Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Nhớ nhung, tỏ tình, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cứu anh hùng, tín vật đính ước, bổ nhào, mua cho hắn bánh tủy hắn thích ăn nhất, cài một cái vòng cổ làm từ bánh sữa vào cổ hắn, sau đó, trái tim thiếu nữ đập thình thịch bị quả đấm hiện thực đánh nát, nén đau chia tay.

Thanh Hà tự cho rằng đã có một mối tình đầu ngược tâm mà kết cục là kết thúc.

Tình cảm của thiếu nữ luôn luôn là bài hát, mà thiếu niên bao giờ cũng phải chậm một nhịp.

Thế nào thì Vương Duyệt cũng nghĩ không ra, chiếc khăn mà hắn đưa cho Thanh Hà lau bụi đã biến thành tín vật định ước từ khi nào rồi. Hắn còn chưa từng ở bên Thanh Hà mà, sao lại có “thích hợp hay không”?

Vương Duyệt im lặng một lát rồi hỏi Thanh Hà: “Xin hỏi ta từng nói thích muội khi nào? Ta chỉ xem muội là bằng hữu thôi.”

Thanh Hà ngẩn ra: Quả thật Vương Duyệt chưa từng nói, nhưng những việc huynh ấy làm vì mình, thậm chí là liều mình cứu mình, không phải thích mình thì là gì?

Vương Duyệt nhận lấy cái khăn, thuận tay ném vào trong chậu than: “Hừ, tự mình đa tình.”

Nhìn chiếc khăn bị đốt thành tro bụi trong chậu, Thanh Hà tràn đầy đồng cảm ngay với Vương Duyệt: Vương Duyệt kiêu ngạo sĩ diện, cho nên không chịu thừa nhận thích mình, là mình thổ lộ trước, cũng là mình nói chia tay trước, huynh ấy là người chịu tổn thất.

Nếu đã như vậy thì cần gì tranh luận với huynh ấy, nhất định phải chọc thủng lớp giấy cửa sổ này chứ?

Là mình làm tổn thương huynh ấy, mang tiếng “tự mình đa tình” không tính là gì cả, người bên ngoài còn mắng mình bất hiếu đây.

Được rồi, mình sẽ giả vờ tin tưởng là huynh không thích mình, như vậy là bọn mình vẫn là bằng hữu tốt, ở cạnh nhau sẽ không xấu hổ.

Thanh Hà gượng cười nói: “Ha ha, vừa rồi là ta nói đùa lung tung đó. Huynh biết mà, con người ta khi hoảng loạn là chỉ thích nói bậy. Huynh vừa mới nói người hôm qua bắt cóc ta ở tiện lý là sát thần Lưu Diệu của Hung Nô, ta rất sợ, ta cảm thấy ông ta có mưu đồ khác, không phải là bán ta kiếm tiền.”

Vương Duyệt nói: “Chắc chắn Lưu Diệu đã biết thân phận thật của muội, ông ta để mắt tới muội rồi, mặc dù tạm thời ta không biết mục đích của ông ta nhưng sau này muội xuất cung nhất định phải cẩn thận, không thể đi ra ngoài một mình, bên cạnh phải có thị vệ đi theo.”

Vương Duyệt ngoài miệng ghét bỏ nàng nhưng sự quan tâm không ít chút nào, nếu không cũng sẽ không rời nhà một mình chạy về Lạc Dương.

Tất nhiên là Thanh Hà không chịu: “Phan Mỹ nhân là người duy nhất ta tín nhiệm phải làm việc hầu hạ tân Hoàng hậu, xử lý sự vụ trong cung. Những người khác cơ bản đều là tai mắt của Kiến Thủy Đế, ta ra ngoài rầm rộ trước sau, không làm được gì cả thì xuất cung có ý nghĩa gì? Huống chi, ta đã đâm Lưu Diệu một nhát, bây giờ tính mệnh ông ta ngàn cân treo sợi tóc, đoán chừng cũng sống không nổi nữa.”

Tâm tư Vương Duyệt cẩn thận: “Làm sao muội biết tính mệnh Lưu Diệu ngàn cân treo sợi tóc?”

Mẹ của ta nói cho ta biết. Vì che giấu việc mẹ quen biết Lưu Diệu, Thanh Hà lấy bàn tay làm đao, đâm về phía eo bên trái của Vương Duyệt: “Ta đã đâm vào chỗ này của ông ta, còn rút đao ra nữa, lúc đó máu tươi dâng trào, bị thương thành như vậy, không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.”

“Công chúa, thận trọng một chút, bây giờ muội trưởng thành rồi, đừng đâm nam tử lung tung.” Vương Duyệt chỉ cảm thấy bên hông bị nàng đâm hơi tê tê, hắn đẩy bàn tay không an phận của nàng ra: “Muội xác định là chỗ này?”

Thanh Hà gật đầu.

Vương Duyệt sờ eo, rất cảm khái: “Nơi này làm thương tới thận, đường đường là sát thần vậy mà lại chết trong tay của nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, buồn thay, tiếc thay?”

Thanh Hà không thích xưng hô “nữ tử yếu đuối”: “Sao huynh biết ta trói gà không chặt? Không tin bây giờ ta đi giết gà cho huynh xem.”

Gà: Nhưng mà ta đã làm sai điều gì…

Hai người đang nói chuyện thì một thư đồng cuống quýt chạy tới: “Thế tử, Kỷ Khâu Tử phu nhân đến Kinh Thành rồi, bà ấy đã đi đến nhà Kê tiến sĩ ở Diên Khang lý, thăm dò được Thế tử ở phòng đọc sách tại Vĩnh Hòa lý, đã đuổi tới nơi này rồi!”

Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục, mẫu thân của Vương Duyệt. Vương Duyệt là con trai cả trong nhà, ba tuổi đã xin phong tước vị Kỷ Khâu Tử Thế tử, cho nên đều tôn xưng hắn là Thế tử.

Diên Khang lý và Vĩnh Hòa lý đều là quý lý ở phía Nam thành, ở giữa chỉ cách một khoảng lý (cũng chính là ba trăm bước), cho nên chẳng mấy chốc Tào Thục sẽ “giết” đến nơi này.

Lần trước sách nói đến, Lang Gia vương bái Kỷ Khâu Tử Vương Đạo làm tham quân (cũng chính là phụ tá thủ lĩnh), cả nhà Vương Đạo đều đi theo Lang Gia vương xuống phía Nam, trước mắt định cư ở thành Kiến Nghiệp, Vương Duyệt vì giúp đỡ Thanh Hà nên vụng trộm chạy từ nhà đến Lạc Dương.

Vương Duyệt rời nhà đi kinh hãi: “Nhất định là mẫu thân muốn tới mang ta về nhà, ta không thể nghe theo lệnh của mẫu thân được, Thanh Hà, chúng ta chạy mau.”

Vương Duyệt kéo tay Thanh Hà chạy từ cửa sau của thư phòng, chạy đi từ cửa phía Bắc của Vĩnh Hòa lý, cùng lúc đó, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục đi xe bò vào trong cửa Nam của Vĩnh Hòa lý, hoàn toàn bỏ lỡ.

Hai người thở hổn hển, chạy đến bên bờ Lạc Hà mới dừng lại, lúc này hai bên bờ sông Lạc Hà đã kết băng, chỉ có nước sông ở giữa là còn đang chảy, có điều tốc độ chảy cực chậm, chỉ cần gió bấc một đêm thôi là có thể hoàn toàn đóng băng Lạc Hà.

Trong lòng Thanh Hà xúc động, lập tức có loại cảm giác hết hy vọng, không thể cứu vãn.

Vương Duyệt thở hổn hển: “Thư phòng của Kê tiến sĩ không thể ở được nữa, ta đi tìm khách trạm.”

Thanh Hà biết bệnh thích sạch sẽ của Vương Duyệt: “Huynh biết đệm chăn của khách trạm từng có bao nhiêu người ngủ không? Chén trà bát đũa từng có bao nhiêu người dùng không? Huynh phải nuốt nước bọt của bao nhiêu người chứ, chậc chậc, còn có, huynh biết rất nhiều khách đi tiểu vào ngay trong chậu đồng rửa mặt không? Huynh biết —”

“Im ngay!” Vương Duyệt làm thiếu gia cậu ấm nghe đến mức toàn thân đều nổi da gà lên: “Ta đi mua một bộ đệm chăn mới, đồ uống trà và bát đũa, chỉ để mình dùng.”

Cứ như vậy, Vương Duyệt mang theo túi lớn túi nhỏ vào ở khách trạm, Thanh Hà cũng mang theo mấy món đồ, trên đầu còn mang theo một cái chậu đồng mới sáng loáng.

Giúp đỡ Vương Duyệt sắp xếp xong, Thanh Hà cáo từ: “Ta hồi cung sớm một chút để tránh cho Kiến Thủy Đế nghi ngờ. Nếu như huynh đổi chỗ ở thì đưa địa chỉ cho Kê tiến sĩ chuyển cho ta.”

Thanh Hà ra khỏi khách trạm, đi đường lớn tìm một sạp hàng bán tranh chữ, bỏ ra mười lăm đồng mượn dùng giấy bút, viết lại tên khách trạm và số phòng mà Vương Duyệt ở rồi thuê chiếc xe bò quay trở lại phòng đọc sách của Kê tiến sĩ ở Vĩnh Hòa lý, sau đó nhét tờ giấy vào trong khe cửa.

Thanh Hà cứ như vậy mà bán Vương Duyệt cho Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục.

Tào Thục đi ngàn dặm tìm kiếm nhi tử bỏ nhà đi, thế cục ở Kinh Thành giả dối quỷ quyệt, Kiến Nghiệp ở xa tại Giang Nam mới là nơi an toàn. Tào Thục làm vậy là đúng.

Cả nhà Thanh Hà bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan, hôm qua Vương Duyệt suýt nữa đã chết dưới phi đao của sát thần Lưu Diệu, Thanh Hà một là không muốn làm liên lụy đến Vương Duyệt nữa, thứ hai là dựa vào sự thông minh của Vương Duyệt thì sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được quan hệ của Lưu Diệu và mẹ, mẹ sẽ đứng trước sự nguy hiểm của tội phản quốc.

Thanh Hà vì thế mà vụng trộm để lộ bí mật khách trạm mà Vương Duyệt ở cho Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục.

Thanh Hà không nỡ để Vương Duyệt rời đi, nhưng càng không nỡ để Vương Duyệt chết.

Thanh Hà đẩy màn cửa của xe bò ra, hướng về phía khách trạm nói: “Vĩnh biệt, Vương Duyệt.”

Thanh Hà hồi cung, Phan Mỹ nhân trăm công ngàn việc dành ra thời gian đến xem nàng, còn truyền tới một tin tức tốt: Hôm nay Kiến Thủy Đế đã bái Kê tiến sĩ Kê Thiệu làm Hầu trung Môn hạ tỉnh.

Môn hạ tỉnh chính là đoàn cố vấn của Hoàng đế, đưa ra ý kiến quản lý đối với việc lớn quốc gia, để cho Hoàng đế tiếp nhận.

Hầu trung Môn hạ tỉnh, chính là thủ lĩnh đoàn cố vấn của Hoàng đế, tâm phúc tuyệt đối.

Trung thư tỉnh phụ trách ban bố chính lệnh, ông cố ngoại của Thanh Hà là Tôn Thừa tướng làm Trung Thư Lệnh, là lão đại của Trung thư tỉnh.

Trung thư tỉnh và Môn hạ tỉnh kiềm chế lẫn nhau, Kê Thiệu làm Hầu trung Môn hạ Tỉnh, sau này sẽ đứng ngang hàng với Thừa tướng Tôn Tú.

Phan Mỹ nhân không kìm nén được sự kích động: “Sau này Kê tiến sĩ chính là Kê Hầu trung, công chúa, nước cờ khích bác ly gián của con đi đúng rồi, Hoàng thượng đột nhiên trọng dụng Kê Hầu trung thân phận tôn quý, rõ ràng chính là không tin Tôn Thừa tướng xuất thân hàn môn, câu chuyện Tào Tháo, Đồng Tước đài, ca cơ mà con kể cho Tôn Thừa tướng nghe đã bắt đầu linh nghiệm rồi.”

