Translator: Bưởi
Beta: Hoàng Lan
Chu Phủ được thả ra, gửi mật thư cho Thanh Hà báo bình an, báo tất cả đều ổn. Thanh Hà biết nàng đã đặt cược đúng, thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng bên phía Tuân Hoán sẽ bị bại lộ, nguy hiểm đến tính mạng của Chu Phủ, cho nên phái người đến Tuân gia, canh phòng nghiêm ngặt, tránh cho Vương Ưng phái người đến điều tra tình hình Tuân Hoán.
Thực ra Thanh Hà quá cẩn thận. Với tính cách của Vương Ưng, hắn ta căn bản không có điều tra tỉ mỉ Tuân Hoán, vậy mà không nghi ngờ gì, đem binh quyền to lớn giao phó cho Chu Phủ.
Dưới trận đánh cược của Thanh Hà, Chu Phủ trở lại vị trí tướng quân.
Vương Ưng loại bỏ hiềm nghi Chu Phủ, tập trung vào Tống Huy. Hắn ta nghi ngờ Tống Huy có vấn đề, hơn nữa còn thương lượng với Chu Phủ xử lý Tống Huy như thế nào nữa...
Vương Ưng nói: "Trước khi phụ thân ta đến Vũ Xương, thân thể rõ ràng rất tốt. Ta đã tra hỏi người hầu trong phủ, bọn họ đều nói mùa đông năm ngoái, mỗi ngày Tống Huy đều đưa thuốc bổ cho phụ thân, còn… hằng đêm sênh ca. Thật là hồng nhan họa thủy. Thân thể của phụ thân ta từ đó bắt đầu ngày càng sa sút. Nhất định là Tống Huy có vấn đề."
Chu Phủ giải tội cho Tống Huy "Chuyện trong phủ thừa tướng... Ta không rõ lắm. Ta chỉ quan tâm đến quân doanh. Có điều trước đây Tống Huy là lạc kỹ trong phủ công chúa Tương Thành, sau này được thừa tướng nạp làm thiếp, nửa đời nàng ta đều là người của thừa tướng, sống chết phú quý đều dựa vào thừa tướng. Từ thân phận nô tỳ đến được vị trí huyện công phu nhân, nàng ta hẳn là nên cảm kích thừa tướng, hy vọng thừa tướng sống lâu trăm tuổi mới phải, làm sao có thể hại thừa tướng được?"
Kể từ lần cuối cùng cưỡng ép bản thân ngồi chiến xa đi tuần tra quân doanh, Vương Đôn chịu đựng quá sức, bệnh tình trở nặng, mê mê man man, đa số thời gian đều là ngủ mê. Vương Ưng nắm hết quyền hành, mặc sức hoành hành, cảm thấy bản thân không gì không làm được, có chút lâng lâng, nói: "Đại chiến há để cho gian tế ở bên cạnh, thà tin có còn hơn là không. Nếu Tống Huy thật sự là gian tế, chúng ta hối hận cũng đã muộn, nhất định phải diệt trừ nàng ta ngay lập tức."
Vương Ưng ác độc như vậy, Chu Phủ toát mồ hôi thay cho Tống Huy: "Thế tử trăm triệu lần không thể. Tống Huy là sủng thiếp của thừa tướng. Lúc thừa tướng đau đầu, chỉ có nghe tiếng sáo của Tống Huy mới ngủ được. Nếu giết Tống Huy, hoặc tra tấn bức cung, làm sao thừa tướng không biết được? Chớ để vì một nữ tử mà làm sứt mẻ tình cảm phụ tử."
Vương Ưng không có bản lĩnh gì, lại có rất nhiều thủ đoạn nhỏ âm hiểm, nói: "Hiện tại thân thể phụ thân suy yếu, sức lực có hạn, không còn quản nổi mấy chuyện này nữa rồi. Ta chỉ cần vu oan nàng ta, nói nàng ta sợ tội chạy trốn, nửa đường bị chúng ta đuổi kịp giết chết. Phụ thân ghét nhất kẻ phản bội, giết Tống Huy danh chính ngôn thuận.”
Chu Phủ đang muốn khuyên nữa thì Vương Ưng nói: "Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. Tống Huy là người khả nghi, không cần chứng cứ, phải diệt trừ tai họa ngầm. Ta sẽ đích thân làm chuyện này."
Chu Phủ lo lắng, vội vàng dùng bồ câu đưa tin cho Thanh Hà. Thanh Hà nói với Thái Ninh Đế, bàn cách giải cứu Tống Huy.
Kể từ khi ngủ hai lần với Tống Huy, cho dù Tống Huy nói mình phong tình vạn chủng, không phải là người tốt, nhưng Thái Ninh Đế vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ độc nhất vô nhị này, nhớ nhung vạn phần, nghe tin Vương Ưng muốn giết Tống Huy, Thái Ninh Đế giật mình: "Ta đi cứu nàng ấy."
Dựa theo kế hoạch đổ oan của Vương Ưng, Tống Huy bị áp giải đến vùng giáp biên Cô Tô, thoạt nhìn giống như đang sợ tội chạy trốn. Sau đó Vương Ưng đuổi theo phía sau, bắn chết Tống Huy ngay tại chỗ, rồi loan tin vu oan Tống Huy, mang xác về, nói với Vương Đôn, Tống Huy là một kẻ phản bội. Kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được.
Chu Phủ thông tri địa điểm Vương Ưng đày Tống Huy đến đó cho Thái Ninh Đế.
Nửa đêm, Tống Huy bị bịt miệng, cưỡng chế lên xe ngựa rồi biến mất trong màn đêm.
Đến biên giới Cô Tô, Vương Ưng thả Tống Huy, tháo dây thừng, nhìn người đẹp tuyệt thế co rúc người lại như con thỏ nhỏ, Vương Ưng nổi lên ý trêu chọc. Hắn cầm cung tên lên: "Chúng ta chơi một trò chơi đi. Ta đếm đến mười ngươi chạy trốn, ta sẽ đuổi theo. Ngươi chạy thoát coi như ngươi may mắn. Ngươi bị ta bắn trúng vậy ngươi chính là con mồi của ta. Bây giờ bắt đầu. Một..."
Tống Huy điên cuồng chạy trốn, giày thêu vì chạy mà rớt ra. Bàn chân trần bị cây gai nhọn trong rừng rạch, đau đớn như vạn tiễn xuyên tim.
"Mười!"
Vương Ưng mang theo thị vệ và con chó săn cưỡi ngựa lùng theo dấu vết.
Đầu tiên Vương Ưng cố tình bắn trượt, khiến cho Tống Huy ngã lăn một vòng. Hắn ta cười lớn, sau đó mới làm thật, bắt đầu thật sự "đi săn".
Thật ra Tống Huy hoảng sợ chỉ là giả vờ. Nàng ta dựa theo chỉ dẫn của Chu Phù, chạy về hướng đèn lồng đỏ lấp lánh, ở đó có người tiếp ứng đang mai phục chờ sẵn.
Tống Huy là một người phụ nữ thông minh, nhanh chóng chạy về phía đã giao ước.
“Nằm xuống!” Một giọng nói vang lên.
Tống Huy ngoan ngoãn nằm xuống. Lúc này đám người Vương Ưng cũng đã đuổi đến kịp, nhưng mà chào đón bọn họ chính là vạn tiễn như đàn châu chấu vậy.
Thị vệ đưa khiên lên đỡ mũi tên cho Vương Ưng: "Thế tử nhanh chạy đi!"
Vương Ưng vội vàng quay đầu ngựa thoát khỏi vòng mai phục, đồng thời bắn pháo lên trời, triệu tập quân chi viện đóng quân cách đó không xa.
Mục đích chính lần này là cứu Tống Huy, sau khi thuận lợi thì kéo Tống Huy, đưa Tống Huy chạy ra khỏi rừng cây.
Bên ngoài rừng cây có kỵ binh chi viện, mọi người lên ngựa, Tống Huy bị một kỵ binh đeo mặt nạ kéo lên ngựa. Hai người cùng nhau phi nước đại chạy về phía thành Kiến Khang. Sau đó Vương Ưng mang theo đại quân và chó săn quay trở lại lần theo dấu vết truy đuổi đoàn quân chi viện Tống Huy.
Người đeo mặt nạ cưỡi chung con ngựa với Tống Huy hẳn là đầu lĩnh, nói: “Mọi người tản ra mà chạy, có sông băng sông, có suối băng suối, nước sẽ cắt đứt khứu giác của chó săn."
Một nhóm người dưới sự che chở của bóng đêm tách ra bốn phía, hòa vào trong màn đêm.
Tống Huy ôm chặt eo người đàn ông đeo mặt nạ. Nửa người dán chặt vào tấm lưng rộng của người đàn ông. Ơ, thân thể này, giọng nói này có vẻ quen quen?
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tống Huy nói thầm trong lòng: Không thể, đừng nằm mơ nữa.
Trời tờ mờ sáng, ánh bình minh từ từ ló dạng từ phía đông. Tống Huy nhìn thấy mái tóc của người đàn ông này hơi xoăn, ánh bình minh chiếu vào tỏa ra màu vàng kim.
Gáy của hắn trắng nõn, gần như trong suốt, mạch máu màu xanh như ẩn như hiện. Tóc hơi ngả vàng, da thịt trắng nõn, eo hẹp vai rộng, còn có khung xương cao to...
Trái tim Tống Huy đập thình thịch, lúc bị coi là con mồi, bị Vương Ưng đuổi giết, cũng không hồi hộp như vậy.
Tống Huy từ phía sau cởi khăn che mặt của người bịt mặt.
Người đàn ông bịt mặt quay đầu lại cười. Da thịt trắng nõn, mũi cao mắt sâu, quả nhiên là Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu!
Đám truy binh phía sau cũng nhìn thấy: "Đó là Hoàng Tử Tiên Bi! Giết hắn!"
Tọa kỵ của Thái Ninh Đế là bảo mã đến từ Ba Điền, chạy rất nhanh, sức chịu đựng tốt. Hơn nữa Tống Huy thương tập múa, người nhẹ như chim yến. Hai người bọn họ cùng cưỡi một con ngựa cũng dễ dàng bỏ rơi đám truy binh.
Lúc đi ngang qua một quán trà ven đường có ngã ba, Thái Ninh Đế thúc ngựa đi qua con đường phía bên trái. Nhưng mà vừa mới chạy trên đường, tuấn mã có ba gấp (*), dừng lại, sản xuất ra hai đống phân ngựa to tròn như cái bánh, nóng hôi hổi.
(*) Ba gấp: Một là nội gấp, tức đi wc. Hai là tính gấp, tức là sốt ruột khi động phòng kết hôn. Ba là tâm gấp, tức là lo lắng khi vợ đang trong phòng sinh. Nhưng hiện nay câu nói này chỉ để chỉ cái gấp thứ nhất, tức là cần đi vệ sinh.
Thái Ninh Đế đành phải xuống ngựa, mượn hai xô nước lạnh của bà lão để hạ nhiệt phân ngựa rồi đưa roi ngựa khảm ngọc bảy màu cho bà lão quán trà: "Có người đuổi theo phu thê chúng ta, nếu bọn họ đến hỏi, ngài chỉ cần nói như thế này... Sau khi xong việc, ta đảm bảo sẽ cho ngài một đời vinh hoa phú quý."
Vương Ưng mang theo truy binh đuổi đến, quả nhiên dừng lại hỏi bà chủ quán trà: "Lúc nãy có con ngựa nào chạy qua đây không? Nam tử da trắng tóc hơi vàng, nữ tử thì quần áo xộc xệch, xinh đẹp như yêu tinh."
Bà lão run rẩy chỉ vào ngã ba bên trái: "Có, chạy về hướng đó."
Vương Ưng đuổi theo bên trái, nhưng thấy giữa đường bên trái có một đống phân ngựa lớn, bèn nói: "Ngươi, đi sờ phân ngựa kia xem lạnh hay nóng."
Tống Huy vừa đi ngang qua, nếu phân ngựa còn nóng thì nhất định là con đường này. Nếu lạnh thì... bà chủ quán trà nói dối.
Thị vệ cắm ngón tay vào trong phân ngựa, cảm giác lạnh lẽo: "Thế tử, là lạnh!"
Vương Ưng vội vàng quay ngựa trở lại, rút kiếm, chĩa vào bà lão: "Nói, rốt cuộc là phía nào? Nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ giết ngươi!"
Bà lão bị dọa sợ co rụp xuống đất, lấy từ trong hòm tiền lấy ra một cây roi ngựa thất bảo: "Đi bên phải, bọn họ chạy phía bên phải, lúc gần đi còn đưa roi ngựa cho tôi, muốn tôi nói dối."
Vương Ưng cướp lấy roi ngựa, đổi thành con đường bên phải.
Binh bất yếm trá, thật không ngờ Thái Ninh Đế và Tống Huy từ con đường nhỏ phía bên trái chạy điên cuồng đến thành Kiến Khang.