Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Ở trong mắt Vương Duyệt, Thanh Hà có chút ngốc nghếch, nhất là trong nửa năm này, nàng thường xuyên ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt đăm đăm, dáng vẻ si mê, càng ngày càng giống cha nàng.
Cho nên, nếu như người đã đủ ngu lại giả ngốc thì sẽ diễn quá mức, bị Vương Duyệt liếc mắt một cái là nhìn ra.
Vương Duyệt nói: “Nếu như mẫu thân ta tra xét mấy khách trạm rồi mới tìm được ta thì ta cũng có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của muội. Thế nhưng muội vừa đi mà mẫu thân đã nắm bắt được khách trạm của ta, không phải muội mật báo thì còn có thể là ai? Muội cái đồ lừa đảo này.”
Đối mặt với sự lên án của Vương Duyệt, Thanh Hà không có sức cãi lại, thầm nói Tào phu nhân à, sau khi người lấy được giấy nhắn thì có thể giả vờ một chút được không, đi thêm mấy cái khách trạm. Diễn trò cũng không giống, Vương Duyệt thông minh như vậy, liếc mắt là nhìn thấu rồi.
Thanh Hà không biết phải giải thích thế nào, chật vật đánh trống lảng: “Chữ của Vệ phu nhân thật là đẹp.”
Chuyển hướng quá miễn cưỡng, chưa đánh đã khai. Vương Duyệt trợn trừng mắt, đang muốn trách cứ Thanh Hà thì mẹ Tào Thục bưng trà đã được pha xong tới, hắn vì thế mà ngậm miệng.
Thanh Hà có thân phận tôn quý, nàng và Vương Duyệt lén lút không biết lớn nhỏ mà chơi đùa, nhưng trước mặt những người khác, Vương Duyệt vẫn luôn tự xưng là thần, cho Thanh Hà đủ mặt mũi.
Thanh Hà có khẩu vị thanh đạm, Tào Thục đã pha cho nàng một chén trà, xanh nhạt: “Đây là lá trà Tiền Đường (Hàng Châu), ta mang từ Kiến Nghiệp đến, dùng nước nóng để pha, không giống như những thứ phải dùng muối của Trung Nguyên chúng ta. Sau khi nước sôi thì còn phải để nguội một chút, nóng quá sẽ đắng chát, nguội quá thì không có hương vị. Ta lo tiểu nha hoàn không nắm chắc được độ lửa nên tự mình làm một chén, công chúa nếm thử xem có thích không?”
Lúc này trà của Trung Nguyên vẫn lấy đun nấu làm chính, pha trà là cách làm ở nơi Giang Nam man di, ở Lạc Dương thì cách pha đó không ra gì.
Có điều Thanh Hà thích loại này, nàng nhấp một miếng, cảm thấy hàm răng thơm mát tức thì, vị ngọt vô tận: “Thật là khéo, con thích.”
Tào Thục mừng rỡ: “Ta mang theo rất nhiều từ Kiến Nghiệp, tặng công chúa, bây giờ ta đi dạy cung tỳ cách ngâm chế, công chúa hồi cung cũng có thể uống được.”
Tào Thục tự tay pha trà cho Thanh Hà, Vương Duyệt thì không có đãi ngộ này, là do nô tỳ trong nhà làm, khẩu vị của hắn tương đối truyền thống, bỏ thêm muối, gừng, táo đỏ vào trong, những thứ như nho khô Tây Vực, hồ tiêu, còn có lúa mạch rang chín, một ly trà bỏ thêm mười mấy thứ, uống trà giống như húp cháo vậy.
Người có khẩu vị nặng giống như Vương Duyệt sẽ còn cho thêm một lớp sữa bơ nồng đậm ở bên trên — đây chính là kem sữa phía trên (*) nguyên thủy nhất. Ở xã hội hiện đại của hơn một ngàn năm trăm năm sau, một lần nữa thịnh hành phong cách uống trà lộn xộn thời kỳ Đại Tấn, uống trà biến thành ăn trà.
*Kem sữa phía trên trà (milk foam)
Nếu như Vương Duyệt sống ở thời hiện đại, trà sữa mà hắn gọi nhất định là một trăm phần trăm đường, hơn nữa chắc chắn sẽ thêm topping, khoai môn, thạch sữa, đậu đỏ, lúa mạch thanh khoa gì đó, mỗi loại đều thêm một phần, còn phải rưới thêm gấp đôi kem sữa phô mai muối biển.
Tào Thục đi xuống truyền thụ cho cung tỳ kỹ nghệ pha trà Giang Nam, Vương Duyệt cởi ngay xuống chiếc mặt nạ cung kính, trừng mắt lạnh lùng nhìn Thanh Hà: “Gần đây muội rất hay nói dối, vừa rồi nói cái gì mà đón sinh nhật xong sẽ đi để lừa gạt mẹ của ta, rốt cuộc muội có ý đồ gì?”
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vẫn là Vương Duyệt hiểu rõ Thanh Hà, liếc mắt là nhìn ra Thanh Hà có ý định khác.
Ý định của ta là ngày sinh thần mười hai tuổi hôm đó, dùng Đoạn Trường ám sát Kiến Thủy Đế.
Thanh Hà nói một nửa lời nói thật: “Huynh nói đúng, vừa rồi là muội nói cho có lệ với Tào phu nhân. Thế nhưng mẹ ta và mẹ huynh đều xem ta là trẻ con, hoàn toàn không thương lượng với ta. So với việc đau khổ hao tổn sức lực tranh chấp với bọn họ, vừa khóc vừa gào, chi bằng đồng ý đi trước, kéo dài một chút, còn hai mươi sáu ngày nữa, có thể kéo được ngày nào hay ngày ấy, lỡ như trong khoảng thời gian này có bước ngoặt gì đó thì sao.”
“Lỡ như không có thì sao?” Vương Duyệt hỏi.
Thanh Hà nói: “Như vậy thì ít nhất ta đã kéo dài được hai mươi sáu ngày. Qua sinh thần, ta lại tìm cái cớ khác.”
Hình như có lý. Vương Duyệt cũng đang ở độ tuổi phản nghịch, hắn có thể hiểu được sự kiên trì của Thanh Hà, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của người lớn — có điều hắn vẫn chưa tha thứ cho việc Thanh Hà bán mình.
Vương Duyệt thấp giọng nói: “Hai ngày nay ta lại đến tứ di lý tìm hiểu tin tức, tìm được chỗ ở cũ của Lưu Diệu, là một cửa hàng hương liệu. Ta đã thuê căn nhà trống sát vách cửa hàng hương liệu, đào một cái lỗ nhỏ ở tường vây hậu viện, sáng trưa tối đều có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm, ta đã nhìn thấy được Lưu Diệu từ cái lỗ, ông ta ẩn náu ở đó.”
Thanh Hà nghe xong thì suýt nữa phun nước trà ra: “Huynh muốn làm gì?”
“Nhân lúc ông ta bệnh, lấy mạng ông ta.” Vương Duyệt đằng đằng sát khí: “Chờ ông ta khôi phục rồi nhất định sẽ còn bắt cóc muội. Bây giờ Đại Tấn nội loạn, Hung Nô không an phận, bắt cóc muội tất có toan tính. Giết ông ta thì muội sẽ an toàn.”
Lúc riêng tư, Vương Duyệt luôn “bất kính” với Thanh Hà, nói móc chế giễu đủ thứ, thế nhưng chỉ cần có người dám bắt nạt Thanh Hà, hắn chắc chắn là người đầu tiên nhảy ra bảo vệ nàng.
Dù đối phương là sát thần Hung Nô đại danh lừng lẫy, Vương Duyệt cũng không sợ hãi.
Thanh Hà hỏi: “Huynh có kế hoạch gì?”
Vương Duyệt nói: “Đêm nay hẳn là sẽ có tuyết rơi, ta đã điều tra được thời tiết năm gần đây ở Lạc Dương từ chỗ Khâm Thiên Giám, trận tuyết đầu tiên hướng gió sẽ từ gió Đông Bắc chuyển thành gió Tây Bắc.”
Ngón trỏ của Vương Duyệt chấm chấm trong chén trà xanh của Thanh Hà, vẽ ra phòng xá và địa hình của tứ di lý ở trên bàn: “Ta phóng hỏa ở chỗ này, gió Đông Bắc cuốn theo thế lửa, ép ông ta chạy ra tưới nước dập lửa, chờ ông ta chạy đến viện, ta trèo thang lên tường rào chờ ông ta, eo của ông ta trọng thương, không tránh được mũi tên của ta.”
Tuổi nhỏ khí phách, quả thật trực tiếp. Thanh Hà nghĩ thầm, mình chỉ đâm Lưu Diệu một đao, Vương Duyệt lại muốn biến ông ta thành con nhím!
Thanh Hà muốn khuyên Vương Duyệt bỏ đi suy nghĩ đó: “Nhất định Lưu Duyệt có hộ vệ, một mình huynh quá nguy hiểm.”
Vương Duyệt nói: “Mấy bằng hữu tốt của ta đều rất lợi hại, sẽ cùng ta ra tay.”
Thanh Hà nổi lên cảnh giác: “Ngoại trừ ta, huynh còn có những bằng hữu khác? Là nam hay nữ? Người ở đâu? Các huynh có quan hệ thế nào? Sao chưa từng nghe huynh nói tới?”
Vương Duyệt nói: “Muội lớn lên trong thâm cung, ta ở Vĩnh Khang lý, đương nhiên là ta có những bằng hữu khác, muội không cần quan tâm nhiều như vậy, yên lặng chờ tin lành là được.”
Vương Duyệt không chịu nói, Thanh Hà lại không thể cạy miệng hắn nhưng những người bạn kia chịu giúp hắn làm chuyện nguy hiểm ám sát sát thần Hung Nô này, nhất định là bạn chí cốt mới có thể làm được.
Thanh Hà rất thất vọng, đối với nàng mà nói, Vương Duyệt là tất cả của nàng. Ngoại trừ sinh hoạt cung đình, toàn bộ nhận thức của nàng đối với bên ngoài cung đều đến từ Vương Duyệt.
Nhưng đối với Vương Duyệt mà nói, nàng chỉ là một phần trong cuộc sống của hắn, thậm chí có thể chỉ là một phần rất nhỏ.
Thanh Hà không thể không thừa nhận, thật ra nàng cũng không được tính là hiểu rõ Vương Duyệt, nhất định Vương Duyệt đã giấu đi rất nhiều thứ khi ở trước mặt nàng, chỉ thể hiện ra một mặt mà hắn muốn nàng nhìn thấy.
Ví dụ như kế hoạch giết Lưu Diệu của Vương Duyệt, Thanh Hà không nghĩ tới Vương Duyệt tao nhã lịch sự sẽ có sát khí và sự quả quyết lớn như thế…
Tâm tư Thanh Hà rối loạn, đều không có lòng dạ nào thưởng thức chữ của Vệ phu nhân. Lưu Diệu là người mẹ phó thác, không thể giết ông ta được. Nhưng mình lại không có cách nào khuyên can Vương Duyệt dừng tay, càng không thể để lộ việc mẹ và Lưu Diệu có quan hệ, nếu không mẹ sẽ phải gánh vác tội danh phản quốc.
Kế trước mắt, chỉ có thể vụng trộm nói cho Lưu Duyệt biết, để ông ta sớm dọn đi, không nên nổi lên xung đột với đám người Vương Duyệt.
Thưởng thức chữ xong, Thanh Hà cáo từ, Tào Thục đưa lá trà cho nàng.
Thanh Hà vừa đi là Vương Duyệt đã bán nàng, hắn nói với mẹ: “Công chúa lừa người đó, muội ấy vẫn chưa chịu hết hy vọng, ngoài mặt đồng ý, thật ra là có chủ ý kéo dài chờ cơ hội xoay chuyển, chúng ta không thể một mực đợi muội ấy được, phải nghĩ cách đưa muội ấy đi.”
Muội bán ta, ta cũng bán muội, hai chúng ta hòa nhau.
Tào Thục hoảng sợ: “Đứa trẻ này mới hơn hai tháng không gặp mà đã thay đổi rất nhiều rồi, ngay cả ta cũng lừa được. Trong khoảng thời gian này nó đã trải qua những chuyện gì vậy?”