Ngụy Võ Đế Tào Tháo bởi vì tiếng ca của ca cơ không có ai có thể thay thế được nên vẫn luôn nhẫn nhịn tính xấu của ca cơ, tìm một trăm ca cơ huấn luyện, khi một ca cơ trong số đó trổ hết tài năng, Tào Tháo lập tức giết ca cơ xấu tính.

Câu chuyện giống như vậy, xảy ra giữa Kiến Thủy Đế và Thừa tướng Tôn Tú đã từng là đại thần tâm phúc.

Là kế sách “Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” của Tôn Tú, để Triệu vương Tư Mã Luân khống chế Đại Tấn.

Đây là thời kỳ trăng mật của Kiến Thủy Đế và Tôn Tú.

Nhưng mà khi Kiến Thủy Đế làm Hoàng đế, đối với Tôn Tú sẽ càng nhìn càng không vừa mắt.

Đặc biệt là chuyện Tôn Thừa tướng sắp xếp phò mã của công chúa Hà Đông, cháu trai cả Tôn Hội đi trông thành Kim Dung, chạm đến vảy rồng của Kiến Thủy Đế.

Tôn Hội đần độn, không biết được lợi và hại trong đó, lạm dụng quyền lực, bái kiến cha mẹ vợ ở thành Kim Dung, vô cùng săn sóc Thái thượng hoàng và Thái hậu, cả ngày hỏi han ân cần, đây đâu phải là con rể, rõ ràng là còn hiếu thuận hơn cả cháu trai.

Có sự chiếu cố của Tôn Hội, Thái thượng hoàng và Thái hậu ở thành Kim Dung sống không tệ, muốn cái gì là có cái đó, người hầu hạ không dám khinh thường bọn họ.

Thật ra Tôn Hội ân cần như thế, mục đích của hắn chỉ là muốn nhìn chị họ cả, mẹ vợ Dương Hiến Dung cười một cái mà thôi.

Nhưng mà dưới cái nhìn của Kiến Thủy Đế, Tôn Hội rõ ràng là đồng cảm với Thái thượng hoàng và Thái hậu, có phải Tôn gia bất mãn với việc mình phế bỏ đế hậu hay không.

Dù sao Thái hậu Dương Hiến Dung cũng là cháu ngoại của Tôn Thừa tướng.

Kiến Thủy Đế nhớ tới việc ngày đó Thanh Hà nói đến sự tiếc nuối “Nếu như con là nam tử” của Tôn Thừa tướng, lập tức nổi lên lòng nghi ngờ với Tôn Tú.

Thanh Hà quả thật là nữ tử, nhưng tuổi tác của Thái thượng hoàng và Thái hậu còn có thể sinh dục được, nếu như hai người đó bị nhốt ở thành Kim Dung không có chuyện gì để làm, sinh ra nam tử thì Tôn gia có thể nhân cơ hội làm mưu đồ lớn.

Kiến Thủy Đế nổi lên cảnh giác với Tôn Tú, nhưng Tôn Tú là Thừa tướng, quản lý Trung thư tỉnh ban bố chính lệnh, vây cánh đã đủ, không thể động đến ông ta, cho nên Kiến Thủy Đế bắt đầu dùng Kê tiến sĩ Kê Thiệu, phong ông ấy làm Hầu trung của Môn hạ tỉnh.

Một là Kê Hầu trung có thể kiềm chế Tôn Thừa tướng, hai là, Kê Hầu trung xuất thân cao quý, học thức uyên bác, rất có uy vọng trong sĩ tộc, bất kể là tướng mạo hay là tài hoa thì đều có thể làm kinh sợ các sĩ tộc lớn trong triều.

Cho nên, chỉ cần Kê Hầu trung vừa hô là các sĩ tộc sẽ lập tức đáp lại.

Điểm này, Tôn Thừa tướng xuất thân hàn môn hoàn toàn không làm được — sĩ tộc ghét nhất là người hàn môn chiếm cứ vị trí Thừa tướng của Đại Tấn này, đều không phục ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK