Translator: Bưởi
Beta: Hoàng Lan
*Anh hùng mạt lộ: Người anh hùng gặp lúc khốn cùng, hết lối thoát.
Tuân Hoán cầm tiền đánh, Tuân Tiễn không phục: "Đại trượng phu còn chưa thành danh, lấy cái gì mà thành thân?"
Hoán Nương lúc niên thiếu đánh một trận đã thành danh, Tuân Tiễn lấy chị gái mình làm tấm gương, muốn đi theo con đường của chị gái.
Giống như phò mã Hoàn Ôn, mười lăm tuổi dùng trí tuệ giết cả nhà Giang Bá mà thành danh. Luận về bối phận, Tuân Tiễn là dượng của Hoàn Ôn, Tuân Tiễn cảm thấy hổ thẹn với chức danh "trưởng bối" này.
Tuân Hoán nói: "Một người có bản lĩnh hay không thì liên quan gì đến chuyện thành thân. Nếu đệ là phế vật, đào hôn không chịu thành thân, thì cũng sẽ chỉ là đồ phế vật đào hôn khiến công chúa Tầm Dương mất mặt thôi. Nếu đệ là nhân tài, trở về nhà thành thân, đệ chính là nhân tài đã thành thân."
Tuân Hoán liếc mắt khinh thường nhìn cái thứ phía dưới cách rốn ba tấc của đệ đệ: "Ta thấy quá nhiều nam tử hán tập võ, cho rằng bản thân mình tập võ thì không đụng vào nữ tử, sau khi thành thân võ nghệ bị thụt lùi thì đổ trách nhiệm lên đầu thê tử, đúng là chuyện cười. Tự cho là xử nam thì lợi hại hơn người khác, nhưng không biết ngoài xử nam, bọn họ còn là phế vật nữa. Nếu một người dựa vào việc tấm thân trong trắng là chuyện quan trọng nhất đời người, thì cả đời này hắn còn có truy cầu gì đó sao?"
Lời này vừa nói ra, Tuân Tiễn, Hoàn Ôn, Chu Phủ đều đỏ bừng lỗ tai.
Tuân Hoán không chỉ lợi hại về đao pháp, mà miệng lưỡi cũng vô địch. Nói Tuân Tiễn đến cứng cả họng, không chừa chút đường rút lui. Hắn đi theo chị gái, anh rể, còn có cháu trai Chu Sở về ăn cơm tối. Ngày mùng một thì theo phò mã Hoàn Ôn trở về, trước tiên là thành thân, sau đó là xây dựng sự nghiệp.
Tuân Tiễn và công chúa Tầm Dương thành thân vào đầu mùa đông này. Thanh Hà và Vương Duyệt vội vàng sai người mang lễ vật đến, không tham gia hôn lễ ở thành Kiến Khang.
Bọn họ đã đi đâu?
Tiền Triệu, Trường An, lúc này thành phố Trường An hỗn loạn, các cửa hàng đóng cửa, dân chúng nhao nhao chạy ra khỏi thành Trường An để lánh nạn, giống như thủ phủ Lạc Dương của Đại Tấn bị hủy diệt hai mươi năm trước.
Vào mùa thu năm nay, hoàng đế Thạch Lặc của Hậu Triệu phái con nuôi Thạch Hổ đi Tấn Công Tiền Triệu. Lưu Diệu ngự giá thân chinh, đánh lại Thạch Hổ. Thạch Hổ đại bại, vội vàng rút quân. Lưu Diệu thừa thắng xông lên, truy đuổi theo đội quân của Thạch Hổ hai trăm dặm.
Nghe tin Lưu Diệu thắng lớn, Vương Duyệt và Thanh Hà ở vùng Giang Nam xa xôi nghĩ rằng đó chỉ là những trận giao chiến thường ngày giữa hai nước Triệu. Sau khi đình chiến, nghỉ ngơi mấy năm lại chiến tranh lại, không để trong lòng.
