Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
(*) Tác giả sử dụng cụm từ 彩虹屁 = rắm cầu vồng, có nghĩa là khen, ca tụng ai đó, thấy người ta làm cái gì cũng tốt, nhìn thế nào cũng thấy tốt (thường dùng cho fans hâm mộ đối với thần tượng)
Hai ngày nay tâm trạng Vương Duyệt lúc cao lúc thấp, lên xuống thất thường, hắn luôn canh giữ bên cạnh Thanh Hà đang ngủ mê man không rời một bước, nghe thấy nàng nói mơ, cũng không nghe được rõ lắm nhưng hắn luôn cảm thấy nàng đang gọi cái tên “Vương Duyệt” của hắn.
Vương Duyệt đẩy màn ra, nắm lấy tay nàng, “Ta ở đây, ta sẽ không rời khỏi nàng.”
Không biết Thanh Hà mơ thấy cái gì mà nắm ngược tay hắn, còn vặn đi vặn lại, trên trán nhễ nhại mồ hôi, cứ liên tục gọi tên hắn trong mơ.
Vương Duyệt không kìm lòng nổi mà ghé người vào hôn lên.
Khi răng môi giao nhau, Thanh Hà đột nhiên bất động.
Vương Duyệt cứ tưởng nàng sắp tỉnh nên vội vàng buông nàng ra, nếu nàng tỉnh lại và phát hiện thì không biết sẽ bị dọa sợ như thế nào.
Không thể kích thích nàng nữa.
Vương Duyệt bỏ màn xuống và trở về chỗ cũ ngồi, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng sột soạt khi thức giấc phát ra từ trong giường, hắn cầm khăn đã chuẩn bị từ trước rồi đưa nàng.
Sau đó Vương Duyệt tới phòng bếp dặn làm mấy món bình thường Thanh Hà thích ăn, đến khi trở về phòng thì không có một bóng người, sao Vương Duyệt có thể không hoảng hốt cho được?
Đến khi tìm được người trên boong tàu, nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của Thanh Hà, Vương Duyệt biết hành động mất bình tĩnh của mình đã dọa nàng sợ, hắn hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại và nói từ tốn: “Công chúa cảm thấy trong khoang thuyền ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí à? Không phải không thể ra ngoài, chỉ là công chúa không được lẳng lặng đi ra như thế.”
Thanh Hà tự cảm thấy mình đã gây thêm phiền phức cho Vương Duyệt, vì vậy vội nói: “Được, ta nhớ rồi, lần sau tuyệt đối không tái phạm.”
Một khi thần linh tức giận, sấm sét trên trời sẽ đánh xuống.
Thanh Hà muốn trở về khoang thuyền, Vương Duyệt lại chặn trên boong tàu, hỏi: “Công chúa muốn làm gì?”
Thanh Hà: “Đi về.” Không phải chàng muốn ta trở về sao? Ta đương nhiên phải nghe theo yêu cầu của Vương Duyệt.
Vương Duyệt đã quen thấy một Thanh Hà tinh quái lanh lợi, nổi loạn và bốc đồng, chứ đã bao giờ thấy nàng ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng như này?
Là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, trước kia Thanh Hà vừa đảo con ngươi một cái là hắn đã biết Thanh Hà đang có tính toán quỷ quái gì.
Nhưng với Thanh Hà của hiện tại thì Vương Duyệt hoàn toàn không nắm bắt được.
Phải bình tĩnh, phải có kiên nhẫn. Vương Duyệt âm thầm dặn lòng hết lần này đến lần khác, nói: “Đã ngủ một ngày rồi, ta ra ngoài đi lại một chút cùng công chúa nhé.”
Đã có bài học để mất Thanh Hà vào lần trước, bây giờ Vương Duyệt thần hồn nát thần tính, sẽ không để Thanh Hà rời khỏi tầm mắt hắn.
Người tình trong mộng ở ngay bên mình, Thanh Hà bứt rứt không được tự nhiên, nhưng nàng lại không dám ra lệnh đuổi khách với Vương Duyệt hoặc là từ chối Vương Duyệt.
Thanh Hà gật đầu, nói: “Ta không nhớ rõ những chuyện trong quá khứ, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện thoáng qua trong giấc mơ, thế tử nói một chút về ta… à về quá khứ của công chúa Thanh Hà đi.”
Nói về chuyện này thì rất dài, Vương Duyệt sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nghĩ thầm khi nói về những chuyện đó sẽ làm sao để cố hết sức tránh kích thích nàng dẫn đến đau đầu và còn có thể nhanh chóng tìm lại chính mình?
Vương Duyệt tạm dừng một chút, Thanh Hà lập tức hốt hoảng, “Rất xin lỗi, yêu cầu của ta hơi quá đáng, huynh là người ngoài, sao có thể hiểu biết về ta… về quá khứ của công chúa được? Ta nên đi hỏi Đông Hải Vương phi.”
Vương Duyệt nghĩ thầm, trên đời này chỉ có ta hiểu nàng nhất.
Vương Duyệt nói: “Công chúa không cần xin lỗi, làm thỏa mãn yêu cầu của công chúa là bổn phận của ta, lúc trước không bảo vệ được công chúa là do ta không làm tròn trách nhiệm và phụ sự uỷ thác của Hoàng Hậu nương nương. “
Vương Duyệt quỳ một chân trên boong tàu, “Xin công chúa cho ta một cơ hội bù đắp sai lầm và để ta dốc sức phục vụ bên cạnh công chúa.”
Lúc này, cuối cùng Vương Duyệt cũng nhìn ra sự gò bó e dè của Thanh Hà, nói nghiêm trọng một chút thì chính là nhỏ bé hèn mọn.
Công chúa Thanh Hà đã từng kiêu ngạo cỡ nào thế mà giờ lại hèn mọn ở trước mặt ta.
Vương Duyệt đau lòng cho nàng, hy vọng có thể giúp Thanh Hà lấy lại sự tự tin một lần nữa, vì thế hắn thà uốn gối quỳ xuống trước Thanh Hà.
Chết ta mất thôi! Thanh Hà cuống quýt đỡ Vương Duyệt dậy: “Không được, huynh là Kỷ Khâu Tử thế tử, lúc ta ở quận Ngô Hưng đã từng nghe nói phụ thân Vương Đạo của thế tử là rường cột nước nhà, là ông ấy ban hành “Kiều Ký Pháp” để kiều dân Trung Nguyên an cư lập nghiệp ở Giang Nam, ta rất kính trọng và khâm phục ông ấy. Huynh là con trưởng của ông, sao có thể để huynh dốc sức phục vụ cho ta được.”
“Với lại bình thường ta đã quen tự làm mọi việc, ngoài việc không rửa tay nấu canh ra thì cái gì ta cũng biết, mọi người nói ta là công chúa, nhưng ta cũng không biết làm thế nào để trở thành một công chúa và gánh vác trách nhiệm công chúa. Nếu đã như vậy thì ta cứ làm chính ta trước, còn về những việc trong khả năng cho phép thì cứ để ta tự làm.”
“Thế tử vừa nói đã nhận sự nhờ vả của Hoàng Hậu nương nương, chắc Hoàng Hậu là mẹ của ta… Vậy giờ bà thế nào?”
Thật ra Hoàng Hậu là mẹ của ta. Vương Duyệt tuyệt đối không ngờ rằng Thanh Hà vừa hỏi đã hỏi trúng vấn đề khiến hắn khó trả lời nhất.
Vương Duyệt do dự một lát, vẫn quyết định nói ra sự thật, dù sao tới thành Kiến Nghiệp cũng không thể gạt được, hiện giờ tung tích của Dương Hiến Dung vẫn chưa lan truyền ra dân gian, nhưng tất cả sĩ tộc Giang Nam đều biết và cảm thấy xấu hổ khi nhắc tới.
Thanh Hà thấy hắn ấp a ấp úng thì trong lòng chùng xuống, “Mẹ ta… Hoàng Hậu đã hy sinh vì nước sao?”
Lúc Thanh Hà ở dân gian đã từng nghe mọi người nói đến chuyện Hoàng Hậu hy sinh vì nước, nhưng hoàng cung có hai Hoàng Hậu, có người nói là Dương Hoàng Hậu, có người nói là Lương Hoàng Hậu, chuyện của hoàng thất thì có liên quan gì tới chủ nhân tương lai của xưởng ngói úp nhỏ bé đâu? Thanh Hà cũng không hỏi nhiều.
Phải giải thích chuyện này như thế nào?
Ở trong mắt sĩ tộc Đại Tấn, Lưu Diệu cưỡng đoạt Hoàng Hậu của Đại Tấn và chiếm làm của riêng, Dương Hiến Dung đã từ Hoàng Hậu của Đại Tấn thành Trung Sơn Vương phi của nước Hán.
Nhưng thật ra, Lưu Diệu và Dương Hiến Dung là một cặp tình nhân gương vỡ lại lành!
Vương Duyệt đã yêu nên hiểu rõ tại sao Lưu Diệu lại vứt bỏ lập trường của mình hết lần này đến lần khác để cứu Thanh Hà và Dương Hiến Dung, sau đó còn bao lần dính vào loạn Bát vương để cứu hai mẹ con nàng khỏi nguy hiểm.
Thậm chí vào ngày thành Lạc Dương bị đạp đổ, nếu không có sự giúp đỡ của Lưu Diệu thì Vương Duyệt không thể nào cứu được mấy người Thanh Hà và Tào Thục.
Nếu đây còn không phải tình yêu đích thực thì ta và Thanh Hà được tính là gì?
Lấy mình ra làm thước đo cho người khác, trong lòng Vương Duyệt thật sự chúc phúc cho đôi uyên ương này.
Vương Duyệt nói: “Dương Hoàng Hậu không chết, bà ấy… đã tái giá với Trung Sơn Vương Lưu Diệu của nước Hán, giờ bà là Trung Sơn Vương phi.”
Rầm!
Thanh Hà cảm thấy mình thật sự bị sét đánh, cơ thể vẫn đang đong đưa, Vương Duyệt vội đỡ nàng, “Công chúa, nàng vẫn ổn chứ?”
Ta không ổn một tí nào!
Thanh Hà lập tức nghĩ tới chuyện tối hôm qua bị “cha mẹ” bán đi khi đi “thăm người thân” và suýt nữa trở thành bồ nhí.
Suy bụng ta ra bụng người, trong đầu Thanh Hà tràn đầy cảnh tượng Hoàng Hậu bị Vương gia nước địch cưỡng ép chiếm đoạt, nàng suýt nữa đã mất trong sạch* với Tiền Nhị công tử, nàng mãi mãi không quên được khoảnh khắc đau khổ và bất lực khi đó, lập tức sự phẫn nộ và bi thương đan xen nhau, cả người nàng run rẩy, “Mẹ ta ——”
* Đoạn này tác giả để **, editor tự thêm từ phù hợp
Thanh Hà đột nhiên ôm chầm lấy cánh tay Vương Duyệt, “Phụ thân huynh là trọng thần, huynh có thể nói cho ta biết mọi người định khi nào phản công nước Hán, khôi phục Trung Nguyên và cứu mẹ ta khỏi móng vuốt của Trung Sơn Vương không?”
Nhìn Thanh Hà như một tờ giấy trắng, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, Vương Duyệt nói: “Chuyện này cũng không phải như công chúa nghĩ, ta sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho công chúa, nhưng liên quan đến chuyện riêng tư của Dương Hoàng Hậu, sau khi nàng biết thì tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
Thanh Hà đương nhiên đồng ý.
