Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Từ xưa tới nay, chồng hiền hay thua vợ.

Vương Duyệt chính là không chịu được tiếng kêu thảm thiết của Thanh Hà, trừ phi do hắn tự làm ra. Khi còn bé đùa ác trêu cợt nàng, là thích nghe tiếng kêu và biểu lộ sự hoảng sợ của nàng.

Khi còn bé Vương Duyệt xấu tính, trưởng thành thì biến thành xấu bụng, là một thân bề ngoài tiên đồng thuần khiết rất giỏi dỗ dành người ta.

Thanh Hà xoa cái chân sắp kéo thành sợi bánh canh (chính là mì sợi), oán trách Tuân Hoán quá nhẫn tâm.

Lê trong tay Tuân Hoán sắp chỉ còn lại một cái vòng hạt lê hình mũi khoan, nàng ấy chỉ vào Vương Duyệt nói: “Người tập võ, mỗi người đều như vậy, không tin tỷ hỏi Vương Duyệt đi.”

Vương Duyệt nói: “Công chúa cũng mười hai tuổi rồi, gân cốt đã thành hình, không dễ kéo giống như muội và ta khi còn bé, muội phải đối đãi khác nhau, đừng dùng biện pháp chúng ta từng luyện để dạy muội ấy.”

“Chê ta đốt cháy giai đoạn, không dạy theo trình độ, huynh được thì huynh dạy đi, ta mặc kệ.” Tuân Hoán gặm xong một miếng lê cuối cùng, phát hiện ra lê này không giống lê bình thường, giữa hạt lê trống không. Nhìn kỹ thì phát hiện ra giữa hạt lê có một cái lỗ nhỏ, giống như bị một cái ống nhỏ rỗng ruột chọc vào, móc hạt lê bên trong ra vậy.

Tuân Hoán thở dài nói: “Lang Gia Vương thị các huynh ăn uống quá để tâm rồi, nhà chúng ta chỉ có lúc ăn nho và anh đào mới để thị nữ dùng tăm trúc chọc hạt ra, tránh cho người ta ăn trúng phun hạt ra thì bất nhã. Nhà các huynh ngay cả lê cũng không tha — Chưa nói đến, lê của nhà huynh thật đúng là ngon, giòn ngọt nhiều nước, tốt hơn Tuân gia chúng ta. Có điều, bản thân hạt lê đã chát chát, không có ăn luôn cả hạt lê nhỉ, cuối cùng cũng ném chung với hạt giống cây lê, vì sao nhà huynh phải lấy hạt lê ra?”

Vương Duyệt và Thanh Hà đang xoa chân đối mặt với nhau, có hơi xấu hổ.

Chân tướng có chút khó mà mở miệng được, Thanh Hà biết Vương Duyệt sĩ diện nên chủ động trả lời thay hắn: “Ồ, bởi vì lê này cũng không phải của nhà Vương Duyệt, mà là của nhà An Phong Hầu Vương Nhung hàng xóm. Nhà ông ấy có cây lê trăm năm, quả kết ra là nhất tuyệt của Lang Gia Vương thị. Hàng năm ra quả ông ấy đều không nỡ ăn, cất vào phòng băng dưới hầm, vào đông thì lấy ra bán giá cao, một lượng bạc một quả, có đôi khi mắc hơn, người ta trả giá cao là được. Lê này chính là Kỷ Khâu Tử phu nhân vì để chiêu đãi ta và muội mà cố ý đến nhà Vương Nhung ở sát vách mua.”

An Phong Hầu Vương Nhung là một trong Trúc lâm thất hiền, nhân vật đứng đầu huyền học, đặc điểm lớn nhất chính là keo kiệt, keo vô cùng, keo đến nỗi cả thành Lạc Dương không ai không biết biệt danh “Nhung kẹt xỉ”.

Con gái của Vương Nhung về nhà ngoại vay tiền, vợ Vương Nhung cho con gái vay, nhưng ngày kế tiếp Vương Nhung vào triều, chặn lấy con rể Bùi Ngỗi là quan đồng liêu, muốn hắn trả tiền ngay.

