Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Công chúa Hà Đông bị ép gả cho Lang Gia Tôn thị hàn môn, đây là tiếng chuông cảnh tỉnh cho Thanh Hà.

Tân đế thích mềm không thích cứng, chọc giận Hoàng đế, thứ ông ta có là thủ đoạn đối phó với một công chúa tiền triều, còn khiến cho người ta khổ mà không nói được — gả đến phủ Tể tướng thì còn gì mà không vừa lòng, công chúa kén chọn quá rồi.

Đuổi công chúa Hà Đông ra khỏi cung, công chúa Thanh Hà càng ngày càng ngoan ngoãn nghe theo, không dám đi thêm một bước, nói thêm một câu. Kiến Thủy Đế cảm thấy một hồi ngột ngạt ở ngực đều tản đi hết, bên tai yên tĩnh.

Quân lâm thiên hạ, nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống, quá sảng khoái.

Việc này thì lại khổ cho phủ Tể tướng.

Đêm tân hôn, Tôn Hội ghét bỏ công chúa Hà Đông vừa đen đủi vừa thấp bé, mặc dù đã cố gắng, mấy lần chấn chỉnh lại cờ trống thì động phòng vẫn thất bại.

Tôn Hội trở thành Tôn “Không Biết” (*).

(*)Tôn Hội 孙会: Chữ 会 đặt trong vài trường hợp còn có nghĩa là biết.

Công chúa Hà Đông là người nóng nảy cáu kỉnh, nào có nhịn được sự ghét bỏ của phò mã, một cước đá Tôn “Không Biết” xuống khỏi giường phượng, suýt nữa đá phò mã đến mức đoạn tử tuyệt tôn.

Ông đây không làm nữa. Dưới cơn nóng giận, Tôn Hội kéo quần lên chạy ra khỏi phủ công chúa, trong đêm chạy về phủ Tể tướng.

Tiệc cưới của Tôn phủ vừa mới tan, người hầu trong nhà thu dọn tiệc tàn ngay trong đêm, lại thấy phò mã gia nhà mình tóc tai bù xù, áo mũ không ngay ngắn chạy về, cầm một bầu rượu đổ vào trong miệng, vừa uống còn vừa hùng hổ:

“Dáng dấp giống như một cục than đen, thân thể lại lùn tịt, chiều cao gần bằng với cháu gái ta (tức công chúa Thanh Hà), ông cũng không phải là súc sinh, dáng vẻ này làm sao mà ngủ được.”

Người hầu nhanh chóng đánh thức Tôn Thừa tướng.

Tôn Tú gần đây lo liệu hôn sự của cháu trai, trong tiệc cưới liên tục mời rượu, uống nhiều quá, vừa mệt lại say, khó khăn lắm mới đưa tiễn khách khứa rồi về phòng nghỉ ngơi. Đầu ông ta vừa mới dính vào gối là lại bị người nhà cưỡng ép đánh thức, nói Tôn Hội đào hôn.

“Cái gì?”

Tin tức bùng nổ này có tác dụng nhiều hơn cả canh giải rượu, Tôn Tú tỉnh táo lại tức thì: “Chặn miệng thằng nghịch tử này lại, khiêng tới đây!”

Người Tôn Hội đầy mùi rượu, hắn phàn nàn với ông công chúa Hà Đông xấu như thế nào, hung hãn như thế nào.

Tôn Tú xuất thân hàn môn, lăn lộn đến vị trí Tể tướng, sự kiềm chế đương nhiên không cần phải nói, lúc này cũng bị cháu trai cả làm tức giận đến dữ dội, cầm gậy là đánh, thứ khốn nạn này!

Người nhà vội vàng tiến lên cướp gậy, khuyên nhủ: “Đừng đánh! Nếu như đánh bị thương thì đại lang làm sao động phòng?”

Đúng vậy, nếu như động phòng thất bại, ngày mai vợ chồng tân hôn làm sao vào cung tạ ơn?

