Translator: Bưởi
Beta: Hoàng Lan
Một trăm nghìn binh của Si Giám không thể đánh bại thủy quân của Vương Đôn?
Nếu đánh thực sự, Si Giám chưa chắc không thể chạy thoát khỏi vòng vây của Vương Đôn. Nhưng Vương Duyệt không cho phép Si Giám giao chiến với Vương Đôn. Lúc này hai quân đang giao chiến, lưỡng bại câu thương. Nước Triệu của Thạch Lặc vốn tiếp giáp với Giang Bắc sẽ thừa cơ nam hạ. Đến lúc đó Giang Nam không dễ dàng gì có được hòa bình sẽ lại bị tán loạn.
Tất phải dùng trí để thắng. Vương Duyệt bí mật tính kế. Si Giám tin tưởng Vương Duyệt, hành động theo kế hoạch, chỉ đưa mấy trăm hộ vệ đến Dương Châu nhậm chức. Coi như là Vương Ưng truyền tin cho Vương Đôn, muốn Vương Đôn bắt được mình.
Khi thủy quân của Vương Đôn đến gần, Si Giám hạ lệnh không cần phải cự, ngoan ngoãn đầu hàng, bị quân của Vương Đôn bắt đến Vũ Xương.
Vương Đôn rất bất ngờ, bởi vì dựa vào uy tín và lực kêu gọi của Si Giám trong lòng những người tị nạn, trong tay nắm chắt mười vạn binh, vậy mà lại đầu hàng mà không chống cự?
Mặc dù Si Giám đã bị bắt, nhưng mà dân lưu lạc ở Giang Bắc đều đi theo hắn ta suốt cả chặng đường, như hổ rình mồi. Thủy quân của Vương Đôn sợ kích động đám dân chạy nạn không muốn sống này, không dám thất lễ với Si Giám. Cho nên mặc dù Si Giám bị bắt làm tù binh nhưng suốt cả đoạn đường đều được đối đãi giống như khách quý.
Vương Đôn không nghĩ ra tại sao Si Giám lại đầu hàng dễ dàng như vậy. Đại tướng tâm phúc Chu Phủ nói: "Năm đó lúc ta, Vương Duyệt và Hoàng thượng cùng nhau đến Trung Nguyên đón đón quan tài của Mẫn Hoài Nhị Đế trở về, cả đoạn đường đều do dân chạy nạn của Si Giám hộ tống. Si Giám thực lực phi phàm. Binh quyền trong tay tương đương với Thừa tướng. Người này không thể giết, chỉ có thể lôi kéo. Ta cảm thấy Si Giám đầu hàng là cố ý. Hoàng thượng phong hắn làm Đô đốc Giang Tây. Dù sao hắn ta cũng là con dân của Đại Tấn, không thể không đi. Nhưng hắn chỉ mang theo vài trăm người đi nhận chức. Điều này nói rõ chẳng qua chỉ là theo ý, không muốn nhậm chức, trở thành địch của Thừa tướng."
Hai người Chu Phủ và Tuân Hoán đang náo loạn ly hôn, không ai không biết. Vương Đôn rất tin tưởng Chu Phủ, vừa vặn có thể lợi dụng Chu Phủ đến lôi kéo sĩ tộc Giang Đông. Chu Phủ nói quả thực có lý. Vương Đôn hỏi : "Ý của ngươi là, Si Giám công khai đi nhậm chức, nhưng lại âm thầm muốn kết liên minh với ta?"
Chu Phủ gật đầu: "Thừa tướng lần này rời Kiến Khang đến Vũ Xương để luyện quân, nhằm thu phục Trung Nguyên, không muốn nội chiến với Hoàng đế và Vương Đạo tranh giành món lợi nhỏ. Hôm nay Thạch Lặc nước Triệu liên tiếp xuất binh gây rối địa bàn, cướp Duyễn Châu, cuộc sống của Si Giám ở Giang Bắc không được yên ổn. Hoàng đế và Vương Đạo chỉ quan tâm đến Giang Nam, chưa bao giờ quan tâm đến sinh tử của di dân ở Giang Bắc. Vì vậy ta đoán Si Giám muốn cầu sự giúp đỡ của Thừa tướng, cùng nhau chống lại Thạch Lặc nước Triệu. Cho nên chỉ mang mấy trăm người đến Dương Châu nhậm chức. Thừa tướng phái thủy quân đến mời hắn ta, hắn ta sẽ lập tức đến ngay."
Lời giải thích của Chu Phủ hợp tình hợp lý, Vương Đôn gật gật đầu nói: "Nếu Si Giám đến, ta sẽ đích thân đến bến tàu đón hắn ta. Đừng xem hắn như tù binh, mà hãy xem hắn như khách quý."
Chu Phủ đồng ý, nói: "Ta sẽ chủ động nói Si Giám kết đồng minh với Thừa tướng. Nếu họ không kéo được Si Giám, Si Giám cũng sẽ bị Vương Duyệt kéo đi. Hai người họ lúc ở Lạc Dương có quan hệ không tệ."
Vương Đôn cũng thèm một trăm nghìn binh của Si Giám, càng cảm thấy Chu Phủ thuận mắt, nói: "Đáng tiếc ta không có nữ nhi. Nếu ta có nữ nhi, ta nhất định sẽ gả cho ngươi làm thê."
Chu Phủ nghĩ trong lòng: Vạn lần không cần! Nhưng ngoài miệng lại nói: "Đó là vinh dự của ta."
Si Giám đến Vũ Xương, Vương Đôn không kiêng dè gì tổ chức tiệc tiếp đón Si Giám.
Si Giám vào lều lớn của Vương Đôn. Vương Đôn yêu cầu Si Giám ngồi phía trên, nhưng Si Giám khăng khăng từ ngồi dưới Vương Đôn.
Vương Đôn hỏi: "Nghe nói ngươi sắp tới Giang Tây nhậm chức tổng đốc?"
Si Giám thở dài: "Thân là người Đại Tấn, không thể kháng chỉ."
Vương Đôn nghĩ thầm, đúng là như vậy, chẳng trách chỉ đưa mấy trăm người đi nhậm chức, bị Chu Phủ đoán đúng rồi.
Vương Đôn hỏi: "Không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Vương Duyệt sao? Hơn nữa, năm đó ngươi làm Trung Lĩnh Quân ở Lạc Dương, thuần phục Dương Hoàng hậu và công chúa Thanh Hà, bây giờ họ muốn ngươi làm Đô đốc Giang Tây, tại sao ngươi không muốn đi?"
Si Giám nói: "Mối quan hệ trước đây quả thực không tệ. Nhưng bây giờ không giống. Dương Hoàng hậu đã tái giá, trở thành Hoàng hậu của Lưu Diệu nước Triệu. Lưu Diệu diệt Đại Tấn ta, hủy Lạc Dương của ta. Thâm cừu đại hận, vậy mà Dương hoàng hậu còn tái giá với hắn ta. Nếu bà ta đã quyết định làm Hoàng hậu của địch quốc, có nghĩa là không còn là người Đại Tấn nữa. Ta không cần phải bảo vệ công chúa Thanh Hà - Nữ nhi của bà ta - nữa. Về phần Vương Duyệt .... Hắn vì phụ thân mà muốn đoạt vị trí của Thừa tướng, trở thành kẻ địch của người, lợi dụng quân đội của ta để ngăn thừa tướng. Ta rất khinh thường."
"Vương Đạo lòng tại Giang Nam, không có ý định khôi phục Trung Nguyên, nhưng thừa tướng không giống vậy."
Si Giám cúi đầu trước Vương Đôn, ánh mắt ngưỡng mộ, nói: "Ta vẫn luôn khâm phục thừa tướng. Năm đó yêu hậu Gỉa Nam Phượng chuyên quyền, phế truất thái tử, còn truy bắt thần tử ủng hộ Thái tử, lưu đày bọn họ, không cho phép bá quan tiễn biệt. Nhưng Thừa tướng không sợ quyền lực của Giả Nam Phượng, nhất quyết muốn đi đưa tiễn, nhưng bị Giả Nam Phượng tống vào tù. Sau đó Vương Nhung và công chúa Tương Thành cứu thừa tướng ra. Thừa tướng lúc trẻ cương trực, chính nghĩa, giúp đỡ xã tắc, chăm lo cho đất nước."
"Thừa tướng đến tuổi xế chiều, thành công khởi binh cần vương, tru diệt gian thần, ép gian thần Lưu Ngỗi mang cả nhà đến nương nhờ Thạch Lặc nước Triệu. Sau đó không ham muốn vinh hoa phú quý của thành Kiến Khang, nói đi là đi, còn mang theo quân đội về Vũ Xương luyện binh, ý đồ thống nhất nam bắc, thu phục Trung Nguyên. Thừa tướng vẫn mang thiên hạ trong lòng giống như trước đây, không bị lợi ích nhỏ dụ dỗ. Há có thể so sánh với loại Vương Duyệt Vương Đạo rùa đen rụt cổ chỉ biết an phận ở Giang Nam này được?”
Si Giám mắng chửi cha con Vương Đạo Vương Duyệt, từng câu đều trúng ý Vương Đôn. Vương Đôn nghe đến sảng khoái cả người. Người của thành Kiến Khang mắng ông ta mà tâng bốc Vương Đạo. Ngược lại Si Giám có ánh mắt biết anh hùng, đi ngược với mọi người. Vương Đôn cảm thấy Si Giám thật sự là nhân tài!
Vương Đôn quyết định kết đồng minh với Si Giám, nói: "Ta có ý bắc tiến. Trước tiên tấn công nước Triệu của Thạch Lặc, sau đó là nước Triệu của Lưu Diệu, thu phục Trung Nguyên. Nhưng trước mắt binh lực có hạn, hầu hết mọi người trong triều chỉ muốn ổn định cuộc sống, không đồng ý xuất quân. Ta lại không thể tự mình dẫn quân lên phía bắc. Một khi hậu phương lương thực bị cắt đứt thì quân đội của ta không khác gì tìm đường chết."
"Ta và ngươi kết đồng minh, thực lực tăng lên gấp bội. Hai trăm nghìn quân có thể đánh hai nước Triệu, ngươi thấy thế nào?"
Si Giám chắp tay, nói: "Mặc cho Thừa tướng phân công."
Vương Đôn nở gan nở ruột, uống đến say khướt với Si Giám. Sau bữa tiệc rượu, Si Giám được dìu xuống nghỉ ngơi, Chu Phủ thừa cơ góp ý với Vương Đôn: "Thừa tướng, lời nói của Si Giám trong yến tiệc không nên dễ dàng tin tưởng như vậy. Lỡ như hắn dùng kế phản gián, gọi là đồng minh, nhưng thực ra là nội gián của hoàng đế, như vậy sẽ rất phiền phức. Ta có cách thử lòng trung thành của hắn ta."
Vương Đôn hỏi: "Cách gì?"
Chu Phủ nói: "Bây giờ Vương Đạo là Thượng thư lệnh của Thượng thư đài, nắm trong tay triều cục. Đoán chừng phong Si Giám làm Đô đốc Giang Tây chính là chủ ý của ông ta. Tại sao Thừa tướng không phế bỏ vị trí của Vương Đạo, đưa vị trí đó cho Si Giám? Kế này một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ có thể thử lòng thành của Si Giám, mà còn có thể ly gián mối quan hệ giữa Vương Duyệt và Si Giám, để bọn họ tranh giành vị trí Thượng thư lệnh."
Diệu kế, quả là diệu kế!
Vương Đôn đồng ý ngay kế hoạch của Chu Phủ, phong Si Giám làm Thượng thư lệnh, muốn Si Giám đến thành Kiến Khang nhậm chức. Mà thượng thư lệnh trước đây bị đá xuống đài.
Chắc chắn Si Giám sẽ thắng, bởi vì trong tay Si Giám có binh, nhất định Vương Đạo phải thoái vị.
Như vậy có thể làm suy yếu Vương Đạo, mà còn có thể kéo theo sự thù hận của đám sĩ tộc lên đầu Si Giám, không liên quan gì đến Vương Đôn.
Vương Đôn tự vỗ tay khen thưởng cho sự thông minh lanh lợi của bản thân.
Thừa tướng là chức quan cao nhất. Ông ta có quyền quyết định ai là Thượng thư lệnh. Giấy ủy nhiệm trong tay Si Giám đã thay đổi từ đô đốc Giang Tây thành Thượng thư lệnh. Bây giờ Vương Đạo thậm chí còn không thể nắm chắc chức quan Thượng thư lệnh của mình.
Ngoài chức quan Thượng thư lệnh, Si Giám còn đưa một trăm nghìn binh đến Nam Độ, đóng quân ở các địa điểm quan trọng xung quanh thành Thạch Đầu và thành Kiến Khang, trở thành Trung hộ quân bảo kệ Kinh đô.
Trong Đài Thành, Vương Ưng mang theo Hai mươi nghìn Trung lĩnh quân bảo vệ hoàng cung, cùng phối hợp với Si Giám.
Tất nhiên Vương Đạo không chịu rời vị trí Thượng thư lệnh. Si Giám và Vương Ưng mang theo hộ vệ riêng của mình đến Thượng thư đài, ép buộc Vương Đạo rưng rưng nước mắt rời đi.
Vương Duyệt cãi nhau lật mặt ngay tại chỗ với bằng hữu lâu năm Si Giám, mắng Si Giám là vô tình không biết xấu hổ.
Si Giám cười lạnh nói: "Mấy năm nay ngươi và phụ thân ngươi đã làm được gì cho Giang Bắc? Không có gì cả. Các ngươi chỉ biết dịu dàng với mỗi Giang Nam, cũng chỉ quan tâm đến trăm vạn dân di cư từ Trung Nguyên ở Giang Nam. Dân chạy nạn Giang Bắc chúng ta không phải là người sao? Không phải là người Đại Tấn sao? Phụ thân ngươi không có năng lực chăm lo sống chết của người dân Giang Bắc, vậy thì ông ta không xứng với chức quan Thượng thư lệnh. Ngồi không ăn bám, vậy thì nên nhường chức để cho người có đức có tài khác!"
Vương Đạo bị Si Giám chỉ mũi mắng, ông thổ huyết ngay tại chỗ!
Vương Duyệt thấy cha mình bị Si Giám ức hiếp, ra lệnh ngay cho bộ khúc của Lang Gia Vương thị đánh đuổi binh lính của Si Giám ra khỏi Thượng thư đài.
Si Giám há có thể rút lui? Mệnh lệnh binh lính của mình đánh trả, lúc đôi bên sắp bắt đầu chém giết nhau, công chúa Thanh Hà cưỡi ngựa chạy đến.
"Dừng tay! Đều dừng tay lại hết cho ta!" Thanh Hà chạy vào giữa đám bộ khúc của Lang Gia Vương thị và binh lính của Si Giám. Đám người hai bên nhanh chóng thu binh đao, sợ ngộ thương công chúa.
Si Giám cầm thư bổ nhiệm ra nói: "Thừa tướng phong ta tiếp nhận chức Thượng thư lệnh của Thượng thư đài. Vương Đạo dựa vào cái gì mà không chịu rời đi. Vương Duyệt còn ra lệnh cho binh lính riêng tấn công Trung hộ quân của triều đình. Thỉnh công chúa điện hạ chủ trì công đạo."
Thanh Hà cầm thư bổ nhiệm, tỉ mỉ xem xét một lượt, rồi trả lại cho Si Giám, nói với Vương Duyệt: "Chàng... đỡ phụ thân đi đi."
Vương Duyệt không thể tin được: "Công chúa! Ngay cả nàng cũng đứng về phía Si Giám? Trước đây chúng ta đã bảo vệ công chúa như thế nào? Chẳng lẽ công chúa đã quên hết rồi sao?"
Người có tình ý ngày xưa, một khi tan vỡ, cảnh tượng quả thực đau lòng.
Thanh Hà rưng rưng nước mắt nhìn Vương Duyệt: "Si Giám làm Thượng thư lệnh, là ý của thừa tướng, cũng là ý chỉ của hoàng thượng. Đừng kháng chỉ. Đừng lấy trứng chọi với đá. Năm nghìn bộ khúc của chàng sao có thể đánh bại một trăm nghìn Trung hộ quân và hai mươi nghìn Trung lĩnh quân được? Hãy chấp nhận sự thực đi, đừng kéo hoàng thượng cùng rơi vào vực thẳm..."
Vương Duyệt lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đã nhìn rõ công chúa. Trong mắt công chúa chỉ có hoàng vị của Tư Mã gia, chỉ có địa vị Trưởng công chúa. Trước đây lúc phụ thân ta nắm quyền, công chúa đối với chúng ta là mặt cười đón chào. Công chúa thích biệt viện Lâu Hồ. Ta... nhà chúng ta đã tặng biệt viện đó cho công chúa hưởng dụng. Bây giờ phụ thân ta thất thế, người đầu tiên giẫm đạp lên chúng ta lại là công chúa điện hạ."
Vương Duyệt rút xuống cây trâm bạch ngọc trên đầu, tóc đen buông xuống: "Hôm nay, ta và công chúa ân đoạn nghĩa tuyệt, giống như cây trâm này vậy!"
Vương Duyệt tàn nhẫn ném cây trâm xuống đất. Cây trâm bạch ngọc lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.