Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Có phải công chúa Hà Đông vẫn trốn trong ổ chim trĩ?
Lúc đó tình thế hỗn loạn, Thanh Hà dặn dò chị gái trốn trong mật thất bên dưới ổ chim trĩ trong Hoa Lâm Viên đừng nhúc nhích, chờ tin tức của nàng.
Khi đó có mặt còn có Phan Mỹ nhân và Lưu Diệu, nhưng thân phận của Lưu Diệu phải giữ bí mật, đánh giặc xong là đi. Đế hậu quay về vị trí cũ, Phan Mỹ nhân bận xử lý các loại cung vụ, chưa chắc bà còn nhớ rõ công chúa Hà Đông trong ổ chim trĩ.
Huống chi, từ khi xuất giá, công chúa Hà Đông lập phủ sống một mình ở bên ngoài, vẫn không có cảm giác tồn tại gì ở trong cung.
Cần phải xác nhận xem có phải công chúa Hà Đông vẫn ở trong ổ chim trĩ hay không, thời tiết lạnh như thế, đừng bị đông lạnh chết đấy!
Không kịp rửa mặt, Thanh Hà tóc tai bù xù đi chân trần đến thư phòng tìm Vương Duyệt, Vương Duyệt không ở thư phòng, thị nữ dọn dẹp phòng nói Vương Duyệt và Tuân Hoán đã sớm đi luyện kiếm rồi.
Vương Duyệt và Tuân Hoán bái Lưu Côn văn kê khởi vũ làm thầy, thầy trò truyền thừa, đều quen tập võ buổi sáng, bất kể mệt mỏi thế nào cũng bền lòng vững dạ.
Sân nhà bên ngoài đã đóng băng, hai người ở diễn võ đường trong phòng vung kiếm gỗ đánh nhau, từng giọt mồ hôi rơi xuống sàn nhà, trán bốc lên hơi nóng.
Nhìn thấy dáng vẻ Thanh Hà đầu tóc rũ rượu, hoảng hốt thất thố, ngay cả giày cũng không mang, Vương Duyệt thu kiếm lại, hỏi: “Muội mơ thấy ác mộng?”
Thanh Hà hu hu nắm lấy tay Vương Duyệt: “Còn đáng sợ hơn ác mộng… chỉ sợ tỷ tỷ sẽ đánh chết ta mất!”
Thanh Hà nói ra ước định ở ổ chim trĩ trong Hoa Lâm Viên: “Lỡ như Phan Mỹ nhân cho rằng ta đã đưa tỷ tỷ ra ngoài, hai chúng ta trông cậy lẫn nhau, kết quả đều không đi, tối hôm qua chỉ sợ tỷ tỷ cũng trải qua một đêm trong ổ gà, ta phải về cung tìm tỷ ấy.”
Vương Duyệt nói: “Bây giờ bên ngoài quá loạn, trong cung vẫn còn dư đảng của ngụy đế còn đang thanh lý, muội hạ độc chết ngụy đế, lỡ như có người báo thù cho ngụy đế, gây bất lợi cho muội thì làm sao? Hoàng hậu đã giao muội cho Vương gia chúng ta bảo vệ, chờ dọn sạch cung đình rồi lại đón muội về, ta đi một chuyến thay muội, đi tìm công chúa Hà Đông.”
Tuân Hoán cũng khuyên nàng: “Tính cách công chúa Hà Đông hung hãn tàn bạo, nghe nói là thường xuyên đánh phò mã Tôn Hội đến mức răng rơi đầy đất? Nếu như nàng ta thật sự qua đêm trong ổ gà thì còn không phải sẽ xé xác tỷ à? Ta khuyên tỷ hãy giống như ta, tránh đầu gió trước đã, nữ tử tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, chờ nàng ta bớt giận đã rồi đi giải thích sau.”
Tuân Hoán chính là đến Vương gia để tránh cơn phẫn nộ lôi đình trong nhà, dứt khoát không về nhà.
Thanh Hà hiểu rõ tính tình công chúa Hà Đông nhất, thấy sợ tức thì: “Được, Vương Duyệt, làm phiền huynh đi một chuyến.”
Vương Duyệt vào cung ngay, vì an toàn, chú họ của hắn chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của toàn tộc Lang Gia Vương thị ở Vĩnh Khang lý là Vương Đôn còn phái một đội binh hộ tống.
Có Vương Duyệt ra tay, vấn đề có lớn hơn nữa cũng có thể giải quyết được, Thanh Hà yên lòng.
Tuân Hoán giống như chó con lại gần ngửi ngửi: “Kỳ lạ, trên người tỷ sao lại có cùng một mùi với Vương Duyệt? Có mùi trúc.”
Thanh Hà nâng cổ áo lên ngửi ngửi, quả thật có mùi hương thoang thoảng của gỗ trúc: “Ồ, chăn mền của Vương Duyệt chính là được dùng mùi lá trúc để hun.”
Gia đình giàu có, mỗi ngày đệm giường đều được dùng hương liệu hun sấy, chăn mền được giữ bồng bềnh khô ráo, còn có thể an thần trợ ngủ. Sở thích của mỗi người khác nhau, nhà điều hương sẽ căn cứ vào sở thích của khách để điều hương, mùi của mỗi người cũng không giống nhau.
Tuân Hoán càng tò mò hơn: “Trên người tỷ sao lại có mùi hương chăn mền của Vương Duyệt?”
Thanh Hà: “Tối hôm qua ta ngủ trên giường huynh ấy.”
Cạch!
Kiếm gỗ trong tay Tuân Hoán rơi xuống đất, nàng ấy trợn to tròng mắt: “Tỷ tỷ tỷ… hai người…” Công chúa tỷ mới mười hai tuổi đó!
Thanh Hà cảm thấy mừng thầm, trên mặt làm bộ bình tĩnh ngây thơ: “Muội đi ngủ giống như đánh trận, chỉ lo ngủ của mình, khiến ta không có chỗ để ngủ, đêm hôm khuya khoắt không tiện làm phiền thị nữ và Kỷ Khâu Tử phu nhân điều động nhân lực thu dọn phòng, ta đến ngủ ở phòng Vương Duyệt, Vương Duyệt ngủ ở thư phòng.”
Tuân Hoán là cô nương hào sảng nhưng cũng không có cách nào chấp nhận được: “Nhưng mà tỷ… sau này đừng như vậy nữa, đêm nay gọi thị nữ đặt thêm một cái giường ở phòng ngủ, ta không chen lấn tỷ được.”
Thanh Hà nói: “Chuyện này không có gì, trước kia chúng ta thường xuyên ngủ với nhau.”
Tuân Hoán cảm thấy đầu óc sắp nổ: “Hả?”
Thanh Hà: “Chuyện khi còn bé rồi, huynh ấy chỉ nhỏ hơn ta một ngày, Kỷ Khâu Tử phu nhân thường xuyên bế huynh ấy vào cung, lúc còn mặc tã là chúng ta đã quen biết nhau rồi, cùng nhau học bò, học đi, học nói, lúc ngủ trưa cũng ngủ cùng nhau.”
Hôm qua Thái thượng hoàng quay lại vị trí cũ, hủy bỏ tất cả chính lệnh lúc ngụy đế Tư Mã Luân tại vị, bao gồm các chủ ý ngu ngốc như “khố vải vá áo vóc”, tất cả học sinh Thái Học viện đều được phong quan, tất cả các tước vị đều thăng cấp, kể từ đó, Kỷ Khâu Hầu Vương Đạo biến thành Kỷ Khâu Tử lúc đầu, thê tử Tào Thục đương nhiên cũng một lần nữa trở thành Kỷ Khâu Tử phu nhân.
Người ta là quan hệ thanh mai trúc mã rất thuần khiết, Tuân Hoán âm thầm xấu hổ, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, liền nói sang chuyện khác: “Nói như vậy, hôm nay là sinh thần của Vương Duyệt.”
Thanh Hà gật đầu: “Đáng tiếc chúng ta không thể đi đâu được, không thể tặng quà cho huynh ấy, bên ngoài loạn như vậy, lòng người bàng hoàng, ta thấy Kỷ Khâu Tử phu nhân cũng không có ý định tổ chức sinh thần lớn cho Vương Duyệt.”
Tuân Hoán nói: “Trải qua trận chiến trên đường ngày hôm qua, đoán chừng Vương Duyệt cũng không quan trọng quà sinh thần gì đó, còn sống tốt đều quan trọng hơn quà sinh thần này nọ.”
Thanh Hà vô cùng tán đồng với lời của Tuân Hoán: “Lúc ấy ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ, không nghĩ tới có thể sống trùng phùng với mọi người. Muội và Vương Duyệt làm sao thuyết phục được Tề vương Tư Mã Quýnh lập tức xuất binh vậy…”
Hai người trò chuyện về những gì đã trải qua của riêng mình, đều thổn thức không thôi, bội phục đối phương, chiếc thuyền nhỏ của tình hữu nghị giương buồm ra khơi.
Cùng lúc đó, trong buồng sưởi ở Tây Du Viên của hoàng cung, Lưu Diệu chờ được người khiến linh hồn ông bị dẫn dắt mười ba năm — Hoàng hậu Dương Hiến Dung.
Phan Mỹ nhân nói: “Có lời gì thì nói nhanh một chút, ta ở bên ngoài canh chừng.”
Cặp đôi ngày xưa gặp lại, thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói gì.
Lưu Diệu bôi đen lông mày, tướng mạo loáng thoáng vẫn là tiểu bá vương ở đầu phố ngày hôm qua trong tứ di lý của thành Lạc Dương .
Dương Hiến Dung đã kết hôn sinh con, tướng mạo dáng người vẫn một thoáng kinh hồng, giống như tiên nữ không dính khói lửa trần gian.
Thứ duy nhất thay đổi, chính là ánh mắt của nhau.
Lưu Diệu đã không còn khí phách thiếu niên, tràn đầy tang thương chua xót; hai mắt của Dương Hiến Dung đã mất đi sự rực rỡ của ngày xưa, hai mắt trống rỗng, giống như Bồ Tát trong miếu khám phá hồng trần, dù cho nhìn thấy Đàn lang Lưu Diệu ngày xưa cũng không nổi lên được bất kỳ gợn sóng nào.
Hôm qua khí thế của Lưu Diệu mở rộng, giết ra một đường máu, giải vây cho Dương Hiến Dung, sau đó ông lấy thân phận Trung Lĩnh quân quay về hoàng cung, lại cả buổi tối không chịu đi, nhất định phải gặp mặt Dương Hiến Dung một lần.
Phan Mỹ nhân bận rộn cung vụ, quét sạch dư đảng của ngụy đế, còn phải giao tiếp vật lộn với Lưu Diệu, cũng đã quên mất công chúa Hà Đông ở ổ chim trĩ.
Bầu không khí có chút xấu hổ. Lưu Diệu cảm thấy mình là một người đàn ông, nên mở miệng phá vỡ sự im lặng trước, ông nói: “Nàng vẫn ổn chứ?”
Vừa mới nói xong, Lưu Diệu liền hối hận, âm thầm chửi mình: Ngươi nói gì vậy? Gả cho một kẻ ngốc, làm một Hoàng hậu con rối, nàng còn có thể ổn được sao? Đây là lời khốn kiếp gì vậy!
Lưu Diệu căng thẳng là sẽ theo thói quen mà gãi ót.
Vừa gãi một cái, Lưu Diệu lại hối hận: Ngươi cũng sắp ba mươi rồi, một người trên chiến trường giao đấu với một vạn người cũng sẽ không sợ, sao lúc này lại làm ra loại hành động vò đầu thô lỗ lại ngây thơ này? Ngươi sống mười ba năm này vô dụng rồi!
Lúc Lưu Diệu lộ ra sự bứt rứt bất an của người thiếu niên, Dương Hiến Dung nhìn, ánh mắt bình tĩnh cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, có điều rất nhanh đã biến mất.
Giống như cánh chim bay lướt qua mặt hồ, nổi lên gợn sóng từng vòng từng vòng, gợn sóng này cực nhẹ, cũng rất mỏng, chưa kịp lan đến bên hồ là đã tan vào nước.
Lưu Diệu đưa tay vò đầu, lộ ngay ra mấy vết thương được băng bó dưới xương sườn, trên đó còn có vết rướm máu.
Sát thần không phải là thần, cũng sẽ bị thương.
“Chàng bị thương rồi.” Dương Hiến Dung nói.
Lưu Diệu làm dáng vẻ không để ý: “Chỉ là chút vết thương ngoài da, cũng không bị thương tới bộ phận quan trọng.”
Nói xong, Lưu Diệu lại lại lại hối hận, làm như vậy giống như mình dễ dàng lắm vậy. Bây giờ không phải là lúc khoe khoang, là thời điểm để nàng biết mình đã bỏ ra rất nhiều, hiểu được điểm tốt của mình, có thể dựa vào mình được, cảm kích mình, nhất định phải khiến nàng nhặt lại hảo cảm đối với mình.
Thế là Lưu Diệu bổ sung một câu: “So với một nhát do tiểu công chúa nhà nàng đâm, những vết thương này không tính là gì.”
Nàng xem, ta không dễ dàng tới mức nào, khoan dung độ lượng tới mức nào, đều không so đo với tiểu công chúa của nàng, ta là người đàn ông tốt biết bao nhiêu!
Lưu Diệu cảm thấy cuối cùng mình cũng nói đúng được một câu, có chút đắc ý.
Quả nhiên, nhắc đến con gái, khuôn mặt lạnh nhạt của Dương Hiến Dung cuối cùng cũng có biểu cảm, bà áy náy nói: “Ta xin lỗi, là ta cố kỵ quá nhiều, không nói rõ với nó, dẫn đến nó không tin chàng, đâm chàng một nhát.”
Lưu Diệu nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Dương Hiến Dung là một lần nữa hối hận, sao ông nỡ khiến bà khổ sở?
Ông vội vàng nói: “Ta cũng tha thứ cho Thanh Hà rồi, đương nhiên sẽ không trách nàng.”
Dương Hiến Dung đưa cho ông một bình thuốc: “Thuốc này là bí phương cung đình, nghe nói là đơn thuốc của Hoa Đà, có thể giải được bách độc, không biết là có tác dụng đối với vết thương của chàng không, chàng cầm lấy trước — ta hy vọng sau này chàng không dùng đến nó.”
“Đây chính là thuốc mà Thái tử dùng cho ngụy đế, gặp phải loại thuốc độc mạnh như Đoạn Trường kia thì không có tác dụng nhiều lắm, kéo dài sinh mệnh trong một chén trà, làm hậu sự thôi.” Lúc Lưu Diệu nhận lấy bình sứ, Dương Hiến Dung đồng thời rút tay về, bỗng chốc bị Lưu Diệu giữ cả bình sứ lẫn tay trong lòng bàn tay.
Bàn tay to lớn của Lưu Diệu dán chặt vào mu bàn tay của bà, giống như buổi hẹn hò dưới ánh trăng thời niên thiếu. Một người là con nuôi của thủ lĩnh Nam Hung Nô, một người là quý nữ của sĩ tộc Thái Sơn Dương thị của Đại Tấn, chủng tộc khác biệt, tầng lớp khác biệt, nhưng người rơi vào tình yêu không nhìn thấy những ngăn cách hiện thực này, yêu nhau như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đó là ánh sáng ngày trước tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bọn họ.
Dương Hiến Dung cúi đầu, không giãy giụa phản kháng. Một lát sau, lòng bàn tay của Lưu Diệu nóng đến dọa người, giống như thiêu đốt mu bàn tay của bà, bà nói: “Buông ra.”
Bàn tay bên dưới lòng bàn tay mềm mại như không xương, Lưu Diệu không nỡ thả ra, hy vọng giờ phút này có thể kéo dài mãi mãi.
Lưu Diệu nhiệt huyết sôi trào, nói: “Đi theo ta đi.”
Dương Hiến Dung tâm lặng như nước, nói: “Câu này mười ba năm trước chàng cũng đã nói rồi. Đáp án của ta, giống như mười ba năm trước.”
Lưu Diệu vừa thất vọng vừa kích động, vừa uất ức: “Nàng còn nhớ rõ mười ba năm trước ta đã nói. Vì sao mười ba năm sau chúng ta gặp lại, ánh mắt nàng nhìn ta lại giống như nhìn một người xa lạ?”
Dương Hiến Dung cố gắng khống chế chính mình, không muốn xử lý theo cảm tính, bà nói: “Lưu Diệu, ta yêu chàng. Nhưng ta và chàng, mối quan hệ cũng chỉ là “yêu” mà thôi. Ta đã làm thê tử, làm mẫu thân của người ta, ta muốn làm hết trách nhiệm của thê tử và mẫu thân, ta sẽ không đi với chàng.”
Vừa nghe Dương Hiến Dung nói đến thân phận vợ và mẹ của mình, trái tim Lưu Diệu bắt đầu co rút đau đớn: “Một tên ngốc, một đứa trẻ ranh, bọn họ có thể cho nàng cái gì? Phiền phức và cực khổ vô cùng vô tận! Trước kia nàng luôn nói yêu ta, bây giờ nàng thương bọn họ, hơn cả yêu ta? Nàng cũng là người, vì sao nàng lại lần lượt lựa chọn hy sinh bản thân mình? Mười ba năm trước đây vì cứu Phan Đào, mười ba năm sau thì vì tên ngốc và đứa trẻ ranh, vậy ta thì sao? Sao nàng không nghĩ đến sự đau khổ trong mười ba năm này của ta…”
Lưu Diệu đã nhịn mười ba năm, đều chịu đựng thành oán phu rồi, khổ sở nhiều năm không có chỗ để nói ra, kìm nén trong lòng ông không thể chịu nổi, toàn bộ đều được đổ ra.
Lưu Diệu biết nói như vậy sẽ mất hết mặt mũi, nhưng ông không có cách nào, lần gặp mặt này có lẽ chính là vĩnh biệt, ông dùng sức níu kéo, kể rõ, mang theo một chút hy vọng cuối cùng để đả động bà.
“... Công chúa Thanh Hà, ta mang đi cùng, ta sẽ xem nó như con ta sinh ra, tốt với nó.” Lưu Diệu tự cảm thấy đây là lời hứa hẹn lớn nhất mà ông có thể đưa ra: “Trước kia nàng chịu sự khống chế của ngoại tổ phụ là Tôn Thừa tướng, thân bất do kỷ, nhưng bây giờ, Tôn lão tặc đã chết, phơi thây đầu đường, không có ai không chế nàng nữa, Dương Hiến Dung, nàng tự do rồi.”
Thế nhưng bất kể Lưu Diệu nói gì, Dương Hiến Dung cũng chỉ lắc đầu: “Ta sẽ không đi cùng chàng.”
Sự phẫn nộ của Lưu Diệu đã mất kiểm soát rồi: “Cùng mang nữ nhi của nàng đi cũng không được? Chẳng lẽ nàng luyến tiếc tên ngốc kia? Chẳng lẽ nàng đã quên, năm đó nàng bị ép gả cho hắn sao? Nàng bây giờ chính là bó chân trong phạm vi nhỏ hẹp, lão tặc Tôn Tú này chết rồi, không có ai khống chế nàng nữa, nàng lại vây bản thân mình ở chỗ cũ, không dám bước ra lấy nửa bước!”
Dương Hiến Dung vẫn lắc đầu: “Sự việc… không đơn giản như chàng nghĩ. Chàng cảm thấy trượng phu và nữ nhi của ta là gánh nặng, là vướng víu. Nhưng mà, ta cảm thấy bọn họ là ánh sáng và chỗ dựa trong mười ba năm, ta không thể rời khỏi bọn họ — đều không thể rời khỏi hai người.”
Dương Hiến Dung từ chối thẳng thắn, không để cho Lưu Diệu có bất kỳ ảo tưởng gì.
Lưu Diệu phẫn nộ, thả tay của bà ra, chỉ vào hướng của điện Tử Quang: “Hóa ra trong lòng nàng, ta không sánh bằng một tên ngốc, hắn có tốt với nàng như ta không? Có phải ngay cả y phục hắn cũng không biết tự mặc không? Thân là trượng phu mà cũng không thể bảo vệ thê tử nữ nhi, lúc kẻ địch giết tới, ngay cả kiếm hắn cũng không cầm nổi, chỉ biết ôm eo nàng, tránh sau lưng nàng, mắt còn che vải, nàng thích loại oắt con vô dụng như vậy?”
Chát!
Dương Hiến Dung đập tay tới, đánh vào má trái của Lưu Diệu: “Không được mắng trượng phu của ta. Đầu óc chàng ấy không trọn vẹn, nhưng đây không phải là lỗi của chàng ấy, chàng ấy là một người thiện lương.”
Lúc này lòng Lưu Diệu như bị đao cắt, ngược lại không cảm thấy đau mặt.
“Hắn là đồ bỏ đi! Phế vật!” Lưu Diệu mạnh mẽ lại tuyệt vọng mà mắng một câu, còn chủ động đưa má phải tới: “Ta lại mắng hắn rồi, nàng đánh ta đi, nào nào nào, đánh chỗ này, cho nàng đánh.”
Cặp đôi ngày xưa nhao nhao bay lông gà đầy đất.
Dương Hiến Dung thu tay lại, phẩy tay áo bỏ đi.
Lưu Diệu giữ chặt tay của bà, không cho bà đi, Dương Hiến Dung ra sức giãy giụa, giống như con chuồn chuồn dính vào mạng nhện, càng giãy giụa, mạng nhện rung lên thì càng nhắc nhở con nhện là con mồi đã lên bàn, có thể dùng bữa rồi.
Lưu Diệu càng ngày càng làm càn, ôm eo Dương Hiến Dung, ông thấp giọng nói: “Ta đầu tiên là cứu nữ nhi của nàng, sau đó xâm nhập vào trận địa của địch, giết ra một đường máu, cứu được nàng và trượng phu vô dụng của nàng. Ta nỗ lực nhiều như vậy, không cầu hồi báo là bởi vì chúng ta yêu nhau. Nhưng bây giờ nàng nói cho ta biết, nàng không yêu ta nữa, một lòng chỉ nghĩ đến trượng phu ngốc và nữ nhi ranh con của nàng. Ta không có ngốc như vậy, một bình thuốc rách là có thể trả được ơn cứu mạng, cái này còn thiếu rất nhiều.”
Lưu Diệu cao lớn mạnh mẽ, Dương Hiến Dung tránh cũng không thể tránh được, giọng nói đều đang run rẩy: “Chàng muốn cái gì?”
“Nàng.” Nói ra chữ này, Lưu Diệu gần như tuyệt vọng, mười ba năm si mê giữ gìn mặc dù khổ nhưng ông vẫn có thể ảo tưởng, còn có thể tự mình an ủi, thế nhưng Dương Hiến Dung lại đánh vỡ cả ảo tưởng, ép ông đối mặt với hiện thực tình duyên đã hết.
Ta cứ không đấy!
Tình không còn nhưng thân thể vẫn còn, dục vọng vẫn còn, bây giờ mỹ nhân trong ngực, Lưu Diệu giống như một con sói cô độc đói lâu, muốn nuốt sống mỹ nhân trong ngực vào bụng, làm chuyện mà trong bản gốc Tấn Giang tuyệt đối không thể xét duyệt.
Dương Hiến Dung lắc đầu: “Không, ta không thể phản bội trượng phu được.”
Lưu Diệu cười nói: “Ngoại trừ bản thân mình thì nàng còn có gì có thể cho ta sao? Nàng chính là ỷ vào việc ta thích nàng nên có ý nghĩ quỵt nợ đúng không? Đừng xem ta là đồ ngốc mà dỗ, ta vì nàng mà làm nhiều như vậy, ta cần hồi báo! Nàng đừng có mà qua loa!”
Dương Hiến Dung không thể nào cho thứ mà Lưu Diệu muốn, hai người xem như đàm phán không thành, Lưu Diệu lại không chịu buông tay, Dương Hiến Dung đành phải cầu viện bên ngoài, kêu lên: “Phan —”
Lời còn chưa được nói ra là đã bị cái cưỡng hôn của Lưu Diệu ngăn trong miệng.
Lưu Diệu dũng mãnh giống như lúc chiến đấu trên đường phố ngày hôm qua, suồng sã công thành đoạt đất, quyền sinh sát nằm trong tay. Dương Hiến Dung là nữ lưu nhỏ nhắn, không hề có lực phản kháng, dưới tình thế cấp bách, bà rút trâm phượng trên búi tóc ra, đâm về phía cần cổ của mình.
Đuôi trâm sắc bén đâm rách da thịt, đang chờ xâm nhập thì bị Lưu Diệu giành lại: “Nàng điên rồi!”
Một dòng máu đỏ từ cổ chảy xuống, uốn lượn thẳng xuống dưới, cực kỳ đáng sợ dưới sự phụ trợ của da thịt trắng như tuyết.
Lưu Diệu buông tay cướp trâm, Dương Hiến Dung có thể thoát ra, nhân cơ hội đá ngả bàn trà, ấm trà và chén trà trên đó rơi vỡ đầy đất.
Phan Mỹ nhân ở bên ngoài canh chừng nghe thấy động tĩnh thì đẩy cửa đi vào lập tức, nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt nhìn Lưu Diệu: “Huynh làm tổn thương tỷ ấy?”
Lưu Diệu không nghĩ tới Dương Hiến Dung sẽ cương liệt như thế, thà tự mình hại mình cũng không muốn hiến thân, nếu như ông trễ một bước, trâm cài tóc đâm rách cổ họng thì bà sẽ ra đi ngay tại chỗ.
Lưu Diệu cầm trâm phượng mang theo máu, tự trách uất ức như đứa trẻ: “Ta không có, là nàng ấy tự —”
“Tỷ ấy thà làm tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương huynh, huynh muốn giết chết tỷ ấy sao?” Phan Mỹ nhân liên tục chất vấn, lấy khăn ra cầm máu cho Dương Hiến Dung, lại đeo một cái vây cổ da chồn cho bà để che đi vết thương.
Xử lý vết thương xong, Phan Mỹ nhân lại mắng Lưu Diệu: “Ta vốn cho rằng huynh và nam tử khác không giống nhau, hừ, đều là một đám háo sắc! Ta thật sự nhìn lầm rồi!”
Dương Hiến Dung cúi đầu kéo tay Phan Mỹ nhân: “Đừng nói nữa, chúng ta đi.”
Lần này Lưu Diệu không cản bà nữa, ông cầm trâm phượng có máu, đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu nhớ đến câu nói “Tỷ ấy thà làm tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương huynh” của Phan Mỹ nhân.
Người tuyệt vọng chính là dễ thỏa mãn như vậy.
Chó liếm chính là hèn mọn như thế.
Một câu nói đó của Phan Mỹ nhân giống như một cọng cỏ cứu mạng, bị Lưu Diệu chộp vào trong lòng bàn tay thật chặt, sau đó tưởng tượng cọng rơm rạ này trở thành một chiếc thuyền lá lênh đênh.
Ông cư trú trong chiếc thuyền cô độc, tránh rơi vào vực sâu tuyệt vọng hơn.
Lưu Diệu cuối cùng cũng không yêu cầu Dương Hiến Dung lấy thân trả nợ, không nói tiếng nào rời khỏi hoàng cung, mang trâm phượng của Dương Hiến Dung theo bên mình quay về tứ di lý, lại bắt đầu ảo tưởng không thực tế.
Quay về cung Vị Ương, Phan Mỹ nhân mở vây cổ da chồn ra, bôi thuốc lên cổ cho Dương Hiến Dung, da thịt của bà trắng hơn tuyết, Phan Mỹ nhân ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm tan đống tuyết này, thở dài:
“Ngay cả chải đầu cho tỷ ta cũng không dám dùng sức, tỷ thì hay rồi, cầm cây trâm là đâm chính mình… ôi, cũng không biết có để lại sẹo hay không.”
Dương Hiến Dung để mặc cho bị loay hoay giống như con rối, một lát sau bà nói: “Để lại sẹo hay không không quan trọng, gương mặt này của ta chuốc họa, hủy đi là được.”
Giữa răng môi dường như vẫn còn hương vị của Lưu Diệu, Dương Hiến Dung nhớ lại nụ hôn kịch liệt vừa rồi.
Thân thể của bà từ chối, nhưng bà không lừa được lòng mình.
Mười ba năm, bà cho rằng đã không yêu nữa, chỉ là từng yêu mà thôi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Diệu, tình yêu như thủy triều, rung động như mới hôm qua, cũng không phải là thứ bà nói lời phủ nhận là không tồn tại nữa.
Bà dùng hết toàn lực để kiềm chế, để đè nén, giả vờ lạnh nhạt, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bại bởi nụ hôn kia.
Dương Hiến Dung cảm thấy mình có lỗi với chồng, bắt đầu tự chán ghét bản thân, chán ghét khuôn mặt trong gương kia.
Phan Mỹ nhân vội la lên: “Hoàng hậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Người người đều thích bông hoa xinh đẹp, muốn hái cành mang về nhà cắm, nhưng bông hoa xinh đẹp cũng không phải là lỗi của hoa.”
Dương Hiến Dung nhìn nhan sắc như tiên ở trong gương: “Muội nói xem bọn… bọn họ coi trọng khuôn mặt ta hay là con người ta?”
Phan Mỹ nhân nói: “Mỗi người đều không giống nhau. Có người nhìn trúng xuất thân Thái Sơn Dương thị cao quý của Hoàng hậu, đa số người thích khuôn mặt của Hoàng hậu, chuyện này cũng bình thường, ai mà không thích thứ xinh đẹp chứ? Lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có. Còn có phải coi trọng bản thân Hoàng hậu tỷ hay không — Hoàng hậu, chỉ có người biết tỷ, hiểu tỷ mới có thể khám phá được quan niệm của thân phận và khuôn mặt, thưởng thức linh hồn của tỷ.”
“Muội nói có lý, bên ngoài chỉ là biểu tượng, phần lớn người đời bị biểu tượng làm si mê.” Dương Hiến Dung cảm thấy buồn cười, tự giễu nói: “Đừng nói đến người khác, chính bản thân ta cũng thường xuyên không nhìn thấu được lòng mình. Nhưng nếu thật sự nhìn thấu rồi thì chưa chắc sẽ thích con người ta đây. Ngay cả bản thân ta, đối với ta chân thực quả thật không thích nổi. Yếu đuối vô dụng, do dự, ở trong cung kiếm sống từng ngày, trông coi một con thuyền cứ mãi rỉ nước, chờ đợi một kết quả chắc chắn sẽ không tốt, biết rất rõ chiếc thuyền này sớm muộn gì cũng sẽ chìm, ngoại trừ chờ đợi thì không hề làm gì cả.”
Dương Hiến Dung sờ cổ mình, lập tức nhớ tới vết bóp đáng sợ trên cổ Thanh Hà, thở dài: “May mà Thanh Hà không giống như mẫu thân vô dụng ta đây, nó vẫn luôn cố gắng thay đổi, thật là hâm mộ nó, có một linh hồn tự do bất khuất, mà ta, đã sớm biến thành bại tướng dưới tay của hiện thực rồi.”
Dương Hiến Dung hối hận rồi, Phan Mỹ nhân khuyên nhủ an ủi: “Làm Hoàng hậu được như tỷ đã rất không dễ dàng rồi, chớ có tự trách. Tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, mười năm chấp chính, rất có thành tựu, triều chính trong sạch, cuộc sống của bách tính càng ngày càng tốt, thế nhưng có tác dụng gì chứ? Nàng ta là nữ tử, lại không sinh nhi tử, ai sẽ quan tâm đến sự cống hiến của nàng ta đối với Đại Tấn?”
“Thân phận và con nối dõi của nữ tử chính là nhược điểm trí mạng của nàng ta, bị Thái tử đã trưởng thành ép đến mức luống cuống tay chân, bị Tôn Tú có cơ hội lợi dụng, giật dây nàng ta giết Thái tử, một bước sai, từng bước sai, bị đưa đến thành Kim Dung, một ly rượu độc kết liễu. Hoàng hậu trước có kết quả như vậy, Đại Tấn sẽ không cho phép xuất hiện một Hoàng hậu cường thế thứ hai. Hoàng hậu, tỷ muốn sống thì phải yếu thế.”
Phan Mỹ nhân đã trải qua tang thương, nhìn vấn đề là nhìn thấu triệt: “Hoàng hậu và Hoàng thượng, cả đời đều là thân bất do kỷ. Một quan nô như ta không thay đổi được gì, có điều ta đảm bảo, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên cạnh Hoàng hậu, cùng nhau ngồi trên chiếc thuyền hỏng này, nhìn nó rò rỉ nước là được, muốn chìm thì cùng nhau chìm.”
Dương Hiến Dung dựa vào vai Phan Mỹ nhân: “May mà có muội —”
Thị nữ bên ngoài cách rèm nói: “Kỷ Khâu Tử Thế tử Vương Duyệt tiến cung muốn gặp Phan Mỹ nhân.”
Vừa nghe thấy Vương Duyệt đến, hai người lập tức đứng dậy, điều chỉnh lại cảm xúc và dung nhan.
Dương Hiến Dung nói: “Tuyên Kỷ Khâu Tử Thế tử yết kiến, hôm nay là sinh thần nó, ta có ban thưởng.”
Vương Duyệt tìm Phan Mỹ nhân để nghe ngóng chuyện của công chúa Hà Đông, không ngờ Hoàng hậu muốn gặp hắn nên cởi giày đi vào cung Vị Ương.
Phan Mỹ nhân cố ý dẫn Vương Duyệt tới ngồi quỳ ở dưới tay Dương Hiến Dung, hai người chỉ cách nhau một thước.
Vương Duyệt bây giờ trưởng thành rồi, không tùy tính như khi còn bé nữa, hắn ngồi ngay ngắn trên chiếu ấm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không dám đối mặt với thiên nhan của Hoàng hậu để tránh thất lễ trước điện.
Cung nhân dâng trà, là khẩu vị của Vương Duyệt, bên trong đó có nhân lúa mạch xào chín, đậu đỏ nấu nát cùng với chất lỏng nấu ra từ hoa tiêu, trong trà pha sữa và đường, bên trên tưới một lớp phô mai nồng đậm, thật ra còn đậm đà phong phú hơn canh thịt.
Đừng thấy dáng vẻ Vương Duyệt lạnh nhạt ít ham muốn, thật ra khẩu vị nặng hơn ai hết.
Dương Hiến Dung nói: “Con tuổi còn nhỏ đã thông minh dũng cảm như vậy, đến Triều Ca gọi viện binh giải vây, ta rất cảm kích. Hôm nay là sinh thần của con, con muốn cái gì?”
Khi còn bé Vương Duyệt còn lăn lộn trong lòng Dương Hiến Dung nũng nịu, sau khi lớn lên thì bắt đầu câu nệ trước mặt Hoàng hậu, nghe vậy thì cúi đầu, nói ra đáp án tiêu chuẩn: “Đây đều là việc vi thần phải làm. Xin Hoàng hậu tha thứ cho sự thất lễ của vi thần, vi thần tiến cung là vì giúp công chúa Thanh Hà nghe ngóng tin tức của công chúa Hà Đông. Hôm qua trải qua sự nguy hiểm, muội ấy đã quên mất công chúa Hà Đông trốn trong ổ chim trĩ ở Hoa Lâm Viên, không biết công chúa Hà Đông có xuất hiện hay không?”
Vẻ mặt Dương Hiến Dung mờ mịt, bà cũng không biết việc này.
Phan Mỹ nhân sửng sốt: “Hỏng bét, ta cũng quên mất việc này, cũng không nghe nói có người trông thấy nàng ấy ở Hoa Lâm Viên, tám phần là còn chờ trong ổ chim trĩ. Thế tử chờ một lát, ta đi tìm ngay!”
“Ta còn cho rằng nó đã sớm quay về phủ công chúa rồi.” Dương Hiến Dung cũng lấy làm kinh hãi, công chúa Hà Đông từ nhỏ đã bị tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong làm hư, điêu ngoa tùy hứng, cũng không tôn trọng kế mẫu là bà đây, bà cũng không miễn cưỡng làm một người “mẹ hiền” hoàn mỹ, chỉ cần không quá đáng thì tùy ý nàng ta, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách, bỏ qua cho nhau.
Nhưng vấn đề trọng đại liên quan đến an toàn của kế nữ đến mức này, chính là thất trách của Dương Hiến Dung, bà vội vàng đứng lên: “Ta cũng đi xem xem.”
Phan Mỹ nhân cẩn thận, sai người vây Hoa Lâm Viên lại, dọn dẹp trước, không có những người không có liên quan nhìn thấy, sau đó mới mang theo Dương Hiến Dung và Vương Duyệt đi đến nhà nuôi chim.
Thân thể chim trĩ to béo, cái đuôi dài đến ba trượng, ổ chim được làm giống như cái phòng thấp bé, nghỉ ngơi trên đống cỏ, ngược lại cũng ấm áp — chỉ là mùi không dễ ngửi, mùi hôi của phân chim.
Công chúa Hà Đông không ở trong mật thất dưới ổ chim trĩ, nàng ta đào một cái động trong đống cỏ, sau đó bọc lấy một cái đệm chăn tơ ngỗng rồi chui vào, giờ phút này đang ngủ ngon, hơi thở kéo dài, làm lay động một cọng lông chim trĩ trên mặt dính một loại chất khả nghi nào đó, chập trùng lên xuống.
Đây thật sự là trong ổ gà bay ra một con phượng hoàng vàng.