Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Nhân vật phản diện có hai kiểu chết.
Một loại nhân vật phản diện chết nhiều nhất là bởi nói nhiều.
Rõ ràng là đã chiếm ưu thế, sắp giết chết nhân vật chính, nhưng vì việc lớn sắp thành, không nhịn được mà nhân việc thành công phát biểu cảm tưởng, trình bày kế hoạch lịch trình của mình các thứ, vô cùng cần nhân vật chính làm người nghe, không lo việc chính. Đang yên đang lành để vai phản diện đó không làm, cứ phải làm một nhà diễn thuyết siêu cấp, kết quả là bị các nhân vật chính giết ngược lại.
Loại thứ hai rất hiếm thấy, chính là chết vì nói quá ít. Giống như Tôn Tú vậy, tự cảm thấy có miệng lưỡi mềm dẻo, lại bị Phan Mỹ nhân chặn miệng lại, phế bỏ đi vũ khí lợi hại nhất của ông ta — tài ăn nói, bắt đầu chính là đâm ba mươi bảy nhát liên tục.
Tôn Tú không phục!
Lại nói đến trận hỗn chiến ở phía Tây Bắc của thành Lạc Dương, vào lúc quân thảo phát và Trung Lĩnh quân của Kê Hầu trung và Lưu Côn giành được thắng lợi mang tính áp đảo, Tôn Tú thấy không thể cứu vãn, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Đầu hàng không quan trọng, trong thời đại sĩ tộc môn phiệt lũng đoạn quan trường này, Tôn Tú từ hàn môn ở Lang Gia đến Tể tướng một nước, địa vị cực cao, đến đỉnh cao sự nghiệp, đã sáng tạo ra kỳ tích, chỉ có tiểu thuyết thoại bản mới dám viết như thế, Tôn Tú cảm thấy cuộc chiến hôm nay chỉ là một cơn sóng nhỏ trong cuộc đời, ông ta phải chịu nhục, tìm cơ hội quay lại đỉnh cao.
Lưu Côn văn kê khởi vũ và Kê Hầu trung nổi tiếng hạc giữa bầy gà đều là quân tử, quân tử làm sao có thể giết quan lại đầu hàng chứ? Thanh danh không dễ nghe đâu.
Tôn Tú cảm thấy, miễn là còn sống thì còn gỡ — ngay cả Thái thượng hoàng ngốc và Thái hậu con rối cũng có thể phá vỡ lời nguyền rủa “không ai còn sống” của thành Kim Dung, sống sót mà đi ra ngoài, thậm chí là quay lại vị trí đế hậu, trên đời này còn có cái gì không thể xảy ra chứ?
Lưu Côn quả nhiên là quân tử, không giết quan lại đầu hàng, sai người trói Tôn Tú lại, che kín mắt ông ta rồi nhét ông ta vào xe ngựa đưa đi.
Tôn Tú cho rằng mình phải đi đến ngục giam, sau khi mở bịt mắt thì phát hiện ra ông ta đi vào Lục Châu lâu ở vườn Kim Cốc nhà mình.
Trước mắt là Phan Mỹ nhân lạnh lùng như băng. Lạnh hơn cả ánh mắt của Phan Mỹ nhân chính là đoản đao trong tay bà.
Không sai, Kê Hầu trung và Lưu Côn là quân tử, không giết quan lại đầu hàng, nhưng Phan Mỹ nhân không phải, bà gánh mối thù diệt môn của Phan gia, chịu nhục làm quan nô, ngủ đông mười hai năm, chính là vì chờ đợi giờ khắc tự tay đâm kẻ thù này.
Tôn Tú cảm thấy oan uổng!
Ai lại nghĩ đến Lang Gia Tôn thị gặp tình trạng vô vọng trong vòng một ngày, đường đường là Tể tướng mà lại chết trong tay của một quan nô ti tiện?
Hối hận không nên! Lúc trước cháu ngoại Dương Hiến Dung đau khổ cầu tình với ông ta, chỉ cần bảo đảm tính mạng của Phan Mỹ nhân thì nó sẽ cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng đế ngốc.
Tôn Tú đã đồng ý, khi đó ông ta làm thế nào cũng không ngờ tới, cô gái yếu đuối Phan Đào chỉ biết thút thít kia vào mười hai năm sau lại trở thành người đào mộ cho ông ta.
Tôn Tú cảm thấy uất ức, cho dù bụng đều bị Phan Mỹ nhân đâm thành tổ ong vò vẽ rồi nhưng ông ta vẫn có chút ảo tưởng, cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt một chút, dù sao cũng từ hàn môn đến Tể tướng, Tôn Tú ông ta là người số một trong lịch sử Ngụy Tấn, là nhân vật chính trong thoại bản tiểu thuyết.
Nhưng Phan Mỹ nhân đã tàn nhẫn đánh vỡ sự ảo tưởng của Tôn Tú, đẩy thẳng ông ta đang thoi thóp đến Lục Châu lâu.
Vì Lục Châu cô nương, bà nói.
Vào giờ phút té lầu, Tôn Tú cảm thấy linh hồn bị làm nhục, so với bị đâm ba mươi bảy nhát thì còn khó chịu hơn. Lục Châu chẳng qua là đồ chơi trong lòng bàn tay của đàn ông mà thôi, ông ta lại chết ở nơi nàng ấy mất mạng, một Tể tướng thế mà phải dùng sinh mệnh để trả lại mạng của một món đồ chơi ti tiện.
Không đáng, không phục, không muốn.
Một tiếng bộp trầm đục, Tôn Tú đập vào núi đá bên dưới Lục Châu lâu, xương sọ đều vỡ nát, tắt thở tại chỗ.
Tôn Tú trở thành nhân vật phản diện ít nói nhất từ trước tới nay — một chữ cũng chưa hề nói.
Phan Mỹ nhân nói: “Khiêng ông ta đi, ném lên đường cái, đừng làm bẩn vườn Kim Cốc.
Cùng lúc đó, quân thảo phạt của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh tới Lạc Dương. Ông ta lo ước hẹn hành thích vua rồi đăng cơ cùng với Tôn Tú bị người ta biết được, thế là vào thành là đi thẳng đến phủ Tể tướng của Tôn Tú, diệt môn Tôn gia.
Thành Đô vương giết sạch toàn bộ người Tôn gia ở phủ Tể tướng, lúc đếm đầu người thì phát hiện ra thiếu hai nhân vật quan trọng — Tể tướng Tôn Tú và phò mã Tôn Hội.
Thành Đô vương phái người tìm hai ông cháu này, kết quả là phát hiện thi thể của Tôn Tú trên đường cái.
Tôn Tú gây thù chuốc oán quá nhiều, giết người như ngóe, thi thể của ông ta bị kẻ thù đâm đến không ra dáng vẻ, còn bị ngàn vạn bách tính phẫn nộ chà đạp, ngay cả xương cốt cũng gãy từng khúc, chờ lúc Thành Đô vương nghe tin chạy tới nhận dạng thi thể thì Tôn Tú đã giống một bãi nước mũi rớt trên đường cái, vô cùng thê thảm.
Có người đi qua nhặt xác cho Tôn Tú.
Chính là con rể của Tôn Tú, cha của Hoàng hậu Dương Hiến Dung - Dương Huyền Chi.
Ngụy đế Tư Mã Luân và quân sư thịt chó Tôn Tú vừa chết, Thái thượng hoàng và Thái hậu quay về vị trí cũ, Dương Huyền Chi vẫn luôn rời xa triều chính, không để ý đến chuyện bên ngoài“lành bệnh” ngay tức thì.
Bất kể như thế nào, Tôn Tú cũng là cha vợ của ông, cũng không thể để mặc cho cha vợ phơi xác ở đầu đường được.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh thấy Dương Huyền Chi ra tay nhặt xác, không tiện nói gì. Thái Sơn Dương thị mặc dù kém xa thời đại huy hoàng khi Dương Hộ nắm quyền lúc trước, thế hệ này không có nhân vật lớn xuất sắc gì nhưng cũng không phải là gia tộc mà một phiên vương như ông ta có thể khinh thường.
Thành Đô vương khách sáo hỏi Dương Huyền Chi: “Hưng Tấn Huyện Công có biết phò mã Tôn Hội ở nơi nào không?”
Hưng Tấn Huyện Công là tước vị của Dương Huyền Chi, ông là công tước cao quý.
Dương Huyền Chi nhìn binh lính thủ hạ của Thành Đô vương mang theo đao kiếm dính máu, ông rất cẩn thận nói: “Ta cũng chưa gặp qua Tôn Hội, nghe đồn hắn đã chết trong loạn quân rồi.”
Tôn Tú chết rồi, không có chứng cứ, nhưng bí mật lớn động trời của việc ông ta và Tôn Tú mưu đồ bí mật hành thích vua thì Tôn Hội có khả năng biết được.
Thành Đô vương không khỏi lo lắng, phái người đi tìm Tôn Hội khắp nơi đều không có thu hoạch.
Trường Sa vương Tư Mã Nghệ cùng vào kinh Cần Vương đưa ra đề nghị: “Thập lục đệ, Tôn Hội là phò mã, đoán chừng đã trốn tới phủ công chúa Hà Đông ẩn nấp rồi, đệ đi đến phủ công chúa tìm xem sao.”
Tư Mã Nghệ là con trai của Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm, xếp hàng mười hai, năm nay hai mươi sáu tuổi. Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh hai mươi ba tuổi. Huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ, đều là con thứ.
Trước đó lúc tập kết quân đội ở Triều Ca, hai huynh đệ tranh đoạt vị trí Nguyên soái quân thảo phạt, kết quả bị Tề vương Tư Mã Quýnh dựa vào chiếu thư do Thái thượng hoàng đích thân viết hái được đào, lưỡng bại câu thương, để người ngoài được lợi.
Hiện tại Tư Mã Nghệ đào hố cho em trai, giật dây ông ta xông thẳng vào phủ công chúa tìm người.
Công chúa Hà Đông tốt xấu gì cũng là con gái ruột của Hoàng đế ngốc, dù cho Thành Đô vương biết Tôn Hội ở phủ công chúa thì ông ta cũng không dám trực tiếp đi tìm người, một khi như vậy, vừa vào kinh sẽ mang tiếng xấu ức hiếp cháu gái.
Thành Đô vương trừng mắt liếc Trường Sa vương: “Thập nhị ca nói đùa rồi, công chúa Hà Đông sao lại chứa chấp nghịch tặc Tôn Hội này chứ? Lúc trước ngụy đế ép buộc công chúa Hà Đông gả cho Lang Gia Tôn thị hàn môn, công chúa bất đắc dĩ, bây giờ ta đã vì công chúa mà báo thù, giết cả nhà Tôn thị, hôn nhân của công chúa và Tôn Hội đã không được tính nữa, đâu ra phò mã gì.”
Thấy Thành Đô vương không mắc mưu, Trường Sa vương cười cười: “Ta phái binh giúp thập lục đệ tìm Tôn Hội.”
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh rất tỉnh táo, nói: “Sao lại là giúp ta tìm người chứ? Tôn Hội là nghịch tặc, người người đều có thể tru diệt, chúng ta cùng nhau khởi binh Cần Vương, tìm Tôn Hội là thanh trừ nghịch tặc cho giang sơn Đại Tấn.”
Hai phiên vương đều tự có tính toán nhỏ, lòng mang ý đồ xấu, lúc nói chuyện tất cả đều là lời sắc bén, ngoài mặt hay trong lòng cũng bất hòa, tan rã trong không vui.
Trường Sa vương Tư Mã Nghệ cảm thấy em trai thứ mười sáu sốt ruột tiêu diệt toàn tộc Tôn thị, giống như muốn che giấu cái gì đó. Thế là vụng trộm tìm kiếm tung tích Tôn Hội, hy vọng có thể nắm được nhược điểm của em trai.
Hai phiên vương tìm Tôn Hội khắp thành, một người truy sát, một người bảo vệ nhưng đều không tìm được phò mã này.
Tôn Hội ở đâu? Hắn đương nhiên là được Phan Mỹ nhân kim ốc tàng Kiều mà giấu ở vườn Kim Cốc tại núi Mang!
Dương Hiến Dung muốn bảo vệ con rể tốt của Đại Tấn có ơn cứu mạng đối với bọn họ, lúc này tứ đại phiên vương mang binh tiến vào Kinh Thành, ngay cả phủ công chúa cũng không an toàn, chỉ có vườn Kim Cốc sau khi Tôn Tú chết đã trở thành địa bàn của Lưu Côn, là cảng tránh gió an toàn.
Năm đó Lưu Côn và phụ thân Phan An của Phan Mỹ nhân đều là hai mươi bốn người bạn của vườn Kim Cốc, tri kỷ hảo hữu. Cả nhà Phan An bị Tôn Tú giết chết, chỉ còn một mình Phan Đào sống sót, Lưu Côn chịu nhục, làm bộ nương nhờ vào ngụy đế Tư Mã Luân, trở thành Chiêm sự Thái tử. Những năm gần đây Lưu Côn và Phan Mỹ nhân, con gái của bạn tốt vụng trộm qua lại với nhau, là đồng minh có thể phó thác sống chết, giấu một Tôn Hội không đáng kể.
Đế hậu quay về vị trí cũ, các loại nghi thức dài dòng rườm rà không nhắc tới.
Lại nói Vương Duyệt và Tuân Hoán một đường long đong vất vả, đạp tuyết đi đường, lại giết tới Kinh Thành giải vây cho đế hậu, sau khi hộ tống đế hậu tiến cung, hai người bọn họ dù sao cũng vẫn chưa trưởng thành, đã mệt đến mức tay chân đều run lên, kiếm cũng cầm không vững.
Hôm nay là sinh nhật của Thanh Hà, lại đi qua Quỷ Môn quan mấy lượt, trong cung là một mảng hỗn loạn, Dương Hiến Dung là Hoàng hậu, phải ở hậu cung chủ trì đại cục, nhất định phải ở lại trong cung, bà không yên lòng về con gái nên muốn Tào Thục vụng trộm đón Thanh Hà đến nhà của Lang Gia Vương thị ở Vĩnh Khang lý tránh đầu sóng ngọn gió.
Sau khi tứ đại phiên vương giết vào thành thì diệt trừ vây cánh của ngụy đế và Tôn Tú ở khắp nơi, thành Lạc Dương máu chảy thành sông, nhưng bên ngoài có loạn hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của sĩ tộc đỉnh cấp ở Kinh Thành.
Loại gia tộc lớn kéo dài mấy trăm năm như Lang Gia Vương thị có truyền thống ở tụ tập, Vĩnh Khang lý đều bị gia tộc cổ xưa này nhận thầu rồi.
Bên ngoài lúc ba quân hỗn chiến, Vĩnh Khang lý đã đóng cửa lớn của lý phường, mấy ngàn tư binh của Lang Gia Vương thị canh giữ ở bốn cửa lớn Đông Tây Nam Bắc của lý phường, lực lượng gia tộc tập hợp lại với nhau, cùng chống lại chiến loạn. Quân đội bên ngoài hoàn toàn không vào được, một vài tạp binh muốn thừa cơ hội cướp đoạt tiền tài cũng không dám chiến đấu với tư binh được huấn luyện nghiêm chỉnh của Lang Gia Vương thị.
Bởi vì người phụ trách đứng đầu tư binh bảo vệ Vĩnh Khang lý chính là Tả Vệ Tướng quân thiện chiến nhất của Lang Gia Vương thị, Vương Đôn — ông là em họ của Vương Đạo, cha của Vương Duyệt, hơn nữa còn là phò mã của Võ Dương Trưởng công chúa! Võ Dương Trưởng công chúa là con gái của Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm, em gái của Hoàng đế ngốc.
Đây chính là chỗ tốt của đại gia tộc với nhân số thịnh vượng, bất kể là văn hay là võ thì đều có thể lấy người trong tộc ra được, cho nên có thể duy trì địa vị gia tộc trong triều đại thay đổi mấy trăm năm, đời đời đều có quan lớn.
Dưới sự bảo vệ của Vương Đôn, Vĩnh Khang lý an toàn hơn trong cung nhiều, Tào Thục đón Thanh Hà, Vương Duyệt còn có Tuân Hoán về nhà chăm sóc.
Tuân Hoán tự mình yêu cầu tới, nói với Vương Duyệt: “Lần này ta không nghe theo chính kiến của gia tộc, đoán chừng về nhà sẽ bị nhốt lại trách phạt. Cái gọi là đánh nhẹ thì chịu, đánh nặng thì chạy. Ta gặp rắc rối rồi, muốn trốn trong nhà huynh tránh sóng gió, chờ trong nhà hết giận rồi về.”
Vương Duyệt tất nhiên là hoan nghênh vị chiến hữu này, Thanh Hà càng muốn Tuân Hoán ở lại Vương gia làm bạn, Tào Thục cũng vui vẻ khi nhìn thấy Thanh Hà kết giao được với quý nữ sĩ tộc ở Kinh Thành như Tuân Hoán, nhiệt tình nghênh đón Tuân Hoán.
Ba người đến Vĩnh Khang lý, nơi này quả thật là thế giới thần tiên, ngăn cách sự chém giết bên ngoài, Tào Thục nhìn máu ứ đọng đáng sợ ở cổ Thanh Hà, lệ nóng doanh tròng: “Công chúa, con chịu uất ức rồi.”
Thanh Hà lắc đầu: “Không uất ức, con đã hạ độc chết Tư Mã Luân, cảm thấy rất sảng khoái. Tất cả những chuyện này đều đáng giá.”
Tào Thục lệnh cho thị nữ bưng bánh canh nhỏ như rau hẹ, trắng như lụa thu (cũng chính là mì sợi hiện đại), cùng với thịt muối và canh gà tới: “Hôm nay là sinh thần của công chúa Thanh Hà, mọi người ăn một bát bánh canh, chúc công chúa gặp dữ hóa lành, tuổi thọ giống như bánh canh này, thật dài thật lâu.”
Một ngày kinh tâm động phách, ba người đều đói rồi, mỗi người ăn hai bát bánh canh.
Vương gia có tiền, vào tháng Chạp mà còn có rau hẹ và giá tươi mới, cùng với dưa leo thức ăn non, những loại rau quả này có giá cả gấp trăm lần thịt.
Đói thì đói, lễ nghi ăn cơm được dưỡng từ nhỏ vẫn còn, nhất thời im lặng ăn hết.
Tào Thục thấy ba đứa trẻ đều lộ vẻ mệt mỏi, nhất là Vương Duyệt và Tuân Hoán, dưới mắt đều là màu xanh đen vì thiếu ngủ, bà không còn giữ những vãn bối này nói chuyện nữa, sắp xếp phòng nghỉ ngơi.
Thanh Hà và Tuân Hoán nhất định phải ngủ cùng nhau. Ngủ chung, hai người có rất nhiều lời muốn nói, lại bởi vì quá mệt mỏi, dính vào gối nói hàm hồ mấy câu là ngủ mất.
Đi vào giấc mộng.
Cung Trường Lạc, Thanh Hà bị Thái tử bóp cổ nâng lên cao, không thể thở nổi, bừng tỉnh từ trong mộng, nàng phát hiện ra tư thế ngủ bạch tuộc của Tuân Hoán — tay chân mở ra, cánh tay trái đặt trên cổ Thanh hà, chân trái dứt khoát để trên bụng nàng.
Thanh Hà thở khó khăn, chẳng trách lại thấy ác mộng, sợ đến mức áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngủ với Tuân Hoán là một sai lầm, tư thế ngủ bạch tuộc chiếm đoạt cả cái giường, Thanh Hà không thể không rời giường chuyển sang nơi khác ngủ.
Thanh Hà có linh cảm, từ nửa đêm đến sáng nàng rất có khả năng sẽ bị Tuân Hoán đá xuống giường.
Bên ngoài có gia đinh gõ mõ cầm canh báo giờ, đến giờ Hợi (mười giờ tối), Thanh Hà nhìn thấy phòng ngủ của Vương Duyệt vẫn sáng đèn.
Đều đã mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, tại sao còn chưa ngủ? Thanh Hà tò mò gõ cửa, thế mà Vương Duyệt còn có sức lực luyện chữ với bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân.
Vương Duyệt nói: “Đầu óc rất loạn, luyện chữ một chút sắp xếp lại suy nghĩ, không phải công chúa đã ngủ rồi sao? Thức dậy làm gì?”
Thanh Hà thở dài: “Hoán Nương ngủ thật là đáng sợ, quả thật coi ta là cái giường đè dưới người, ta muốn đổi chỗ ngủ.”
Thanh Hà thích Vương Duyệt, nàng nghĩ thầm, cơ hội khó có được nha, không thể bỏ qua được, nàng vội đưa ra thỉnh cầu: “Vương Duyệt, ta có thể mượn dùng phòng ngủ của huynh một chút không?”
Trong dự đoán, Vương Duyệt hẳn là sẽ giận tím mặt, hô to “Còn thể thống gì”. Thanh Hà dự định sử dụng tuyệt kỹ chơi xấu, ăn vạ không đi.
Nhưng lần này ngoài ý muốn, Vương Duyệt không phản đối, hắn thu lại bút mực giấy nghiên: “Được, công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, ta đến thư phòng ngủ.”
Cái gì?
Hạnh phúc tới quá nhanh, giống như vòi rồng, Thanh Hà như bị mộng du mà bò lên giường của Vương Duyệt, đắp kín chăn mền của Vương Duyệt, gối lên chiếc gối của Vương Duyệt, ngửi mùi hương của Vương Duyệt.
Giờ phút này, Thanh Hà cảm thấy vô cùng an toàn, ngay cả tư thế ngủ cuộn mình cũng bày ra rồi, nàng cao hứng kẹp lấy chăn mền lăn qua lăn lại trên giường. Trước khi ngủ, Thanh Hà cảm thấy hình như có một chuyện rất quan trọng chưa làm, nhưng vấn đề rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ cuốn tới đánh lui, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Có điều, trong tiềm thức, vấn đề này luôn là âm hồn không tan, hôm sau trời vừa sáng, Thanh Hà đã ngủ đủ và có đủ tinh thần rồi, từ trong chăn ấm áp, vấn đề này bỗng dưng trở nên rõ ràng.
Thanh Hà vỗ đầu một cái, kêu lên: “Hỏng bét! Vậy mà mình lại quên mất việc này!”