Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Trong nhận thức của Thanh Hà, trên đời này có ba người mang hào quang trên người.
Dương Hiến Dung khuynh quốc khuynh thành.
Kê tiến sĩ hạc giữa bầy gà.
Thanh mai trúc mã Vương Duyệt.
Chỉ cần ba người này xuất hiện, cho dù là thân ở trong đám đông vạn người thì ánh mắt cuối cùng sẽ chỉ rơi trên người bọn họ, hấp dẫn ánh mắt giống như nam châm hút dây kẽm, mắt không có cách nào dịch chuyển khỏi người bọn họ.
Vương Duyệt và nàng cùng tuổi, ngày sinh chỉ kém một ngày — nàng lớn hơn Vương Duyệt một ngày tuổi.
Vương Duyệt xuất thân từ sĩ tộc hào môn đỉnh cấp của Đại Tấn — Lang Gia Vương thị, cha là Vương Đạo, mẹ là Tào Thục, là khuê mật thân thiết, trao khăn tay thời kỳ thiếu nữ của Thái hậu Dương Hiến Dung.
Tào Thục xuất thân từ Quận Tiếu Tào thị, là thế hệ sau của Tào Tháo, hoàng tộc Tào Ngụy, đến từ cùng một chi với mẫu thân Trường Lạc đình chủ của Kê tiến sĩ hạc giữa bầy gà, cho nên, Tào Thục và Kê tiến sĩ còn là quan hệ thân thích anh em họ.
Lúc Dương Hiến Dung làm Hoàng hậu, chị em tốt Tào Thục gả cho Vương Đạo, trở thành Kỷ Khâu Tử phu nhân trẻ tuổi — tước vị của triều Tấn sắp xếp dựa theo Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, Vương Đạo kế tục tước vị Kỷ Khâu Tử của tổ tiên.
Dương Hiến Dung ở trong cung rất vắng vẻ, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục thường xuyên tiến cung cùng Hoàng hậu nói chuyện giải sầu, hai người gần như mang thai cùng lúc, trước sau sinh ra công chúa Thanh Hà và Vương Duyệt. Sau khi làm mẹ, chỉ riêng chuyện con cái thôi đã nói không hết, quan hệ của hai người càng ngày càng hòa hợp.
Mỗi lần Tào Thục tiến cung đều mang theo con trai Vương Duyệt, hai đứa trẻ bụ bẫm ở trên thảm lăn lộn, bò, tập tễnh học đi, bi bô học nói, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách vỡ lòng ở chỗ Kê tiến sĩ, là thanh mai trúc mã.
Khi còn bé, Thanh Hà xem Vương Duyệt là bạn chơi cùng, chờ Vương Duyệt càng lớn càng đẹp trai, càng ngày càng có phong thái của Kê tiến sĩ hạc giữa bầy gà thì Thanh Hà cũng đến tuổi thiếu nữ đang hoài xuân.
Vương Duyệt là chàng trai cùng tuổi đẹp nhất mà nàng từng gặp, nàng thích đẹp, thấy sắc là nảy lòng tham, tình thân biến thành tình yêu ngây thơ, tính toán thổ lộ tâm ý.
Vương Duyệt thông minh, có đầu óc, thích giở thủ đoạn, ngoài mặt lạnh nhạt với Thanh Hà, có đôi khi không kiên nhẫn nhưng từ nhỏ đến lớn đều không để nàng chịu thiệt thòi lớn, luôn luôn bảo vệ nàng.
Cho nên, lúc Thanh Hà nghĩ chim trĩ đột nhiên xuất hiện trong cung Trường Lạc và Kê tiến sĩ không hiểu sao lại vạch ra trọng điểm giảng về “Kinh Thi” và “Thượng Thư” quá trùng hợp, trực giác của nàng mách bảo chính là chủ ý của Vương Duyệt.
Thế là Thanh Hà thông đồng với tỷ tỷ công chúa Hà Đông, diễn xuất ra một cái bẫy lừa bán người trên đường Đồng Lạc, ép Vương Duyệt xuất hiện.
Vương Duyệt quan tâm nàng, quả nhiên đã mắc lừa.
Hai tháng không gặp, Vương Duyệt cao hơn, cũng càng đẹp trai hơn, Thanh Hà quan sát trên dưới, hai mắt cũng không đủ dùng, hai tay ôm chặt cánh tay Vương Duyệt, sợ hắn chạy mất.
Vương Duyệt không vui, vẻ mặt ghét bỏ: “Muội mau buông tay.”
Thanh Hà không nỡ, Vương Duyệt ngoài miệng ghét bỏ mình nhưng vẫn tới cứu mình.
Vương Duyệt thấy nàng làm thinh thì đành phải lấy khăn tay ra đưa tới, đánh lạc hướng: “Trên mặt muội có bụi, tự mình lau đi.”
Thật ra cũng không có, hắn chỉ là muốn Thanh Hà nhận lấy khăn buông hắn ra.
Thanh Hà phấn khích đến lóa mắt: Đây là tặng tín vật đính ước đó! Trên sách đều viết như thế, nam nữ tặng nhau vật riêng tư để bày tỏ tình ý. Nhất định huynh ấy cũng thích mình.
Thanh Hà trúng kế, vội vàng buông cánh tay Vương Duyệt ra, thu khăn tay vào trong ngực áo cất giấu, tìm đồ để tặng lại.
Thế nhưng vừa rồi lúc ra ngoài chỉ lo đặt bẫy ép Vương Duyệt xuất hiện, Thanh Hà chỉ mang theo túi tiền dùng để làm đạo cụ — túi tiền còn bị người làm của công chúa Hà Đông giả trang làm đứa bé lang thang cướp đi rồi, trên người nàng không có gì cả.
Sờ tới sờ lui thì chỉ có nửa miếng ngọc bội bạc bẩn hình đầu sói mà mẹ Dương Hiến Dung cho mà gần đây nàng luôn đeo trên cổ, ngay cả lúc ngủ cũng mang theo, thế nhưng lại không thể đưa cái này cho Vương Duyệt được.
Ôi, làm sao bây giờ?
Vương Duyệt thấy Thanh Hà phát sầu với nửa miếng ngọc bội bạc, cảm thấy không hiểu ra sao, có điều hơn nửa năm nay Thanh Hà luôn có dáng vẻ mất hồn mất vía, nhất là ở trước mặt hắn, Vương Duyệt đã quen rồi.
Điều Vương Duyệt cảm thấy kỳ lạ là, đường đường là công chúa Đại Tấn, trong tay sao lại có miếng ngọc bội bạc với chất lượng chế tác đều vô cùng vụng về này?
Thanh Hà dùng một sợi dây đỏ buộc lấy ngọc bội bạc, giấu ở bên người, lúc này kéo ngọc bội bạc ra treo trước ngực, Vương Duyệt cầm lấy ngọc bội bạc, phát hiện ra trên đó còn mang theo độ ấm còn dư lại của nàng, còn có một mùi thơm ngát nhàn nhạt không thể gọi tên.
Vương Duyệt bỗng dưng cảm thấy bỏng tay, so với than lửa thì còn nóng hơn. Hắn vội vàng buông ngọc bội bạc ra, học theo giọng điệu bình tĩnh không nhanh không chậm của Kê tiến sĩ mà nói: “Thứ này ở đâu ra vậy?”
Người ta đều nói nhìn đứa trẻ khi ba tuổi sẽ biết nó sẽ như thế nào khi lớn lên. Đứa trẻ Vương Duyệt này từ nhỏ đã già dặn rồi.
Thanh Hà cho rằng hắn muốn ngọc bội bạc làm tín vật đính ước, khó xử ngay tức thì: “Huynh thích cái này à? Đổi cái giống vậy được không?”
Vương Duyệt nghiêm mặt: “Ta không thích loại đồ vật xấu xí đầu đường xó chợ này, vì sao muội giấu nó giống như báu vật vậy? Ai đưa cho muội? Đường đường là công chúa Đại Tấn, vì sao lại có loại đồ vật khó coi này, làm mất thân phận.”
Thanh Hà thở dài một hơi, nhét ngọc bội hình sói bằng bạc về lại trong cổ áo: “Huynh không thích là được, huynh theo ta hồi cung, đồ đạc trong cung điện của ta, huynh tùy ý chọn.”
Ta lấy đồ của muội làm gì? Sao công chúa càng ngày càng giống cha của muội ấy rồi? Giống như nghe không hiểu tiếng người, giao tiếp rất khó khăn, Vương Duyệt nghĩ không ra, có điều hắn còn có thể bắt lấy trọng điểm: “Thứ này là ai đưa cho muội?”
Vô cùng khác thường thì tất có trò yêu, Vương Duyệt lo lắng có người dựa vào đó mà làm hại Thanh Hà.
Vương Duyệt muốn hỏi đến cùng, thề không bỏ qua. Thanh Hà muốn giữ bí mật về kế hoạch của mẹ nên thuận miệng nói bậy: “A, chính là có một ngày đi dạo, nhìn thấy ở ven đường, cảm thấy không giống bình thường nên mua chơi. Tẩm ngẩm mà đấm chết voi, ta cảm thấy rất đẹp.”
Lại nhanh chóng đổi chủ đề: “Không nghĩ ra huynh thông minh một đời mà vẫn bị ta lừa. Với địa vị của công chúa ta, bị người ta cướp hầu bao thì sẽ không mạo hiểm đuổi theo tên cướp đâu. Huynh thế mà cũng có thể bị lừa.”
Ngoài miệng Thanh Hà giễu cợt Vương Duyệt dễ dàng bị mắc lừa, trong lòng lại rất ngọt ngào: Huynh là thích ta, quan tâm ta nên mới có thể rối loạn cả lên.
Nghĩ tới đây, Thanh Hà cười đến mức biểu cảm gần như mất khống chế, đôi mắt tròn căng đều cười thành hình trăng non.
Quan tâm sẽ bị loạn, Vương Duyệt thấy bọn buôn lậu trói Thanh Hà kéo lên xe thì chỉ muốn cứu nàng, đâu có cân nhắc đây là cái bẫy.
Có điều, Vương Duyệt sĩ diện tuyệt đối sẽ không thừa nhận,
Cùng nhau lớn lên, Vương Duyệt hiểu Thanh Hà rất rõ, nàng đột nhiên đổi chủ đề, tuyệt đối có vấn đề!
Vương Duyệt một lần nữa kéo chủ đề lại, hỏi: “Rốt cuộc là ai đưa? Loại chất lượng và chạm trổ thấp kém kia, lại còn chỉ có một nửa, đây là một loại tín vật nào đó — một nửa còn lại đâu?”
Chỉ cần tỉnh táo lại là Vương Duyệt có thể nhìn được chi tiết, thấy rõ chân tướng.
Thanh Hà yêu thích sự thông minh của Vương Duyệt, vừa căm hận sự thông minh đáng chết của hắn — khiến cho nàng không giấu được một chút bí mật nào.
Thanh Hà hiểu được bất cứ cái cớ gì cũng sẽ bị Vương Duyệt vạch trần, cũng chẳng muốn bịa lời nói dối nữa, nàng dứt khoát nói: “Bây giờ ta không thể nói cho huynh biết được.”
Vương Duyệt nghe xong thì không nói tiếng nào, dắt ngựa rời đi.
Nhất định là huynh ấy tức giận rồi! Thanh Hà hoảng hồn: “Ta thật sự không thể nói.”
“Muội không tin ta.” Vương Duyệt phóng người lên ngựa, lại vung roi chạy mất, hắn tự có sự kiêu ngạo của con cháu sĩ tộc, không thể nào một mực nuông chiều Thanh Hà.
Thanh Hà ở phía sau đuổi theo: “Này! Chờ ta đưa tín vật đính ước cho huynh đã, Vương Duyệt, lòng ta duyệt huynh!”
Thế nhưng tuấn mã lao vùn vụt, hất bụi đất vàng xám lên, Thanh Hà đuổi theo ở phía sau la lên, ăn đất đầy miệng, cả người lẫn ngựa của Vương Duyệt biến mất ở đầu ngõ, Thanh Hà mới chạy đến giữa ngõ nhỏ.
Khoảng cách cộng thêm tiếng vó ngựa, Vương Duyệt hoàn toàn không nghe thấy lời thổ lộ của Thanh Hà.
Thanh Hà xoay người vịn vách tường của ngõ nhỏ thở hổn hển, nàng sờ lấy khăn tay trong ngực, nghĩ thầm Vương Duyệt nhất thời phụng phịu cũng không sao cả, dù sao chạy trời không khỏi nắng, huynh đều đưa tín vật đính ước cho ta rồi, từ đây đã là người của ta rồi.
Hai bên tình nguyện, không còn là tương tư đơn phương nữa, trong lòng Thanh Hà ngọt ngào, không giống như là vừa ăn đất mà là ăn đường.
Thanh Hà đã quen sống trong nhung lụa rồi, chạy một đoạn đường là run chân, nàng ngồi ở trên bệ của một cái giếng trong ngõ nghỉ ngơi, ổn định nhịp tim đập mạnh, đặt chiếc khăn mà Vương Duyệt tặng ở mũi dùng sức ngửi.
Hít một hơi, sảng khoái tinh thần.
Hít hai hơi, hồi sinh đầy máu, chân không mỏi nữa.
Hít ba hơi, toàn thân của Thanh Hà đều đầy khí lực, cảm thấy mình một hơi có thể đi năm dặm đường.
Lúc Thanh Hà cầm khăn ngây người thì trước mắt có thêm một đôi chân.
Thanh Hà tưởng là người của tỷ tỷ, nói ra: “Diễn kịch xong rồi, ta không có phân phó gì khác, các ngươi có thể trở về phủ công chúa rồi.”
Thế nhưng đôi chân kia không nhúc nhích tí nào.
Thanh Hà ngẩng đầu, đó là một người đàn ông xa lạ, thân hình cường tráng cao lớn, hai tay gần như rũ xuống tới đầu gối, đội một cái mũ rộng vành to bằng cái chậu rửa mặt, che khuất nửa khuôn mặt.
Khí chất của người này có cảm giác áp bách, Thanh Hà vội vàng cất khăn lại đứng lên, nàng xem như là cô bé có vóc người cao, nhưng chiều cao chỉ vừa mới đến phần eo của người này.
Nhìn từ dáng người thì không quá giống người Trung Nguyên, lại nhìn nửa khuôn mặt của ông ta, mũi cao mắt sâu, đường nét rõ ràng, giống như đao búa đẽo gọt thành.
Người đó lấy ra một miếng ngọc bội bạc đầu sói: “Công chúa Thanh hà, ta tới đưa ngươi đi.”
Cùng là một miếng bạc bẩn tinh lọc không đủ, trông xám xịt, bẩn bẩn, chạm trổ thô kệch.
Thanh Hà kéo miếng ngọc bội bạc trong cổ ra, ghép với cái của người đàn ông lại, trở thành một cái đầu sói hoàn chỉnh.
Vừa khớp.
Thanh Hà nhớ tới lời mẹ dặn dò:
“Có một ngày, người mang nửa miếng ngọc bội bạc còn lại sẽ đưa con rời khỏi Kinh Thành. Con phải nhớ kỹ, mặc kệ người đó là ai, đừng hoảng sợ, đừng chất vấn, con đi theo người đó là được, người đó nhất định sẽ bảo vệ con.”
Vì sao mẹ phải sắp xếp người Tây Vực dẫn mình đi?
Trong đầu Thanh Hà đầy nghi vấn: “Ngươi là ai? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Người đó nói ra: “Mẫu thân của ngươi không nói cho ngươi biết là đừng chất vấn à? Mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta phải ra khỏi thành trước khi cổng thành đóng lại.”
Sao mẹ có thể giao an toàn của mình cho một người Tây Vực? Đây là tội lớn thông đồng với địch phản quốc, người này nhất định là một tên giả mạo!
Phải tìm cách thoát thân, Thanh Hà ra vẻ bình tĩnh, nói: “Hôm nay không được, ngày mai ta lại đi theo ngươi.” Một cái tay của người này là đã có thể giữ lấy nàng, chỉ có thể dùng trí, kéo dài thời gian trước.
Người kia kéo cổ tay Thanh Hà lại: “Không được, mỗi một ngày đều có biến số, không được kéo dài.”
Tay của người đó giống như kìm sắt, Thanh Hà chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, càng thêm xác định người này có vấn đề, nàng lớn tiếng kêu lên: “Thả ta ra! Ta bảo ngày mai là ngày mai.”
Thanh Hà hy vọng có người qua đường nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng.
Người đó dứt khoát che miệng nàng lại, dùng một tay kẹp nàng ở dưới cánh tay rồi vác đi.
Một mũi tên bay đến từ ngõ hẻm, thẳng vào đầu người nọ, người kia phản ứng nhanh nhẹn, nghiêng người né qua, mũi tên lướt qua mũ rộng vành trên đầu người đó, lật úp mũ rộng vành xuống mặt đất.
Không có mũ rộng vành che giấu, dáng vẻ người đó hiện ra tức thì.
Một khuôn mặt của người Tây Vực, cũng không hiếm thấy ở thành Lạc Dương bao dung cởi mở, người Hồ ở trên đường, thậm chí là nô lệ Côn Luân da đen cũng thường gặp.
Nhưng mà, người này có một đôi lông mày màu trắng, đuôi lông mày xéo vào tóc mai, thần thái sáng láng, loại tướng mạo này thì độc nhất vô nhị.
Người bắn tên lại là Vương Duyệt.
Hóa ra Vương Duyệt tức giận thúc ngựa rời đi, nghĩ đến cục diện chính trị hỗn loạn bây giờ, rốt cuộc cũng không yên lòng về Thanh Hà một mình loay hoay ở ngoài cung, hắn quay lại, dự định âm thầm hộ tống Thanh Hà về cung rồi lại đi.
Tức giận thì tức giận, Vương Duyệt đến cùng vẫn quan tâm Thanh Hà.
Vừa rời đầu ngõ thì đã thấy một người đàn ông cao lớn kẹp Thanh Hà ở dưới nách cướp người.
Vương Duyệt không chút do dự, kéo cung bắn tên, nghĩ cách cứu viện Thanh Hà.
Mũi tên bắn rơi mũ rộng vành, Vương Duyệt nhìn thấy lông mày trắng chói mắt của người kia thì khẽ giật mình ngay tức khắc: Hình như mình đã từng nghe nói về người hiếm thấy có lông mày màu trắng này ở đâu đó rồi.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Bình thường ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà, ngươi đã nhìn thấy khuôn mặt của ta, thật xin lỗi, hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi.”
Người đàn ông vừa nói vừa gỡ phi đao bên hông xuống, ném về phía Vương Duyệt.