Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Đêm trước sinh nhật mười hai tuổi, Châm công cục và Trân bảo cục đưa lễ phục và đồ trang sức sau khi sửa chữa đến cho Thanh Hà thử.
Phượng hoàng đỏ trên tay áo dài ở giữa phần tay áo, giống như sắp bay ra, loại thêu phẩm này mới phù hợp với thân phận công chúa, đôi chim trĩ trước đó hoàn toàn không so sánh được.
Vì giả tạo cảnh thái bình, Kiến Thủy Đế tổ chức tiệc sinh thần lớn cho Thanh Hà, Châm công cục và Trân bảo cục không còn dám lười biếng nữa, đồ thủ công áp đáy hòm cũng lấy ra.
Ngày sinh nhật hôm ấy, thời tiết lạnh, Thanh Hà dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ, Phan Mỹ nhân tự mình trang điểm cho nàng, rỉ tai nói với nàng: “Hoàng thượng còn mới sứ giả các nước dự lễ, Lưu Diệu đại diện cho Nam Hung Nô, hôm nay sẽ xuất hiện trên đại yến.”
Thanh Hà vốn không hề để ý đến Lưu Diệu, hỏi: “Vương Duyệt về chưa?”
Phan Mỹ nhân nói: “Chưa nghe nói tin tức của nó.”
Mười ngày nay Thanh Hà sống trong lo lắng, trông ngóng Vương Duyệt mang theo cứu binh đến Lạc Dương, lý trí nói cho nàng biết, từ Lạc Dương đến Triều Ca, lại trong thời tiết gió tuyết đan xen, ba ngày mà đến được Triều Ca là đã rất không tệ rồi, còn phải lấy chiếu thư hòa giải, dù cho Tề vương Tư Mã Quýnh chịu xuất binh lập tức, kỵ binh còn đỡ, binh sĩ dựa vào hai chân để đi, trong vòng bảy ngày rất khó đuổi tới Lạc Dương.
Hy vọng cứu binh kịp thời chạy đến vào ngày sinh nhật của nàng là quá xa vời, vẫn phải dựa vào chính mình.
Thanh Hà không khỏi xoay tròn chiếc vòng trên cổ tay, dùng việc đó để xoa dịu sự căng thẳng.
Phan Mỹ nhân khéo tay, rất nhanh đã chải xong búi tóc song hoàn của thiếu nữ.
“Trang điểm cho con.” Thanh Hà chỉ vào gương nói.
Phan Mỹ nhân đưa gương cho Thanh Hà: “Công chúa trời sinh xinh đẹp, không trang điểm là đã đẹp rồi.”
Mười hai tuổi đã tô son điểm phấn, Phan Mỹ nhân cảm thấy không ổn.
Hình tượng thích ăn diện trang điểm, ái mộ hư vinh không thể bị sụp đổ, sẽ khiến Kiến Thủy Đế hoài nghi.
“Con tự làm.” Thanh Hà mở gương ra, thuần thục cầm bút than vẽ lông mày, đuôi lông mày hơi đi lên, hiện ra vẻ diêm dúa lòe loẹt không hợp với tuổi.
Lại bôi lên một lớp phấn, màu da ban đầu của nàng vốn đã trắng nõn, lớp phấn này được bôi lên mặt, trắng như búp bê.
Thanh Hà vẫn ngại không đủ, lại thoa son lên môi, cái miệng nhỏ đỏ như quả anh đào, kiều diễm ướt át.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ ngây thơ và diễm lệ mâu thuẫn hòa lẫn vào nhau, nhưng lại dung hợp, trông Thanh Hà giống như cô gái tử vụng trộm mở rương của mẹ, phát hiện đã mở ra cánh cửa thế giới mới, ỷ vào trời sinh xinh đẹp, tuổi trẻ vô địch, lớn mật dùng màu sắc đậm lòe loẹt, biến bản thân mình thành một tiểu yêu tinh tràn ngập sự cấm kỵ dụ hoặc.
Phan Mỹ nhân là người nhìn nàng ra đời, quả thật xem nàng như con gái ruột thịt, thấy Thanh Hà như vậy, Phan Mỹ nhân bày ra tư thế trưởng bối: “Không được, trang điểm đậm quá.”
Phan Mỹ nhân lấy ra một cái bút lông chưa từng dùng, làm từ lông chồn, quét phấn trên mặt Thanh Hà xuống giống như quét vôi, ở bờ môi thì cũng dùng ngón tay thấm nhiều lần, đổi sang bôi lên mặt làm má hồng.
Sau khi trang điểm xong thì vẫn kiều diễm trưởng thành không hợp với tuổi, nhưng đỡ hơn vừa rồi nhiều.
Thay sang áo màu đen đậm, bên hông treo ngọc bội, nhìn gương tự soi, sau khi kiểm tra thấy không sai, Thanh Hà ngồi lên xe dê đi đến cung Trường Lạc.
Cung điện vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng vui mừng, cổ nhạc cùng vang lên.
Kiến Thủy Đế và Hoàng hậu, cùng với bốn người con trai của bọn họ, bao gồm Đông Cung cùng với gia quyến đều tới.
Ông ngoại của nàng là Dương Huyền Chi không tới, nghe nói là bệnh — từ khi Dương Hiến Dung bị phế làm Thái hậu, Dương Huyền Chi vẫn “bị bệnh”, chưa từng vào triều. Thái Sơn Dương thị cũng không có bất kỳ người nào ra mặt bất bình cho Dương Hiến Dung. Mọi người đều giả vờ như trong nhà không có người Dương Thái hậu này.
Thái Sơn Dương thị tự xưng là cao quý, lúc trước vốn không có tính toán gả con gái trong nhà cho Hoàng đế ngốc để đổi lấy phú quý, nhưng không gánh được sự áp lực của thông gia là Tôn Thừa tướng nên đành phải buông tay, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lúc Dương Hiến Dung làm Hoàng hậu, Thái Sơn Dương thị không có được chỗ tốt gì. Bị phế làm Thái hậu, trong gia tộc cũng không có ai nói chuyện thay Dương Hiến Dung.
Thanh Hà đã sớm tuyệt vọng đối với Dương gia rồi, cho nên chưa bao giờ có dự định đi đến Dương gia của ông ngoại cầu viện.
Trong hoàng thất, phần lớn hoàng thất đều lấy đủ lý do từ chối có mặt, chỉ có chị gái cùng cha khác mẹ là công chúa Hà Đông bất đắc dĩ tiến cung.
Thanh Hà thân mật chào hỏi chị gái: “Ta đã nhận được lễ vật của tỷ tỷ rồi, có chiếc váy dệt lông khổng tước là ta thích nhất, chờ thời tiết ấm áp rồi ta sẽ mặc cho tỷ xem.”
Công chúa Hà Đông mặt ủ mày chau hí hoáy với trái cây trong mâm: “Ngươi là muội muội của ta, có đồ tốt đương nhiên là giữ lại cho ngươi rồi.”
Thanh Hà thừa cơ hỏi: “Sao không nhìn thấy tỷ phu?”
Công chúa Hà Đông nói: “À, sáng sớm là đã đi thành Kim Dung rồi, buổi sáng vốn không phải là hắn trực, nói gì mà tuyết lớn đè sập một cái đình, hắn phải đi nhìn xem.”
Thanh Hà yên tâm, kế hoạch được thực hiện từng bước một, cái đình cũng đã được lên kế hoạch trước đó, xem đây là cái cớ không tham gia tiệc sinh thần của nàng. Lần này Tôn Hội đi thành Kim Dung là vụng trộm đưa Thái thượng hoàng ra khỏi thành, đưa đến hoàng cung rồi giao cho Lưu Côn mang vào.
Chào hỏi xong, Thanh Hà nhìn về phía chỗ của “sứ giả các nước” mà Phan Mỹ nhân nói tới.
Nói các nước thì thật ra khoa trương quá, bởi vì Kiến Thủy Đế vừa đăng cơ không lâu, chưa có các nước đến đây triều cống, thừa nhận tân quân. Hôm nay có mặt chỉ có sứ giả nước Tân La và con nuôi của thủ lĩnh Nam Hung Nô Lưu Uyên là Lưu Diệu.
Lông mày trắng mang tính ký hiệu và vóc người khôi ngô của Lưu Diệu khiến ông vô cùng xuất chúng. Kiến Thủy Đế đối với sự có mặt của Lưu Diệu rõ ràng rất hoan nghênh, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu mà hai người đã kính nhau hai lượt rượu.
Eo khỏi chưa mà đã dám uống rượu như vậy?
Ông đến góp náo nhiệt làm gì?
Nhìn từ sắc mặt và tư thái của Lưu Diệu thì không hề giống một người bệnh nặng mới khỏi, người này quá dũng mãnh rồi.
Thanh Hà ngồi quỳ trên chiếu ấm, yến tiệc bắt đầu.
Thiên tử tổ chức yến tiệc, có thể thưởng thức tám tám sáu mươi tư vũ nữ nhảy múa, gọi là bát dật chi vũ, nếu như những người khác vượt qua con số này thì chính là đi quá giới hạn.
Thanh Hà giả vờ như thưởng thức ca múa, trong lòng đã sớm xuất thần bay lên trời, rốt cuộc cứu binh của Vương Duyệt khi nào mới đến? Bây giờ cha đã đến hoàng cung chưa? Ông ấy sẽ trốn ở đâu…
Sau ba lượt ca múa, cuối cùng cũng đến lượt Thanh Hà mời rượu.
Một màn này, Thanh Hà đã diễn trong đầu ít nhất một trăm lần.
Nàng rót rượu, sau đó nhờ váy dài che giấu, đẩy cơ quan của vòng tay ra, rắc thuốc bột vào.
Nhạc kỹ bắt đầu tấu “Hữu phượng lai nghi”, Thanh Hà bưng lấy cái chén sừng tê giác chân cao, tim đập loạn, trên mặt treo nụ cười, bước chân vững vàng, nàng đi từng bước một đến trước long ỷ: “Mời bệ hạ uống cạn chén này.”
Kiến Thủy Đế rất hài lòng với biểu hiện của Thanh Hà, cười nói: “Tiểu thọ tinh mời rượu, trẫm nhất định phải uống.”
Kiến Thủy Đế nâng ly sừng tê giác lên, cạn ly.
Trái tim của Thanh Hà rơi xuống, nàng khen: “Hoàng thượng có tửu lượng tốt.”
Thanh Hà quay về chỗ ngồi của mình, lúc này bàn tay giấu trong tay áo không tự chủ được mà run rẩy. Nàng mới mười hai tuổi, lần đầu tiên giết người, còn giết Hoàng đế, không sợ mới là lạ. Chỉ là nỗi sợ mất đi cha mẹ vượt qua sự sợ hãi, khiến cho nàng làm việc nghĩa không chùn bước mà đi từng bước một theo như kế hoạch đã định.
Theo lời Tôn Tú nói, độc Đoạn Trường bình thường phát tác trong thời gian một nén nhang, nhưng dưới sự thúc đẩy của rượu, người trúng độc sẽ sớm lên cơn, thân thể mỗi người khác biệt, thời gian phát tác khác nhau. Kiến Thủy Đến hơn năm mươi tuổi, thân thể mập giả, hẳn là sẽ sớm thôi.
Lúc này Lưu Côn đã đi đến cửa hoàng cung bí mật tiếp ứng cho Thái thượng hoàng, ông ấy không ở cung Trường Lạc, trước mắt hộ vệ phụ trách nơi này vẫn là Đại tướng quân của Trung Lĩnh quân, con trai thứ hai của Kiến Thủy Đế, Tế Dương vương Tư Mã Phức.
Cho nên, muốn đảm bảo sự an toàn của bản thân, Thanh Hà nhất định phải rời khỏi cung Trường Lạc trước khi Kiến Thủy Đế phát tác.
Nhưng lại không thể lập tức rời đi ngay sau khi mời rượu — như vậy thì quá rõ ràng rồi.
Dựa theo kinh nghiệm, một khúc “Hữu phượng lai nghi” kết thúc là thời gian nửa nén hương, Thanh Hà tính toán thời gian gần đến rồi, nói với công chúa Hà Đông ngồi ở vị trí đầu: “Tỷ tỷ, gốc hồng mai trăm năm ở Hoa Lâm Viên hôm nay nở hoa rồi, kiều diễm như lửa, chúng ta đi cắt một cành hồng mai hiến cho Hoàng thượng đi.”
Thanh Hà mời công chúa Hà Đông đi cùng, thứ nhất là vì tìm một danh nghĩa hợp lý để đi ra khỏi cung Trường Lạc, thứ hai mặc dù chị gái công chúa Hà Đông cho tới nay đều ghét nàng, một khi có cơ hội là muốn bắt nạt nàng, nhưng công chúa Hà Đông cũng không phải là người đại gian đại ác, nàng ta chỉ là bị tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong làm hư, có chút xấu tính mà thôi, huống chi trong khoảng thời gian này công chúa Hà Đông đánh bậy đánh bạ đã giúp nàng không ít việc.
Nếu như Thanh Hà tự mình đi ra ngoài, để lại một mình công chúa Hà Đông, Kiến Thủy Đế độc phát, công chúa Hà Đông chắc chắn sẽ bị thực hiện trọng hình thậm chí là xử tử cho hả giận.
Nhưng công chúa Hà Đông không biết nguy hiểm đang tới, tại sao phải hứng gió lạnh đi cắt hoa mai hiến cho đồ già soán vị cướp ngôi này? Ta ăn no rửng mỡ à! Bản thân ngươi không cần mặt mũi chạy theo nịnh nọt, đừng kéo ta theo chứ!
Vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Có lần dạy dỗ ở yến tiệc trước đó gây chuyện bị ép gả cho hàn môn, công chúa Hà Đông không dám lỗ mãng ở trước mặt bác bỏ mặt mũi của Thanh Hà phá hư bầu không khí nữa, nàng ta đè cơn thịnh nộ xuống nói: “Hôm nay ta có hơi không thoải mái, giá rét không chịu nổi gió, ngươi tự đi đi.”
“Tỷ tỷ.” Thanh Hà giả vờ như nũng nịu, đi qua nắm tay công chúa Hà Đông, vẽ ra chữ “Đi” trong lòng bàn tay nàng ta: “Tỷ tỷ xưa nay có ánh mắt tốt, giỏi cắm hoa, chọn ra được cành hoa đẹp, chúng ta cùng đi. Hoàng thượng đều nói rồi, hôm nay ta là tiểu thọ tinh, mọi người đều phải theo ý ta.”
Công chúa Hà Đông cảm nhận được chữ trong lòng bàn tay, nàng ta có ngốc cũng hiểu được nơi đây không nên ở lâu nên đứng lên: “Được thôi, nghe tiểu thọ tinh, ta đi chung với ngươi.”
Lúc hai chị em sắp đi đến cửa cung Trường Lạc thì nghe phía sau có tiếng đổ ly, còn có tiếng thét lên của Hoàng hậu: “Hoàng thượng người làm sao vậy? Mau truyền Thái y!”
Công chúa Hà Đông theo bản năng muốn quay đầu xem xảy ra chuyện gì, Thanh Hà kéo tay nàng ta lại, thấp giọng nói: “Đừng quay đầu, tiếp tục đi.”
Hai chị em dắt tay nhau, công chúa Hà Đông mới phát hiện ra trong lòng bàn tay Thanh Hà ướt sũng, tất cả đều là mồ hôi. Trong lòng nàng ta lập tức siết chặt, nhanh chóng đi theo em gái tiến về phía trước.
Lại nói đến yến tiệc bên này, Kiến Thủy Đế đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi, bụng giống như bị người ta cưỡng ép kéo ra, dùng sức lôi kéo, đau đến không thể thở nổi, không khỏi buông cái chén trong tay ra, một chén rượu tràn đầy cộng thêm cả cái chén ngã trên bàn trà.
Dọa cho Hoàng hậu ở một bên liên tục thét lên, hô to truyền Thái y.
Biến cố tới quá nhanh, sự chú ý của mọi người đều ở trên người Kiến Thủy Đế, không chú ý tới chị em Hà Đông Thanh Hà vừa rời chỗ.
Toàn thân Kiến Thủy Đế run rẩy, đồng thời miệng mũi lỗ tai, thất khiếu cùng phun máu ra!
Cảnh tượng quá đáng sợ, Tế Dương vương phụ trách phòng vệ hoàng cung phản ứng đầu tiên, lớn tiếng nói: “Có người độc hại Hoàng thượng! Đóng cửa! Ngoại trừ Thái y, tất cả mọi người đều không được ra vào!”
Một chân của Thanh Hà và Hà Đông đều đã bước ra khỏi cánh cửa, bị Trung Lĩnh quân đeo đao ép quay lại.
Hoàng hậu nhìn Kiến Thủy Đế thất khiếu chảy máu chỉ biết thút thít, Thái tử ôm cha không ngừng hô to “Sao Thái y còn chưa tới”, Tế Dương vương Tư Mã Phức nhìn Thanh Hà chăm chú, rút đao chỉ về phía nàng:
“Là ngươi, phụ hoàng vừa mới uống rượu ngươi mời là lập tức bị bệnh, ngươi đừng chối cãi, chính là ngươi hạ độc! Ngươi còn muốn chạy à, không dễ như vậy đâu! Người đâu, trói nàng ta lại!”
Mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, nàng có hiềm nghi lớn nhất.
Lưu Côn và phụ hoàng vẫn chưa tới, Kiến Thủy Đế đã độc phát rồi, làm sao đây? Làm sao đây?
Đầu óc Thanh Hà nhanh chóng chuyển động, không đợi thị vệ đến áp giải, nàng đã chạy về phía trước như một cơn gió, quỳ gối trước mặt Thái tử Tư Mã Hoa, cuộc đời như vở kịch, toàn bộ nhờ vào diễn xuất, Thanh Hà than thở khóc lóc: “Chuyện điện hạ muốn ta làm, ta đều làm được rồi. Mong rằng điện hạ hết lòng tuân thủ lời hứa, giết ta thì được, ta bị trừng phạt đúng tội, xin điện hạ đừng giết phụ mẫu và tỷ tỷ của ta!”
Nói xong, Thanh Hà ưỡn ngực lên, trực tiếp va tới thân kiếm của Tế Dương vương Tư Mã Phức, Đại tướng quân của Trung Lĩnh quân.
Lời nói của Thanh Hà làm khiếp sợ bốn phía, sao Tế Dương vương giết nàng được, ông ta vội vàng thu kiếm lại, chế phục bắt sống Thanh Hà, trợn tròn mắt nhìn Thái tử.
Thái tử vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Nàng ta nói bậy! Không phải ta! Ta không có, ta trong sạch, chớ có nghe yêu nữ này châm ngòi ly gián huynh đệ chúng ta!”