyệt hảo, lên ngựa có thể đánh trận, nâng bút có thể làm thơ, bạn chí cốt qua lại đều là loại nhân vật phong lưu xuất thân cao quý dáng dấp còn đẹp đẽ như Phan An, hoàn toàn xem thường loại người hàn môn như Tôn Tú, có làm Tể tướng cũng xem thường!
Tôn Tú lại cười to nói: “Công chúa vẫn ngây thơ, trên đời này không có sự trung thành vĩnh viễn, chỉ có quyền thế vĩnh hằng. Lưu Côn quả thật xem thường ta, nhưng mà hắn coi trọng quyền thế. Ta chỉ tiết lộ một bí mật lớn với hắn, hắn trở thành đồng minh của ta ngay lập tức, đồng ý giúp đỡ lén lút chuyển phụ thân con đến tiệc sinh thần của con.”
Thanh Hà vội hỏi: “Bí mật lớn gì?”
Tôn Tú đến gần, thấp giọng nói: “Tứ đại phiên vương là Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, Tề vương Tư Mã Quýnh, Tân Dã Quận Công Tư Mã Hâm đã tập kết hai trăm ngàn quân ở Triều Ca, sắp vào kinh Cần Vương, thảo phạt soán vị ngụy đế. Binh lính trong tay Hoàng đế cộng thêm Trung Hộ quân trong tay ta cũng chỉ có sáu mươi ngàn, thành Lạc Dương căn bản không thủ được, Hoàng đế sớm muộn gì cũng phải rớt đài.”
“Ta và Lưu Côn đã hẹn nhau, trước khi quân đội Cần Vương đến Lạc Dương sẽ ra tay giết Hoàng đế, nghênh đón Thái thượng hoàng hồi cung, như vậy thì việc Cần Vương sẽ không có chút ý nghĩa nào, hai trăm ngàn quân đến nửa đường là giải tán, một chuyến tay không. Từ đây, thiên hạ chính là của ta và Lưu Côn. Đương nhiên, công chúa cũng có thể kiếm một chén canh. Ta và Lưu Côn sẽ mời công chúa nhiếp chính, phụ tá Hoàng thượng.”
Quả thật là sét đánh ầm ầm, Thanh Hà không thầy cũng tự thông tỏ kỹ năng diễn xuất tỉ mỉ của tổ tiên là Tư Mã Ý: “Cần Vương… quân đội hai trăm ngàn… đây là sự thật sao? Sao ta nghe nói Tề vương Tư Mã Quýnh đã nhận mệnh lệnh của Tôn Thừa tướng, đi Triều Ca diệt cướp?”
Tôn Tú ngửa mặt lên trời cười dài: “Triều Ca không có cướp, thổ phỉ lớn nhất chính là Hoàng đế trong hoàng cung. Đều là ta dùng để lừa gạt người đời, sắp hết năm rồi, ổn định lòng quân và lòng dân mới quan trọng. Thật ra Hoàng đế cũng biết việc này, cho nên cố ý tốn công tốn sức làm tiệc sinh thần cho công chúa, chính là muốn dùng ca múa mừng cảnh thái bình để tạo nên sự thái bình giả tạo, chờ đợi cơ hội xoay chuyển.”
Thanh Hà làm dáng vẻ khiếp sợ: “Quân đội hai trăm ngàn sớm muộn gì cũng sẽ hãm thành, giả tạo thế nào được?”
Tôn Tú không hổ là lão hồ ly lăn lộn từ tầng dưới chót đến Thừa tướng, am hiểu sâu về thói đời và lòng người: “Con cho rằng tứ đại phiên vương thật sự đến Cần Vương? Bọn họ đều là hậu duệ của đích thê là Tuyên Mục Hoàng hậu Trương Xuân Hoa, xem thường con thứ xuất do Bách phu nhân sinh ra là ngụy đế Tư Mã Luân làm Hoàng đế mà thôi. Đoán chừng ở trên đường, tứ đại phiên vương có thể vì tranh đoạn ai là chủ soái mà tự giết lẫn nhau, chỉ có Thái thượng hoàng xuất thân cao quý, độc nhất vô nhị, một khi quay về vị trí cũ, quần thần đều không dị nghị, đến lúc đó thì không có chuyện gì của tứ đại phiên vương nữa, đến từ đâu thì về nơi đó.”
Thanh Hà vẫn không dám tin tưởng Tôn Tú: “Nói mà không có bằng chứng, ông dùng cái gì để chứng minh Lưu Côn đứng về phía chúng ta?”
Tôn Tú lấy lại vòng tay: “Biểu hiện gần đây của công chúa đã khiến ta lau mắt mà nhìn. Mời công chúa lập tức hồi cung thì sẽ hiểu rõ lời ta nói không ngoa.”
Thanh Hà không hiểu: “Vòng tay này —”
Tôn Tú dùng khăn tay gói kỹ vòng tay: “Không phải là công chúa muốn chứng minh sao? Vòng tay để ở chỗ ta, ta sẽ dùng thời cơ hành động để chứng minh năng lực của mình, để công chúa yên tâm đi làm việc.”
Trong lòng Thanh Hà tràn đầy nghi hoặc, nàng trở lại hoàng cung, trên đường có cung nhân vung xẻng tuyết lớn hất tuyết đọng trên đường đi, để tránh kết băng. Thanh Hà đi lại trên quan đạo, chạm mặt Chiêm sự Lưu Côn của Thái tử đang dẫn Trung Lĩnh quân tuần tra trong hoàng cung.
Công chúa làm đầu, Lưu Côn dẫn binh sĩ nhường ra con đường rồi hành lễ.
Thanh Hà đi được một nửa thì Lưu Côn gọi nàng lại: “Công chúa điện hạ dừng bước.”
Thanh Hà dừng lại.
Lưu Côn đi tới, hai tay bưng lấy vòng tay mà Tôn Tú chuẩn bị: “Vừa rồi công chúa đã làm rơi đồ.”
Lần này Tôn Tú không lừa nàng, Lưu Côn quả thật cùng một phe với bọn họ.
Mười ngày sau, sinh nhật mười hai tuổi của Thanh Hà, cuối cùng cũng đã tới thời điểm cháy nhà lòi mặt chuột.