Vương Duyệt đưa Thanh Hà trở về khoang thuyền, kể về quá khứ của Lưu Diệu và Dương Hiến Dung, còn cả chuyện Lưu Diệu đã cứu hai mẹ con nàng như thế nào trong cuộc loạn Bát vương, “… Đối với Đại Tấn, Lưu Diệu có thù cướp nước và tiêu diệt đồng bào. Nhưng đối với nàng và Dương Hoàng Hậu thì ông ấy đã cố gắng hết sức và không mắc nợ gì. Chắc lúc nàng lưu lạc ở nhân gian cũng nghe nói đến loạn Bát vương và cách các sĩ tộc và phiên vương đối đãi với Huệ Đế nhu nhược —— cũng chính là cha của công chúa và cả Dương Hoàng Hậu như thế nào.”
“Thân là Hoàng Hậu lại bị phế năm lần và lập lại năm lần, thật sự là sự sỉ nhục của quốc gia, Đại Tấn không dành cho Dương Hoàng Hậu sự tôn trọng cần có. Lúc Huệ Đế bị bắt cóc đi Trường An, là Dương Hoàng Hậu không so đo hiềm khích lúc trước mà đứng ra ổn định tình hình Lạc Dương, bà làm vậy là đã làm tròn bổn phận của Hoàng Hậu, bây giờ bà gả cho Trung Sơn Vương Lưu Diệu, công chúa phải hiểu cho Hoàng Hậu.”
“Chồng chết tái giá là chuyện rất bình thường, huống chi, nếu bà không gả cho Lưu Diệu thì một Hoàng Hậu mất nước, lại có dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy sẽ ra sao? Hoàng đế nước Hán là tên háo sắc, không có lễ nghi quy củ, lập một mạch sáu Hoàng Hậu, nếu không có sự che chở của Lưu Diệu thì mẫu thân của công chúa sẽ rơi vào tình cảnh thảm hại cỡ nào?”
Thật ra mỗi một câu của Vương Duyệt không phải để nói rõ hậu quả trước đó cho Thanh Hà mà là đang thuyết phục mình chấp nhận hiện thực rằng mẹ ruột đã tái giá.
Dương Hiến Dung đã hết lòng hết sức với Đại Tấn, năm lần phế năm lần lập, vốn là Đại Tấn có lỗi với vị Hoàng Hậu này, nếu đã như vậy thì bà cần gì phải dùng cách hi sinh vì tổ quốc để gánh vác trách nhiệm của Hoàng Hậu —— dựa vào đâu mà phụ nữ nhất định phải chết? Cho dù là hoàng tộc Tư Mã gia, hay là quan lại sĩ tộc, bọn họ đều có thể đầu hàng, có thể trở thành đại thần của nước Hán thì tại sao phụ nữ cứ nhất định phải đi tìm cái chết để giữ gìn trinh tiết?
Nghe Vương Duyệt nói về những chuyện trong quá khứ và hiện tại của mẹ, nước mắt Thanh Hà đã ướt sũng vạt áo, “Mẹ ta khổ quá, bị xem như một Hoàng Hậu bù nhìn, năm lần phế năm lần lập rồi bị giam cầm ở thành Kim Dung hết lần này đến lần khác, rốt cuộc bà đã chịu đựng như thế nào?”
“Bởi vì công chúa.” Vương Duyệt xây dựng sự tự tin giúp nàng, “Công chúa luôn là cố vấn và ngọn nguồn dũng khí của Hoàng Hậu, công chúa vừa thông minh vừa dũng cảm. Năm đó Tề Vương Tư Mã Quýnh thấy sắc nảy lòng tham với Dương Hoàng Hậu, có ý đồ quấy rối, dưới tình thế cấp bách, một mình công chúa đã xách kiếm vào cung Vị Ương để bảo vệ Dương Hoàng Hậu, còn thành công xúi giục Trường Sa Vương Tư Mã Nghệ làm phản và nổi lên cung biến ngay trong đêm, lấy ít thắng nhiều và đánh bại Tề vương…”
Vương Duyệt kể về cuộc nổi loạn của Tề Vương cho nàng nghe, “Đại Tấn đến bước đường cùng nhưng công chúa và Dương Hoàng Hậu chưa bao giờ từ bỏ tranh đấu. Cả hai người đều bỏ rất nhiều công sức và cố gắng hết mình, nhiều lần hòa giải để kéo dài sinh mạng của Đại Tấn thêm mấy năm, tiếc là đám phiên vương của Tư Mã gia suốt ngày tranh chấp nội bộ, cuối cùng Kiến Hưng Đế không đáng mặt con người, trong lúc đất nước lâm nguy, bị quân địch bao vây tứ phía thì ông ta lại cấu kết với tướng lĩnh Cẩu Si tuyên bố Đông Hải Vương Tư Mã Hoạt - thủ lĩnh của quân đội Đại Tấn là phản tặc, Đông Hải Vương vốn có một số sai lầm, nhưng một lòng vì nước. Lúc ông ấy xuất chinh thậm chí còn không mang theo Vương phi Bùi thị và thế tử mà để họ ở lại thành Lạc Dương, vị thần hộ mệnh cuối cùng Đại Tấn cứ vậy ngã xuống trong cuộc nội chiến, như vậy Đại Tấn có thể không mất nước sao?”
“Giống như một thân cây, khi gốc rễ đã thối nát, bên trong thân cây cũng bị sâu mọt đục rỗng thì cho dù có bón phân tưới nước cũng chẳng giải quyết được gì, sao có thể là trách nhiệm của Dương Hoàng Hậu và công chúa được? Bây giờ cây lớn đã đổ, cây nhỏ Giang Nam đã cao lớn trưởng thành, dưới bóng cây che chở cho trăm vạn kiều dân từ Trung Nguyên xuôi xuống phía nam. Công chúa tuyệt đối không được nản lòng, tất cả vừa mới bắt đầu, công chúa cứ yên tâm ở lại Giang Nam, từ xưa thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, một ngày nào đó Đại Tấn sẽ vực dậy ở Giang Nam và thống nhất Trung Nguyên.”
Vương Duyệt cổ vũ và động viên Thanh Hà, còn tâng bốc, nói nàng lợi hại cỡ nào và vẽ ra một viễn cảnh tương lai rất đáng mong đợi, Thanh Hà bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình của hắn, không ngờ người tình trong mộng lại tán thưởng ta như thế!
Ánh mắt Vương Duyệt vừa thuần khiết vừa mãnh liệt, giống như rực cháy hai ngọn lửa hồng. Hắn đẹp như vậy, Thanh Hà tin tưởng lời hắn nói mà không chút nghi ngờ, nàng vội vàng nói: “Trong một năm ta mất tích, nhất định mẹ rất nhớ mong ta, huynh có nói cho bà tin tức của ta không?”
Vương Duyệt dừng lại, như có vẻ khó xử, “Chuyện này… ta đã nói chuyện nàng mất tích cho Lưu Diệu, nhưng Lưu Diệu lo lắng mẫu thân nàng không chịu nổi đả kích nên đã nói dối rằng nàng đã tới Kiến Nghiệp, ông ấy để Phan mỹ nhân —— chính là bạn thân từ hồi còn chưa xuất giá của mẫu thân nàng bắt chước chữ viết của công chúa, cứ cách mấy tháng sẽ viết một phong thư báo bình an cho Dương Hoàng Hậu bằng giọng điệu của công chúa. Bây giờ đã tìm được công chúa, khi công chúa viết thư từ qua lại với Dương Hoàng Hậu thì tuyệt đối đừng nói lỡ miệng.”
Thanh Hà thầm nghĩ: Người tên Lưu Diệu này thật sự có ý tốt.
* Ghi chú: những đoạn mình để chàng là lời độc thoại nội tâm của nữ chính