Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Lưu Ngỗi xuất thân sĩ tộc hạng ba, nếu hắn không giống như một võ sĩ đi khắp nơi cắn xé Vương Đạo bằng bất cứ giá nào thì hắn sẽ không có cơ hội được Thái Hưng Đế thưởng thức, trở thành Ngự sử Trung Thần, còn được phong thêm chức Thị Trung.
Thị Trung chính là nhân vật đứng đầu trong đội ngũ quân sư của Hoàng Đế, năm đó Kê Thiệu chính là Thị Trung của Huệ Đế (*) ngốc.
(*) Trong bản raw là Huệ Hoàng Hậu, nhưng cá nhân mình thấy Huệ Đế sẽ đúng hơn
Lưu Ngỗi giỏi tận dụng những lỗi sai nhỏ nhặt trong cuộc sống do phe cánh của Vương Đạo mắc phải, sau đó cắn chết không buông, nào là tán gẫu trong thời gian để tang, thậm chí ngay cả người chết rồi cũng bị tố tội, cứ tố hết người này đến người khác, phải bôi nhọ đối phương, hạ bệ và kéo người ta xuống đài mới chịu bỏ qua.
Những tác phẩm để đời của người khác là bảng chữ mẫu, khúc đàn, hoặc là thơ từ ca phú, v.v… còn Lưu Ngỗi thì khác, hắn có cá tính riêng, tất cả các tác phẩm lưu truyền nghìn đời toàn là văn mẫu để mắng chửi người ta, cái gì mà “Nói chuyện Vương Tịch lấy vợ trong thời gian để tang”, “Vở diễn vạch tội Tổ Ước”, “Vở diễn vạch tội Lương Khám”, “Vở diễn vạch tội Nguyễn Kháng Tống Đỉnh”, “Tấu xin xóa bỏ cái tên Tống Đỉnh”, “Tấu vạch tội Chu Diên Lưu Dận Lý Khuông”, “Tấu vạch tội Chu Nghỉ”, vân vân mây mây, tất cả đều là dâng tấu.
Hơn nữa những quan viên bị Lưu Ngỗi dâng tấu vạch tội đều có một đặc điểm chung —— bọn họ đều là người mà Vương Đạo toàn lực dìu dắt.
Cho nên không có ai là chính nghĩa, tất cả đều đang tranh giành trong cuộc đua quyền lợi chính trị.
Trong một trăm năm qua, cho dù đất nước có thay đổi như thế nào, lá cờ hiệu trên tường thành biến đổi thất thường ra sao, đổi ai lên làm Hoàng Đế thì người nắm giữ triều chính vẫn là giới sĩ tộc, khi hoàng quyền sa sút, cho dù Lưu Ngỗi có cắn chết không chịu buông như thế nào, thì vẫn không một ai trong số các quan viên bị dâng tấu vạch tội bị kết án hay mất chức quan, tất cả đều bị Vương Đạo ngăn cản bằng cách dùng tiền tài để chuộc tội hoặc điều đi nơi khác tiếp tục làm quan.
Vương Đạo nhất định phải bảo vệ bọn họ cho dù bọn họ có tội hay không, bởi vì nếu Vương Đạo không ở phía dưới đỡ bọn họ thì sau này ai dám đứng về phía Vương Đạo và ủng hộ Vương Đạo thi hành các chính sách mới như Kiều Ký Pháp?
Chính trị, chính là trao đổi lợi ích. Vương Đạo và Thái Hưng Đế đấu đá ngầm ở sau lưng, còn những con tốt thí ở đằng trước cần phải nuôi béo mới “đánh giặc” được.
Lưu Ngỗi là con ngựa có sức chiến đấu nhất của Thái Hưng Đế, muốn con ngựa chạy, phải cho ngựa ăn và chăm sóc đặc biệt, Thái Hưng Đế nhớ tới cảnh Vương Duyệt nói năng hùng hồn ở Đài Thành, trách mắng Lưu Ngỗi - người am hiểu chuyện mắng chửi và vạch tội người khác nhất đến mức không ngóc đầu lên được, trong lòng bỗng bừng sáng:
Đúng rồi! Ta biết bán công chúa Lâm Hải như thế nào để được giá cao rồi! Nếu Vương Duyệt đã bảo vệ Dương Huệ Hoàng Hậu như vậy, lấy cứng đối cứng với Lưu Ngỗi có biệt danh là miệng sắt, như vậy ta dứt khoát gả con gái ruột duy nhất của Dương Huệ Hoàng Hậu vào Lưu gia!
Như vậy có thể xoa dịu Lưu Ngỗi đã bị mắng đến mức mặt như tro tàn và lấy lại thể diện. Gả công chúa đến Lưu gia, Lưu gia nhất định sẽ biết ơn hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, càng thêm yên tâm to gan lớn mật tố cáo đổ tội người khác, cam tâm tình nguyện làm một con chó của Hoàng Đế —— bởi vì địa vị của công chúa, cho dù sau này Lưu gia bị Vương Đạo trả thù, kết cục xấu nhất cũng không đến mức diệt tộc. Ít nhất có thể giữ được tính mạng của phò mã, con nối dõi của Lưu gia do công chúa sinh ra cũng sẽ được miễn tội.
Ngoài ra, loại sĩ tộc hạng ba như Lưu Ngỗi có công chúa gả thấp vào nhà cũng sẽ làm rạng rỡ tổ tông, cạnh cửa cũng cao lên không ít.
Cái nữa là, con gái của Dương Huệ Hoàng Hậu cuối cùng lại gả cho con trai của Lưu Ngỗi - người từng bị Vương Duyệt mắng chửi thậm tệ, việc này xem như đánh vào mặt Vương Duyệt và Lang Gia Vương thị, cái này khiến cho Thái Hưng Đế phải chịu sự đè ép của Vương Đạo nghĩ thôi cũng thấy rất hưng phấn.
Thái Hưng Đế triệu kiến con thứ hai của Lưu Ngỗi là Lưu Tuy, để được công chúa gả thấp, Lưu gia đương nhiên chỉ tay lên trời thề bày tỏ lòng trung thành, Thái Hưng Đế rất hài lòng, muốn Lưu Tuy giao ngày sinh tháng đẻ cho Khâm Thiên Giám, sau khi xem bát tự của hai bên xong sẽ lập tức tứ hôn.
Cha con Lưu gia nhận ân xong thì đi.
Thái Hưng Đế dặn dò quan viên của Khâm Thiên Giám nhất định phải giữ bí mật chuyện này, tất cả đều phải đợi sau khi hạ chỉ tứ hôn mới có thể công khai.
Tranh đấu với Vương Đạo hơn một năm, Thái Hưng Đế biết Thừa tướng nhìn xa trông rộng, nếu để ông biết, nhất định sẽ đứng giữa gây trở ngại và ngăn cản mối hôn sự này vì thể diện nhà mình.
Cho nên nhất định phải tuyên bố chuyện này cho cả thiên hạ, người trong khắp thiên hạ đều biết công chúa Lâm Hải sẽ gả thấp cho Lưu Tuy, ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa, vậy Thái Hưng Đế mới có thể yên tâm.
Không ngờ rằng hoạ từ trong nhà mà ra, Thái Hưng Đế bị Thái Tử - con trai ruột của mình “bán đứng”, nhất cử nhất động của ông ta và Lưu Ngỗi giống như một người không mặc quần áo chạy loạn xạ trước mặt Vương Duyệt, bị hắn nhìn không sót thứ gì.
Vương Duyệt đi tìm cha Vương Đạo, nói ra tính toán của Thái Hưng Đế.
Vương Đạo cảm thấy buồn cười: “Ôi trời, tác phong của Hoàng Thượng chúng ta luôn là ý tưởng về ba phần đất trong khu đất rộng cả mẫu của địa chủ, trước kia lúc làm Lang Gia Vương cảm thấy hắn còn tạm được. Giờ làm Hoàng Đế, tài đức không xứng với địa vị, đầu óc cũng không được tốt. Nếu ta muốn trở thành kẻ ngang ngược có dã tâm, chuyên quyền độc đoán, ép thiên tử hiệu lệnh thiên hạ như Tào Tháo hay Tư Mã Ý thì còn ngấm ngầm chịu đựng và khách sáo với hắn như vậy sao?”
“Ta chỉ muốn lập nên một Đại Tấn - nơi mà ta được sống tốt, con được sống tốt, nhân dân trăm họ đều được sống tốt, nếu may mắn, tương lai đất nước hùng mạnh, biết đâu có thể giành lại non sông. Nhưng Hoàng Thượng cứ phải ép ta hết lần này đến lần khác và thăm dò giới hạn chịu đựng cuối cùng của ta. Mỗi một thủ đoạn đều vụng về lố bịch, thật sự giống như vai hề nhảy nhót, đây là dáng vẻ một đế vương nên có sao. Huệ Đế ngu ngốc năm đó còn mạnh hơn hắn gấp trăm lần!”
Vương Duyệt thầm nghĩ: Việc nào ra việc đó, người đừng nhắc đến cha ruột con.
Vương Duyệt nói: “Cho nên con đã sớm từ bỏ Hoàng Thượng và quay sang bồi dưỡng Thái Tử.”
Vương Đạo hỏi: “Thái Tử là người như thế nào?”
Vương Duyệt nói: “Hắn rất nghe lời. Con thuận miệng nói muốn nghe tiếng gà gáy, hắn nuôi luôn một đám gà con ở Đông Cung. Lần này tin tức về hôn sự của công chúa Thanh Hà cũng từ tai mắt Thái Tử truyền đến.”
Vương Đạo suy nghĩ, “Cho dù Thái Tử đối xử thật lòng với con hay là chỉ muốn lợi dụng con để trèo lên ngai vàng, giả vờ giả vịt để được làm Hoàng Đế thì ít nhất, hắn không phải kẻ ngu xuẩn, lại mang trong mình lòng hiếu thảo chân thật với mẫu thân ruột đã là rất hiếm có.”
Vương Đạo nói: “Con không cần lo lắng, tuy tạm thời ta không có cách nào gả công chúa Thanh Hà cho con, nhưng ta có thể bảo đảm công chúa Thanh Hà sẽ không gả cho người khác. Ngày mai ta sẽ nhờ người tính ngày sinh tháng đẻ trong Khâm Thiên Giám tính ra kết quả cực xấu, lấy đây làm cái cớ để hủy hôn sự này.”
Vương Duyệt lại lắc đầu nói: “Hành động này không ổn, tránh được mùng một, không tránh được ngày rằm. Cho dù phá hỏng việc cưới xin của Lưu Tuy thì Lưu Ngỗi vẫn còn một nhi tử khác, cùng với đủ loại cháu trai bên nội ngoại, Hoàng Thượng vẫn sẽ bán công chúa Thanh Hà cho Lưu gia để lôi kéo con chó dữ Lưu Ngỗi.”
Vương Đạo hỏi: “Vậy con muốn làm thế nào? Còn có cách “làm một mẻ, khỏe cả đời” hả? Nói lời cảnh cáo trước, ta sẽ không đồng ý cho con làm ra chuyện giết người hoặc sử dụng mỹ nhân kế, hay là tiên nhân nhảy (*) để phá hoại thanh danh của con cháu Lưu gia. Ta hy vọng con làm người hay làm việc đều ngay thẳng chính trực, với địa vị của con và năng lực của ta, con không cần làm ra những thủ đoạn hèn hạ thấp kém mà cứ đi thẳng đường lớn, như vậy mới có thể được người đời tôn trọng.”
(*) Tiên nhân nhảy: tương tự mỹ nhân kế, đều dùng sắc đẹp để dụ dỗ
Đây là tính cách đặc trưng và phong cách làm việc của Vương Đạo, giới hạn cuối cùng và nguyên tắc của ông đều cao hơn nhiều so với các quyền thần thông thường, không một ai trong thành Kiến Khang không biết ông sợ vợ, cưng chiều con trưởng, nhưng mọi người chưa bao giờ cho rằng ông yếu đuối, trái lại, mọi người sẽ cảm thấy Vương Đạo ôn hòa dễ gần, thật thà nhân từ, có khuyết điểm nhỏ, nhưng là người có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng, khá đáng tin cậy.
Cho nên nhóm sĩ tộc xuôi nam, thậm chí phần lớn sĩ tộc gốc Giang Đông đều rối rít đầu quân theo Vương Đạo, sẵn sàng đi theo đường lối chính trị của ông.
Vương Đạo cần phải giữ hình tượng này, hình tượng không thể sụp đổ, một khi sụp đổ hình tượng, ông sẽ không ngồi vững ở vị trí Thừa tướng.
Vương Duyệt nói: “Con sẽ không đi làm những chuyện hèn hạ để phá hỏng bệ đỡ của phụ thân, con có một cách tương đối ổn thỏa cho chuyện này, vừa có thể bảo vệ công chúa Thanh Hà, ngăn cản hôn sự này, vừa có thể “giết một người răn trăm người”, để cho sau này Hoàng Thượng không dám lợi dụng hôn sự của công chúa Thanh Hà để làm ầm ĩ lên nữa…”
Dưới sự bày mưu tính kế của Thái Hưng Đế, Khâm Thiên Giám nhanh chóng kết hợp ra bát tự cực kỳ may mắn, Thái Hưng Đế lập tức hạ chỉ tứ hôn, thánh chỉ của Hoàng Đế vòng qua cửa ải Thừa tướng Vương Đạo, được thái giám mang thẳng đến phủ Lưu Ngỗi tuyên đọc.
Ý chỉ từ Đài Thành truyền ra, chia làm hai hướng tới biệt viện Lâu Hồ mà Thanh Hà đang ở và phủ nhà Lưu Ngỗi ở Trường Can Lý.
Ván đã đóng thuyền, Thái Hưng Đế yên tâm, tưởng tượng ra cảnh ngày mai lâm triều sắc mặt cha con Vương Đạo Vương Duyệt sẽ đẹp nhường nào!
“Hoàng Thượng, Thái Tử Hữu Vương Duyệt cầu kiến.”
Lúc này tìm ta làm gì?
Thái Hưng Đế không muốn gặp Vương Duyệt, nhưng lại tò mò lý do Vương Duyệt đến, vì thế vung tay rồng lên, “Tuyên.”
Lúc này đã sắp đến Tết Đoan Ngọ, thành Kiến Khang đã nóng đến không chịu nổi, thời tiết ẩm ướt oi bức đến mức có thể vắt ra nước từ trong không khí.
Trong phòng có băng, Vương Duyệt ngồi đối diện Thái Hưng Đế cách một lu băng sương khói lượn lờ.
Vương Duyệt hỏi: “Nghe nói Hoàng Thượng tứ hôn công chúa Lâm Hải cho Lưu Tuy.”
Tứ cũng tứ rồi, ngươi có thể làm gì? Thái Hưng Đế nói: “Đây là chuyện của dòng dõi hoàng tộc chúng ta, không liên quan gì đến Thái Tử Hữu. Công chúa Lâm Hải không có cha mẹ, hôn sự của nàng đương nhiên do bác họ như trẫm làm chủ.”
Vương Duyệt lấy ra hai quyển trục, trình lên Thái Hưng Đế.
Hoàng Đế mở ra nhìn một cái, chính là thánh chỉ tứ hôn ông ta vừa mới phát ra!
“Ngươi… to gan!” Thái Hưng Đế giận không kìm được.
Vương Duyệt lạnh nhạt nói: “Cho dù là Hoàng Đế cũng không thể muốn làm gì thì làm, phụ thân ta cảm thấy hôn sự này không ổn nên đã thu hồi thánh chỉ, cũng bãi bỏ thánh chỉ luôn. Nguyên nhân bãi bỏ có thứ tự lớn bé, trong hoàng thất, còn có một công chúa nhiều tuổi hơn công chúa Lâm Hải mà vẫn chưa lập gia đình là công chúa Lâm Giang —— cũng chính là muội muội của Hoàng Thượng, nàng ấy còn chưa gả, sao có thể đến lượt công chúa Lâm Hải được?”
Thái Hưng Đế nói: “Công chúa Lâm Giang là quả phụ, nàng đã từng xuất giá.” Tính khí của vị công chúa Lâm Giang này có thể phân cao thấp với công chúa Hà Đông cục súc dũng mãnh, một năm chỉ gặp mặt phò mã đã chết một lần vào lúc ăn tết, tình cảm phu thê nhạt nhoà.
Vương Duyệt nói: “Quả phụ có thể tái giá, công chúa Lâm Giang đang độ xuân xanh, lại có địa vị công chúa, còn là muội muội ruột của Hoàng Thượng, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, người Lưu gia nhất định sẽ không chê công chúa là thân tái giá. Trải qua loạn Vĩnh Gia, Đại Tấn ta có biết cao nhiêu quả phụ mất chồng, rồi có bao nhiêu nam tử mất đi thê thiếp? Nếu bọn họ đều không tái hôn, tương lai Đại Tấn dân cư lụi tàn, khi nào mới có thể giành lại Trung Nguyên?”
“Hoàng Thượng để công chúa Lâm Giang tái giá với Lưu Tuy là phù hợp với nhân tình luân lý, phù hợp với tình hình cần gấp nhân khẩu của Đại Tấn, Hoàng Thượng và người Lưu gia nên làm gương sáng cho nhân dân trăm họ.”
Hai tay Thái Hưng Đế siết chặt thánh chỉ, “Ngươi đang ép trẫm hạ chỉ tứ hôn!”
”Không phải vi thần ép Hoàng Thượng.” Vương Duyệt nói: “Giờ Lưu Ngỗi Lưu Tuy đều đang ở nhà trong Trường An Lý chờ Hoàng Thượng thực hiện lời hứa, ban công chúa cho nhà bọn họ để làm rạng rỡ tổ tông. Dù sao Hoàng Thượng cũng muốn liên hôn với Lưu gia, gả công chúa Lâm Giang qua đó cũng giống thế. Nếu không, cha con Lưu Ngỗi Lưu Tuy sẽ thất vọng, đến lúc đó còn làm việc cho Hoàng Thượng như thế nào?”
Tên đã lên dây, không thể không bắn. Nếu Vương Duyệt đã có bản lĩnh chặn đứng thánh chỉ tứ hôn ở giữa đường thì hắn có thể chặn lần thứ hai, lần thứ ba…
Lúc này Thái Hưng Đế mới biết Thanh Hà không phải người ông ta có thể chạm vào, tám phần là đã bị Vương Duyệt nhìn chằm chằm từ lâu!
Lang Gia Vương thị cũng thèm muốn xuất thân và huyết mạch hoàng thất chính thống, có một không hai của công chúa Thanh Hà, muốn chiếm nàng làm của riêng.
Nhưng mà ông ta đã đồng ý cho Lưu gia một công chúa, không thể nuốt lời, nếu không Lưu Ngỗi sao có thể xông lên cắn Vương Đạo cho ông ta?
Thái Hưng Đế bị ép đến đường cùng, chỉ đành tứ hôn một lần nữa, ban công chúa Lâm Giang cho Lưu Tuy.