Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Hôm qua cung biến, hoàng cung đại loạn, công chúa Hà Đông nghe bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết, sợ đến mức không dám ra ngoài. Nàng ta nhớ rõ lời căn dặn của Thanh Hà, “Trốn đi, đừng động đậy, chờ tin tức của ta”.
Nhắc tới cũng lạ, Thanh Hà là người công chúa Hà Đông ghét thứ hai trong cung — người đáng ghét thứ nhất là Kế Hậu Dương Hiến Dung.
Nhưng liên quan đến chuyện sống chết, Thanh Hà lại là người duy nhất công chúa Hà Đông tín nhiệm.
Thanh Hà nói tỷ đợi tin tức của ta, công chúa Hà Đông sẽ vùi trong ổ chim không nhúc nhích, bất kể bên ngoài ổ chim có ai đi ngang qua, nàng ta đều không dám lộ diện, chỉ sợ là mồi nhử dụ nàng ta hiện thân.
Vào đêm, tiếng la giết dần dần ít đi, công chúa Hà Đông vẫn không dám đi ra khỏi ổ chim, nàng ta vẫn chờ Thanh Hà.
Chỗ trốn mà Phan Mỹ nhân sắp xếp được chuẩn bị vô cùng chu đáo, trong mật thất có đệm chăn đồ bông sưởi ấm, còn có các loại rượu gạo và mứt hoa quả, thịt khô, quả hạch dễ bảo quản, không cần làm nóng đã có thể ăn được, thậm chí còn có bồn cầu, ăn uống ngủ nghỉ đều không lo.
Khuyết điểm duy nhất chính là chỗ quá nhỏ hẹp, công chúa Hà Đông nằm trong đó giống như nằm trong quan tài, cộng thêm gió bấc trong đêm gào thét, tựa như quỷ đi đêm. Công chúa Hà Đông sợ đến mức không ngủ được, trằn trọc, chịu đựng đến rạng sáng, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, dứt khoát đi ra khỏi “mật thất quan tài” dưới mặt đất, cuốn lấy chăn mền chui vào trong ổ cỏ, làm bạn với chim trĩ.
Mùi của chim trĩ khó ngửi nhưng dù sao cũng là vật sống, có nhiệt độ, có sức sống, không giống như trong quan tài âm u đầy tử khí, công chúa Hà Đông làm bạn với chim muông, có cảm giác an toàn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí còn nằm mơ, mơ thấy trong cung Trường Lạc, em gái là công chúa Thanh Hà hạ độc chết Kiến Thủy Đế, hai chị em giúp đỡ nhau chạy trốn, phía sau là Thái tử, Tế Dương vương, một đám truy binh hung thần ác sát. Chạy một lúc, hai người đến một vách núi, phía trước đã hết đường, truy binh còn càng ngày càng gần.
Công chúa Thanh Hà kéo tay nàng ta, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ tin ta không?”
Công chúa Hà Đông sợ đến mức chân đều mềm nhũn ra: “Đã lúc này rồi, ngươi còn nói nhảm tin hay không tin cái gì! Ngoại trừ ngươi, ta còn có thể tin tưởng ai?”
Công chúa Thanh Hà chỉ vào vách núi: “Nhảy xuống là chúng ta có thể được cứu, nếu như tỷ tin ta, ta nhảy, tỷ cũng nhảy.”
Công chúa Hà Đông: “Được, ngươi nhảy, ta cũng nhảy.” Dù sao đều là chết, so với việc chết trong tay con cháu của cẩu Hoàng đế thì chi bằng chết cùng với người nhà.
Công chúa Thanh Hà bỗng nhiên kéo một cái, cùng kéo công chúa Hà Đông xuống vách núi, hai chị em cùng nhau nhảy núi.
Chết rồi chết rồi!
Công chúa Hà Đông nhắm mắt lại, đột nhiên bị một sự vật ấm áp mềm mại nào đó nhấc lên, ngăn cản xu thế hạ xuống. Nàng ta mở to mắt, hóa ra bọn họ được một con phượng hoàng nhiều màu cứu.
Công chúa Hà Đông mừng như điên, quả nhiên công chúa chính là công chúa, có chim thần phượng hoàng hộ thể, loạn thần tặc tử chớ có làm tổn thương ta, ha ha!
Trong ổ chim, đám người nhìn thấy công chúa Hà Đông ngủ say lộ ra nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong đen có đỏ mặc dù dính phân chim và lông vũ nhưng trông khỏe mạnh sáng bóng, sợ bóng sợ gió một trận — công chúa Hà Đông không có việc gì, sống rất tốt.
“Công chúa? Mau tỉnh lại, công chúa!”
Phượng hoàng năm màu lại nói ra tiếng người, công chúa Hà Đông bỗng nhiên thức giấc, mở to mắt, phát hiện ra người nói chuyện không phải là phượng hoàng, mà là Phan Mỹ nhân.
Vương Duyệt là một người tinh khôn, đã sớm biết điều đi ra ngoài — chắc chắn công chúa Hà Đông không muốn để cho đàn ông bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta. Với tính tình của công chúa Hà Đông, trong sự thẹn quá hóa giận, đoán chừng nàng ta sẽ moi mắt hắn ra.
Trong ổ chim chỉ có hai người là Phan Mỹ nhân và Dương Hiến Dung.
Nhìn thấy hai người này, nụ cười của công chúa Hà Đông biến mất.
Nang ta cố gắng dùng tư thái nhã nhặn leo ra từ trong ổ chim, nhìn thấy kế mẫu Dương Hiến Dung cũng không hành lễ vấn an, lạnh lùng nói: “Tại sao lại là các bà? Thanh Hà đâu?”
Dương Hiến Dung đã quen với kế nữ vô lễ, bà nói: “Nó đã hạ độc chết Kiến Thủy Đế, gây thù hằn quá nhiều, trong cung vẫn còn dư đảng của ngụy đế chưa bị quét sạch, rất nguy hiểm, ta đã giấu nó ở nơi khác. Nó không tiện xuất hiện, sai người nói cho ta biết vị trí con trốn, ta tới đón con về.”
Công chúa Hà Đông chỉ vào Phan Mỹ nhân: “Bà cũng biết ta trốn ở đây, vì sao còn không tới đón sớm? Thanh Hà hẳn là đã sớm nói cho mấy bà biết, là mấy bà cố ý kéo dài thời gian, muốn nhìn ta qua đêm trong ổ chim, nhìn ta xấu mặt đúng không!”
Cho tới bây giờ, công chúa Hà Đông vẫn tin tưởng Thanh Hà vững chắc không nghi ngờ, muội muội này tuy đáng ghét nhưng làm việc vẫn đáng tin cậy, nó tuyệt đối sẽ không quên mình ở trong ổ chim.
Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân đã trải qua tang thương, không cần so đo với một tiểu cô nương, so với việc nói ra chân tướng tàn khốc, để công chúa Hà Đông hận Thanh Hà thì chi bằng đâm lao phải theo lao, ôm lấy lỗi lầm này.
Dương Hiến Dung nói: “Ta xin lỗi, hôm qua chúng ta vừa mới hồi cung, công việc bề bộn, là lỗi của ta.”
Công chúa Hà Đông hừ lạnh một tiếng: “Đừng giải thích, ta biết ngay bà vẫn luôn không có ý tốt. Ta muốn tắm, đi thăm phụ hoàng, tố cáo bà, muốn phụ hoàng phân xử xem, thấy rõ bộ mặt thật của người kế mẫu bà đây.”
Dương Hiến Dung không còn lời nào để nói.
Phan Mỹ nhân giải vây thay Hoàng hậu, nói sang chuyện khác: “Công chúa điện hạ, Tôn gia đã bị Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh diệt môn rồi.” Chẳng qua Tôn Tú là do ta tự ra tay giết chết.
Câu nói này quả nhiên hữu hiệu, công chúa Hà Đông lập tức vứt oán niệm đối với Dương Hiến Dung qua một bên: “Tôn Hội đâu? Thanh Hà đã đồng ý với ta, nó sẽ giữ một mạng của Tôn Hội, nó sẽ không nuốt lời chứ?”
Phan Mỹ nhân nói: “Công chúa yên tâm, Tôn Hội đã được ta giấu đi rồi. Ngày hôm qua trong trận chiến đường phố hắn bị thương một chút, có điều cũng không đáng ngại, chờ hắn tĩnh dưỡng tốt rồi, ta sẽ lén đưa về phủ công chúa.”
Công chúa Hà Đông yên lòng: “Cái nhà này ấy, chỉ có một mình Thanh Hà đáng tin. Có điều, cục diện bây giờ, ta nhất định phải hòa ly với Tôn Hội, tránh khỏi liên quan, ta đi cầu phụ hoàng hạ chỉ giải trừ hôn nhân ngay.”
“Công chúa.” Phan Mỹ nhân gọi nàng ta lại, đưa khăn và một cái gương nhỏ qua: “Sửa sang dung nhan trước đã rồi đi ra.”
Công chúa Hà Đồng nhìn tấm gương, trên mặt nào là phân chim nào là lông chim, nàng ta lập tức hoảng tốt: Vừa rồi mình chính là mang gương mặt này để nói chuyện? Xấu hổ chết mất!
Công chúa Hà Đông buồn nôn không thôi, vốc tuyết bên ngoài rửa mặt, Phan Mỹ nhân lấy một cái áo chuông lớn bọc nàng ta lại từ đầu, chỉ để lộ cằm rồi đi ra khỏi Hoa Lâm Viên.
Công chúa Hà Đông tắm rửa thay quần áo rồi đi tìm phụ hoàng Tư Mã Trung đòi li hôn, Kê Thiệu Kê Hầu trung lập tức khởi thảo chiếu thư, đóng dấu, công chúa Hà Đông cứ như vậy mà quay lại độc thân.
Thoát khỏi cuộc hôn nhân mục nát, công chúa Hà Đông nhẹ nhõm cả người tức thì, bắt đầu cáo trạng với phụ hoàng, kể ra việc Hoàng hậu cố ý lạnh nhạt, dẫn đến nàng ta trải qua một đêm trong ổ chim.
Hoàng đế Tư Mã Trung nghe xong thì vỗ tay cười to: “Qua đêm trong ổ chim thú vị tới cỡ nào, đêm nay ta cũng muốn ngủ trong ổ chim, con mau dẫn ta đi.”
Công chúa Hà Đông trợn tròn mắt. Nàng ta quên mất phụ hoàng là một tên ngốc “Sao không ăn cháo thịt”, nào có hiểu được ổ chim là nơi bẩn thỉu gì.
Lần cáo trạng này thật sự là uổng công rồi. Công chúa Hà Đông không dám đưa phụ hoàng đến ổ chim, lỡ như phụ hoàng nổi lên lòng ham chơi, thật sự muốn ngủ ở ổ chim thì sẽ phiền toái.
Thế nhưng Hoàng đế nhất định phải quấn lấy công chúa Hà Đông tìm ổ chim, công chúa Hà Đông bị dây dưa đến mức không có cách nào, liền dùng đệm chăn chồng lên, chỉ hươu bảo ngựa, nói đây chính là ổ chim.
Nhìn thấy công chúa Hà Đông bình yên vô sự, Vương Duyệt hoàn thành sứ mệnh liền cáo từ, Dương Hiến Dung gọi hắn lại, nói với Phan Mỹ nhân: “Lấy cây đàn kia tới đây.”
Hai người thường có sự ăn ý, Phan Mỹ nhân biết thứ bà nói là đàn gì, đi đến cung Vị Ương mang tới.
Dương Hiến Dung đưa đàn cho Vương Duyệt: “Cây đàn cổ này chính là một trong những món của hồi môn của ta, không có tên, có điều đây là do tài nữ Thái Văn Cơ tự tay chế tạo, tiếng đàn kéo dài, tương xứng với những cây đàn nổi danh kia. Nghe Kê Hầu trung nói gần đây con bắt đầu học đàn cổ, tặng cho con xem như quà sinh thần.”
Thái Văn Cơ, tài nữ Đông Hán, thi cầm đều nhất tuyệt, lần hôn nhân đầu tiên đã gả cho Vệ Trọng Đạo của Hà Đông Vệ thị — Vệ gia là danh môn, Hoàng hậu Vệ Tử Phu của triều Hán cùng với Đại tướng Vệ Thanh đều là thành viên của Hà Đông Vệ thị.
Sau này những năm cuối Đông Hán đại loạn, Thái Văn Cơ bị Tả Hiền vương của Hung Nô bắt đi, làm vương phi mấy năm, còn sinh ra hai con trai, làm ra “Hồ già thập bát phát” (Mười tám điệu phách của người Hồ) nổi tiếng, sau được Tào Tháo dùng số tiền lớn chuộc về, dẫn đến việc Văn Cơ quay về Hán. Lần hôn nhân thứ ba Thái Văn Cơ gả cho danh sĩ Đổng Tự. Thái Văn Cơ có bản lĩnh xem qua là không quên, đã từng chép lại tàng thư trong nhà bị thất lạc trong chiến loạn, Tào Tháo có chút tán thưởng.
Thái Sơn Dương thị có đàn cổ mà Thái Văn Cơ tự tay chế tạo đúng là bình thường. Bởi vì muội muội ruột của Thái Văn Cơ gả cho Dương Đạo của Thái Sơn Dương thị làm vợ kế — vợ đầu của Dương Đạo là Khổng thị, Khổng thị chính là con gái của “Kiến An thất tử” Khổng Dung, chính là Khổng Dung nhường lê(*) kia. Khổng Dung bởi vì trung thành với Đại Hán mà bị Tào Tháo diệt môn, Thái Sơn Dương thị đau khổ cầu tình cho nàng dâu Khổng thị nhưng vẫn bị Tào Tháo chém đầu.
(*) Điển tích Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, Năm Khổng Dung lên 4, một hôm trời nóng như đổ lửa, người bạn của cha Khổng Dung đến chơi và xách theo một giỏ lê sang tặng. Cha Khổng Dung mới bảo Khổng Dung chọn lấy một quả, Khổng Dung không lấy ăn ngay mà xếp từng quả lên bàn. Cha Khổng Dung nghĩ con mình bỏ ra như vậy để chọn quả ngon nhất, như vậy là ích kỷ, nhưng lại ngại có khách nên không tiện mắng con. Điều bất ngờ là sau khi xếp hết lê ra bàn, cậu lại chọn quả nhỏ nhất để lấy. Thấy làm lạ nên cha Khổng Dung mới hỏi. Khổng Dung đáp: Thưa cha, con là người nhỏ nhất, nên con chọn quả nhỏ nhất để ăn, còn các quả to thì nên để cho cha mẹ và các anh ăn ạ.
Bởi vì mối hận giết vợ, Thái Sơn Dương thị từ đây trở thành đồng minh trung thành nhất của Tư Mã gia, thề phải lật đổ Tào Ngụy, liên hôn đủ loại với Tư Mã gia. Em gái Thái thị của Thái Văn Cơ đã sinh ra Dương Hộ sau này trở thành đại thần có mưu lược nhìn xa trông rộng nhất của Tư Mã gia, con gái Dương Huy Du còn gả cho con trai cả của Tư Mã gia là Tư Mã Sư, sau đó được phong làm Cảnh Hiến Hoàng hậu của Đại Tấn.
Năm đó Dương Hiến Dung gả cho Hoàng đế ngốc, trở thành Dương Hoàng hậu thứ hai, Thái Sơn Dương thị cũng không tán đồng với cuộc hôn nhân này, nhưng bị ép bởi áp lực của ông thông gia là Tôn Tú, không thể không buông tay, dù sao cũng là con gái nhà mình, Dương gia sĩ diện, chuẩn bị của hồi môn phong phú cho Dương Hiến Dung, trong đó có đàn cổ do Thái Văn Cơ chế tạo.
Vương Duyệt biết đàn này quý giá, cũng không phải là vật phẩm bình thường, nhưng quân ban tặng không thể từ chối, vội vàng hắn bái tạ.
Dương Hiến Dung đưa mắt nhìn Vương Duyệt rời đi, Phan Mỹ nhân nói: “Đứa trẻ này càng lớn càng đẹp, tương lai phong thái nhất định không thua Kê Hầu trung. Tâm tính nó cũng tốt, biết Thanh Hà gặp nạn là nghĩ ngay ra kế viện binh, thật sự là một đứa trẻ ưu tú.”
Vương Duyệt mới là con ruột của Dương Hiến Dung, di truyền mỹ mạo của mẹ, mới mười hai tuổi mà đã có phong độ nhẹ nhàng, tựa như tiên đồng. Năm đó Dương Hiến Dung vì bảo vệ sự an toàn của Vương Duyệt mà mạo hiểm trộm long tráo phụng, đổi con với khuê mật Tào Thục, hai đứa đổi cho nhau đều do Phan Mỹ nhân tự tay hoàn thành.
Dương Hiến Dung rất vui mừng, nói: “Tào tỷ tỷ nuôi nó rất tốt, nó bình yên lớn lên dưới ô dù Lang Gia Vương thị này, nếu như phong làm Thái tử rồi nuôi dưỡng trong cung, có lẽ nó sống không tới mười hai tuổi. Nó và Thanh Hà cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hiểu rõ lẫn nhau. Tầm hai năm nữa, hai đứa mười bốn tuổi, công chúa Thanh Hà cập kê là có thể tứ hôn cho hai đứa nó, đến lúc đó Thanh Hà gả đến Lang Gia Vương thị, đứa trẻ Vương Duyệt này chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó, cả đời Thanh Hà có chỗ dựa, ta an tâm rồi.”
Đây là kế hoạch của ba người phụ nữ vào mười hai năm trước, cuối cùng là vì bảo toàn hai đứa trẻ, sau đó kết hai đứa làm phu thê, trở thành người một nhà, như vậy thì không phân chia khác biệt nữa.
Nhìn từ trước mắt, kế hoạch lúc trước đang thuận lợi, Thanh Hà và Vương Duyệt đã có thể phó thác sống chết cho nhau, chỉ là tuổi tác còn nhỏ, chưa thông suốt, hai người chỉ là tình bạn, vẫn chưa có tình yêu nam nữ (Thanh Hà: Cũng không phải vậy).
Phan Mỹ nhân cười nói: “Ta cảm thấy hai đứa nó thành hôn nhất định là một đôi mỹ mãn, thần tiên quyến lữ người người hâm mộ.”
Nghe thấy bốn chữ “thần tiên quyến lữ”, Dương Hiến Dung có chút mê tít mắt, thứ bà không có được, con gái và con trai đạt được cũng tốt.
Vừa nghĩ như thế, Dương Hiến Dung có tinh thần ngay tức khắc. Đúng vậy, bà phải sống, bà phải lên kế hoạch cho hôn nhân đại sự của Thanh Hà và Vương Duyệt, bà còn có rất nhiều việc phải làm, không thể luôn vì Lưu Diệu mà hao tổn tinh thần được.
Vương Duyệt cầm đàn cổ được ngự ban quay về Vĩnh Khang lý, trên đường đi cũng gặp được binh lính thủ hạ của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh và Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đang đi tuần, bọn họ đều đang tìm Tôn Hội.
Tất cả các cửa hàng trên đường đều đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, bởi vậy đầu đường cuối ngõ đều còn đang nhặt xác, máu tươi ngưng kết thành băng, dính chặt thi thể trên đường, người nhặt xác không thể không dùng búa đập vỡ băng, vận chuyển từng thi thể đông lạnh lên trên xe.
Có người tìm kiếm di thể của người thân ở trên đường, có vài người khá là may mắn, tìm được người thân, tiếng khóc rung trời bên cạnh thi thể.
Đường Đồng Lạc phồn hoa ngày xưa đã trở thành sân phơi thi thể ngoài trời, đêm đến chính là bách quỷ dạ hành.
Vương Duyệt cưỡi ngựa, cẩn thận tránh đi thi thể trên đất, tránh khinh nhờn người đã khuất. Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh Hồ Ký, hắn ngửi thấy một mùi thơm, đây là cửa hàng duy nhất kiên trì kinh doanh trên đường Đồng Lạc, nghĩ đến Thanh Hà thích bánh sữa của quán này, hắn bèn xuống ngựa đi mua.
Nhân viên phục vụ nói: “Xin lỗi khách quan, bánh của hôm nay không phải để bán, là ông chủ nhà chúng ta tặng miễn phí cho người nhặt xác trên đường, dọn dẹp sạch sẽ sớm một chút, dân chúng chúng ta chỉ muốn sống cuộc sống an ổn.”
Vương Duyệt nghe được thì đổ tất cả tiền trong túi ra: “Tính cho ta một phần.”
Vương Duyệt về đến nhà, dặn dò người hầu cẩn thận lau đi vết máu trên móng ngựa rồi ôm đàn đi vào phòng trong.
“A!”
Từ xa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thanh Hà, Vương Duyệt bước vội chạy tới, lại thấy Tuân Hoán đang huấn luyện Thanh Hà tập võ, treo một tấm vải trên xà nhà, chân trái của Thanh Hà bọc bên trong vòng vải, làm gà đứng một chân, đang kéo gân ép chân.
Tuân Hoán vỗ đùi Thanh Hà: “Kiên trì, kiên trì thêm một lúc!”
Thanh Hà kêu oai oái: “Không được, đau quá! Chân của ta sắp đứt mất rồi! Mau thả ta xuống!”
Chân trái của Thanh Hà bị khóa chết trong vòng vải, toàn thân đều dựa vào sự chèo chống của đùi phải, nếu như Tuân Hoán không mở vòng vải ra, Thanh Hà cũng chỉ có thể ngã xuống đất.
Tuân Hoán không chịu, nàng ấy cầm lấy một quả lê vừa gặm vừa nói: “Kéo gân rất đau, đau là đúng rồi, tỷ kiên trì một chút nữa, quen rồi thì sẽ không đau nữa.”
Thanh Hà hỏi: “Khi nào thì quen?”
Tuân Hoán: “Khoảng một tháng đi. Như tư chất này của tỷ, ít nhất nửa năm.”
Thanh Hà tuyệt vọng: “Hoán Nương, chúng ta học mấy cái khác đi, ta đau quá!”
Tuân Hoán nói: “Công chúa cứ kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai phản ứng với tỷ đâu. Ngay cả Kỷ Khâu Tử phu nhân cũng nói muốn tỷ luyện tập võ nghệ để tự vệ biết bao nhiêu, bà ấy ra lệnh cho tất cả người làm đều không được tới gần nội đường, bản thân cũng tránh xa để không nghe thấy cho yên tĩnh rồi.”
Vừa dứt lời, Vương Duyệt chạy tới như một cơn gió, ôm chặt lấy Thanh Hà, giải cứu nàng ra từ trong vòng vải.