Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Thanh Hà không thể nào chấp nhận được sự sắp xếp của mẹ: “Nhưng mà, ông ta hung dữ quá, con cho rằng ông ta là cướp, lúc đó ông ta còn tuyên bố muốn giết chết Vương Duyệt, ông ta quá mạnh, phi đao trong tay ông ta chỉ dựa vào lực ném một cái là đã xuyên qua bụng ngựa, Vương Duyệt hoàn toàn đánh không lại ông ta. Con không thể trơ mắt nhìn Vương Duyệt chết dưới phi đao được, cho nên đã đâm ông ta một đao.”
“Huống chi, ông ta còn là một người Hung Nô, vì sao mẹ lại phó thác con cho một người ngoại tộc hung ác? Nếu như truyền ra mẹ vụng trộm lui tới với người Hung Nô thì chỉ sợ mẹ sẽ bị ấn định tội danh thông đồng với địch phản quốc, tân đế đang lo không có cớ xử tử người và cha đấy. Mẹ, nếu như con đi thẳng một mạch thì hai người làm sao bây giờ?”
Biết được người tiếp ứng cho mình chính là người Hung Nô, Thanh Hà từ chối, dù cho bây giờ biết được người có lông mày trắng chính là người mẹ phó thác, nàng cũng không chịu nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
Dương Hiến Dung nhìn con gái quật cường của mình, rất nhiều lời nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống, con gái biết càng nhiều thì càng phiền phức, cho nên ban đầu bà không nói rõ với Thanh Hà, chỉ là muốn nàng nghe lời, đã dặn dò bất kể đối phương là ai, đi theo người đó là được, nhưng bà đã đánh giá thấp tình yêu của con gái đối với cha mẹ rồi.
Thanh Hà sẽ không vì bản thân mình mà chịu bị nắm thóp, nếu như nàng đi theo người Hung Nô thì tân đế làm sao buông tha cho phế đế phế hậu bị giam trong thành Kim Dung được.
Dương Hiến Dung không thể làm gì được, cho dù có dung mạo của tiên nữ thì chung quy cũng là người phàm, giống như cha mẹ bình thường, không tiện giảng đạo lý, chỉ có thể lấy ra uy quyền của cha mẹ muốn con cái “nghe lời”, bà nói:
“Từ nhỏ con đã thích tự mình quyết định, ta vẫn luôn nuông chiều con, nhưng mà lần này con có thể nghe lời không? Ta sẽ không hại con, người ta chọn ra để bảo vệ con tự có đạo lý của ta. Ta và cha con dù sao cũng không tránh được, có thể đi được người nào thì hay người nấy. Một nữ tử như con ở trong cung, xung quanh là đàn sói bao vây, con không cần quan tâm ta và Thái thượng hoàng, bảo vệ bản thân chính là cái hiếu nhất của con. Con phải nghe lời.”
Một dòng nước mắt chua xót tràn ra hai mắt, Thanh Hà cắn răng nén nước mắt, làm ra dáng vẻ kiên cường: “Có phải bởi vì con là nữ tử, chính là gánh nặng không có chút tác dụng nào, gặp chuyện thì chỉ có thể chạy trốn, nhất định phải được người ta bảo vệ, tìm một chỗ giấu đi, ngoan ngoãn chờ tin tức cha mẹ chết trong thành Kim Dung, ngay cả cơ hội ra sức đánh cược một lần cũng không có không?”
Cha là tên ngốc, mẹ là con rối, nhưng gần mươi hai năm này, Thanh Hà có cha mẹ yêu thương, cha mẹ không màng đến sự báo đáp của con gái, chỉ muốn bảo vệ an toàn của nàng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chờ đợi kết cục cha mẹ chết đi sao?
Thanh Hà không phục.
Dương Hiến Dung cuống quýt ôm lấy con gái: “Con là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho ta, không phải là gánh nặng gì. Là ta nợ con, những khó khăn này vốn không nên là thứ con chịu đựng.”
Thật ra Thanh Hà thấy phiền nhất là lời nói “Ta nợ con” này của mẹ, trước đó khi ly biệt ở cổng thành Kim Dung, nàng không tiện phản bác mẹ trước mặt mọi người, lúc này mẹ tự mình gặp nàng, nàng cũng không nhịn được nữa mà nói:
“Mẹ cho con sinh mệnh, vì sao luôn nói nợ con? Con đã sinh ra ở nhà đế vương, là công chúa Đại Tấn thì không có gì nên hay không nên cả, phú quý con hưởng, trách nhiệm cũng nên do con gánh, con đều nhận. Sao con lại không hiểu rõ mà đi theo một người Hung Nô cao chạy xa bay được? Con biết hy vọng vốn xa vời, thế nhưng con vẫn luôn cố gắng, hôm nay con có thể trà trộn vào thành Kim Dung gặp mặt mẹ, chẳng phải Tôn Hội có tác dụng sao?”
“Có thể thấy được những ngày này con ở bên ngoài quay vần cũng không phải là không hề có tác dụng. Mẹ, mặc dù con không phải là nam tử nhưng con cũng muốn cố gắng cứu hai người. Chẳng lẽ bởi vì con là nữ tử nên không làm gì cả, trơ mắt nhìn cha mẹ đi chết sao? Chính là ngay cả Vương Duyệt cũng suýt nữa bị người Hung Nô kia giết chết, con cũng gắng sức đánh cược một lần đâm đao cứu huynh ấy. Huống chi hai người là cha mẹ của con, con càng không thể dễ dàng vứt bỏ.”
Dương Hiến Dung ôm nữ nhi: “Con chớ nên hiểu lầm, ta vẫn luôn thấy may mắn vì con là nữ tử, ta hoàn toàn không muốn sinh nhi tử. Nếu như ta sinh nhi tử thì nó chính là Thái tử, chỉ dựa vào dã tâm của ngoại tổ phụ ta thì chắc chắn sẽ xem nó như quân cờ khống chế triều chính. Ông ta sẽ không để ý đến cảm nhận và sống chết của một quân cờ, giống như lúc trước ép ta làm Hoàng hậu vậy. Chỉ muốn quyền lực, biến Tôn gia từ hàn môn thành sĩ tộc.”
“Thế nhưng triều cương Đại Tấn hỗn loạn, cha con lại… như thế, các phiên vương lớn nhìn chằm chằm hoàng vị, dù cho không có Triệu vương thì hoàng vị của phụ thân con cũng không giữ được, con rối Thái tử của Đại Tấn là Mẫn Hoài Thái tử Tư Mã Duật đã chết rồi.”
“Con nhìn cái tháp cao nhất bên phải của thành Kim Dung xem.” Ngón tay ngọc nhỏ dài của Dương Hiến Dung chỉ về phía một tòa thành lũy năm tầng trong thành: “Chính tại ngục giam dưới đáy tháp này, tình nhân của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, Thái y Trình Cứ đã dùng chày giã thuốc đánh chết Mẫn Hoài Thái tử Tư Mã Duật. Kết cục của việc ta sinh Thái tử sẽ chỉ thảm hại hơn. Con có thể sống đến hiện tại là bởi vì con là thân nữ nhi. Lúc ta mang thai con đã ngày đêm cầu nguyện trời xanh, ban cho ta một công chúa, ông trời chiếu cố, ta… đã có con, ta đã sinh ra con, đương nhiên là muốn cố gắng bảo vệ con, con nghe lời có được không?”
Về lý, mỗi một câu mẹ nói đều đúng.
Thế nhưng về tình cảm, Thanh Hà không vứt bỏ cha mẹ được, lý trí và tình cảm giao chiến, lưỡng bại câu thương, Thanh Hà sụp đổ, nước mắt ở hốc mắt vỡ đê, khôi giáp trước ngực đều ướt một mảng lớn: “Nhưng mà, con cũng muốn bảo vệ hai người. Vì sao con là nữ nhi thì không xứng bảo vệ hai người chứ. Rõ ràng là con đã làm một số việc, vì sao người không công nhận con.”
Nhìn dáng vẻ dầu muối không vào của nữ nhi, lòng Dương Hiến Dung nóng như lửa đốt: “Từ khi ta làm Hoàng hậu Đại Tấn thì đã chuẩn bị chờ chết rồi, ta không sợ chết. Cha con thì người không biết không sợ, cái chết đối với ông ấy mà nói là một loại giải thoát. Nếu như con khư khư cố chấp, kết quả sau cùng chẳng qua là cùng chúng ta thịt nát xương tan mà thôi.”
Thanh Hà đang ở độ tuổi phản nghịch, nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, giống như hờn dỗi nói: “Vậy thì thịt nát xương tan.”
Thanh Hà không tranh chấp với mẹ nữa, cũng không muốn rơi lệ trước mặt mẹ — nếu như lộ ra sự mềm yếu, bà sẽ càng ngày càng không tin nàng có thể bảo vệ ngược lại cho cha mẹ.
Thanh Hà đi theo Tôn Hội xuống núi ra khỏi thành, Dương Hiến Dung ở giữa núi nhìn bóng dáng nhỏ bé như con kiến của con gái, chỉ biết thở dài.
Cãi nhau với mẹ, Thanh Hà không có lòng dạ nào gặp người trong mộng nữa, nàng thất hồn lạc phách hồi cung, thầy giáo Kê tiến sĩ mượn cớ đưa sách cho nàng, vụng trộm chuyển tờ giấy mà Vương Duyệt viết.
Tính tình tốt, học vấn cao, còn đẹp trai như hạc giữa bầy gà, thậm chí còn giúp học sinh chuyền giấy, đây là thầy giáo thần tiên gì vậy.
Thanh Hà mở tờ giấy ra, Vương Duyệt hẹn nàng gặp mặt ở cửa hàng bánh Hồ Vương Ký trên đường Đồng Lạc hôm qua, nói là có việc gấp.
Thanh Hà ném tờ giấy vào chậu than, đốt thành tro bụi, còn dùng đuôi cây trâm khẩy tan tro tàn.
Lúc Thanh Hà đến cửa hàng bánh Hồ đã là giữa trưa, trong cửa hàng đông nghịt khách, chật như nêm cối, Vương Duyệt đưa cho nàng một cái bánh sữa.
Thanh Hà nhận lấy, bánh sữa nóng hổi, nhất thời trong lòng ấm áp: “Không phải huynh ghét nhất là chen chúc vào đám người sao?” Thế mà lại mua bánh cho nàng.
Vương Duyệt thản nhiên nói: “Ồ, ta cho người kia mười đồng, yêu cầu người đó mua giúp ta.”
Vương Duyệt mang theo nàng đi vào Vĩnh Hòa lý ở phía Nam của đường Đồng Lạc.
Lạc Dương là kinh thành của Đại Tấn, quy hoạch thành thị đều có quy tắc, ba trăm bước là một dặm, cắt thành thị thành từng “khối đậu hũ” lấy “lý” làm đơn vị, ở thành Lạc Dương có tất cả hai trăm hai mươi lý (*).
(*): Những thứ liên quan tới miêu tả Lạc Dương đều xuất phát từ “Nghiên cứu quy hoạch thành thị thành Lạc Dương Bắc Ngụy”.
Trong mỗi một lý đều có tường vây, mở bốn cửa Đông Tây Nam Bắc, có hai Lý chính, tám Môn chính, mười người này phụ trách công việc trị an thường ngày của lý, tương đương với đồn công an nhân dân trên đường sau này.
Trong đó, lý của hoàng thất quý tộc, quan lớn sĩ tộc gọi là quý lý.
Khu cư trú của người man di tứ phương, không phải là người Trung Nguyên thì gọi là tứ di lý.
Khu cư trú của thương nhân gọi là thương lý; khu cư trú của người chơi nhạc và nữ tử phong trần thì gọi là lạc lý; nghề chưng cất rượu tập trung ở chế thương lý, những công việc như làm quan tài tang lễ tang sự thì gọi là phụng chung lý.
Ngoài ra, khu nhà lều nghèo khó của người ngoại lai tập trung không xứng có tên, gọi chung là tiện lý. Hôm qua Thanh Hà chính là gặp phải ăn cướp bắt cóc trong tiện lý.
Chế độ đẳng cấp của Đại Tấn nghiêm ngặt, không chỉ có sĩ tộc hàn tộc khác nhau mà ngay cả nơi ở cũng có phân chia đẳng cấp nghiêm khắc.
Vĩnh Hòa lý là một trong những quý lý của thành Lạc Dương, ở chỗ này Kê tiến sĩ có một tòa biệt viện chuyên dùng để đọc sách, Vương Duyệt chính là ở nơi này.
Trong quý lý có trị an tốt, ngày đêm đều có Môn chính tuần tra, từng hào trạch còn có gia đinh canh giữ ở cổng, tương đối an toàn, hôm qua suýt nữa chết dưới phi đao của người Hung Nô, Vương Duyệt không còn dám mạo hiểm nữa, chỉ gặp mặt Thanh Hà ở đường phố nhà mình.
Lúc Vương Duyệt đưa Thanh Hà về nhà, Thanh Hà vừa ăn xong miếng bánh sữa cuối cùng.
Vương Duyệt nói: “Nam nhân cướp bóc ngày hôm qua, ta đã đến tư di lý tìm người nghe ngóng xác nhận, tướng mạo dáng người của nam tử phù hợp, lực cánh tay dũng mãnh, còn có cặp lông mày trắng đặc trưng kia chỉ có một người, chính là nghĩa tử của thủ lĩnh Hung Nô Lưu Uyên, Lưu Diệu.”
Lại có thể là Vương tử Hung Nô! Thanh Hà bị nghẹn, bánh sữa mắc ở cổ họng, không lên cũng chẳng xuống. Vương tử Hung Nô và mẹ có quan hệ như thế nào đây?
May mà mình không đi cùng Vương tử Hung Nô có lông mày trắng này.
Vương Duyệt rót nước cho nàng, tiếp tục nói: “Trong tứ di lý có người nói, Lưu Diệu cao chín thước ba tấc, hai mắt sáng như sao, anh dũng thiện chiến, có thể bắn thủng tấm sắt dày hơn tấc, trước mặt cung tên của ông ta, khôi giáp hoàn toàn không có tác dụng. Đặc trưng lớn nhất của ông ta là lông mày trắng. Phương Bắc hiện tại rất loạn, các tộc chinh chiến lẫn nhau, chỉ cần Lưu Diệu ra trận thì không có ai dám tác chiến chính diện với ông ta, có biệt hiệu sát thần, là Đại tướng mà Lưu Uyên coi trọng nhất, bởi vậy ta ở Trung Nguyên cũng từng nghe về truyền thuyết của ông ta, có chút ấn tượng.”
Thanh Hà uống nước ừng ực để che giấu nội tâm bối rối, thầm nghĩ: Vì sao mẹ quen biết Vương tử sát thần này? Nếu như chuyện này truyền đi thì tuyệt đối là tội danh phản quốc.
Sự việc càng ngày càng rối loạn.
“... Kết cục sau cùng chẳng qua là cùng chúng ta thịt nát xương tan mà thôi.”
“Vậy thì thịt nát xương tan!”
Bây giờ cả nhà mình tứ bề thọ địch, tất cả những sự cố gắng của mình, trong mắt mẹ chẳng qua là châu chấu đá xe, đã định trước thịt nát xương tan, bảo vệ cha mẹ là lựa chọn của mình, hà tất liên lụy người khác?
Nghĩ tới đây, Thanh Hà đưa chiếc khăn tay ở trong ngực áo đã ám độ ấm cho Vương Duyệt: “Ta… hôm qua đã suy nghĩ cả đêm, ta cảm thấy… chúng ta không hợp, ta không thể tiếp nhận tình yêu của huynh, xin huynh hãy nhận lại tín vật đính ước.”