Nhưng khi mùa đông đến, tiệm bánh Vương Ký ở phía bắc truyền đến tin khẩn, nói hoàng đế Thạch Lặc của Hậu Triệu tự mình thân chinh, hoàng đế Tiền Triệu Lưu Diệu cách Lạc Thủy mang theo một trăm nghìn quân khai chiến.
Mà lần này Lưu Diệu binh bại, bị bắt làm tù binh, năm mươi nghìn quân bị chém đầu, năm mươi nghìn quân còn lại tháo chạy.
Khi Thanh Hà đọc thư, nàng không thể tin vào mắt mình. Trong lòng nàng không có trận chiến nào mà Lưu Diệu không thắng được. Tại sao lại đột nhiên thất bại? Rõ ràng trước đó còn đại thắng mà.
Quả thực Lưu Diệu đại thắng. Lần này lại từ thắng chuyển thành bại, tất cả đều bởi vì sau khi tang thê, ông ấy mang tâm bệnh, nghiện rượu.
Trước khi giao chiến với Thạch Lặc, Lưu Diệu uống mấy vò rượu, cưỡi chiến mã thường ngày, đột nhiên ngã xuống, đây là điềm xấu. Các tướng sĩ vội vàng khuyên Lưu Diệu vào quân trướng nghỉ ngơi, không nên xuất chinh.
Nhưng Lưu Diệu không chịu nghe. Kể từ khi Dương Hiến Dung qua đời, ông có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, không chịu nghe lời khuyên của ai. Ông lại uống rượu, đổi một con ngựa khác xuất chinh. Lần này đại chiến với Thạch Lặc, ông thua trận.
Thua thì thua, rút quân sau này lại đánh. Nhưng mà kị mã của Lưu Diệu là ngựa mới, thiếu sự ăn ý với ông, lúc rút lui, chiến mã bị ngã vào sông băng, Lưu Diệu bị ngã trên mặt băng. Truy binh nhân cơ hội ném vũ khí về phía sông băng. Lưu Diệu bị thương ở hơn mười mấy chỗ, trong đó có ba vết thương xuyên thấu, máu nhuộm đỏ mặt băng, giống như một tấm vải đỏ.
Lưu Diệu chảy nhiều máu, hôn mê tại chỗ, bị Thạch Lặc bắt làm tù binh.
Lúc đầu Thạch Lặc đối xử rất lễ độ với Lưu Diệu, đưa cho ông giấy bút, yêu cầu ông viết thư cho thái tử đang giám quốc ở Trường An, muốn thái tử đến xin hàng, bảo vệ tính mạng của bọn họ.
Nhưng mà kể từ khi Dương Hiến Dung qua đời, linh hồn Lưu Diệu cũng đã đi theo bà, không còn gì lưu luyến với cuộc sống này nữa, đã sớm không còn muốn sống. Ông cầm giấy bút, viết "Thái tử và đại thần bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Triệu, chớ lo cho ta", di ngôn muốn thái tử kiên trì bảo vệ Trường An.
Thạch Lặc thấy vậy vô cùng tức giận, vung đao giết chết Lưu Diệu.
Lưu Diệu không sợ chết, ngược lại rất mong chờ: "Có thể chết dưới đao của đế vương, dù sao vẫn vinh quang hơn chết trên giường bệnh. Ta không đầu hàng, con cái của ta cũng không đầu hàng. Ngươi ra tay đi."
Lưu Diệu nói trong lòng: Lúc Dương Hiến Dung sắp chết nói với ông, kiếp sau đừng bắt nàng phải đợi chờ lâu. Nàng nhìn xem, bây giờ ta sắp đến tìm nàng rồi.
Nghĩ đến điều này, Lưu Diệu tràn đầy mong đợi về cái chết. Từ khi Dương Hiến Dung qua đời, ông đã có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân rất nghiêm trọng.
Thạch Lặc tỏ lòng kính trọng Lưu Diệu, nhấc dao chặt đầu Lưu Diệu.
Liếm cẩu đầu tiên của Đại Tấn, cứ như vậy đi đến thế giới khác tìm Dương Hiến Dung.
(*) Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Đầu Lưu Diệu vậy mà nở nụ cười, nhắm mắt mà chết. Thạch Lặc cầm cái đầu đầy máu me đưa cho con trai muôi Thạch Hổ: "Treo đầu lên quân cờ, đầu hàng thì không giết."
Cho dù xuất phát từ tư tâm hay là thế chân vạc Tam Quốc, thế lực ngang nhau mới có thể tạm thời hòa bình. Thanh Hà, Vương Duyệt không hy vọng Tiền Triệu bị Hậu Triệu nuốt chửng, nhưng Lưu Diệu binh bại và tử vong đều quá đột nhiên. Bọn họ không kịp phản ứng, không kịp chạy đến giúp Lưu Diệu chuyển bại thành thắng. Nghe tin đầu của Lưu Diệu treo trên cờ Hậu Triệu, quân đội Tiền Triệu sụp đổ như lũ tràn bờ đê, khắp nơi tán loạn. Thái tử Lưu Hy vẫn còn là một thiếu niên chưa thành thân, không có uy tín, căn bản không có năng lực chiêu mộ quân đội, lật ngược tình thế.
Nhìn thấy quân Hậu Triệu sắp đánh tới Trường An, thẳng thừng tiêu diệt Tiền Triệu, Thanh Hà và Vương Duyệt vội vã chạy đến Trường An, mang ba con trai và một con gái Dương Hiến Dung sinh ra.
Thanh Hà, Vương Duyệt vội vã chạy đến hoàng cung Tiền Triệu, ba em trai bao gồm thái tử Lưu Hy và một em gái đều không muốn đi theo bọn họ.
Lưu Hy cảnh giác nhìn chị gái cùng mẹ khác cha: "Phụ hoàng ta nhất định không đầu hàng Thạch Lặc, di thư của ông muốn ta bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Triệu, bởi vì nguyên nhân này mà ông mới bị Thạch Lặc chém đầu. Đây là di thư của phụ hoàng. Chúng ta không thể bỏ đi không quan tâm những thứ ở lại được. Triệu vong chúng ta vong. Chúng ta không sợ chết, chính là sợ sau khi chết không có mặt mũi nào gặp phụ hoàng mẫu hậu."
Thanh Hà lo lắng nói: "Bốn năm qua phụ hoàng các ngươi làm những gì? Ông ấy chỉ biết uống rượu, đầu óc đã sớm hồ đồ. Nhưng mẫu thân của các ngươi... cũng là mẫu thân của ta. Ta rất hiểu rõ bà ấy. Nếu bà ấy còn sống, bà ấy nhất định hy vọng bốn người các ngươi tiếp tục sống."
Thái tử Lưu Hy nói với em trai và em gái: "Ta là Thái tử, nên chết vì xã tắc. Ba người các ngươi muốn sống thì đi đi, đi theo chị gái, ta không ép các ngươi."
Hai em trai lắc đầu: "Chúng ta không đi. Nước Triệu diệt vong, sẽ có nhiều thứ còn kinh khủng hơn cả cái chết. Hơn nữa sau khi chết, chúng ta sẽ được đoàn tụ với phụ hoàng mẫu hậu dưới lòng đất."
Công chúa An Định năm nay mười bốn tuổi là người được Lưu Diệu yêu thương nhất, được nuông chiều mà lớn lên. Phụ hoàng bị chém đầu, công chúa An Định cực kỳ bi thương, nghe Thanh Hà nói "đầu óc đã sớm hồ đồ", rất tức giận. Nàng ta châm biếm:
"Chết tử tế không bằng sống ỷ lại? Không, chỉ có những thứ dân hèn mọn mới nghĩ như vậy. Chúng ta mang dòng máu hoàng tộc cao quý, dẫu có chết cũng không khom lưng. Chẳng lẽ lại giống như tỷ tỷ làm công chúa vong quốc, chịu đựng cuộc sống cực khổ đầu đường xó chợ, thậm chí bị bán làm nô tỳ cũng muốn sống sao? Thân mang dòng máu hoàng thất, đây là một điều vô cùng sỉ nhục! Nếu là ta, ta đã nhảy xuống sông tìm chết rồi!"
Công chúa An Định cũng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng ta giống cha Lưu Diệu, mắt to mày rậm, đường nét khuôn mặt sâu, lông mày mỏng, nhưng môi và cằm lại giống mẹ Dương Hiến Dung, tinh xảo như bạch ngọc điêu trác mà thành.
Từng câu từng chữ như dao cứa vào tim Thanh Hà. Nhìn thấy cái môi giống như mẹ nói ra từng câu ác độc, Thanh Hà bình thường nhanh mồm nhanh miệng cũng không đành lòng phản bác. Những chuyện cũ kinh khủng kia từ từ hiện lên trong đầu nàng, mạnh mẽ không dừng lại.
Vương Duyệt bước tới bảo vệ Thanh Hà, lạnh lùng nhìn công chúa An Định: "Ngươi, xin lỗi nàng."
Công chúa An Định hừ lạnh: "Ta không thèm xin lỗi. Đây là hoàng cung của nước Triệu, không phải là Đài Thành của Đại Tấn. Nàng ta là công chúa, ta cũng vậy."
Thái tử Lưu Hy nói: "Muội muội chớ có vô lễ với tỷ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ phu ngàn dặm xa xôi chạy đến đây đều là vì cứu bốn huynh muội chúng ta, còn không nhanh xin lỗi!"
Công chúa An Định nghe lời anh cả, xin lỗi Thanh Hà: "Lúc nãy là ta lỗ mãng, ta xin lỗi. Nhưng mà ngươi thật sự không nên mắng phụ hoàng của ta. Ông ấy là kế phụ của ngươi, ngươi không đau lòng nhưng ta đau lòng. Có ai là người hoàn mỹ chứ? Phụ hoàng ta tuổi già nát rượu là không đúng, hại nước Triệu nước mất nhà tan. Nhưng ông ấy là phụ thân của ta, ta thích ông ấy. Phụ hoàng của ngươi trời sinh ngu ngốc, nếu có người khác mắng phụ hoàng của ngươi là đứa đần độn, ngươi có tức giận hay không?"
Thái tử Lưu Hy vội vàng nói: "An Định câm miệng!"
Nghe thấy từ cha đần độn, mặt mày Thanh Hà tái mét, đầu đau dữ dội.
Vương Duyệt rút kiếm, chỉ vào công chúa An Định, lạnh lùng nói: "Ngươi thật quá đáng, quỳ xuống xin lỗi tỷ tỷ ngươi."
Hai vị hoàng tử còn lại muốn rút kiếm đối đầu với Vương Duyệt, nhưng bị thái tử Lưu Hy ngăn cản: "Các ngươi đừng làm loạn. Đại Tấn và nước Triệu chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, công chúa và phò mã Đại Tấn mạo hiểm chiến tranh để đến đây, đã lưng mang trọng tội phản quốc rồi, chúng ta không thể lấy oán báo ơn được."
Thái tử nói với Thanh Hà và Vương Duyệt: "Lòng tốt của tỷ tỷ và tỷ phu chúng ta xin nhận, nhưng chúng ta đã sớm quyết định, sẽ không thay đổi. Quân đội của Thạch Lặc sắp đánh vào thành Trường An, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ được tỷ tỷ và tỷ phu, hai người nhanh đi đi."
Vương Duyệt vội vàng đánh xe ngựa, đưa Thanh Hà đang thất hồn lạc phách rời khỏi thành.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, bọn họ không thể thay đổi được.
Ngày hôm sau, con nuôi Thạch Hổ của Thạch Lặc tấn công thành Trường An. Thái tử Lưu Hy và hai em trai của mình nhảy xuống tường thành chết. Chân trái của công chúa An Định đặt trên không trung thì co rụt lại, nàng ta trở về hoàng cung, dốc lòng trang điểm. Chờ quân đội của Thạch Hổ tiến vào thành, công chúa An Định hiến dâng ngọc tỷ cho Thạch Hổ.
Thạch Hổ nhìn thấy người đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy, lập tức bị mê hoặc. Nhưng đáng tiếc hắn ta chỉ là con nuôi, cho dù công chúa xinh đẹp hay là quốc tỷ, cũng đều không thuộc về hắn ta. Hắn ta phải cố gắng kiên định, hiến dâng cho cha nuôi Thạch Lặc
Nhưng lúc Thạch Hổ chờ Thạch Lặc đến Trường An tham gia nghi thức hiến phù, công chúa An Định liên tục liếc mắt đưa tình với Thạch Hổ, bày tỏ cảm tình.
Cuối cùng, khi công chúa An Định đang nhảy múa dưới ánh trăng, Thạch Hổ nhịn không được ôm lấy công chúa An Định cao quý và xinh đẹp.
Công chúa An Định ở trong lòng Thạch Hổ bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Ta là công chúa vong quốc mặc người làm thịt. Trên đời này chỉ có anh hùng như đại tướng quân mới có thể bảo vệ được ta. Ta nguyện ý hầu hạ đại tướng quân, chờ hoàng đế đến Trường An. Sau khi hoàn thành nghi thức hiến phù, bàn về công trạng xin thưởng, tướng quân không cần gì, chỉ cần ta thôi, có được không?"
Người đẹp trong lòng, Thạch Hổ thầm nghĩ, hắn vốn đã công cao chấn thủ, lại chỉ là dưỡng tử của hoàng thượng, các hoàng tử khác đều phòng bị hắn ta. Nếu hắn ta thỉnh cầu đất phong hay gì đó, thì nhất định sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của hoàng thượng. Không bằng chỉ cần mỹ nhân công chúa An Định này, bày ra bộ dạng trầm mê nữ sắc, hoàng thượng sẽ không còn nghi ngờ hắn có dị tâm nữa.
Vì vậy, Thạch Hổ hứa với công chúa An Định, hai người thề non hẹn biển.
Đêm tối, Thạch Hổ không nhìn thấy người đẹp cười lạnh, cũng không biết sau khi người đẹp hôn hắn liền trở về phòng dùng cành liễu đánh răng, đánh đến mức cả hàm răng đều là máu.
Vào ngày Thạch Lặc đến Trường An, công chúa An Định lại quyến rũ Thạch Lặc, hiến vũ trên yến tiệc. Thạch Lặc vốn háo sắc, đêm đó không kịp chờ đợi lâm hạnh công chúa An Định.
Ngày hôm sau, nghi thức hiến phù, công chúa An Định không còn là tù binh nữa, được Thạch Lặc phong làm tần phi.
Thạch Hổ: Nếu người hắn yêu trở thành mẹ kế của hắn thì phải làm sao?
Thạch Hổ vô cùng tức giận, vì yêu sinh hận, lén lút đến chất vấn công chúa An Định, bây giờ đã là Lưu phi: "Chỉ một mình ngươi, ngươi làm sao có thể trèo lên giường của của nghĩa phụ ta được! Ngươi là đồ tiện nhân ai cũng có thể làm chồng được, gái điếm lẳng lơ!"
Công chúa An Định bật khóc: "Ta cũng không muốn điều này, nhưng hoàng thượng nhất định muốn ta, ta là một nữ tử yếu đuối thì có thể làm được gì—"
Công chúa An Định xé quần áo, trên làn da trắng như ngọc đều có những vết cắn, xanh tím không rõ hình dạng: "Ta chống cự, ta giãy dụa, nhưng có tác dụng gì? Nếu ta muốn sống, ta phải nghe lời hoàng thượng. Ta đã sai rồi, ta nghĩ rằng ngươi có thể bảo vệ được ta... Ngươi không thể."
Đàn ông ghét nhất bị người khác nói hắn không thể.
Thạch Hổ hung hăng nói: "Ngươi chờ ta, sống tốt trong hậu cung của nghĩa phụ. Ba năm sau, ta nhất định sẽ cướp hoàng vị, đoạt lại ngươi."