Chỉ sợ Tôn gia phải làm trò hề cho thiên hạ.

Tôn Tú không có cách nào, đàng phải mặc vào lễ phục nặng nề, ra lệnh cho cháu cả rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc giống con người rồi trong đêm mang theo Tôn Hội đi đến phủ công chúa nhận lỗi.

Công chúa Hà Đông đang trong cơn giận dữ, sai người không được mở cửa, để Tôn gia ở bên ngoài phủ công chúa uống gió Tây Bắc.

Công chúa không hiểu chuyện, bà vú và nữ quan bên cạnh thì hiểu, vội vàng khuyên nàng ta: “Không thể không cho Tôn Tể tướng mặt mũi được, công chúa và phò mã là do Hoàng thượng tứ hôn, phu thê có thể không hòa thuận nhưng ngoài mặt phải vui vẻ, nếu không Hoàng thượng sẽ tức giận.”

Vừa nghe hai chữ Hoàng thượng, công chúa Hà Đông không khỏi rùng mình: Lần trước không thuận theo Hoàng đế, chạy tới thành Kim Dung thỉnh an cha mẹ thì ông ta hạ chỉ muốn nàng gả thấp cho Tôn Hội, nếu như giận nữa thì sẽ trừng phạt nàng ta thế nào?

Công chúa Hà Đông hiếp yếu sợ mạnh, đành phải sai người mở cửa để ông cháu Tể tướng đi vào.

Tôn Tú cứng rắn kéo Tôn bất hiếu vào trong phủ công chúa, còn đưa cho hắn một hộp thuốc viên thần bí: “Trước khi ngủ dùng nước nóng uống một viên, chỉ cần là nam tử bình thường thì cho dù là một con lợn cũng có thể ngủ được. Dòng dõi Tôn gia của chúng ta quá thấp, cần công chúa sinh hạ huyết mạch Tôn gia, lấy đó thay đổi môn đình, con hiểu không?”

Thứ bậc dòng dõi nghiêm ngặt, khó mà vượt qua, dù là Tôn Tú giữ vị trí Tể tướng thì sĩ tộc cũng xem thường Lang Gia Tôn thị.

Chỉ có thông qua phương thức thông gia leo lên qua từng đời, dung nhập vào sĩ tộc thậm chí là huyết thống cao quý của hoàng tộc. Thái hậu Dương Hiến Dung chính là ví dụ thành công của việc Tôn Tú làm quan hệ thông gia nâng cao môn đình.

Tôn Tú xuất thân hàn môn, làm việc không từ thủ đoạn, ngay cả động phòng cũng đã sắp xếp xong xuôi cho cháu cả, cấp bách sớm ngày ôm được chắt trai mà công chúa Hà Đông sinh hạ.

Tôn Hội có chướng ngại tâm lý: “Con không thích nàng ta, dáng dấp xấu như vậy, ngay cả bùn dưới đế giày của đại biểu tỷ cũng trắng hơn nàng ta. Nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện mới tốt, cũng không phải vì phối giống sinh sôi giống như súc sinh.”

Chị họ cả mà Tôn Hội nói chính là Thái hậu Dương Hiến Dung. Dương Hiến Dung khuynh quốc khuynh thành, đáng tiếc gả cho Thái thượng hoàng ngốc, Tôn Hội đối với chị họ cả nhớ mãi không quên, một mực trì hoãn không chịu thành hôn.

Kết quả là không cưới được chị họ cả, ngược lại cưới con vợ trước của chị họ.

Bây giờ Tôn Hội phải gọi chị họ nữ thần trong lòng là “mẹ vợ”.

Tôn Thừa tướng là một người không thể thực tế hơn, ông ta mắng: “Tên tiểu súc sinh này, còn dám nghĩ đến Thái hậu, ngươi không muốn sống nữa? Ngươi tài năng không có gì nổi bật, ngoại trừ phối giống thì ngươi còn có thể làm gì vì Tôn gia?”

Tôn Hội bị ông nội nói đến á khẩu không trả lời được: Hắn tên Tôn Hội, Hội trong “cái gì cũng không biết”.

Tôn Hội không có cách nào, đành phải nuốt thuốc viên thần bí mà ông nội đưa, lấy sự bi tráng “Gió thổi vi vu, Dịch Thủy lạnh, xử nam một đi không trở lại”(*), một lần nữa leo lên giường phượng của công chúa Hà Đông.

(*) Biến tấu từ Sử ký Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha, là câu hát của Kinh Kha khi đi hành thích Tần Thuỷ Hoàng: “Gió thổi vi vu, Dịch thủy lạnh. Tráng sĩ một đi không trở lại!”

Tôn Hội không muốn ngủ với công chúa Hà Đông, công chúa Hà Đông cũng không muốn ngủ với hắn đâu!

Nhưng đôi vợ chồng chính trị này lại không thể không ngủ, nắm lỗ mũi nhau, ghét bỏ nhau mà nằm ngủ.

Lưng của Tôn Hội bị Hà Đông cào ra mấy vệt máu, bả vai cũng bị cắn chảy máu, động phòng mà giống như đánh trận.

Thời gian tân hôn, Tôn Hội thường xuyên bị công chúa Hà Đông đánh cho đầu đầy u, dưới sự phẫn nộ mà chạy về phủ Tể tướng.

Tôn Hội vừa thở một hơi, Tôn Thừa tướng đã vội vàng chạy từ nha môn về nhà, kéo cháu trai bất hiếu tới phủ công chúa nhận lỗi, hạ mệnh lệnh chết: Công chúa chưa mang thai thì Tôn Hội đừng hòng về nhà.

Tôn Hội không muốn ở phủ công chúa một khắc nào, công chúa Hà Đông cũng không muốn nhìn thấy hắn, một đôi vợ chồng bất hòa, cả ngày đánh trận trong phủ công chúa.

Thanh Hà thấy sức lửa gần được rồi thì đến phủ công chúa bái phỏng đại tỷ tân hôn.

Công chúa Hà Đông tức giận tiếp đãi em gái, mũi vểnh lên trời, nàng ta là người thẳng tính, không giấu được tâm tư: “Ngươi đến xem trò cười của ta đúng không? Đúng vậy, ta sống không tốt chút nào, ngươi hài lòng nhỉ, cao hứng nhỉ, phủ công chúa của ta quá đơn sơ, ngươi có thể quay về cung hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.”

Mặc dù phủ công chúa không tồi nhưng chắc chắn không hào hoa xa xỉ bằng hoàng cung.

Thanh Hà thầm nghĩ: Chị gái đây là gieo gió gặt bão.

Ngoài miệng lại biết rõ còn cố hỏi: “Trong cung đồn đãi, phu thê tỷ ngày nào cũng cãi nhau, đây là sự thật sao?”

Mày rậm của công chúa Hà Đông dựng lên: “Một tên đại nam tử, cả ngày ở trong nhà, không nên hồn, bị một nữ tử như ta đè đánh, ta đều thấy thẹn chết thay hắn. Nếu như ta là nam tử thì thà rằng đến chốt hiểm yếu ở biên cương tham gia quân ngũ trấn thủ biên giới chứ cũng không chịu nỗi nhục này!”

Thanh Hà khuyên nhủ: “Nếu tỷ tỷ đã chán ghét tỷ phu thì nghĩ cách đuổi hắn ra ngoài, tìm một việc làm cho hắn, dù sao cũng tốt hơn cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mắt tỷ tỷ. Hắn ở bên ngoài có việc đứng đắn để làm, Tôn Tể tướng cũng không tiện nói gì. Ta thấy phòng vệ của thành Kim Dung rất tốt, đây là công việc béo bở thanh nhàn, còn có thể chú ý đến Thái thượng hoàng và Thái hậu — một công đôi việc.”

Ánh mắt công chúa Hà Đông sáng lên, sau đó trở nên ảm đạm: “Chủ ý này không tệ, có điều, ta bây giờ là phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, muốn mưu cầu công việc trông cổng thành ở thành Kim Dung cho phế vật Tôn Hội này cũng không có khả năng.”

Thanh Hà nói: “Tỷ tỷ đi tìm Tôn Thừa tướng, nếu như Tôn Thừa tướng xếp tỷ phu vào thành Kim Dung thì dễ như trở bàn tay.”

Công chúa Hà Đông có chút do dự: “Trong thành Kim Dung giam giữ Thái thượng hoàng và Thái hậu, Tôn Hội bây giờ là con rể của bọn họ, không khỏi có e ngại cẩn thận tránh bị tình nghi, lão hồ ly Tôn Thừa tướng này sẽ đồng ý sao? Ông ta không sợ Hoàng thượng kiêng kỵ à? Chính là lão gian thần này tự tay viết chiếu thư, phế bỏ phụ mẫu của chúng ta. Ông ta sẽ không giúp ta đâu.”

Lần này công chúa Hà Đông va đầu vào tường phía Nam, chịu khổ, thế mà đã có thêm chút trí tuệ, chịu khởi động đầu óc suy nghĩ rồi!

Đây cũng là trong họa có phúc nhỉ.

Thanh Hà cố ý khích tướng nói: “Tỷ tỷ là công chúa Đại Tấn, hạ mình gả đến Lang Gia Tôn thị hàn môn, đây là phúc của Tôn gia. Ở hoàng cung, Hoàng thượng là lớn nhất; ở ngoài cung, tỷ tỷ lớn nhất, chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, bày ra dáng vẻ của công chúa thì Tôn Thừa tướng sẽ đồng ý.”

Công chúa Hà Đông nghĩ thầm, đúng vậy, gả thấp cũng có chỗ tốt của gả thấp, Tôn gia phải cung kính mình, nàng ta sờ lên cái bụng bằng phẳng: “Tôn Thừa tướng không đồng ý thì ta sẽ không sinh tằng tôn cho ông ta, lão tặc này muốn dùng huyết thống hoàng thất để nâng cao môn đình thì phải nhìn ánh mắt ta.”

Thanh Hà đạt được mục đích, vì thế cáo từ.

Công chúa Hà Đông nhắc đến việc này với Tôn Hội, thành Kim Dung đối với Tôn Hội mà nói, quả thật như chuột rơi vào vạc mỡ, là nơi đẹp nhất — hắn có thể mỗi ngày nhìn thấy chị họ tiên nữ, không, là mẹ vợ.

Bởi vậy, lần đầu tiên công chúa Hà Đông và phò mã đạt được cùng một ý kiến, Tôn Hội lại nhìn công chúa, thế mà cảm thấy nàng ta vẫn rất thuận mắt.

Hai vợ chồng đi đến phủ Tể tướng, đương nhiên Tôn Tú không chịu — nếu như Tôn Hội đi canh phòng thành Kim Dung thì chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ.

Công chúa Hà Đông lấy tử cung ra uy hiếp: “Nếu tổ phụ không đồng ý thì sang năm đừng hòng ôm tằng tôn.”

Tôn Hội chỉ lên trời thề: “Con nhất định sẽ làm việc đàng hoàng, không ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nữa.”

Cháu trai và công chúa cùng nhau làm loạn, bắt lấy việc Tôn Tú nóng lòng thay đổi môn đình, Tôn Thừa tướng đành phải sắp xếp Tôn Hội đến thành Kim Dung, nghĩ đến chờ công chúa Hà Đông vừa mang thai là ông ta lại rút Tôn Hội về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK