Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
Lúc này Tuân Hoán ôm kiếm Phong Tùng thật chặt, không nỡ buông tay, cánh tay vừa rồi còn thẳng thắn thoải mái ở trên ngựa đấu võ với Vương Duyệt lập tức trở nên ngắn hơn cả khủng long bạo chúa.
Nếu như Thanh Hà để lộ thẳng thân phận công chúa muốn bái sư thì chắc chắn Tuân Hoán sẽ từ chối, sẽ không nhìn lễ bái sư lấy một cái.
Bởi vì triều đại thay đổi quá thường xuyên, trong năm mươi năm ngắn ngủi, triều Hán, Lưu Thục, Tào Ngụy, Tôn Ngô, đến Đại Tấn của Tư Mã gia thống nhất thiên hạ, thiên hạ nhiều lần đổi chủ, quân vương tựa như rau hẹ, bị cắt đi từng gốc một, mà những đại tộc thế gia mấy trăm năm như Lang Gia Vương thị, Thái Nguyên Vương thị, Dĩnh Xuyên Tuân thị vẫn luôn là các nhân vật lớn làm trụ cột vững chắc trong triều, địa vị sừng sững bất động, dẫn đến việc đại tộc thế gia đối với việc “trung quân ái quốc” cũng không mưu cầu danh lợi.
Thời đại này khơi mào việc tự do phát triển không bị cản trở, học thuyết chiếm chủ đạo trước mắt vẫn là huyền học, lấy việc quân quân thần thần phụ phụ tử tử làm tư tưởng trung tâm. Học thuyết nho giáo đề xướng “trung quân” ở thời đại này là thiểu số, bị huyền học chủ đạo khinh thường, cho nên điều khiến Tuân Hoán kinh ngạc cũng không phải cái gọi là “quân uy” công chúa của Thanh Hà, mà là nàng cảm thấy bị Vương Duyệt và Thanh Hà gài bẫy, đâm lao phải theo lao.
Bây giờ thế cục trong triều hỗn loạn, nhìn từ thái độ qua loa của Tuân Hoán ăn bánh sữa trên đường đi dự tiệc vào tối hôm qua thì các sĩ tộc như Dĩnh Xuyên Tuân thị và Lang Gia Vương thị đều đứng ngoài cuộc, không muốn tham dự vào tranh đấu hoàng cung, Hoàng đế đang nắm quyền còn như vậy, Tuân Hoán chắc chắn sẽ không để ý tới công chúa Thanh Hà có phụ mẫu còn đang bị nhốt trong thành Kim Dung.
Đối với chuyện này, Thanh Hà vẫn ngây thơ, chỉ là nhìn trúng Tuân Hoán này nhưng Vương Duyệt là người biết chuyện, hắn biết Tuân Hoán tuyệt đối sẽ không khuất phục uy nghi của công chúa, cho nên chỉ có thể mềm dẻo, dùng kiếm Phong Tùng trêu chọc nàng ấy.
Vương Duyệt tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, Tuân Hoán đối với kiếm Phong Tùng vừa thấy đã yêu, gặp lại cảm mến, khó bỏ khó rời, đồng ý nhận “Tào Y Hoa” làm học trò.
Lời đã nói ra khỏi miệng, cho dù cảm thấy thật ra Tào Y Hoa mặc nam trang là công chúa Thanh Hà thì nàng ấy cũng không thể đổi ý.
“Bái kiến công chúa điện hạ.” Tuân Hoán muốn nửa quỳ xuống hành lễ, Thanh Hà vội vàng ngăn cản nàng ấy: “Ta cải trang xuất cung, miễn lễ bình thân, đừng để bị người ta nhìn thấy.”
Tuân Hoán vội vàng đưa công chúa cành vàng lá ngọc vào trong phòng, nhường vị trí trên cao, ba người ngồi quỳ vây quanh chậu than, Thanh Hà đưa tay hơ lửa, sau khi lòng bàn tay và mu bàn tay đều được sưởi ấm thì xoa xoa mặt và lỗ tai cóng đến cứng ngắc, không có sự thận trọng của công chúa, tùy ý thoải mái.
Tuân Hoán tò mò quan sát Thanh Hà: “Tỷ… không giống một công chúa.”
Vương Duyệt nói: “Hoán Nương cẩn thận lời nói.” Hắn không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với Thanh Hà.
Thanh Hà nhìn hắn một cái: Người trước người sau hai vẻ mặt, bây giờ thì huynh biết tôn kính ta rồi?
Tuân Hoán vội vàng giải thích nói: “Không phải ta nghi ngờ thân phận của tỷ, chẳng qua là ta cảm thấy công chúa trong cung hẳn là còn được nuông chiều hơn tỷ muội Tuân gia chúng ta. Nhưng rõ ràng là tỷ không phải, ngày tuyết rơi nặng hạt đến trường ngựa Kim Câu bái sư, hôm qua còn thấy tỷ chen chúc ở cửa hàng bánh Hồ mua bánh sữa — nhắc đến cái này, hôm qua là ai lén lén lút lút theo dõi công chúa? Thật là to gan, nơi này là đô thành Đại Tấn, lại dám bắt nạt công chúa.”
Đối với loại thiên kim thế gia như Tuân Hoán mà nói, nhà mình có trung quân hay không là một chuyện, quân chủ bị sỉ nhục là một chuyện khác, sẽ liên lụy đến những thần tử bọn họ bị mất mặt.
Là ta. Vương Duyệt cúi đầu không nói, giống như sinh ra sự hứng thú say mê đối với độ cao thấp của lửa than.
“Chuyện này…” Thanh Hà có chút khó xử, nói thật thì Vương Duyệt mất mặt, nói dối, vừa mới bái sư đã lừa thầy, chuyện này cũng vô sỉ quá rồi.
Thấy Thanh Hà muốn nói lại thôi, Tuân Hoán tự mình tìm kiếm đáp án: “Chẳng lẽ là Hoàng đế? Hoàng đế phái người theo dõi công chúa, là lo lắng công chúa đến thành Kim Dung thăm Thái thượng hoàng và Thái hậu à?”
“Ừm.” Vương Duyệt và Thanh Hà cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau gật đầu nói dối, quả thật là quá ăn ý.
Giống như khi còn bé hai người chơi trốn tìm làm rơi vỡ bình hoa, cùng nhau xác nhận là do mèo mướp làm. Bây giờ trưởng thành rồi bản tính cũng khó dời nhỉ.
Tính tình Tuân Hoán nóng nảy, nàng ấy vỗ bàn trà, chấn động đến mức than trong chậu đều lóe lên ánh lửa: “Chẳng trách tỷ lại ngộ nhận ta là nô tài giám thị theo dõi, Hoàng đế quả thật là quá đáng, bắt nạt một tiểu công chúa. Một công chúa ngay cả bắn cung cũng không biết thì có thể làm gì chứ? Ngay cả cửa của thành Kim Dung cũng không vào được.”
Lời nói này khiến Thanh Hà vừa cảm kích vừa xấu hổ nóng mặt, mình rất là vô dụng…
Tuân Hoán càng nói càng phẫn nộ: “Đường đường là công chúa Đại Tấn, lưu lạc tới mức chen chúc trong đám người mua bánh sữa cũng không có tiền, có thể thấy được Hoàng đế không cho tỷ ăn no, ngay cả tiền cũng không cho tỷ, thế mà lại ngược đãi công chúa!”
“Hoán Nương hiểu lầm rồi.” Thanh Hà vội vàng giải thích: “Hoàng đế không có bạc đãi ta, là ta ở trong cung bị đè nén, ra ngoài đi một chút. Bánh vừa ra lò của cửa hàng Vương Ký ở đường Đồng Lạc là ngon nhất, là chính ta không cẩn thận, túi tiền bị trộm mất cũng không biết. Ta chỉ là cảm thấy mình quá vô dụng, ngay cả tự vệ cũng không được nên muốn bái muội làm thầy, học chút võ nghệ phòng thân, có thể đối phó với kẻ cướp là được.”
Cô gái mặc trang phục nam trước mắt cởi bỏ hào quang của công chúa, chỉ là một cô gái bình thường cố gắng cầu sinh tự vệ, Tuân Hoán trào dâng tức thì sự đồng cảm đối với Thanh Hà, duỗi tay giúp đỡ: “Được, ta dạy cho tỷ.”
Hai tay chồng lên nhau phía trên chậu than ấm áp, sau đó mười ngón tay đan xen, xem như chính thức kết giao.
Ngày hôm đó Tuân Hoán đi theo Thanh Hà tiến cung, dạy nàng hai canh giờ.
Thanh Hà thay sang đồ người Hồ nhẹ nhàng, thật ra Tuân Hoán nhỏ hơn nàng hai tháng nhưng bởi vì tập võ từ nhỏ, ăn cũng nhiều, cao hơn nàng hẳn một cái đầu, dáng người xấp xỉ Vương Duyệt, nhìn như chị đại.
Tuân Hoán nói: “Học võ bình thường luyện lên từ Đồng Tử Công(*), giống như công chúa thì đã quá muộn rồi. Có điều, tương lai công chúa không cần đánh trận, chỉ là tự vệ, vậy thì đơn giản hơn một chút, luyện tập chạy trốn trước.”
(*) Đồng Tử Công của Thiếu Lâm là một môn nội tráng ngoại cường, phải luyện tập từ nhỏ mới thành, được coi là công pháp mật truyền của môn phái.
“Hả?” Thanh Hà đang rất hào hứng, vung tay vung chân tưởng tượng trở thành đại hiệp chân đá bốn phương, Tuân Hoán lại muốn nàng chạy.
Tuân Hoán bỗng dưng nện tới một quyền, Thanh Hà hoảng hốt thất thố, ôm đầu ngồi xuống.
“Phản ứng tự nhiên của công chúa cũng nhanh, rất tốt rất tốt.” Thật ra Tuân Hoán đánh một nửa là đã thu nắm đấm lại, đỡ Thanh Hà chưa tỉnh hồn đứng lên: “Loại võ công này, kỹ xảo thứ yếu, sức lực là quan trọng nhất, cái gọi là dốc hết toàn lực chính là đạo lý này, nếu không vì sao Vương Duyệt lại học rèn sắt? Chính là vì luyện sức lực đó. Công chúa còn nhỏ, sức lực có hạn, cho dù đã luyện Đồng Tử Công thì cũng không đánh lại một người lớn chưa từng tập võ, cho nên công chúa đừng tưởng tượng đánh nhau với người ta, học cách tránh né và chạy trốn như thế nào là quan trọng nhất.”
Tuân Hoán là một người thầy tốt, hướng dẫn từng bước, Thanh Hà chịu phục: “Xin Hoán Nương dạy ta.”
“Loài người chúng ta sở dĩ là linh hoạt nhất trong vạn vật là bởi vì động vật dựa vào thân thể, chúng ta biết sử dụng công cụ, chế tạo công cụ, tỷ đừng hy vọng xa vời dùng quyền cước phòng thân, chỉ cần có lòng thì tất cả mọi thứ bên cạnh đều có thể là vũ khí của tỷ, ví dụ như cái này —” Tuân Hoán cầm lấy cặp gắp than bên cạnh chậu than: “Dùng cái này đâm hắn, làm bỏng hắn.”
Lại cầm bình sứ cắm hoa mai: “Dùng cái này đập hắn, nhặt mảnh sứ vỡ giấu trong lòng bàn tay, nhân lúc người ta chưa sẵn sàng thì lấy mạng hắn.”
“Có điều, những cái này cũng không sánh được với vũ khí được rèn tỉ mỉ. Lấy lễ gặp mặt ta cho tỷ ra đây.”
Thanh Hà lấy dao găm ra.
Tuân Hoán nhận lấy: “Vén váy lên.”
Thanh Hà do dự một lúc, vén một góc váy lên buộc bên hông, Tuân Hoán cầm lấy một sợi vải: “Tỷ nhìn cách thắt nút buộc của ta.”
Tuân Hoán dùng dây vải thắt giữa eo vững vàng cột dao găm vào cạnh ngoài bắp đùi của Thanh Hà, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc ngồi quỳ và đi lại của nàng: “Nhớ kỹ, đánh không lại thì gian lận. Trong tay có lưỡi dao sắc thì lợi hại hơn so với tay không tấc sắt.”
Tuân Hoán dùng bông và vải bó thành một con rối, dùng bút vẽ ra vị trí trí mạng, dạy Thanh Hà đâm vào đó.
Trong đó có chỗ Thanh Hà đã đâm Lưu Diệu, Tuân Hoán giải thích nói: “Nơi này là thận, không có xương cốt lại mềm, đâm vào đây là dễ nhất, sau khi đâm xong thì rút ra ngay, về cơ bản chắc chắn sẽ chết.”
Thanh Hà tha thiết lau mồ hôi thay Lưu Diệu một phen.
Dạy xong những thứ này, Tuân Hoán dạy nàng một bộ võ dao găm đơn giản: “Mỗi ngày luyện tập một trăm lần, quen rồi là được, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm thì sẽ hình thành phản ứng tự nhiên.”
Tuân Hoán vẫy tay với Thanh Hà: “Nào, đâm ta đi.”
“Hả?”
Tuân Hoán: “Là học trò thì đến đâm ta, luyện với không khí thì không có ích lợi gì. Yên tâm, trước mắt tỷ không đả thương được ta.”
Thanh Hà có chút do dự: Lỡ như đả thương Hoán Nương thì làm sao?
Tuân Hoán: “Tỷ tưởng tượng ta thành người tỷ ghét nhất, nào, đâm ta.”
Kiến Thủy Đế. Đến lúc mình ám sát ông ta chỉ còn lại hai mươi lăm ngày.
Ánh mắt Thanh Hà rét lạnh, vung dao găm rồi đâm.
Tuân Hoán linh hoạt đến mức giống như một con khỉ, ở trong phòng tránh né di chuyển, mỗi lần Thanh Hà đâm vào không khí, Tuân Hoán vẫn tiếp tục kích thích nàng: “Đối mặt với kẻ đáng ghét, kiểu ngươi chết ta sống mà tỷ có thái độ này? Lấy ra chút vẻ quyết tâm đi.”
Thanh Hà cắn răng đâm lại, ngay cả góc áo của Tuân Hoán cũng không đụng tới được.
Tuân Hoán vừa tránh vừa nói: “Đừng bị phẫn nộ che mất đôi mắt, trong mắt của tỷ không thể chỉ có ta được, tỷ phải tỉnh táo, nhìn xung quanh xem có cái gì có thể giúp cho tỷ.”
Thanh Hà cầm lò xông lên nện, Tuân Hoán có võ nghệ cao siêu, xoay người một cái bắt lấy lò xông: “Ồ, tay ném còn rất chuẩn.”
Thanh Hà nói: “Đó là đương nhiên, ta chơi ném thẻ vào bình rượu rất lợi hại, Vương Duyệt cũng chỉ có thể trở thành đối thủ với ta.”
“Vậy sao?” Tuân Hoán nổi lên lòng ham chơi: “Vậy ta cũng phải so với tỷ một lần, nếu như ta thắng tỷ thì xem như ta thắng Vương Duyệt rồi.”
Vương Duyệt kiêu ngạo như vậy, Tuân Hoán sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thắng Vương Duyệt, dù chỉ là ném thẻ vào bình rượu.