Chương 3: Xé mặt
Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Thái hậu Dương Hiến Dung nói rõ đường lui chuẩn bị cho Thanh Hà, nói ra: “Thành Kim Dung không thiếu gì cả, không cần nhớ mong, đối với ta và Thái thượng hoàng mà nói, hoàng cung và thành Kim Dung không khác gì nhau. Con nhanh chóng hồi cung đi, hôm nay còn phải nghênh đón người nhà của tân quân dời đến chỗ ở tốt, đừng mất cấp bậc lễ nghĩa. Sau này, chính là tân quân “chăm sóc” con.”
Sau khi dặn dò đơn giản, Dương Hiến Dung nắm tay của người chồng ngốc, chỉ vào cửa lớn thành Kim Dung nói: “Chúng ta chơi trốn tìm, Bệ hạ đi tìm một nơi trốn trước, ta đi tìm Bệ hạ.”
“Nơi này ta chưa từng tới bao giờ, nhất định là rất vui.” Thái thượng hoàng Tư Mã Trung reo hò nhảy nhót, chạy đến cửa thành Kim Dung thì giống như nhớ ra cái gì đó, ông bỗng dừng dừng lại rồi quay người, hướng về phía Thanh Hà vẫy tay: “Nữ nhi ngoan, chúng ta cùng nhau trốn đi, xem ai bị mẹ con tìm thấy trước.”
Thanh Hà chớp chớp mắt, nén nước mắt lại, dỗ cha giống như dỗ trẻ con: “Con không chơi đâu, con còn phải nghe Kê tiến sĩ giảng bài nữa, đi trễ sẽ bị phạt chép sách.”
Thái thượng hoàng tức giận đến giậm chân: “Trước kia mỗi ngày con đều cùng ta chơi, càng lớn càng không đáng yêu.”
Cha ngốc đến cùng vẫn yêu nàng, vừa mới oán trách một câu thì lại nói: “Con đi nói với Kê tiến sĩ, nếu như hắn dám phạt con chép sách, ta sẽ đòi chức quan của hắn lại.”
Thanh Hà vừa cảm động, vừa xót xa.
Cha ngốc ở bên cạnh Thanh Hà chơi đến bảy tuổi, hai người là bạn chơi cùng tốt nhất.
Thanh Hà chậm chạp đến tám tuổi mới phát hiện ra cha mình và cha nhà người ta không giống nhau, từ đây không chơi cùng với cha được nữa.
Chỉ có mẹ Dương Hiến Dung vẫn luôn cùng cha ngốc chơi đùa, trò chơi ngây thơ gì cũng chơi mãi không ngại.
Dương Hiến Dung thấy Thanh Hà khó xử thì dứt khoát tự mình đi vào thành Kim Dung trước, đứng phía sau cột trụ của hành lang: “Bệ hạ, mau tới tìm ta.”
Thái thượng hoàng mãi mãi mang tính cách trẻ con, nghe vậy thì sự chú ý bị dời đi tức thì, không còn lý luận với Thanh Hà nữa mà chạy đi tìm vợ, kéo lấy váy của Dương Hiến Dung: “Tìm được rồi! Tìm được rồi! Đến lượt ta.”
Thái thượng hoàng chạy vào thành, Dương Hiến Dung không quay đầu nhìn con gái lần cuối mà trực tiếp đi theo trượng phu bước vào tòa thành: “Bệ hạ trốn kỹ chưa? Ta sắp tới rồi.”
Thái thượng hoàng bỗng dưng nhảy ra từ cổng: “Ha ha, dọa nàng giật mình này!”
Cổng thành thoa màu nâu cây trẩu ầm ầm đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Thanh Hà.
Mặc dù không nhìn thấy cha mẹ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười lúc cha mẹ chơi đùa, Thanh Hà không nỡ rời đi.
Phan Mỹ nhân nhặt chiếc mũ lưới voan màu đỏ bị Thái thượng hoàng vứt từ dưới đất, đội lên cho nàng: “Công chúa, nên về rồi.”
Phải về cung nghênh đón cả nhà của tân quân, sau này phải kiếm sống trong tay người ta.
Quay về hoàng cung, Thanh Hà lấy nửa miếng ngọc bội bạc mà mẹ giao phó ra nhìn kỹ.
Ngọc bội bạc là nửa cái đầu sói, mài giũa phong cách thô kệch.
Ngọc bội bạc trông rất “bẩn”, rõ ràng là lúc tinh luyện mỏ bạc đã lọc không đủ, chứa quá nhiều tạp chất, là miếng bạc bẩn.
Loại bạc này chuyển đổi thành tiền trong ngân hàng Lạc Dương, ít nhất phải chiết khấu bảy mươi phần trăm trước. Cung tỳ ti tiện nhất trong cung cũng sẽ không dùng loại bạc bẩn này làm đồ trang sức, tránh việc làm trò cười cho thiên hạ.
Vì sao mẹ lại đưa miếng ngọc bội bạc chế tác xấu xí, không ra gì này cho mình xem như bùa cứu mạng?
Ai cầm một nửa còn lại?
Nếu như người đó xuất hiện, mình nhất định phải đi cùng người đó sao?
Mình đi rồi, sau này còn có thể nhìn thấy Vương Duyệt không?
Thanh Hà cất giấu tâm tư rối loạn, miễn cưỡng vui cười trong gia yến hoàng thất vào buổi chiều, chúc rượu đế hậu.
Gia yến tổ chức được một nửa thì một con chim trĩ ngũ sắc với chiếc đuôi dài khoảng năm trượng, được nuôi dưỡng trong lâm viên hoàng cung chẳng biết tại sao lại bay đến cung Trường Lạc, đậu trên đầu của nhạc kỹ đang đánh đàn không.
Nhạc kỹ sợ tới mức dùng ống tay áo đuổi chim trĩ, không cẩn thận đẩy ngã chiếc đàn không dựng thẳng cao cỡ một người.
Đàn không nện vào người của nhạc kỹ đang thổi sênh và đàn tấu đàn hàm bên cạnh, nhiều tiếng kêu lên kinh ngạc, tình cảnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Kiến Thủy Đế Tư Mã Luân không vui ngay tức thì, trên mắt trái của ông ta có một cục nhọt thịt màu đen, khi còn bé chỉ là một nốt ruồi, theo tuổi tác tăng lên, nốt ruồi càng càng lớn, càng ngày càng mập, trở thành cục thịt đậu đen lớn, mỗi khi ông ta tức giận, nốt thịt đen sẽ không tự chủ được mà nhảy lên.
Cảnh tượng vui mừng trong nháy mắt biến thành trò hề.
Cung nhân vội vàng đi bắt chim trĩ ngũ sắc, thế nhưng chim trĩ biết bay, xoay vài vòng trong cung Trường Lạc, cuối cùng công khai bay đi mất từ cổng lớn.
Tư Mã Luân giận dữ, nhọt đen trên mí mắt nhảy điên cuồng, các nhạc kỹ quỳ gối hỗn độn trên mặt đất run rẩy, chờ đợi xử trí.
Thanh Hà nhặt lên một chiếc lông của chim trĩ ngũ sắc từ dưới mặt đất, tay phải bưng chén rượu lên, lớn tiếng khen: “Phượng hoàng vu phi, lông vũ phần phật. Vì sứ mệnh của vua, nịnh bợ thiên tử. Hôm nay Hoàng thượng đăng cơ, hoàng cung đại yến, tiêu thiều cửu thành, dẫn tới phượng hoàng đến chúc, đây là điềm lành trời ban, điềm lành rất lớn, có phượng tới lễ, thiên hạ an bình.”
Một câu “Phượng hoàng vu phi” xuất phát từ “Kinh thi”, so sánh quân chủ với phượng hoàng, so sánh thần tử với bầy chim xếp hàng chỉnh tề, đi sát phía sau phượng hoàng, mặc cho quân chủ điều động, không dám chống lại quân mệnh.
Một câu “Tiêu thiều cửu thành” từ điển cố “Thượng thư”, ý là ống tiêu đẹp vì vua Thuấn mà tạo ra âm nhạc, dẫn cả phượng hoàng bay tới.
Hai cầu đều có ý tán tụng uy nghi của đế vương, Thanh Hà vì vuốt mông ngựa của tân quân mà thật sự đã vắt hết óc, vận dụng tất cả kiến thức mà Kê tiến sĩ dạy cho nàng.
“Có phượng tới lễ, thiên hạ an bình.” Người trong hoàng thất nhao nhao nâng chén chúc mừng, nhọt đen trên mí mắt của Kiến Thủy Đế ngừng nhảy, ông ta nâng ly cùng uống.
Tất cả mọi người đều hiểu chim trĩ không phải là phượng hoàng, nhưng ai cũng sẽ không đui mù mà vạch trần. Tân đế đăng cơ, phải cho thể diện.
Cảnh tượng lạnh băng được lời nịnh bợ của Thành Hà làm ấm lên, Kiến Thủy Đế rất hài lòng đối với công chúa tiền triều Thanh Hà này.
Chỉ có công chúa Hà Đông ngồi phía trên Thanh Hà là phẫn hận khinh bỉ trừng nàng một cái.
Công chúa Hà Đông là chị cùng cha khác mẹ với Thanh Hà — do tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong sinh ra.
Thái thượng hoàng Tư Mã Trung là một tên ngốc có tướng mạo tuấn tú, đáng tiếc công chúa Hà Đông không được thừa hưởng, lại cứ di truyền vẻ đen và thấp bé của mẹ Giả Nam Phong…
Nàng ta đã mười bảy tuổi, nhưng cái đầu lại cao đến xấp xỉ Thanh Hà chưa đến mười hai tuổi.
Công chúa Hà Đông từ nhỏ đã được đế hậu sủng ái, khi còn bé nàng ta bị bệnh, tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong vì để cho con gái sớm ngày khỏi bệnh, đến nỗi lần đầu tiên tuyên bố đại xá thiên hạ.
Sau khi Giả Nam Phong bị Kiến Thủy Đế Tư Mã Luân nhốt vào thành Kim Dung hạ độc chết, Dương Hiến Dung trở thành Hoàng hậu của Đại Tấn, công chúa Hà Đông rất ghét mẹ kế Dương Hiến Dung này, luôn cảm thấy bà cướp đi vị trí của mẹ mình.
Giận cá chém thớt, công chúa Thanh Hà do Dương Hiến Dung sinh ra cũng hiển nhiên trở thành cái gai trong mắt công chúa Hà Đông, tình cảm giữa hai chị em lạnh nhạt.
Lúc nâng ly cạn chén, công chúa Hà Đông đột nhiên đứng lên, chào tạm biệt đế hậu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Là người làm con thì nên tuân thủ hiếu đạo, mặc dù Thái thượng hoàng và Thái hậu đã chuyển đến thành Kim Dung dưỡng lão rồi nhưng sự phụng dưỡng mỗi ngày nhất định không thể thiếu, ta muốn đến thành Kim Dung thỉnh an cha mẹ — mặc dù không được gặp nhau, bái lạy cách cửa cũng được, hỏi thăm việc ăn uống cuộc sống hôm nay của cha mẹ cũng được, mong Bệ hạ ân chuẩn.”
Công chúa Thanh Hà vừa mới cứu vớt cục diện thành công, công chúa Hà Đông phá ngay tức khắc.
Thật sự là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trong cung Trường Lạc là một mảng lặng im, bầu không khí trở nên lúng túng.
Thanh Hà bó tay hết cách, thầm than: Chị gái à, chị đây là đang chơi với lửa đó.
Rất rõ ràng, công chúa Hà Đông kế thừa tính cách mạnh mẽ của mẹ Giả Nam Phong, nhưng không di truyền trí tuệ chính trị của bà ta, lấy Thanh Hà giả làm heo ăn thịt hổ, mưu đồ châm ngòi ly gián làm rối loạn.
Nhọt đen trên mí mắt của Kiến Thủy Đế Tư Mã Luân lại bắt đầu nhảy lên, giọng điệu lại rất bình thản: “Trẫm lấy hiếu trị thiên hạ, sao lại ngăn cản công chúa Hà Đông làm tròn hiếu đạo chứ, người đâu, hộ tống công chúa đến thành Kim Dung.”
Công chúa Hà Đông đắc ý nhìn Thanh Hà một cái.
Thanh Hà không nhìn nàng ta, nàng cúi đầu, giống như rất hứng thú với chiếu ấm làm bằng lông chồn dưới đầu gối, giả vờ câm điếc.
Thế nhưng Kiến Thủy Đế không tha cho nàng, hỏi: “Công chúa Thanh Hà muốn đi cùng không?”
Đi thì là con đường chết, tám phần là phải cùng bị nhốt trong thành Kim Dung với cha mẹ.
Không đi, nàng sẽ mang tiếng xấu bất hiếu.
Trong cung Trường Lạc, ánh mắt của hơn trăm người của hoàng thất đều rơi trên người Thanh Hà.
Dường như từng sợi lông chồn của chiếu ấm dưới đầu gối đều dựng thẳng lên, biến thành cây kim nhỏ, từng cây một đâm vào chân của nàng.
Như ngồi bàn chông, Thanh Hà đứng lên, đưa một bầu rượu trên bàn cho công chúa Hà Đông: “Ta thì không đi đâu, làm phiền tỷ tỷ chuyển tặng rượu ngon mà Hoàng thượng ban cho ta đến Thái thượng hoàng và Thái hậu, để bọn họ trong thành Kim Dung cũng có thể tắm rửa hoàng ân.”
Lần này, mọi người đều lộ ra ý khinh bỉ, không nghĩ tới công chúa Thanh Hà còn nhỏ tuổi mà đã khúm núm, mở miệng nịnh nọt, nghênh phượng thúc ngựa, không giữ hiếu đạo.
Bắt đầu từ hôm nay, công chúa Thanh Hà mang tiếng xấu, trở thành đứa trẻ hư trong mắt người khác.
“Ngươi… ngươi không biết liêm sỉ! Cha mẹ nuôi ngươi, hóa ra là nuôi một con chó!” Công chúa Hà Đông tức giận đến mức mặt trắng bệch, không nhận lấy bầu rượu, nổi giận đùng đùng rời đi
Thanh Hà đưa bầu rượu cho cung nhân hầu hạ bên cạnh: “Thay ta đưa qua đó.”
Nói xong, Thanh Hà ngồi trên chiếu ấm lông chồn, bàn tay nhỏ vung lên, nàng phân phó đám nhạc kỹ đang sợ ngây người: “Tấu nhạc, ta muốn nghe “Hữu phượng lai nghi”.”
Kiến Thủy Đế càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của Thanh Hà: “Rượu của công chúa hết rồi, ban thưởng cho ngươi thêm một bình.”
Dù sao cũng đã như vậy rồi, Thanh Hà dứt khoát đi con đường này đến cùng: “Tạ ân điển của Bệ hạ.”
Ngày hôm sau, Kiến Thủy Đế hạ chỉ tứ hôn: Gả công chúa Hà Đông cho Tôn Hội
Tôn Hội là cháu trai của Tể tướng Tôn Tú, anh họ của Thái hậu Dương Hiến Dung, cậu họ của công chúa Thanh Hà.
Thiên tử giận dữ, đuổi công chúa Hà Đông ra khỏi cung, gả cho nhà nghèo, quả thật vô cùng nhục nhã, phò mã của Đại Tấn đều được chọn từ sĩ tộc, huyết thống cao quý.
Mặc dù Tôn Tú làm Tể tướng, dưới một người trên vạn người. Nhưng ở triều Tấn dòng dõi nghiêm ngặt, Lang Gia Tôn thị từ đầu đến cuối đều là nhà bần cùng bị mọi người xem thường.
Công chúa Hà Đông tức giận đến mức đập phá một trận, còn ngại không đủ mà chạy đến cung của Thanh Hà làm loạn: “Ta đường đường là công chúa Đại Tấn, làm sao có thể gả cho Lang Gia Tôn thị hàn môn? Ta không gả cho cậu họ của ngươi đâu, muốn gả thì ngươi đi mà gả!”
Thanh Hà bó tay với chị gái rồi: “Tỷ cũng biết Tôn Hội là biểu cữu của ta, ta làm sao có thể gả cho hắn được, đây không phải là loạn luân sao?”
Công chúa Hà Đông nói: “Hoàng thất kết tình thông gia, không nói đến bối phận, chỉ cần không phải cùng họ là được.”
Thanh Hà giận hất bàn: “Tỷ có bản lĩnh hãm hại ta bất hiếu, làm hỏng thanh danh của ta, thì có bản lĩnh đi kháng hôn đi! Tỷ đến cung Trường Lạc náo loạn, nếu Hoàng thượng chịu cho tỷ muội gả thay, ta sẽ gả cho biểu cữu!”
Công chúa Hà Đông hiếp yếu sợ mạnh, đương nhiên không dám, nàng ta khóc lớn một trận, vẫn gả cho Tôn Hội mà nàng ta xem thường.
Thanh Hà nghĩ thầm: Xem ra kế ly gián của mình vẫn có tác dụng, Kiến Thủy Đế vứt công chúa Hà Đông phiền toái này cho Tôn gia, công chúa gả cho hàn môn, thoạt trông là ân huệ, lôi kéo quyền thần nhưng thật ra là rung cây dọa khỉ. Với sự cao quý và địa vị cùng với bản lĩnh cố tình gây sự của công chúa Hà Đông, Tôn gia từ đây phải gà bay chó sủa rồi.