Đương nhiên Vương Duyệt sẽ không nói cho mẹ biết chuyện của sát thần Lưu Diệu, hắn nói: “Đừng thấy muội ấy có dáng vẻ lạc quan tự tin, trong cung đình là đàn sói vây quanh, cuộc sống của muội ấy thật ra không dễ chịu. Vì để an ủi chúng ta mà cố ý làm ra dáng vẻ nhàn nhã nhẹ nhàng thôi. Bây giờ Tôn Thừa tướng và Hoàng đế bất hòa, thế cục càng ngày càng căng thẳng, vẫn là mẹ đưa muội ấy đến Giang Nam, bảo vệ tính mạng muội ấy trước rồi nói.”
Thanh Hà đi ra khỏi Vĩnh Khang lý, rẽ ngoặt đi đến phủ công chúa Hà Đông, thủ thỉ vài câu với chị gái, lần đầu tiên công chúa Hà Đông giữ nàng lại ăn cơm trưa. Trong bữa ăn, Thanh Hà giả say, công chúa Hà Đông nói với cung tỳ: “Muội muội ta uống nhiều quá, trên xe xóc nảy sẽ nôn, tỷ muội chúng ta trò chuyện, giữ muội ấy ở một đêm, đêm nay không hồi cung.”
Thanh Hà ở trong phủ công chúa Hà Đông ve sầu thoát xác, đổi sang nam trang, lặng lẽ chạy đi từ cửa sau, đến tứ di lý, tìm được cửa hàng hương liệu.
Đi trên phố xá rộn ràng, Thanh Hà có chút hoảng hốt, lần đầu tiên nàng ra ngoài chính là Vương Duyệt đưa nàng đi.
Khi đó nàng bảy tuổi, vừa mới phát hiện ra cha của mình khác cha nhà người ta. Năm đó thiên tai không ngừng, không ít nơi đều có người chết đói, triều thần báo cáo tình hình tai nạn, khi đó cha vẫn là Hoàng đế, nói ra câu “Sao không ăn cháo thịt?” trứ danh kia.
Tất cả mọi người thầm giễu cợt cha, Thanh Hà không hiểu vì sao, nàng chỉ có một người bạn đến từ ngoài cung là Vương Duyệt nên hỏi hắn nguyên nhân.
Lúc ấy Vương Duyệt dùng một loại ánh mắt đồng cảm nhìn nàng, sau đó đưa nàng ra ngoài cung, đến chợ bán thức ăn, hỏi thăm giá cả của mỗi một loại đồ ăn.
Thanh Hà mới hiểu được nguyên nhân cha bị trào phúng.
Vương Duyệt đã mở ra cánh cửa của một thế giới khác cho Thanh Hà, từ đó Thanh Hà thường xuyên tìm đủ loại lý do ra ngoài, hiểu rõ sự khó khăn của dân gian, ăn một lượt phố lớn ngõ nhỏ, có thể nói là công chúa dân dã nhất hoàng thất.
Thanh Hà quá ỷ lại vào Vương Duyệt, hắn là tất cả của nàng. Thế nhưng, theo sự lớn lên của nàng, gặp phải các vấn đề, nàng đã không thể mở rộng tấm lòng, không có gì giấu giếm đối với hắn giống như trước đây.
Cửa hàng hương liệu.
Thanh Hà lấy ra nửa miếng ngọc bội đầu sói bạc cho chưởng quầy, đưa cho ông một tờ giấy.
Chưởng quầy truyền tờ giấy cho Lưu Diệu đang dưỡng bệnh, Thanh Hà hẹn ông đi đến một quán rượu đàm luận cơ mật, nói có chuyện quan trọng.
Lưu Diệu dùng mực nhuộm đen lông mày trắng, khiêm tốn đi ra ngoài.
Trong phòng của quán rượu, Thanh Hà nói thẳng ra kế hoạch ám sát của Vương Duyệt: “... Ông là bằng hữu của mẹ ta, ông không thể chết. Bọn họ cũng là bằng hữu của ta, cũng không thể chết. Cho nên, xin ông chuyển nơi ở.”