Năm đó cha và mẹ của Vương Duyệt là Vương Đạo và Tào Thục kết hôn, Vương Nhung tham gia hôn lễ của cháu đồng tộc kiêm hàng xóm này, tiền biếu là một bộ y phục. Ở nhà Vương Duyệt vừa ăn vừa uống, ngày hôm sau đến nhà lần nữa, thật sự là muốn lấy lại vốn quần áo, ăn chùa uống chùa…

Chỉ dựa vào hai chuyện này, thanh danh Nhung kẹt xỉ như sấm bên tai, Tuân Hoán đã sớm nghe nói, có điều nàng vẫn còn nghi vấn, hỏi: “Đã thu bạc bán lê rồi thì vì sao còn chọc hạt lê ra? Đâm ở giữa thành cái lỗ, quả lê này phải ăn ngay, không thể để lâu, để đến chiều là nát mất.”

Thanh Hà nói: “Bởi vì Nhung kẹt xỉ sợ chúng ta thu thập hạt lê lại gieo hạt, trồng ra lê ngon giống vậy, lê nhà ông ấy sẽ không đáng giá nữa.”

Tuân Hoán thấy mà than thở: “Lang Gia Vương thị không hổ là danh môn vọng tộc mấy trăm năm, loại người gì cũng có.”

Thật ra Tuân Hoán muốn nói là rừng lớn nên chim gì cũng có. Nhưng lúc này nàng đang ở trên địa bàn của Lang Gia Vương thị, nói người ta là “chim” thì quá không tử tế rồi.

Than thì than nhưng mà lê thật sự ngon, nhất là ở trong phòng có địa long sưởi ấm vào mùa đông, dễ khô hanh nóng bức, ăn một miếng lê giòn rất thư thái.

Tuân Hoán lại cầm lấy một quả lê rỗng ruột, ha ha cười nói: “Chúng ta nhanh ăn đi, để lâu thì không ngon nữa.”

Thanh Hà bận bóp cái chân đau nhức, không rảnh ăn lê nên thòm thèm mà nhìn Vương Duyệt.

Lúc này im lặng thắng động tĩnh, Vương Duyệt gọt vỏ, cắt thịt lê trắng như tuyết rồi đút vào trong miệng Thanh Hà.

Thanh Hà rất tự nhiên mà dùng miệng đón lấy, tiếp tục cùng Tuân Hoán trò chuyện đủ loại “sự tích huy hoàng” của Nhung kẹt xỉ ở sát vách.

Tuân Hoán hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt. Trước đó nàng ấy biết được Thanh Hà tối hôm qua ngủ trên giường của Vương Duyệt một đêm, vừa rồi lại nhìn thấy Vương Duyệt xem nhẹ sự đề phòng nam nữ, ôm Thanh Hà xuống từ trong vòng vải, hiện tại lại thấy Vương Duyệt đút lê cho nàng ăn…

Đồ trong miệng Tuân Hoán là lê, thật ra thứ nàng ấy ăn chính là cơm chó.

Nàng ấy cảm thấy quan hệ của Vương Duyệt và Thanh Hà rất không bình thường, nhưng mà nàng ấy không có chứng cứ. Dù sao đôi này từ nhỏ đã là bạn tốt, bản thân Tuân Hoán hoài nghi là mình quá không thuần khiết, dễ hiểu sai.

Đúng lúc này, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, người làm bên ngoài đến báo, nói An Phong Hầu Vương Nhung đến tìm Vương Duyệt.

Nghe nói Nhung kẹt xỉ tới, hai mắt Tuân Hoán phát sáng, nàng ấy nhất định phải tận mắt nhìn cực phẩm có địa vị cao nhất, học vấn tốt nhất, cũng keo kiệt nhất của Lang Gia Vương thị này.

Thanh Hà đối với Vương gia còn quen thuộc hơn so với hoàng cung, nàng sai thị nữ chuyển ra một tấm bình phong, tấm bình phong này là một bức tranh mãnh hổ xuống núi, mắt hổ trống không, có thể nhìn lén xuyên qua con mắt.

Tuân Hoán và Thanh Hà trốn sau tấm bình phong.

Lúc này Vương Duyệt đã đi đến cổng tự mình nghênh đón Vương Nhung đến nội đường, dẫn khách quý tới vị trí cao, mình ngồi ở dưới tay. Thị nữ dâng trà và điểm tâm, đương nhiên còn có một bàn lê rỗng ruột đắt nhất.

Nhung kẹt xỉ nhìn thấy lê nhà mình thì nước bọt như suối tuôn, thứ này quá đắt, bản thân ông ngày thường cũng không nỡ ăn.

Vương Nhung hỏi: “Nhà con hôm nay có khách quý à?”

Gia phong của Lang Gia Vương thị đơn giản, không duy trì sự xa xỉ, Tào phu nhân bình thường sinh hoạt sẽ không mua hoa quả đắt đỏ như thế, có điều mỗi lần Thanh Hà đến Vương gia, Tào phu nhân đều chuẩn bị đồ ăn đồ uống tốt nhất để chiêu đãi, chưa từng so đo tiền bạc.

Vương Duyệt không tiện tiết lộ chuyện công chúa và Tuân Hoán đều ở nhà hắn tránh sóng gió, thế là hắn nói: “Hôm nay là sinh thần của vãn bối, gia mẫu vì vãn bối mà ăn mừng.”

Sinh nhật mà, ăn một bữa ngon thì quá bình thường.

“Ôi chao, nếu sớm biết là sinh thần con, ta nhất định sẽ không tới tay không.” Vương Nhung vừa thở dài vừa cầm lấy lê nhà mình, không nói chính sự mà ăn một quả trước.

Một lượng bạc đấy, ăn chùa thì ngu sao không ăn.

Hai nhà là hàng xóm, Vương Duyệt hiểu được tính cách keo kiệt của Vương Nhung, tuyệt đối sẽ không tin tưởng câu chuyện ma quỷ “Ta nhất định sẽ không đến tay không” này.

Vương Nhung là trưởng bối, còn là một trong Trúc lâm thất hiền, thầy giáo Kê Hầu trung đối với ông ấy rất cung kính, Vương Duyệt chỉ có thể càng cung kính hơn thầy, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nghe Vương Nhung ăn lê răng rắc.

Chờ Vương Nhung ăn lê xong, Vương Duyệt nói: “Bên ngoài trời lạnh đường trơn, An Phong Hầu ở ngay sát vách, nếu có việc thì cho người đến thông báo với vãn bối một tiếng, vãn bối nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.”

Vương Nhung cười khan một tiếng: “Ta ở nhà bị đè nén, ra ngoài đi một chút thả lỏng gân cốt.”

Ở sau tấm bình phong, Thanh Hà rỉ tai nói với Tuân Hoán: “Nếu như Vương Duyệt tới cửa thăm hỏi, Nhung kẹt xỉ còn phải chuẩn bị trà nước điểm tâm chiêu đãi khách, ông ấy tiếc số tiền này.”

Tuân Hoán bừng tỉnh hiểu ra, bình thường đều là vãn bối thăm hỏi trưởng bối, hóa ra Vương Nhung là vì tiết kiệm tiền.

Vương Duyệt cười cười, không nói toạc ra.

Vương Nhung nói đến chuyện chính: “Hôm qua Tề vương Tư Mã Quýnh tới nhà ta, muốn bái ta làm Thượng Thư Lệnh.”

Quan chế của Đại Tấn chia làm ba bộ phận Thượng thư tỉnh, Trung thư tỉnh và Môn hạ tỉnh.

Môn hạ tỉnh là team mưu trí của Hoàng đế, Hầu trung còn là Kê Thiệu. Trung thư tỉnh trông coi việc khởi thảo chiếu lệnh, Thượng thư tỉnh thì nắm toàn bộ chính vụ, là cơ quan hành chính cao nhất, phụ trách thực thi, Thượng Thư Lệnh tương đương với Bộ trưởng bộ Ngoại giao hiện tại.

Tề vương Tư Mã Quýnh là Nguyên soái Cần Vương lần này, ông ta đánh tới Kinh Thành, giết cả nhà ngụy đế Tư Mã Luân, đại quyền trong tay, cần xây dựng gấp ban lãnh đạo thuộc về mình.

Có được sĩ tộc là có được thiên hạ, nơi đầu tiên Tề vương tới thăm chính là Lang Gia Vương thị, lựa chọn Vương Nhung là bởi vì thanh danh Trúc lâm thất hiền của ông, còn có ông đã từng đứng hàng tam công, là nhân vật đứng đầu của Lang Gia Vương thị, thậm chí là đứng đầu sĩ tộc.

Tề vương muốn Vương Nhung làm Bộ trưởng bộ Ngoại giao của Đại Tấn.

Vương Duyệt nói ra: “Chúc mừng Huyện Hầu.”

Vương Nhung vỗ bàn một cái: “Tư Mã gia bọn họ nội đấu, tùy bọn họ đấu, sĩ tộc không nên dính dáng vào. Tiểu tử thối con tự chủ trương, đến Triều Ca nghênh đón tứ đại phiên vương đến Lạc Dương Cần Vương, đào hố không cạn cho gia tộc đó. Tề vương cực kỳ tán thưởng con, hắn cho rằng con đại diện cho lập trường của Lang Gia Vương thị, nói con tuệ nhãn biết anh hùng.”

Vương Duyệt vội vàng nói: “Là Tề vương hiểu lầm rồi, con đi giải thích ngay.” Mình chính là cố ý khiến ông ta hiểu lầm, không làm như vậy thì Tề vương và ba phiên vương khác cũng không thể xuất binh đến Lạc Dương nhanh như vậy, cả nhà Thanh Hà bọn họ chết chắc.

“Khoan đã.” Vương Nhung giơ tay lên: “Lang Gia Vương thị chúng ta đối ngoại phải đoàn kết nhất trí, đừng để dính tiếng xấu lật lọng. Kế sách hiện nay chỉ có thể đâm lao phải theo lao, Tề vương cho rằng Lang Gia Vương thị ủng hộ hắn bèn tới mời ta làm Thượng Thư Lệnh, ta không thể làm gì khác hơn là cố mà làm, đồng ý rồi, lần nữa ra làm quan.”

Thanh Hà và Tuân Hoán sau tấm bình phong liếc nhìn nhau: Nghe như ông không có chút miễn cưỡng nào vậy! Đại quyền trong tay, còn có bổng lộc phong phú, rõ ràng ông rất bằng lòng làm Thượng Thư Lệnh.

Vương Nhung nhìn chằm chằm vào Vương Duyệt: “Ta nhìn con lớn lên, thiếu niên thế hệ này của Lang Gia Vương thị chúng ta thì con ưu tú nhất. Lần này đến Triều Ca chọn người, con chọn trúng Tề vương Tư Mã Quýnh, ngay cả ta cũng rất bội phục ánh mắt của con. Thân phận Tề vương xấu hổ, là dòng bên của hoàng thất, hẳn là hắn không có lực lượng một lần nữa phế bỏ Hoàng đế để tự lập, hắn làm Thừa tướng là có thể thỏa mãn rồi, như vậy thì nước nhà sẽ tránh khỏi một lần nữa rung chuyển.”

Vương Duyệt khiêm tốn: “Huyện Hầu quá khen, vãn bối không dám nhận.”

Vương Nhung xua tay chặn lại: “Con đừng có giả vờ trước mặt ta, khi còn bé con và công chúa Thanh Hà từng leo tường qua nhà ta trộm lê —”

Vương Duyệt nói: “Tuyệt đối không có việc này.” Cũng chỉ từng trộm vài chục lần nhỉ, đều là Thanh Hà thèm! Không phải muội ấy nói trộm ăn ngon gấp mười lần so với bỏ tiền ra mua à, mình có cách nào chứ? Chỉ có thể leo tường trộm giúp muội ấy.

Vương Nhung không tin: “Đều là hàng xóm, ta mở một mắt nhắm một mắt, không so đo với mấy đứa, cũng không có lớn tiếng ồn ào ra ngoài, nhưng không chứng tỏ ta không biết. Nếu như con đã nhiều mưu ma chước quỷ, đúng lúc đi cùng ta đến Thượng thư đài làm việc, làm quan cấp dưới của ta, xử lý chính vụ.”

Vương Duyệt không muốn ra làm quan sớm như vậy, nhanh chóng từ chối: “Vãn bối tài hèn học ít, mỗi ngày còn phải đọc sách —”

“Đừng từ chối.” Vương Nhung ngắt lời nói: “Ta đã giải quyết phiền toái lớn cho con, làm Thượng Thư Lệnh, con phải làm quan cấp dưới cho ta, thay ta làm việc, lúc này mới công bằng, cứ quyết định như vậy, sáng sớm ngày mai con đến Thượng thư đài tìm ta.”

Vương Nhung không để cho Vương Duyệt phản đối, phất tay áo rời đi, lúc gần đi còn thuận tay lấy một quả lê rỗng ruột của nhà mình.

Một lượng bạc mà, lấy được chính là đã kiếm được.

Vương Duyệt phải đến Thượng thư đài, Thanh Hà phản đối mạnh mẽ: “Huynh không thể đi, huynh vừa đi là Tuân Hoán sẽ lại ép ta ép chân kéo gân, đau lắm hu hu.”

Tuân Hoán bày tỏ rất hâm mộ: “Không cần đọc sách mỗi ngày tốt biết bao, huynh không đi thì ta đi.”

Tào phu nhân ngược lại rất tán thành việc Vương Duyệt đi làm người học việc cho Vương Nhung, nói: “Con không nên bị mặt ngoài keo kiệt của ông ấy chi phối. Trúc lâm thất hiền năm ấy chỉ có một mình ông ấy còn sống, đây chinh là bản lĩnh, con học hỏi người ta nhiều một chút.”

Thanh Hà thầm nghĩ: Rùa ngàn năm rùa vạn năm, thứ này sống lâu, sao huynh không học hỏi rùa ấy. Có điều khi ở trước mặt Tào phu nhân, nàng không tiện nói ra.

Vương Duyệt nói: “Con đi xem thử trước, có lẽ chưa tới mấy ngày Vương Nhung đã chê con phiền, chê con chi tiêu nhiều, sẽ cắt chức con — quan cấp dưới của Thượng Thư Lệnh không ăn bổng lộc của triều đình, là dựa vào chính Thượng Thư Lệnh moi tiền ra nuôi, Vương Nhung keo kiệt như thế, chắc chắn ông ấy không nỡ đâu.”

Tuân Hoán và Thanh Hà đều cảm thấy có lý, chỉ có Tào phu nhân cười không nói.

Ban đêm, Tào phu nhân sai thị nữ để thêm một cái giường trong phòng ngủ, Thanh Hà và Tuân Hoán vẫn ngủ cùng một phòng.

Vương Duyệt đi ngủ ở phòng của mình, thị nữ nhóm lửa hun lồng, đang muốn hun chăn mền thì Vương Duyệt ngăn cản: “Trong phòng có địa long, không cần hun mỗi ngày, lui ra.”

Vào đêm, Vương Duyệt cởi áo, nằm trên giường. Đây là giường của hắn nhưng lại dính một mùi thơm không nói rõ được, là mùi của Thanh Hà, hắn không nỡ hun, bởi vì hun xong thì mùi của nàng sẽ biến mất.

Vương Duyệt bọc lấy chăn mền, hít một hơi thật sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK