Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Hoàng đế ngốc nói một câu làm người ta kinh ngạc.

Tình cảnh từ khắc nghiệt trở nên xấu hổ trong tích tắc. Tề vương thật sự đã tự bê đá đập chân mình, ông ta nói xin Hoàng thượng trách phạt mình, chỉ là nói thôi, bình thường phản ứng của Hoàng đế nên là “Không phải là lỗi của ái khanh, ái khách chớ tự trách” vân vân, dễ cho Tề vương bậc thang đi xuống.

Vậy thì vấn đề tới rồi, mặc dù Hoàng đế ngốc nhưng cũng miệng vàng lời ngọc, Tề vương nói muốn trừng phạt, Hoàng đế nói Tề vương nói rất đúng, chuẩn tấu. Nhất định phải áp dụng hình phạt với Tề vương.

Phạt thế nào đây?

May mà Vương Duyệt phản ứng nhanh, đứng ra hòa giải, nói: “Hoàng thượng, phạt bổng lộc nửa năm của Tề vương có được không?”

Dù sao đám quan chức triều đình cũng không sống dựa vào bổng lộc, phạt bổng lộc là hình phạt nhẹ nhất, không khác nhiều với phạt ba chén rượu.

Nhưng mà Hoàng đế ngốc nghe không hiểu, tưởng là phát bổng lộc cho Tề vương, nghĩ thầm Kê Hầu trung luôn nói với mình, phải nghe lời Tề vương, tốt với Tề vương, thỏa mãn yêu cầu của Tề vương, mình chính là Hoàng đế tốt, thế là ông nói ra:

“Không được, nửa năm ít quá, vậy thì một năm đi.”

Hoàng đế ngốc còn tưởng rằng phạt bổng lộc là chuyện tốt lành gì đấy.

Bầu không khí càng thêm lúng túng, Tề vương nhìn thấy khuôn mặt ngu xuẩn này của Hoàng đế ngốc thì nhớ lại lời thề tình yêu “Cả đời ta chỉ thích một người” của Dương Hiến Dung, cảm xúc ngổn ngang tức thì — Vì sao đồ ngu này có thể làm Hoàng đế, cưới được người đẹp nhất trên đời, còn có được tình yêu của nàng ấy chứ?

Ông trời không có mắt, chuyện này không công bằng!

Tề vương không muốn nghe Hoàng đế ngốc nói lời ngu ngơ nữa, ông ta bái lễ: “Vi thần lãnh phạt, tạ ân điển của Hoàng thượng.”

Tề vương phẩy tay áo bỏ đi, thị vệ bên cạnh đi theo, còn không quên khiêng “thích khách” bị xuyên thương đi.

Trong cung Vị Ương để lại một vũng máu lớn, còn có sàn nhà bị đâm thủng.

Sống sót sau tai nạn, Thanh Hà và Dương Hoàng hậu xuống ngựa, chạy tới ôm Hoàng đế ngốc, một nhà ba người giống như năm ngoái lúc sắp đi vào thành Kim Dung, ôm lấy nhau thật chặt.

Mặc dù Hoàng đế ngốc nhưng chỉ cần ông còn sống, ông sẽ có thể bảo vệ vợ con vào thời khắc mấu chốt. Nếu như mất đi Hoàng đế, Thanh Hà và Dương Hiến Dung mới thật sự là mặc cho người ta chém giết.

Hoàng đế ngốc không rõ vì sao: “Thanh Hà con lại nghịch ngợm rồi, sao lại cưỡi ngựa vào trong chính điện chứ? Nơi này không phải là chỗ cưỡi ngựa…”

Hoàng đế ngốc luyên thuyên nói lời ngớ ngẩn, Phan Mỹ nhân mang theo hộ vệ mở cửa từng căn phòng, thả các cung nhân bị giam lại ra, lau đi máu tanh trên sàn nhà, dọn dẹp chính điện ngổn ngang. Bất kể như thế nào thì cuộc sống cũng phải trôi qua.

Bất kể nội bộ lộn xộn dơ bẩn tới mức nào, biểu hiện của hoàng thất đối với bên ngoài nhất định là vẻ vang đẹp đẽ.

Cho nên, Tề vương không thể mưu phản bức thoái vị, Dương Hoàng hậu nhất định cũng phải thuần khiết không tì vết, duy trì tôn nghiêm của quốc mẫu.

Phan Mỹ nhân thống nhất cách xử lý, nói ra lời nói dối mà Vương Duyệt bịa ra: “Hôm nay cung Vị Ương có thích khách trà trộn vào, ý đồ ám sát Hoàng hậu, may mà Tề vương phát hiện ra sớm, bao vây cung Vị Ương, bắt rùa trong hũ, vì để an toàn nên đã nhốt các ngươi vào trong phòng, bây giờ thích khách đã bị Kỷ Khâu Tử Thế tử tiêu diệt, cung Vị Ương an toàn rồi.”

Vương Duyệt đứng ở góc tường, lẳng lặng nhìn một nhà ba người của hoàng thất ôm nhau, nhìn Phan Mỹ nhân phát biểu với các cung nhân chưa tỉnh hồn, mỗi một chữ Phan Mỹ nhân nói, đều do hắn biên soạn ra.

Những lời trang hoàng cho thái bình này tự nhiên mà thành, logic rõ ràng, tựa như còn thật hơn cả vàng, bản thân hắn gần như cũng phải tin tưởng đây là chân tướng rồi.

Lừa dối bản thân mình mới có thể dối gạt người ta.

Nếu không có lời bịa đặt này, hôm nay Tề vương nhất định sẽ tàn sát cung Vị Ương.

Thế nhưng Vương Duyệt nghe lời này được nói ra từ Phan Mỹ nhân, cảm thấy chữ nào cũng châm chọc.

Hắn nhìn một nhà ba người ôm nhau, trong mắt không có hoàng thất, chỉ là một nhà ba người bình thường sống sót sau tai nạn.

Nếu như nhìn thấy một nhà bà người bình thường trên đường, chủ gia đình là đồ ngốc, nữ chủ là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, con gái chỉ mới mười ba tuổi, chưa trưởng thành. Người một nhà như vậy bị người ta bắt nạt, bất kể là Vương Duyệt hay là những sĩ tộc khác thì đều sẽ ra tay giúp đỡ, đuổi kẻ ác đi, để cả nhà quay về với sự yên bình.

Nhưng bởi vì người nhà này là hoàng thất, sĩ tộc sẽ khoanh tay đứng nhìn, cho rằng đây là đấu tranh quyền lực nội bộ giữa hoàng thất, không liên quan đến sĩ tộc.

Thượng Thư Lệnh Vương Nhung nói với hắn, đấu tranh quyền lực chỉ có lập trường khác biệt, không có sự khác nhau của chính nghĩa và tà ác.

Cho nên, cân nhắc lợi hại mới là việc mà một sĩ tộc hợp quy cách nên làm.

Tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, Tể tướng một nước tương lai, tuyệt đối không thể dùng chính nghĩa và tà ác để cân nhắc đấu tranh trước mắt, không nên bị cảm xúc và yêu ghét chi phối suy nghĩ của con.

Từ đầu đến cuối con phải duy trì sự tỉnh táo, phân tích lợi và hại, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho con, cho người trong tộc…

Một năm này dưới sự dạy bảo của Vương Nhung, Vương Duyệt đã đọc bộ quy tắc xử sự của sĩ tộc, không chỉ là Vương Nhung - một trong Trúc lâm thất hiền, những tổ tiên chói lọi sử sách của Lang Gia Vương thị cũng dựa vào bộ quy tắc xử sự này mà kéo dài vinh quang của gia tộc đến mấy trăm năm, từ Xuân Thu Chiến Quốc đến Lưỡng Hán Tam Quốc Ngụy Tấn, đời đời đều là quan lớn, cách mấy thế hệ sẽ có một hiền nhân mà cả thế gian đều biết.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ con Thanh Hà và Dương Hoàng hậu bị ba trăm thị vệ vây công, nhìn thấy Tề vương ngang ngược càn rỡ, nghe Phan Mỹ nhân hết sức khắc chế sự phẫn nộ bối rối, ra vẻ trấn định triệu tập cung nhân phát biểu trang hoàng cảnh thái bình, Vương Duyệt bắt đầu nghĩ lại, bắt đầu chất vấn.

Làm như vậy, thì nhất định là đúng sao?

Trong đầu Vương Duyệt có hai người nhỏ đánh nhau, bất phân thắng bại, hắn cảm thấy linh hồn đều sắp miễn cưỡng bị chém thành hai khúc. Lý trí nói cho hắn biết là Vương Nhung nói đúng, nhưng hắn không có cách nào làm như không nhìn thấy cảnh ngộ một nhà ba người hoàng thất bị Tề vương ức hiếp được.

Đến hoàng hôn, cửa cung phải đóng, ngoại thần không được đi vào, hôm nay là đêm tết ông Táo, mỗi người đều phải về nhà ăn cơm.

Vương Duyệt trở về nơi ở của Lang Gia Vương thị tại Vĩnh Khang lý, nơi này là một mảng an lành, yên bình vui vẻ, hoàn toàn khác với hoàng cung khắc nghiệt âu lo.

Tào Thục trông thấy trên quần áo con trai có vết máu thì cuống quýt truy hỏi, Vương Duyệt mệt mỏi lắc đầu: “Con không sao, con đi tắm đây.”

Trực giác Tào Thục cảm thấy không ổn: “Có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì rồi không? Công chúa Thanh Hà và Hoàng hậu thế nào rồi?”

Vương Duyệt giữ im lặng, đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Tào Thục nôn nóng bất an chờ con trai tắm rửa xong đi ra ăn cơm, trong cung đột nhiên ban thưởng: “Hôm nay Kỷ Khâu Tử Thế tử đã lập công lớn, tiêu diệt thích khách. Đây là ban thưởng của đế hậu.”

Đưa tiễn cung nhân, Tào Thục thuần thục lục ra một cái hộp trang sức từ trong một đống đồ ban thưởng, mở tường kép ra, trong đó là mật thư của Phan Mỹ nhân, kể chuyện xảy ra hôm nay, nói bà ấy bị Tề vương giám thị, hành động bất tiện, muốn Tào Thục giữ tỉnh táo, chuẩn bị mang theo hai đứa trẻ Vương Duyệt và Thanh Hà xuôi Nam đến Kiến Nghiệp, khi cần thiết thì có thể đánh thuốc mê bọn họ, cưỡng ép đưa đi.

Dương Hiến Dung quyết định ở cùng Hoàng đế ngốc, đồng sinh cộng tử, Phan Mỹ nhân cũng sẽ không rời khỏi Dương Hiến Dung, bọn họ đã chuẩn bị chịu chết xong rồi, muốn Tào Thục chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ.

Nhìn thấy Tề vương ý muốn làm nhục Dương Hiến Dung, Tào Thục tức giận đến mức tay cầm thư run rẩy mãnh liệt, quả thật quá bỉ ổi! Mình phải giết hắn!

Tào Thục ném bức thư vào trong chậu than rồi khoác chuông lớn, bao bọc toàn thân trên dưới nghiêm ngặt, bà dặn dò thị nữ: “Ta có việc đi ra ngoài một chút, đợi công tử tắm rửa xong thì bảo nó ăn trước đi, không cần chờ ta về.”

Thị nữ nói: “Vâng, nô tỳ đi dặn dò bọn họ đánh xe.”

Tào Thục nói: “Không cần ngồi xe, ta cưỡi ngựa đi ra ngoài.”

Tào Thục lên ngựa, đi về phía tứ di lý. Cho tới nay, bà đều chán ghét Lưu Diệu, cố gắng phòng ngừa tiếp xúc với ông ta, cảm thấy Lưu Diệu không xứng với Dương Hiến Dung cao quý. Dương Hiến Dung yêu ông chính là một tai họa, một khi bị bại lộ thì sẽ phải gánh tội danh phản quốc.

Thế nhưng đến bước đường này, Tào Thục mới mặc kệ phản quốc hay không phản quốc gì đó. Quốc gia này ngay cả tôn nghiêm của Hoàng hậu nhà mình cũng không bảo vệ được, mặc cho quyền thần ức hiếp, mình còn quan tâm Lưu Diệu hắn có phải là sát thần phiên bang hay không làm gì!

Ngay cả loại người thô bỉ như Lưu Diệu cũng chưa từng ép buộc Dương Hiến Dung, Tề vương Tư Mã Quýnh đường đường là dòng họ hoàng thất, thế mà lại làm ra loại chuyện phát rồ này!

Tào Thục phẫn nộ chạy về phía cửa hàng hương liệu trong tứ di lý, nghe ngóng tin tức của Lưu Diệu.

Chưởng quầy cửa hàng hương liệu mời Tào Thục đến hậu viện, nói: “Một năm này chủ nhân đều không tới Lạc Dương.”

Tào Thục không tìm được người, nói: “Ta có thể đi đâu tìm hắn?”

Chưởng quầy đánh giá Tào Thục: “Hành tung của chủ nhân bất định, có đôi khi chinh chiến, có khi luyện binh, có điều trước khi đi chủ nhân đã dặn dò, nếu như Kỷ Khâu Tử phu nhân và Phan Mỹ nhân tới tìm ngài ấy thì lập tức ra roi thúc ngựa truyền tin đến Tân Hưng (*), người của phủ ngài ấy sẽ chuyển thư đi.”

(*) Một vùng sông Phần, Sơn Tây ngày nay.

Tào Thục nâng bút viết thư, viết mấy hàng cũng không hài lòng, bà lo một khi thư bị tiết lộ ra ngoài, Dương Hiến Dung thật sự phải gánh tội danh phản quốc thì sẽ họa vô đơn chí, bà dứt khoát vẽ một con dê lên giấy, vẽ tiếp một con đao gác trên cổ dê, có thể biểu đạt ý là được rồi, như vậy dù cho thư bị lộ ra ngoài thì cũng sẽ không liên lụy đến Dương Hiến Dung.

“Hỏa tốc.” Tào Thục lấy lệnh bài của Lang Gia Vương thị ra: “Đêm nay xuất phát ngay, cầm cái này ra khỏi thành, nếu như gặp trạm gác thì vật này sẽ có tác dụng.”

Chưởng quầy không dám thất lễ: “Ta đi sắp xếp ngay.”

Cùng lúc đó, nhà Kỷ Khâu Tử ở Vĩnh Khang lý.

Vương Duyệt tắm rửa xong đi ra nhưng không thấy mẹ, thị nữ nói phu nhân đi ra ngoài rồi.

Vương Duyệt nhìn thức ăn trên bàn trà, không có chút khẩu vị nào, một cơn bực tức nghẹn trong lòng, không lên không xuống, hắn chọn vào thứ từ trong lễ vật ban thưởng của đế hậu, mang theo lễ vật đi thăm hỏi nhà hàng xóm.

Hết năm cũ, cả nhà đoàn tụ, dưới gối vợ chồng Vương Nhung không có con, bất kể ngày lễ gì cũng chỉ có hai vợ chồng già, ăn được một nửa thì Vương Duyệt tới, Vương Nhung là người keo kiệt như thế vậy mà lại đành kêu phòng bếp làm một bàn cơm cho khách.

Vương Duyệt vội nói mình đã ăn rồi.

“Vậy thì ăn chút trái cây đi.” Vợ Vương Nhung lấy chìa khóa hầm ra, gọi người hầu đi lấy lê giòn quý giá nhất của bọn họ chiêu đãi Vương Duyệt.

Cho dù đã hết năm cũ, đôi vợ chồng keo kiệt này cũng không nỡ ăn lê giòn, giữ lại bán cho người khác với giá cao.

Vương Nhung nhìn ra được hắn tâm sự nặng nề, ông vội vàng ăn vài miếng rồi đưa tiểu Vương hàng xóm đi đến thư phòng: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Duyệt cúi đầu, nói: “Con muốn thỉnh giáo Huyện Hầu, nếu như thấy có người đến chỗ một nhà ba người gây chuyện, nam chủ là một người khiếm khuyết, không có lực tự vệ; nữ chủ nhân yếu đuối; nữ nhi còn chưa cập kê thì con nên quay người rời đi, hay là phải tiến lên ngăn cản người gây chuyện kia?”

Vương Nhung nói ra: “Con nên làm rõ nguyên nhân gây chuyện trước, có đôi khi người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”

Vương Duyệt lại nói: “Giống như Lang Gia Vương thị chúng ta, đều là người trong họ, có quan hệ máu mủ. Chỉ là gia nghiệp mà một nhà ba người này kế thừa quá hấp dẫn, bị người kia để mắt tới, nghĩ đến phù sa không chảy ruộng ngoài bèn đi đến nhà ba người đó cướp đoạt gia nghiệp.”

Vương Nhung nói: “Giống như một đứa bé cõng một cái sọt châu báu đi lại trong phố xá sầm uất, sức mạnh của bản thân và của cải của nó không xứng với nhau, tất nhiên sẽ dẫn tới tai họa.”

Vương Duyệt hỏi: “Ý Huyện Hầu nói là, là lỗi của đứa trẻ này sao?”

Vương Nhung nói: “Lúc này thì cần luật pháp quốc gia can thiệp, bách tính đóng thuế, thật ra giống như nộp phí bảo hộ cho thổ phỉ, đã bỏ tiền ra rồi thì phải cung cấp sự bảo hộ, luật pháp quốc gia chính là để sửa lại chuyện bất bình trong nhân gian, vì người bị hại mà lấy lại công đạo.”

Vương Duyệt nói: “Huyện Hầu có ý là, con thân là quan viên triều đình, ăn bổng lộc của triều đình thì nên gặp chuyện bất bình, giúp đỡ kẻ yếu?”

Vương Nhung gật đầu: “Là ý này, nếu không làm quan làm gì?”

Vương Duyệt hỏi: “Nếu như người cướp đoạt sản nghiệp của người trong tộc có thế lực lớn mạnh, con cũng không đấu lại người đó thì làm sao đây?”

Vương Nhung nói: “Dòng họ của con, tước vị của con, đây đều là tài nguyên, nghĩ cách vận dụng tất cả lực lượng để gặm được cục xương cứng này, cuối cùng dùng luật pháp ràng buộc kẻ đó, quan uy chính là hình thành trong từng lần đấu tranh như vậy, nếu như muốn người khác phục con thì con phải lần lượt thể hiện ra bản lĩnh, chỉ dựa vào dòng họ thì sao được.”

Vương Duyệt hỏi: “Vậy thì, nếu như một nhà ba người bị ức hiếp chính là đương kim Hoàng thượng thì sao?”

Vương Nhung: Hỏng bét! Thế mà lại bị tên nhóc này lừa nhảy vào hố, tuổi già của lão phu khó giữ nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK