Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Thanh Hà là người được nuông chiều vô cùng tận mà lớn lên, có thầy giáo mỹ nam Kê Thiệu là hạc giữa bầy gà dạy bảo, Phan Mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp chăm sóc, còn có thanh mai trúc mã Vương Duyệt làm bạn, người cha ngốc nghếch cùng nàng chơi đùa, người mẹ khuynh quốc khuynh thành bảo vệ.
Đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên có người dám ra tay với nàng, làm nàng trượt chân, Thanh Hà cảm thấy bị mạo phạm, tràn ngập địch ý với tên nhóc này, chờ mong Vương Duyệt “báo thù” cho nàng, nhưng nghe Vương Duyệt kêu hắn là “Hoán Nương”, nàng mới phản ứng lại được đây là con gái.
Ở tuổi này, không nói đến nam nữ, Hoán Nương chân dài tay dài, thế đứng như cây tùng, quả thật còn trai thẳng hơn cả trai thẳng, chỉ nhìn từ động tác tránh né quyền cước của Vương Duyệt vừa rồi, võ nghệ của cô gái này quả thật không tệ.
“Được rồi, một sự hiểu lầm thôi, chúng ta đi.” Thanh Hà giật giật góc áo của Vương Duyệt. Là một cô gái thì không cần đánh nữa.
Vương Duyệt cáo từ, Hoán Nương lại nổi lên sự tò mò đối với Thanh Hà: “Ngươi là thân thích gì của Vương Duyệt? Sao trước kia đều không gặp ngươi? Vừa rồi ngươi hiểu lầm thành tiểu nô tài nhà ai? Còn đi theo ngươi? Ngươi có kẻ thù?”
Thanh Hà không nói lời nào.
Hoán Nương rất tự nhiên: “Chúng ta đúng lúc tiện đường, mọi người nói chuyện một chút đi, trước lạ sau quen. Ta tự giới thiệu trước, ta tên Tuân Hoán, đến từ Dĩnh Xuyên Tuân thị. Tiểu công tử tên là gì?”
Dĩnh Xuyên Tuân thị, đại danh lừng lẫy, tổ tiên phải ngược dòng tìm hiểu đến Tuân Tử của thời Xuân Thu Chiến Quốc, là sĩ tộc còn có lịch sử lâu đời hơn Lang Gia Vương thị, danh môn trong danh môn, người nổi tiếng nhất trong gia tộc thời kỳ Ngụy Tấn là Tuân Úc, là đệ nhất mưu thần của Ngụy Võ Đế Tào Tháo, được Tào Tháo ca tụng là “Bầu nhụy của ta”.
Thanh Hà thầm nghĩ, biết rõ mình là con trai mà Tuân Hoán* này lại không có chút phòng bị nam nữ nào, không có chút thận trọng của quý nữ sĩ tộc. Có điều, nàng ấy thẳng thắn như vậy, nếu như mình không trả lời, õng a õng ẹo thì sẽ bị nàng ấy xem thường, vì thế nàng bịa chuyện, nói:
“Ta tên Tào Y Hoa, biểu ca của Vương Duyệt.”
*荀灌: Phần đầu tác giả để Quán, phần sau có chỗ để Hoán. Từ này có 2 cách đọc là [guan4], [huan4]. Tụi mình không tìm được nhiều tài liệu xác thực về sự tồn tại của nhân vật này nên quyết định chọn Tuân Hoán.
Công chúa Thanh Hà là phong hào của nàng, bởi vì tỷ tỷ công chúa Hà Đông tên là Tư Mã Tuyên Hoa, tên của Thanh Hà gọi là Tư Mã Y Hoa. Mẫu thân của Vương Duyệt là Tào Thục là người của Tiếu Quận Tào thị, cho nên Thanh Hà lấy tên Tào Y Hoa cho mình.
Lòng dạ Tuân Hoán rộng rãi, đã quên đi chút xung đột nhỏ vừa rồi, nàng ấy hưng phấn vỗ tay nói: “Chúng ta còn là họ hàng, cao tổ mẫu của ta là công chúa An Dương của Ngụy Quốc. Vương Duyệt lớn hơn ta một chút, huynh là biểu ca của Vương Duyệt, cũng chính là biểu ca của ta. Biểu ca, vừa rồi suýt nữa đã làm huynh trượt chân, ta xin lỗi.”
Công chúa An Dương là nữ nhi của Ngụy Võ Đế Tào Tháo, đương nhiên cũng là người của Tiếu Quận Tào thị.
Thanh Hà hiểu rõ gia phả của các sĩ tộc lớn ở Kinh Thành, hiểu ngay Tuân Hoán đến từ một nhánh hiển hách nhất của Dĩnh Xuyên Tuân thị, nhánh này không chỉ làm quan lớn ở Ngụy Quốc, hãy còn công chúa An Dương là con gái của Tào Tháo, đến triều Tấn lại có Tuân Vân làm chủ, cưới con gái của Tấn Võ Đế Tư Mã Ý và vợ chính Tuyên Mục Hoàng hậu Trương Xuân Hoa là công chúa Nam Dương.
Đây chính là chỗ lợi hại của đại tộc thế gia, bất kể thay đổi triều đại như thế nào thì Tuân gia cũng sừng sững không ngã, Ngụy Tuấn đều có công chúa gả cho Tuân gia.
Công chúa Nam Dương là bà cô của Thanh Hà, cho nên nàng và Tuân Hoán vốn dĩ chính là họ hàng.
Tuân Hoán hoạt bát sáng sủa, chủ động xin lỗi khiến cho Thanh Hà bắt đầu ngại ngùng, cảm thấy so sánh ra thì mình quá hẹp hòi rồi, nàng nói: “Là ta không biết rõ người, xem người tốt thành người xấu, chuyện không liên quan đến muội.”
Tuân Hoán nhiệt tình: “Vừa rồi nghe huynh nói chuyện hình như đã nổi lên xung đột với người ta, là ai? Ta giúp huynh giải quyết.”
Nhắc tới Lưu Diệu là thấy phiền rồi, Thanh Hà ho khan hai tiếng: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, ta tự đối phó, không cần làm phiền muội.”
Vương Duyệt nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi Tuân Hoán: “Hoán Nương đến Diên Niên lý có chuyện gì vậy?”
Tuân Hoán nói: “Hoa mai của nhà Tấn Dương vương phủ nở rồi, Tế Dương vương phi gửi thiệp, mời nữ nhi thế gia trong Kinh Thành đến vương phủ ngắm đèn thưởng mai. Có điều, hoàng vị của nhà bọn họ danh bất chính ngôn bất thuận, Tuân gia chúng ta không muốn dây dưa với Tế Dương vương phủ, tỷ muội trong nhà ta rất được nuông chiều, tối nay sợ là sẽ có tuyết rơi, đều không muốn tới, ta không nỡ để bọn họ bị lạnh nên chủ động xin đi một chuyến, giữ lễ tiết.”
Tế Dương vương Tư Mã Phức là nhị con trai của Hoàng đế. Phần lớn hoàng tộc của Kinh Thành đều sống trong Diên Niên lý.
Tư Mã Luân phế Hoàng đế ngốc rồi đăng cơ, nhân vật lớn của Lang Gia Vương thị là Vương Nhung giả bệnh, từ chối làm quan. Nhìn từ thái độ qua loa của Dĩnh Xuyên Tuân gia đối với tiệc tối của Tế Dương Vương phi, Tuân gia đối với vị Hoàng đế này cũng nằm ở thái độ quan sát, ứng phó một cách tiêu cực mà thôi.
Vương thị và Tuân thị có thể nói là chiếm cứ nửa giang sơn sĩ tộc, như vậy xem ra, Hoàng đế không được lòng người, cộng thêm trò hề “Khố vải vá áo vóc” và “Quan bảng trắng” do Tôn Tú làm ra, biến ban ơn sĩ tộc thành làm nhục sĩ tộc, thái độ của sĩ tộc đối với Hoàng đế đã ngày càng lạnh lùng.
Trong cung Thanh Hà, người trong cung đều giành lên trước nịnh nọt tân đế và người nhà, Thanh Hà bởi vậy mà cảm thấy tân đế lớn mạnh, nàng ở thế yếu. Nhưng bây giờ ra khỏi cung đình, nhìn tân đế từ góc độ của người ngoài, Thanh Hà bỗng dưng cảm thấy thật ra tân đế rất yếu đuối, không đáng sợ đến vậy.
Bởi như vậy, cha mẹ của mình còn sống đi ra khỏi thành Kim Dung là chuyện có hy vọng, bởi vì cha mình là người chính thống duy nhất.
Thanh Hà lập tức trở nên phấn chấn, ánh mắt nhìn Tuân Hoán cũng dịu dàng rồi, nàng nói: “Nếu muội đã đi đến Tế Dương vương phủ dự tiệc thì bữa tiệc chắc chắn sẽ phong phú, vì sao lại ở trên đường ăn bánh sữa?”
Tuân Hoán cười nói: “Ngày thường ta tập võ, ăn nhiều, ở nhà ăn thế nào cũng không sao cả. Nhưng trên bữa tiệc phải giữ sự rụt rè, không thể ăn uống thả cửa, dứt khoát ở trên đường ăn no trước, như vậy thì trên bữa tiệc sẽ có thể giả vờ văn nhã ha ha!”
Tuân Hoán không câu nệ tiểu tiết, hoạt bát sáng sủa không làm bộ, Thanh Hà hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy cô gái nào thoải mái như thế, thích nàng ấy ngay lập tức, chỉ hận đường quá ngắn, hàn huyên một hồi là đã đến Tế Dương vương phủ, Thanh Hà và Vương Duyệt chào tạm biệt, Tuân Hoán trình lên thiếp mời dự tiệc.
Thanh Hà hỏi Vương Duyệt vẫn luôn không chen miệng vào: “Nữ tử thú vị như vậy sao chưa từng nghe huynh nói? Hai người quen biết thế nào?”
Vương Duyệt nói: “Ta và muội ấy đều bái Lưu Côn đã từng là Chiêm sự của Thái tử làm thầy, học võ và binh pháp. Muội ấy là môn sinh nữ duy nhất của thầy.”
Nhắc đến Lưu Côn, có thể các độc giả cảm thấy lạ lẫm, nhưng nhắc đến thành ngữ “Văn kê khởi vũ” thì hẳn là mọi người đều biết. Lưu Côn chính là người nghe thấy tiếng gà gáy là rời giường luyện kiếm, danh tiếng ngàn đời, là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh vương Lưu Thắng của triều Hán — có cùng một tổ tiên với Lưu Thục đã diệt vong.
Lưu Côn văn võ song toàn, ông còn là một trong hai mươi bốn người bạn của vườn Kim Cốc, là bạn tốt với đệ nhất trai đẹp Phan An của Đại Tấn. Sau này Tôn Tú giết chủ nhân của vườn Kim Cốc là Thạch Sùng, ép ái thiếp Lục Châu nhảy lầu, hai mươi bốn người bạn người thì chết, người thì trốn, nhưng Lưu Côn bởi vì xuất thân danh môn, lại khéo léo, kịp thời quy hàng Tôn Tú và Triệu vương Tư Mã Luân, có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa bởi vì tài hoa xuất chúng, còn được Tư Mã Luân sau khi đăng cơ phong làm Chiêm sự của Chiêm sự phủ ở Đông Cung, phụ trách giúp đỡ dạy bảo Thái tử.
Thanh Hà lại hỏi: “Vậy thì huynh và Tuân Hoán ai lợi hại hơn?”
Trước kia Thanh Hà cảm thấy Vương Duyệt lợi hại hơn bất cứ ai, có một không hai, hỏi cũng sẽ không hỏi, nhưng hôm nay gặp Tuân Hoán, nàng mới quen đã thân, không còn sùng bái Vương Duyệt mù quáng nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Thanh Hà, chẳng biết tại sao, Vương Duyệt cảm thấy có chút không vui, may mà Tuân Hoán là một cô gái, nếu không hắn sẽ càng khó chịu hơn, hắn nói: “Ta đã từng thua dưới tay muội ấy, có điều từ khi ta bắt đầu luyện tập rèn sắt đúc kiếm, lực cánh tay và thể lực tăng lên, chúng ta có thể đánh ngang tay.”
Đây chính là nguyên nhân mà Vương Duyệt chưa từng nhắc đến Tuân Hoán với Thanh Hà: Từ nhỏ Vương Duyệt được Thanh Hà sùng bái đã quen, bản thân hắn cũng không ý thức được lòng hư vinh, luôn hy vọng duy trì hình tượng hào quang hoàn mỹ, cho nên mọi thứ đều không chịu thua kém, không chịu thua, yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân.
Tuân Hoán là thiên tài võ học hiếm gặp, ưu tú đến mức Tuân gia yêu nhân tài, vì trưởng nữ mà đánh vỡ định kiến nam tôn nữ ti, ủng hộ nàng học võ và binh pháp, không yêu cầu nàng làm thục nữ xuất giá. Cũng ưu tú đến mức Lưu Côn văn võ song tuyệt phá lệ nhận học sinh nữ duy nhất, cùng dạy dỗ với học sinh nam, chưa từng bởi vì nàng là con gái mà giảm tiêu chuẩn xuống.
Có đối thủ lợi hại như vậy, kích thích đến mức Vương Duyệt ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra rất mạnh mẽ đã rèn sắt đúc kiếm để rèn luyện sức lực và ý chí.
Thanh Hà bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là huynh vì bất phân thắng bại với Tuân Hoán mà rèn sắt. Ta vẫn cho là huynh học theo cha của Kê tiến sĩ rèn sắt trong rừng trúc, cảm thấy lịch sự tao nhã thú vị nên mới học.”
Cùng là con gái mà Tuân Hoán lấp lánh như thế, Thanh Hà đảo qua sự u buồn của hôm nay: “Ta quyết định rồi, bái Tuân Hoán làm thầy, muốn muội ấy dạy ta tập võ.”
“Muội?” Đối với chuyện này, Vương Duyệt bày tỏ sự hoài nghi: “Tập võ rất vất vả, thầy của ta là Lưu Côn thời niên thiếu văn kê khởi vũ (nghe tiếng gà gáy là dậy luyện kiếm), ta cũng đã chịu rất nhiều khổ cực mới có chút thành tích.”
Thanh Hà nói: “Ta lại không vì làm Tướng quân, chỉ là cho thân thể khỏe mạnh, học cách tự vệ như thế nào là được.”
Thanh Hà đến lúc này mới ôm chân Phật, nghĩ đến ngày ám sát, có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà chống cự một lát, kéo dài tới khi cha mẹ xuất hiện là được rồi.
Vương Duyệt nói: “Chưa chắc Tuân Hoán đồng ý.”
Thanh Hà cười thần bí: “Ta tự có cách bái sư.”
Hai người đi đến cửa phủ công chúa Hà Đông, Vương Duyệt thấy nàng đi vào rồi mới quay người rời đi.
Thanh Hà đến nhà tỷ tỷ, công chúa Hà Đông chất vấn nàng: “Ngươi hứa hẹn trong vòng nửa năm nhất định sẽ diệt trừ Kiến Thủy Đế nên ta mới bao che cho ngươi, rốt cuộc ngươi có kế hoạch gì?”
Thật ra không cần nửa năm, chỉ hai mươi sáu ngày là có thể thấy kết quả. Thanh Hà nói: “Nói cho tỷ biết thì sẽ mất linh. Dù sao ta cũng có cách, bây giờ ngoại trừ ta thì tỷ còn có người có thể tin được sao?”
Không có. Công chúa Hà Đông ghét Thanh Hà, có điều, tình cảnh bây giờ, hai chị em chỉ có thể chịu đựng trước, ôm nhau sưởi ấm.
Lời hứa hẹn của Thanh Hà khiến công chúa Hà Đông có hy vọng đối với tương lai: “Chờ phụ hoàng quay lại vị trí cũ, ta sẽ hoà ly với Tôn Hội!”
Thanh Hà nằm trên giường, hôm nay đã trải qua quá nhiều, nàng có chút “tiêu hóa không tốt”, lật qua lật lại không ngủ được, giống như là có cái gì đó không đúng. Nàng dứt khoát khoác thêm áo lông chồn, bên dưới phòng đốt địa long, sàn nhà ấm, nàng đi chân trần xuống đất, đẩy cửa sổ ra. Đêm nay quả nhiên đã rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Bông tuyết đập vào mặt khiến cho nàng tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nhớ ra được là cái gì không đúng: Mình và Vương Duyệt rõ ràng cãi nhau trở mặt rồi, đường ai nấy đi, lại chẳng hiểu sao mà làm hòa rồi?
Giống như khi còn bé, hai người cãi nhau rồi làm hòa đều là chuyện trong nháy mắt, rõ ràng là đang tức giận, không biết sao lại chơi cùng nhau rồi.