Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Chu Bá Nhân nói chỉ có người Vương gia mới có thể ngăn cản người Vương gia.
Thái Hưng Đế cảm thấy có lý, lập tức đặc xá toàn tộc Lang Gia Vương thị, tất cả người trong Vương gia được khôi phục nguyên chức, còn đích thân ra ngoài Đài Thành đỡ Vương Đạo - người đi đầu trong việc trải chiếu tạ tội dậy.
Vương Đạo khóc lóc thảm thiết: “Cho dù ở triều đại nào cũng có loạn thần tặc tử, nhưng không ngờ trong Lang Gia Vương thị chúng ta lại có một người, đây là sỉ nhục của Vương gia, vi thần có tội sơ suất và thiếu sót trong khâu kiểm tra.”
Thái Hưng Đế ra vẻ rộng lượng như thể trong bụng có thể lái được một chiếc thuyền lớn, “Mãnh hổ cũng có lúc ngủ gà ngủ gật, Vương Đôn là phò mã của công chúa Tương Thành, là con rể của Tư Mã gia chúng ta, ai có thể ngờ rằng Vương Đôn lấy danh nghĩa đánh Thanh quân trắc để mưu phản chứ? Đây không phải lỗi của ngươi. Trẫm sẽ cho ngươi cơ hội chứng minh mình trong sạch với người trong thiên hạ —— trẫm phong ngươi làm Đại đô đốc quân thảo phạt, thống lĩnh quân đội đánh dẹp Vương Đôn.”
Thái Hưng Đế: Anh em ngày xưa giờ lại đao kiếm gặp nhau, trẫm nghĩ cũng thấy rất hưng phấn.
Vương Đạo nghe vậy thì không thể tin vào tai mình ——Tên cẩu Hoàng Đế này còn ngại mình chết chưa đủ nhanh hả! Hắn thật sự hồ đồ hay là giả heo ăn thịt hổ?
Vương Đạo vái một cái: “Thần, nhất định không làm nhục sứ mệnh! Thảo phạt Vương Đôn, giúp đỡ hoàng thất Đại Tấn, vi thần thề, cuộc đời này vĩnh viễn là thần tử Đại Tấn!”
Tào Tháo đã từng thề, cuộc đời này vĩnh viễn là thần tử nhà Hán.
Tư Mã Ý cũng thề, cuộc đời này vĩnh là thần tử nhà Ngụy.
Hôm nay, Vương Đạo cũng nói ra lời tương tự, cũng chỉ có mình lời nói của ông là thật. Ông thật sự không muốn đi đến bước đường này, nhưng Thái Hưng Đế và Lưu Ngỗi cứ nhất quyết phải ép ông sử dụng quân cờ Vương Đôn ra để chiếu tướng.
Cứ như vậy, Vương Đạo trở thành Đại đô đốc thảo phạt, nhưng dù sao ông cũng có tội sơ suất, Thái Hưng Đế tước chức Thừa tướng của ông, chỉ còn một chức Tư Không suông. Thái Hưng Đế thề, nếu Vương Đạo thảo phạt thành công, chém được đầu Vương Đôn, chiến thắng về triều, Vương Đạo sẽ vẫn là Thừa tướng.
Sau khi Vương Đạo nắm giữ ấn soái, bên ngoài nổi trống, ngầm mở nước, quân thảo phạt của Vương Đạo và quân Cần Vương của Vương Đôn còn chưa chính thức giao chiến, quân Cần Vương của Vương Đôn đã “phá” phòng tuyến trùng điệp của Vương Đạo, bao vây thành Kiến Khang.
Bên ngoài thành Kiến Khang là thành Thạch Đầu, thành Thạch Đầu là một tòa thành có kết cấu bằng đất, chỉ có một tầng gạch xây ở bên ngoài, người trấn giữ ở đây chính là Kiến Thành Huyện công Chu Phỏng và thế tử Chu Phủ.
Tuân Hoán ngày đêm canh giữ ở biệt viện Lâu Hồ để bảo hộ Thanh Hà. Nàng ấy đương nhiên hy vọng Vương Đôn sớm ngày đánh vào thành Kiến Khang và dạy dỗ vị Hoàng Đế không biết điều mạnh tay một chút, để ông ta sớm nhìn nhận rõ hiện thực, từ bỏ ảo tưởng, ngôi vị Hoàng Đế không ngon sao? Sao cứ phải náo loạn làm gì?
Chu Phủ đương nhiên nghe theo vợ Tuân Hoán, nói ta giả vờ chống cự, làm ra vẻ bắn mấy mũi tên xuống dưới thành, sau đó giả vờ không địch lại Vương Đôn rồi bỏ thành mà chạy, đại khái như thế là được rồi.
Tuân Hoán nói chàng đừng đánh —— chàng cứ mở cửa ra đi. Chồng ta sao có thể làm đào binh*?
* Đào binh: lính đào ngũ, sợ khó khăn, gian khổ mà bỏ trốn.
Chu Phủ tìm luôn cớ chuốc say cha ruột Chu Phỏng rồi mở cửa thành, thả quân Cần Vương của Vương Đôn vào.
Chu Phỏng lăn lộn đến vị trí Huyện công, thật ra trong lòng sáng như gương, ông đương nhiên nhìn ra vở kịch do anh em họ Vương Đạo và Vương Đôn diễn, hai anh em một người làm trung thần một người làm gian thần, kẻ xướng người hoạ, một người khởi binh mưu phản, một người dâng chiếu thỉnh tội, lừa Hoàng Đế đến mức xoay mòng mòng.
Mưu mô không thắng được Vương Đạo, vũ lực đánh không lại Vương Đôn, người Chu gia không thể tiếp tục đứng ở vị trí trung lập, đã đến thời điểm phải đứng về một phía, nhưng Chu Phỏng thân là tướng lĩnh lâu năm, ông sĩ diện lắm! Cho nên dứt khoát phối hợp với con trai Chu Phủ diễn kịch, giả vờ uống say, không biết được “quỷ kế” của con trai, người không biết thì không có tội mà.
Vương Đôn không cần tốn nhiều sức đã chiếm được thành Thạch Đầu.
Thành Thạch Đầu ở ngay dưới chân núi Thanh Lương, dưới thành chính là bến tàu Long Giang - cửa ngõ vào sông Tần Hoài và Trường Giang, tương đương với việc nắm chặt bảy tấc của thành Kiến Khang, nhất định sẽ có được tòa thành này.
Mà vào giờ phút này, đội quân thảo phạt do Vương Đạo dẫn đầu không biết đang ở đâu, hoàn toàn không quay lại phòng thủ trong thành.
Không ngờ Vương Đạo lại không biết đánh như vậy, ngay cả người dẫn quân và binh lính cũng biến mất sạch. Vương Đôn đánh tới thành Kiến Khang quá nhanh, Chu Phủ lại mở thẳng cửa thành Thạch Đầu đầu hàng, thả Vương Đôn vào, Thái Hưng Đế và Lưu Ngỗi thật sự trợn tròn mắt!
Chuyện đã tới nước này, cuối cùng Thái Hưng Đế cũng hiểu ông ta phong Vương Đạo là Đại đô đốc quân thảo phạt và trả lại quân đội cho Vương Đạo, tất cả đều là bánh bao thịt đánh Vương Đôn, có đi mà không có về.
Từ đầu tới cuối, ông ta đều bị anh em Vương thị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Thái Hưng Đế khóc lóc nói: “Lưu Thị trung! Trẫm hối hận ban đầu đã không… Lẽ ra trẫm nên nghe lời ngươi giết toàn tộc Lang Gia Vương thị, dù sao cũng thất bại, trẫm không nên sợ đầu sợ đuôi, nếu lúc trước giết Vương Đạo thì thành Kiến Khang cũng không đến mức bại nhanh như vậy!”
Lưu Ngỗi thở dài: “Hối hận cũng vô dụng, trong tay thần vẫn còn hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân. Thần sẽ dẫn bọn họ đi bảo vệ cầu Chu Tước, ngăn cản phản quân của Vương Đôn tiến vào Đài Thành.”
Hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân này đều là lông dê nhổ từ chỗ các sĩ tộc lớn.
Lưu Ngỗi không hổ là nhân vật luôn lên võ đài đối đầu với Vương Đạo trên triều đình, thế mà hắn lại thật sự mang theo hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân đi chiến đấu với Vương Đôn!
Thái Hưng Đế nhìn Lưu Ngỗi đã đi, nước mắt ráo tức thì: “Gọi Thái Tử yết kiến!”
Vì sao Si Giám đã tiếp nhận chức Phiêu Kỵ tướng quân Trung Lĩnh Quân và cả tiền riêng trẫm tích góp nhiều năm, nhưng lại chậm chạp không thực hiện lời hứa mang theo một trăm nghìn dân lưu lạc tới bảo vệ thành?
Bây giờ Thái Hưng Đế nghi ngờ sâu sắc rằng Thái Tử cũng đang lừa ông ta!
Chỉ chốc lát, thái giám đi gọi Thái Tử đã lăn lông lốc quay về, “Không hay rồi! Thái Tử muốn đơn thương độc mã đi thảo phạt Vương Đôn!”
Thái Hưng Đế nghe vậy thì vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Thái Tử Tư Mã Thiệu đã võ trang đầy đủ, đang ngồi trên một chiếc xe chiến ra khỏi Đông Cung.
Thái Hưng Đế thấy Thái Tử liều lĩnh dốc toàn lực như vậy, vội vàng tiến lên vung kiếm chém đứt dây cương lái xe trong tay Thái Tử, “Về ngay! Con không thể làm như vậy!”
Thái Hưng Đế hoàn toàn hết nghi ngờ với Thái Tử.
Thái Tử xuống khỏi xe chiến, quỳ gối trước mặt Thái Hưng Đế, khóc lóc nói: “Phụ hoàng! Nhi thần không có tài cán gì! Bị Si Giám lừa gạt, vừa mất chức quan còn mất cả vàng bạc, nhi thần chỉ có thể liều chết đánh trận chiến.”
Thái Hưng Đế kéo Thái Tử đến điện Tử Quang, đóng cửa lớn lại, “Con là trữ quân, Lưu Ngỗi có thể liều chết đánh một trận, nhưng con không thể, sau khi trẫm chết, tương lai con còn phải kế thừa ngôi vị rồi trở thành Hoàng Đế. Vương Đôn đánh vào, trẫm chỉ có một con đường chết, con là Thái Tử, con còn phải kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, sau này…”
Thái Hưng Đế dừng lại, “Sau này, con đừng học theo trẫm. Trẫm có ngày hôm nay là do đi lầm từng bước một. Con phải ngoan ngoãn nghe lời Thái Tử Hữu Vương Duyệt, Vương Đạo cưng chiều người con trưởng này nhất, có sự ủng hộ của hắn, Vương Đạo Vương Đôn sẽ không làm hại tính mạng con. Trước kia trẫm cảm thấy con mời Vương Duyệt làm Thái Tử Hữu là bởi vì trẫm không chịu thừa nhận chuyện của Tuân thị nên con cố ý đối nghịch với trẫm. Giờ nhìn lại, là trẫm quá hẹp hòi. Con mưu tính sâu xa, đã tìm được chỗ dựa lớn như Vương Duyệt cho mình.”
Thái Tử vốn diễn kịch cho cha xem, nghĩ thầm: Thật ra người không sai, con chính là vì chuyện địa vị của mẹ, chứ con nào có tầm nhìn xa mà đi lôi kéo Vương Duyệt!
Thái Tử tiếp tục khóc, nghĩ thầm Vương Duyệt đã đồng ý với ta sẽ giữ tính mạng của ông, ông không cần làm ra dáng vẻ sắp sinh ly tử biệt nữa.
Thái Hưng Đế nào biết sắp xếp của Thái Tử? Tiếp tục nói “lời trăn trối”: “Con hãy nhớ kỹ, phải sống cho thật tốt, đừng có xúc động, cứ làm một con rối nghe lời trước đã, còn còn trẻ, chỉ mới hai mươi bốn tuổi, tương lai còn dài, con phải bình tĩnh, phải chờ đợi Lang Gia Vương thị xuất hiện kẻ phá gia chi tử, để lộ ra sơ hở, hoặc là chờ khi Vương gia xuất hiện Vương Đạo thứ hai muốn đoạt quyền khống chế gia tộc, làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau.”
“Con còn phải từ từ giành được sự đồng tình và ủng hộ của những sĩ tộc khác. Bên phía Si Giám, con không được bị hắn lừa một lần đã từ bỏ ngay. Dù sao trên tay hắn cũng có đội quân một trăm nghìn người, hắn là kẻ duy nhất có thể chống lại Vương Đôn, con cứ coi như hắn bị người ta ép buộc, không còn cách nào khác mới phải vi phạm lời hứa, không chịu xuất binh, về sau gặp mặt, con tiếp tục dụ dỗ hắn, trẫm luôn có linh cảm rằng tương lai hắn sẽ trở thành đại thần như Vương Đạo…”
Thái Hưng Đế lải nhải dặn dò hậu sự, Thái Tử áy náy muốn chết, là hắn bán đứng cha, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.
Cuối cùng, Thái Hưng Đế dặn dò: “Tuân thị… không thể đón nàng vào cung, càng không thể công khai nhận nàng ta. Con phải nhớ kỹ, con chỉ có một mẹ, đó chính là Hoàng Hậu có xuất thân cao quý. Tuân thị là một nô tỳ rẻ mạt, bụng nàng ta không chịu thua kém nên đã sinh ra con, đây đã là vinh hạnh của nàng ta, nàng ta không xứng có được nhiều hơn.”
“Huống chi, tất cả mọi người đều biết nàng ta đã tái giá, nữ tử đã mất đi trinh tiết, đây là sự sỉ nhục cực lớn, con không thể có loại mẫu thân không trong sạch như vậy được, nếu con nhận nàng ta, người khác sẽ âm thầm giễu cợt con. Thân là đế vương Đại Tấn, về mặt xuất thân không thể có bất kỳ vết nhơ nào.”
Vốn Thái Tử cảm thấy áy náy, nhưng nghe được lời trăn trối cuối cùng của cha thì tất cả áy náy đều tan thành mây khói, hắn cúi đầu nói: “Nhi thần đã biết.”
Thái Hưng Đế nuối tiếc sờ gương mặt Thái Tử, “Con nghĩ được thông suốt, trẫm cũng yên tâm. Trẫm sắp chết rồi, trẫm đã chuẩn bị một phần quà cuối cùng cho con —— trẫm đã phái thân tín tới Phương Lâm Uyển trước, lấy danh nghĩa phản quân của Vương Đôn để giết Tuân thị, diệt trừ mối uy hiếp cuối cùng của con.”
“Cái gì?” Thái Tử đột nhiên ngẩng đầu, “Phụ hoàng người ——”
“Thái tử điện hạ!” Thái giám chạy chậm vào nói: “Vương Duyệt tới Đông Cung, muốn gặp Thái tử điện hạ!”
“Con đi mau đi! Vương Duyệt tới để bảo vệ Đông Cung!” Thái Hưng Đế đẩy Thái Tử một cái, nhìn chăm chú vào Thái tử lần cuối, “Con phải nhớ thật kỹ từng lời ta nói, lợi dụng thật tốt chỗ dựa Vương Duyệt, ngồi ổn định trên ngai vàng rồi lại lên kế hoạch cho những thứ khác, con đừng ——”
Thái Hưng Đế khó khăn nhả ra hai chữ cuối cùng: “Học trẫm.”
Thái Hưng Đế lưu luyến không nỡ rời xa con trai, mà Thái Tử đã đánh mất sự tôn kính cuối cùng đối với cha, hoảng loạn trước cái chết của mẹ, hắn điên cuồng chạy ra ngoài điện, hắn muốn đi Phương Lâm Uyển nhặt xác cho người mẹ đáng thương.
Vừa mới ra ngoài cung đã thấy Vương Duyệt đang đứng chờ ở chỗ này, trên áo choàng màu xanh nhạt và trước vạt áo đều có vết máu rõ ràng.
Thái Tử hồn bay phách lạc: “Vương Duyệt, mẫu thân ta ——”
“Đã được ta cứu.” Vương Duyệt tiến lên thì thầm: “Ta đã lặng lẽ đưa Tuân thị đến Đông Cung, người đang được Thái tử phi chăm sóc.”
Cái gì?
Ngày hôm nay, trái tim Thái Tử lên xuống đột ngột giống như tàu lượn siêu tốc, hắn chạy như điên về Đông Cung.
Tuân thị ăn mặc như một binh lính bình thường, được Vương Duyệt đưa vào Đông Cung, Thái tử phi cung kính đón tiếp mẹ chồng, mang váy áo và trang sức của mình ra cho Tuân thị thay.
Thái Tử quỳ gối trước mặt Tuân thị, “Mẫu thân! Suýt nữa con cho rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa!”
Tuân thị gật đầu với Vương Duyệt, “Một đám người cầm cờ của Lang Gia Vương thị kêu đánh kêu giết ở Phương Lâm Uyển, là Thái Tử Hữu đã cứu ta.”
Thì ra máu trên người Vương Duyệt là của thích khách.
Tuân thị dẫn Thái Tử và Thái tử phi bái Vương Duyệt một cái: “Đa tạ ơn cứu mạng của Thái Tử Hữu.”
Thái Tử cảm động đến rơi nước mắt: “Sao Thái Tử Hữu biết được Hoàng Thượng có ý định giết chết mẫu thân ta? Ngay cả tai mắt ta sắp xếp bên cạnh Hoàng Thượng cũng không phát hiện.”
Vương Duyệt lạnh nhạt nói: “Chỉ là ta đã quen nhìn thảm kịch luân lý làm người dưới hoàng quyền, từ đó đưa ra suy luận xấu nhất mà thôi.”
Dưới cảnh binh hoang mã loạn, có mấy người sẽ quan tâm đến sự sống chết của Tuân thị ở Phương Lâm Uyển chứ? Vương Duyệt để ý tới Tuân thị, là bởi vì mẹ đẻ Dương Hiến Dung của hắn cũng xuất giá hai lần nên nổi lên lòng trắc ẩn với Tuân thị.
Ở Đông Cung mẹ con gặp lại, cốt nhục đoàn viên, cảm động đất trời. Ở cầu Chu Tước bên ngoài Đài Thành lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, đại quân của Vương Đôn đã tới đây, đang dùng sức mạnh vượt qua cầu Chu Tước, Lưu Ngỗi dẫn hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân canh giữ ở cầu Chu Tước - tấm lá chắn cuối cùng của Đài Thành.
Cầu Chu Tước là cây cầu nổi lớn nhất trên sông Tần Hoài, Đài Thành ở ngay phía bắc sông Tần Hoài.
Cách một cây cầu, Lưu Ngỗi chĩa kiếm về phía Vương Đôn: “Xông lên chém chết nghịch tặc này cho ta!”
Vương Đôn cũng rút kiếm, “Bộ khúc của Lang Gia Vương thị và các nhà sĩ tộc khác, các ngươi bị tên nịnh thần này cưỡng ép nhập ngũ, các ngươi vẫn cam tâm tình nguyện sao? Hôm nay, nếu có người giết chết Lưu Ngỗi, thưởng một trăm nghìn xâu tiền.”
Hai mươi nghìn Vũ Lâm Quân này đều được kéo tới từ các nhà sĩ tộc, vốn là năm bè bảy mảng, chia rẽ không đoàn kết, không hề có lòng trung thành, vừa thấy cũ chủ tới, bộ khúc của Lang Gia Vương thị phản chiến đầu tiên, sau đó bộ khúc của những nhà sĩ tộc khác cũng rối rít quay đầu giáo, xông về phía Lưu Ngỗi.
Lưu Ngỗi thấy vậy, thúc ngựa chạy ngay, Vũ Lâm Quân còn chưa khai chiến đã tháo chạy toàn bộ.
Thấy phía bắc là một mảnh hỗn loạn, Vương Đôn ra lệnh ngay cho quân đội vượt qua cầu Chu Tước, tiến thẳng về phía Đài Thành.
Đây là một trận chiến không hề có sự hồi hộp theo dõi, cũng không thể nào quên được.