Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Nước nóng quá.
Thanh Hà thầm nghĩ: Một thân da thịt mịn màng của Vương Duyệt khá săn chắc, có thể ngâm mình trong nước nóng như vậy.
Mặc dù vậy, Thanh Hà vẫn cố gắng chịu nóng, nhúng khăn vào nước nóng, chà lưng cho hắn.
Vương Duyệt cũng cảm thấy nóng, nhưng nếu không lấy lý do thêm nước nóng, Thanh Hà sẽ không thể đi vào phòng tắm.
Mình phải nhịn.
Tuy nhiên, khi Thanh Hà lướt ngón tay qua sống lưng hắn, giống như có một vạn vị thần bất tử tu luyện trên đó, Vương Duyệt cảm thấy linh hồn bay lên, rời khỏi thể xác, cực kỳ thoải mái.
Hai người đều mang ý xấu, trong phòng tắm, hai người không ai nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Lưng Vương Duyệt bị ngâm trong nước ấm, khăn vải chà sát, máu nóng sôi trào, sống lưng càng ngày càng đỏ, tựa như con tôm càng bị nấu chín.
Có một loại cảm xúc không giải thích được đang ngo ngoe rục rịch.
“Được rồi.” Vương Duyệt nói.
Thanh Hà luyến tiếc, nhưng quả thật trên lưng không còn chỗ nào để lau: “Nô tì bóp vai cho Thế tử.”
“Ta nói được rồi.” Giọng điệu của Vương Duyệt thâm trầm, có cảm giác không giận mà uy.
Thanh Hà đành phải dừng lại: “Vâng ạ.”
Nàng vẫn có chút không muốn từ bỏ ý định, mình còn chưa lau (sờ) đủ đâu. Thanh Hà hỏi: “Thế tử còn gì dặn dò không ạ?”
Chải đầu cũng được.
Vương Duyệt: “Không cần, lui ra.”
Thanh Hà hậm hực lui ra, khi rời đi còn thuận tay lấy luôn chiếc khăn vải lau người của Vương Duyệt… Quyết định rồi, đây chính là báu vật của ta, tương lai sẽ mang theo.
Thanh Hà treo đầu dê bán thịt chó, ném một chiếc khăn vải khô khác vào trong bồn tắm, thuận tay lấy đi chiếc khăn vừa chà lưng.
Thanh Hà vừa ra khỏi tắm phòng, Vương Duyệt mở ngay mắt, hắn thở phào một hơi, lập tức đứng dậy trong bồn tắm, nhấc một thùng nước giếng lạnh rồi giội xuống…
Đêm Tết Nguyên Tiêu, cuộc vui cuối cùng.
Năm nay, đế hậu dựa theo lệ cũ đến Lăng Vân lâu trên phố Đồng Lạc thắp chiếc lồng đèn đầu tiên, năm này qua năm khác vẫn như vậy.
Khoảnh khắc đèn rồng được thắp sáng, vô số đèn Khổng Minh bay lên từ Lăng Vân lâu, chậm rãi bay về phía bầu trời đêm, đèn lồng trên khắp Kinh Thành gần như được thắp sáng cùng một lúc, nơi nào có ánh đèn, nói đó có người. Thành Lạc Dương tựa như một con thú cổ sáng ngời, thức tỉnh giữa đêm, sức sống bừng bừng.
“Lạc Dương thật đẹp.” Đại tư mã mới, Trường Sa vương Tư Mã nghệ cũng đứng trên Lăng Vân lâu, thưởng thức cảnh đêm của Lạc Dương.
Hiện giờ đã nắm quyền lực trong tay, ông càng đối xử cung kính với đế hậu hơn trước kia, đế hậu xuất cung thắp đèn, chung vui cùng dân chúng, ông đích thân hộ tống. Đêm đó, ông lấy ít thắng nhiều tạo nên trận chiến thần kỳ, khiến Tư Mã Nghệ ý thức được sức mạnh từ địa vị chính thống của Hoàng đế ngốc, ai cũng nói Hoàng đế vô dụng, chỉ là món đồ trang trí, nhưng món đồ trang trí này lại là độc nhất vô nhị.
Trường Sa vương không thể tách rời Hoàng đế ngốc, mà Hoàng đế ngốc cũng không thể tách rời Trường Sa vương.
Giống như một người mù và một người què, người què cần đôi chân của người mù, còn người mù cần đôi mắt của người què.
Trước kia Tư Mã Nghệ không có tư cách đứng sóng vai cùng đế hậu trên Lăng Vân lâu, nhìn bao quát toàn thành, lần đầu tiên tới đây, ông đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy những chiếc đèn lồng trên khắp Kinh Thành đồng loạt sáng lên.
So với sự hưng phấn của Trường Sa vương, đế hậu đã sớm quen thuộc, ngoảnh mặt làm ngơ, Hoàng đế ngáp dài không chút nào che giấu, thật nhàm chán.
Một năm này, thân thể và tinh thần của Hoàng đế đều suy yếu kịch liệt, trước kia Hoàng đế còn có thể kiểm soát được biểu cảm của mình trong những dịp quan trọng, hiện tại nước sông ngày một cạn, biểu cảm mất kiểm soát, Dương Hiến Dung sai người đỡ Hoàng đế vào phòng nghỉ ngơi.
Thanh Hà đã thẳng thắn với Trường Sa vương về thân thể của phụ hoàng, trong lòng Trường Sa vương biết rõ ràng, không khỏi có chút lo lắng: “Hoàng hậu, thân thể Bệ hạ… thần đã phái người trà trộn vào dân gian tìm kiếm những đại phu nổi tiếng, nếu có thần y tài giỏi giống như Hoa Đà thì tốt biết mấy.”
Lúc này, Trường Sa vương vô cùng hy vọng Hoàng đế sẽ sống lâu trăm tuổi, tốt nhất nên vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
“Đại tư mã nhọc lòng rồi.” Dương Hiến Dung gật đầu: “Ta cũng hy vọng có thể tìm được thần y, chỉ là Hoàng Thượng đã cạn kiệt năng lượng, hiện tại lại hay quên, không thể phó mặc mọi thứ lên thần y được, mong Trường Sa vương sớm có chuẩn bị. Đợi ngài được phong làm Hoàng thái đệ, một số lễ hiến tế, triều chính, còn có nghi thức thắp đèn như đêm nay, đều có thể danh chính ngôn thuận giao cho Hoàng thái đệ, như thế Hoàng thượng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Trường Sa vương năm nay mới hai mươi bảy tuổi, còn khá trẻ và sung sức, nghe vậy liền nói: “Lúc này không nên nóng vội, vốn dĩ Thành Đô vương dự định khởi binh cứu giá, tru sát gian thần Tư Mã Quýnh, nhưng hắn lại không đoán được chúng ta giành trước một bước, diệt trừ Quýnh tặc. Thành Đô vương không phục nhưng lại không thể vô cớ xuất binh, hắn vẫn luôn chờ vi thần lộ ra nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm sẽ thảo phạt vi thần. Vì vậy, tốt nhất nên tạm thời gác lại chuyện Hoàng thái đệ, đợi vi thần xoa dịu các phiên vương lớn rồi bàn lại cũng không muộn.”
Trường Sa vương rất tỉnh táo, ông không nóng vội nhận lấy danh hiệu Hoàng thái đệ. Nếu tên không tương xứng với thực lực, chỉ biết sẽ càng chết nhanh hơn.
Dương Hiến Dung nhớ tới cái vòng luẩn quẩn trong câu nói “Tư Mã thị liên kết với Tư Mã thị khác giết chết Tư Mã thị cầm quyền” của Lưu Diệu , bà không mấy lạc quan về tương lai: “Lòng người không đủ, ngài phải làm tới mức nào mới có thể thỏa mãn các phiên vương khác? Điều bọn họ thật sự muốn là đá văng ngài ra ngoài, ngồi lên vị trí của ngài.”
Trường Sa vương cũng cảm thấy áp lực gấp bội, ông nói: “Bọn họ suy nghĩ như thế nào, vi thần không thể thay đổi. Vi thần muốn dùng trái tim để trao đổi, đầu tiên là lễ, sau đó mới tới binh, kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng, tự nhận tận tâm tận lực, không thẹn với lương tâm là được. Quýnh tặc đã đền tội, vây cánh được tẩy sạch, ông ta còn ba nhi tử đang bị nhốt trong thành Kim Dung. Vi thần kiến nghị ân xá tội bọn họ, chỉ cần bọn họ nguyện ý trung thành với triều đình thì sẽ được khôi phục tước vị và ruộng đất, chăm chỉ nuôi dưỡng là được.”
Biện pháp của Trường Sa vương thể hiện được cả ân sủng và uy quyền, ba con trai của Tư Mã Quýnh vẫn luôn giữ bổn phận, có thể mượn chuyện này phô bày sự hào phóng và nhân từ của ông. Rất nhiều khi, phải xem lòng người rộng lớn chừng nào mới có thể ngồi lên vị trí tối cao.
Dương Hiến Dung tán thành suy nghĩ của Trường Sa vương: “Dù thế nào, năm ngoái Tư Mã Quýnh cũng lập công lớn trong việc cứu giá, không nên mạt sát, cứ làm theo ý Đại tư mã đi.”
Trường Sa vương nói: “Thần tôn trọng ý chỉ của Hoàng Hậu.”
Dương Hiến Dung vội vàng nói: “Hậu cung không được phép tham gia vào chính sự, Đại tư mã tuyệt đối đừng nhắc tới ta.”
Có vết xe đổ, tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong chấp chính mười năm, sát phạt quyết đoán, sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn diệt trừ Thái hậu Dương Chỉ, nhổ tận gốc sĩ tộc Hoằng Nông Dương thị cả trăm năm, diệt trừ những kẻ bất đồng ý kiến. Thậm chí còn dùng thủ đoạn mượn đao giết người, giả truyền thánh chỉ, lợi dụng Sở vương Tư Mã Vĩ tru sát đối thủ Tư Mã Lượng và Vệ Quán, sau đó tá ma giết lừa (*), tuyên bố thánh chỉ đó là giả, giết chết Sở vương.
(*): Ẩn dụ cho việc loại bỏ người đã từng làm việc cho mình.
Giả Nam Phong đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho cả sĩ tộc và hoàng tộc, bọn họ đều không mong muốn xuất hiện một Giả Nam Phong thứ hai. Con cừu non nhu nhược ngoan ngoan Dương Hiến Dung, Hoàng hậu bình hoa, ngược lại đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ về Hoàng hậu.
Vậy nên, cho dù gian thần Tôn Tú, người lúc trước một tay thao túng, đẩy cháu ngoại lên vị trí Hoàng hậu, bị phơi thây đầu đường, giẫm nát thành bãi nước mũi, Tôn gia bị diệt tộc, Dương Hiến Dung mất đi chỗ dựa nhưng vị trí Hoàng hậu của bà vẫn bất biến, không có ai đề nghị phế hậu.
Dương Hiến Dung tránh né quyền lực như rắn rết, bà lo sợ điều đó sẽ kích hoạt nỗi sợ hãi của sĩ tộc và hoàng tộc đối với tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, muốn phế bỏ người Hoàng hậu là bà.
Dương Hiến Dung không quan tâm đến việc làm Hoàng hậu, nhưng nếu bà không làm Hoàng hậu sao có thể làm chủ hôn sự của Thanh Hà? Vậy nên, bà phải vô cùng cẩn trọng, tránh chọc giận sĩ tộc và hoàng tộc.
Trường Sa vương hiểu những điều kiêng kị của bà, tuy nhiên, ông lại không muốn thật sự nắm hết quyền hành, tự mình quyết định mọi chuyện, ông vẫn hy vọng có thể trao đổi với hoàng thất về các vấn đề quan trọng, để tránh tạo thành những hiểu lầm không đáng có, xa lạ với hoàng thất, bị người châm ngòi ly gián, ông nói: “Nếu Hoàng hậu không tiện, sau này vi thần sẽ thảo luận với công chúa Thanh Hà.”
Dương Hiến Dung ngẫm nghĩ, nếu từ chối Trường Sa vương, Trường Sa vương sẽ nảy sinh ý kiến, rất nhiều vấn đề do nói chuyện không thông mà dẫn tới việc nghi ngờ lẫn nhau. Bà không tiện ra mặt, Hoàng đế lại là tên ngốc, mấy năm nay công chúa Hà Đông đã trưởng thành bao nhiêu, nhưng mẫu thân Giả Nam Phong của nàng ta giết chết Sở vương Tư Mã Vĩ, Trường Sa vương không thích nàng ta.
Người duy nhất có thể ra tay, đó là Thanh Hà.
Dương Hiến Dung nói: “Cứ làm theo lời Đại tư mã nói đi.”
Tại lễ hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, Thanh Hà vẫn chưa biết mình đã trở thành công chúa phụ chính, nàng và Vương Duyệt hẹn gặp Tuân Hoán tại phố Đồng Lạc, ba quân hội ngộ vô cùng hớn hở.
Huống chi Thanh Hà còn mang theo quả lê giòn từ nhà Nhung kẹt xỉ mà Tuân Hoán thích ăn nhất.
Tuân Hoán gặm một hơi hết ba quả nhưng vẫn chưa đã thèm, ba người lang thang không có mục đích dạo quanh những chiếc đèn lồng, hiếm có thời gian nhàn hạ.
Tuân Hoán nhìn Đông nhìn Tây như một con khỉ.
Thanh Hà hỏi: “Muội tìm ai?”
Tuân Hoán nói: “Muội nhìn xem tỷ tỷ của tỷ và “nhũ mẫu” của nàng ta có ra ngoài chơi không.”
Năm ngoái vào thời điểm này, bởi vì tên tội phạm truy nã Tôn Hội ra ngoài dạo phố, đại náo cả con phố buôn bán, ba người đi dạo được một nửa thì bị cuốn vào phong ba, phải kết thúc giữa chừng.
Trong lòng Tuân Hoán sợ hãi, nàng không muốn lăn lộn nữa, chỉ muốn ngoan ngoãn làm một cái đuôi trải qua năm mới.
Tuân Hoán cười nói: “Yên tâm đi, ngã một lần khôn hơn một chút, hai người bọn họ đang ở trong phủ công chúa, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, sẽ không ra ngoài gây rắc rối được đâu.”
Tuân Hoán yên tâm: “Lại nói, phong ba Tết Nguyên Tiêu năm ngoái là do có người ám sát Tư Mã Quýnh dựng lên, một năm qua đi, Tư Mã Quýnh đã chết. Năm đó, tên thích khách đeo mặt nạ nô lệ Côn Luân bắt cóc tỷ tỷ của tỷ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, người hắn muốn giết đã chết, đoán chừng sau này sẽ không xuất hiện, trở thành một vụ án treo, không bao giờ tìm ra đáp án.”
Trong vụ ám sát vào Tết Nguyên Tiêu, Tôn Hội vì muốn cứu công chúa Hà Đông bị thích khách đeo mặt nạ nô lệ Côn Luân bắt cóc mà chủ động nhận tội thay, trở thành “Thích khách”, Tư Mã Quýnh đã chết, nhất định thích khách sẽ không xuất hiện nữa.
Thanh Hà nhớ tới Tết Nguyên Tiêu năm ngoái cũng thổn thức không thôi: “Một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta suýt nữa quên luôn tên thích khách đeo mặt nạ kia rồi.”
Vương Duyệt vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: “Ta có thể đoán đại khái được ai là thích khách đeo mặt nạ.”
Thanh Hà và Tuân Hoán đồng thanh hỏi: “Là ai?”
Vương Duyệt nói: “Ta biết là ai, nhưng ta không có chứng cứ, cho nên, hiện tại vẫn chưa thể nói cho các muội biết được.”
Trái tim Tuân Hoán như bị mèo cào: “Vương Duyệt, thói quen chỉ nói một nửa này của huynh rất đáng đánh nhé! Còn không bằng huynh đừng nói. Luôn đóng giả dáng vẻ cao thâm khó dò, thật sự quá đáng ghét!”
Vương Duyệt nói: “Vậy muội cứ coi như ta chưa nói đi.”
“Huynh ——” Tuân Hoán định bắt Vương Duyệt để tra khảo, Thanh Hà chắn ở giữa khuyên bảo: “Chớ có ầm ĩ bên đường, ở đây nhiều người, tai mắt hỗn tạp —— hai người mau đến bờ Lạc Thủy, nơi đó ít người, sẽ không để lộ bí mật.”
Thanh Hà cũng rất muốn biết thích khách là ai.
Vương Duyệt đáng thương bị hai cô gái xô đẩy thúc giục, lại không thể đánh trả: “Ta không có chứng cứ, khó mà nói hắn được, huống chi người này không có uy hiếp gì với các muội, chắc hẳn hắn chỉ muốn giết chết Tư Mã quýnh, báo thù cho người nhà hắn. Đêm Tết ông Táo đó, hắn cũng dốc rất nhiều công sức để bảo vệ đế hậu, hiện giờ nhắc lại chuyện xưa, chung quy vẫn không thích hợp. Việc này cứ cho qua như vậy đi.”
Thanh Hà Tuân Hoán đồng thanh nói: “Không được!”
Thanh Hà: “Đêm đó thích khách đã dùng tính mạng của tỷ tỷ ta để áp chế, huynh còn nói hắn không có uy hiếp gì tới chúng ta?”
Thanh Hà vẫn rất quan tâm đến công chúa Hà Đông.
Vương Duyệt nói: “Hắn cũng không làm công chúa Hà Đông bị thương.”
Tuân Hoán động não, suy đoán từng người một: “Trường Sa vương? Không đúng, khi đó Trường Sa vương đang bận vỗ mông ngựa của Tư Mã Quýnh. Kê Hầu trung? Kê Hầu trung là quân tử thanh lịch, ông ấy sẽ không làm ra chuyện uy hiếp tiểu cô nương. Lưu Côn? Lưu Côn không hấp tấp như vậy, nếu ông ấy muốn giết chết Tư Mã Quýnh thì nhất định sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ, không có can đảm hành thích một mình.”
“Đó là ai? Hắn biết rõ từng người trong chúng ta, Vương Duyệt lại nói hắn muốn báo thù cho người nhà, như vậy chắc hẳn Tư Mã Quýnh đã giết cả nhà hắn, đêm Tết ông Táo ấy hắn lập công lớn, bảo vệ đế hậu…”
Dưới sự nhắc nhở của Tuân Hoán, Thanh Hà cũng cố gắng nhớ lại từng người đêm đó, thân thể cao lớn, võ nghệ cao cường, thù nhà…
Bỗng dưng, hình ảnh của một võ sĩ cao lớn dừng lại trong đầu.
Thanh Hà buột miệng thốt: “Là Si Giám, một giáo úy Trung Lĩnh quân dưới quyền Đại tướng quân Lưu Côn, phụ trách bảo vệ cung Vị Ương, Phan Mỹ nhân rất tin tưởng hắn. Ngày đó Quýnh tặc bắt nạt mẫu hậu ta, chính là hắn dẫn người mật báo, đánh vào chính điện, còn đưa Phan Mỹ nhân và phụ hoàng ta tiến vào.”
Si Giám là Trung Lĩnh quân trong hoàng cung, tất nhiên sẽ quen biết mấy người Thanh Hà và Hà Đông. Dáng người võ nghệ cũng tương đối phù hợp, nhưng mà ——
Si Giám là một gương mặt quen thuộc, thường xuyên giao tiếp với hắn, Tuân Hoán nói: “Không thể là Si Giám, muội nghe nói hắn là cô nhi, phụ mẫu mất sớm từ khi còn nhỏ. Khi đó Tư Mã Quýnh vẫn còn làm phiên vương ở bên ngoài, căn bản không ở kinh thành, vậy thù nhà ở đâu?”
Bị hai cô gái băng tuyết thông minh, kiến thức quảng đại bới móc như vậy, Vương Duyệt không che giấu được nữa, nói: “Sau phong ba Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, ta ở Thượng thư đài tin tức linh thông, vẫn luôn âm thầm điều tra gương mặt thật của thích khách. Người này võ công cao cường, còn quen biết từng người trong chúng ta, chắc hẳn thường xuyên ra vào cung đình, còn có thù với Tư Mã Quýnh, người phù hợp với các điều kiện trên cũng không quá nhiều.”
“Phụ mẫu Si Giám mất sớm, hắn được thúc phụ Si Long nuôi lớn. Si Long là Thứ sử Dương Châu, năm ngoái khi Tư Mã Quýnh khởi binh cứu giá đã từng chiêu mộ Si Long, nhưng Si Long lo lắng cho chất nhi Si Giám ở thành Lạc Dương sẽ bị liên lụy nên đã từ chối Tư Mã Quýnh. Tư Mã Quýnh muốn giết gà dọa khỉ nên đã phái binh tấn công Dương Châu, cả nhà Si Long bị giết. Đây chính là lý do Si Giám ám sát Tư Mã Quýnh.”