Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Hai viên thuốc lộc cộc lăn dưới mặt đất, Phan Mỹ nhân chạy tới nhặt lên, Lưu Diệu sải bước dài chạy vội như một con chó, nhảy lên, dựa vào ưu thế từ đôi chân dài, khi Phan Mỹ nhân sắp nhặt lên ông ta đá văng ngay ra xa, sau đó dùng chân giẫm mạnh lên, nghiền nát viên thuốc.
Dương Hiến Dung giấu dao găm ở trong tay áo, ngay khi Phan Mỹ nhân chạy đi nhặt thuốc, Lưu Diệu đuổi theo, bà nhân cơ hội rút dao tự sát.
Lưu Diệu lấy từ trong túi ra một hạt vàng, vốn là một cung thủ điêu luyện, ông ta bắn hạt vàng trúng cổ tay Dương Hiến Dung.
Cổ tay Dương Hiến Dung tê rần, dao găm rơi xuống đất.
Dương Hiến Dung ngồi xổm xuống nhặt dao găm, dưới cơn khó thở, Lưu Diệu bóp chặt cổ Phan Mỹ nhân: “Nàng dám làm tổn thương mình thử xem? Ta vặn gãy cổ nàng ta ngay tức khắc!”
Phan Mỹ nhân cũng không giãy giụa, để Lưu Diệu tùy ý bóp chặt cổ mình, bà cảm thấy buồn cười: Con chó liếm này có phải ngốc rồi hay không? Vừa rồi hai người chúng ta đang làm gì? Còn không phải là tự sát sao? Bây giờ ngươi lại lấy tính mạng của ta uy hiếp Dương Hiến Dung, ngươi thật sự rất chu đáo, tới đây dệt hoa trên gấm.
Quả nhiên, Dương Hiến Dung liếc mắt nhìn Phan Mỹ nhân một cái thật sâu, tiếp tục nhặt dao, chị em tốt cả đời đi cùng nhau, trên đường xuống hoàng tuyền cũng làm bạn.
Nàng là tổ tông của ta!
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Diệu vội vàng nhấc Phan Mỹ nhân ném về phía Dương Hiến Dung.
Ngón tay Dương Hiến Dung vừa mới đụng vào chuôi dao, đã bị Phan Mỹ nhân đập ngã xuống đất.
Lưu Diệu chạy tới dùng chân đá dao găm vào trong gầm giường.
Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân ngã lăn trên mặt đất, Lưu Diệu sợ hai người lại muốn tự sát, dứt khoát đánh một chưởng vào gáy Phan Mỹ nhân, khiến bà ấy bất tỉnh —— Lưu Diệu đối xử với Dương Hiến Dung khác Phan Mỹ nhân, Phan Mỹ nhân bị đánh ngất thẳng, còn Dương Hiến Dung thì muốn giảng đạo lý, tận tình khuyên bảo.
Lưu Diệu nói: “Nàng đừng nhúc nhích! Nàng còn đụng đến nó ta sẽ ——”
Lưu Diệu khựng lại, sự thật vừa chứng minh, lấy tính mạng Phan Mỹ nhân áp chế bà chỉ vô dụng, làm sao bây giờ?
Dương Hiến Dung muốn tự sát, bởi vì bà là Hoàng hậu Đại Tấn, chồng đã chết, quốc gia cũng diệt vong, con trai con dâu cũng trốn thoát khỏi thành Lạc Dương, bà không còn lo lắng gì nữa, lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc là con đường duy nhất của bà, từ lâu Phan Mỹ nhân đã sớm lập chí dù sống hay chết đều đi theo bà, vậy nên sau khi hai người biết được mấy người Thanh Hà đã an toàn thì lập tức cùng nhau tự sát.
Dương Hiến Dung thở dài: “Ta là Hoàng hậu Đại Tấn, không thể bảo vệ quốc gia, hi sinh cho tổ quốc là bổn phận của ta, hy vọng chàng sẽ thành toàn.”
Lưu Diệu nói: “Ta thành toàn cho nàng, vậy ai có thể thành toàn cho trái tim ta? Ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt ta.”
Dương Hiến Dung nói: “Chàng là đại tướng quân của Hán quốc, tiêu diệt Đại Tấn của ta, muốn ta phải thành toàn cho chàng như thế nào? Chàng không thể giám sát ta mãi, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết.”
Lưu Diệu thấy khuyên cũng vô dụng, đành phải nói: “Nàng muốn tìm chết, ta ngăn cản được một lần hai lần ba lần, nhưng không cản được một trăm lần. Nhưng mà, nàng có thể chờ tới khi mấy người Thanh Hà thành công thoát khỏi Trung Nguyên, chắc chắn đã an toàn đến Giang Nam rồi mới chết được không? Mặc dù đã có Si Giám Vương Duyệt Tuân Hoán hộ tống dọc đường, nhưng hiện giờ bên ngoài binh mã loạn lạc, nội chiến của Hán quốc, còn tàn khốc hơn Đại Tấn các nàng rất nhiều.”
“Nhị ca của ta đã giết đại ca để lên làm Hoàng đế, mắt cũng không thèm nháy. Bây giờ người của ta đang tranh cướp hoàng cung với Vương Di, Hô Diên Yến ở bên ngoài xem náo nhiệt, ngoài ra còn có Thạch Lặc đang chạy tới thành Lạc Dương. Đừng nói đến thổ phỉ, ngay cả quân lính tản mạn cũng có thể uy hiếp đến sự an toàn của Thanh Hà, nàng không muốn xác nhận xem Thanh Hà còn sống tới Giang Nam rồi mới tính đến chuyện sống chết hay sao?”
Lưu Diệu nói có lý, Dương Hiến Dung vừa mới yên tâm, trái tim lại bị treo lên lần nữa.
Dương Hiến Dung có chút do dự: “Mặc dù thế, ta cũng chỉ là một nữ tử vô dụng, sống cũng không giúp được đám người Thanh Hà. Thân là Hoàng hậu mất nước, chắc chắn sẽ chịu đủ mọi nhục nhã, ta chết rồi, Thanh Hà sẽ không phải kiêng kỵ điều gì, ngược lại nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lưu Diệu vội nói: “Có ta ở đây, ai dám nhục nhã nàng?”
Dương Hiến Dung nói: “Vậy sao? Không phải vừa rồi chàng cũng nói nội chiến ở Hán quốc còn nghiêm trọng hơn Đại Tấn ta hay sao, huynh đệ ruột giết hại lẫn nhau, các tướng quân mỗi người chiếm cứ một đỉnh núi, hiện tại ngài cũng đang khai chiến với Vương Di tại hoàng cung này sao? Bản thân chàng cũng khó bảo toàn.”
Vấn đề này… Lưu Diệu hận không thể tát cho mình một bạt tai! Đúng là gậy ông đập lưng ông, để Dương Hiến Dung nắm lấy nhược điểm.
Ôi chao, phụ nữ đã xinh đẹp rồi vì sao còn thông minh như vậy? Nàng quá hoàn mỹ.
Lưu Diệu biện mình: “Nàng ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ sống? Thanh Hà cũng ngóng trông nàng được sống. Vừa rồi trong điện Tử Quang, Lương Hoàng hậu lấy tính mạng của nàng và Phan Mỹ nhân ra áp chế Thanh Hà, Thanh Hà mới chấp nhận mặc giá y, uống thuốc mê, nếu nàng chết rồi, không phải sự hy sinh của Thanh Hà sẽ trở nên uổng phí hay sao?”
Nghe nói Thanh Hà bị Lương Hoàng hậu áp chế, nước mắt Dương Hiến Dung lặng lẽ lăn dài: “Đều tại người làm mẫu thân như ta vô dụng, ngay cả nữ nhi cũng không bảo vệ được, ngược lại khiến nàng phải chịu đựng những trắc trở đó, điều mà vốn nàng không phải chịu đựng ——”
“Nàng đừng có lúc nào cũng tự trách mình.” Lưu Diệu nghe không nổi nữa: “Ai nói nàng vô dụng, ta thấy nàng có tác dụng rất lớn, nàng cứu Phan Đào, cố hết sức để kéo dài sự sống cho đất nước này. Số mệnh của Đại Tấn đã hết, đổi thành thần tiên làm Hoàng hậu cũng vô dụng. Huống chi Đại Tấn cũng không diệt vong trong tay nàng, là Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu ánh mắt thiển cận, nhất quyết đòi chỉnh chết Đông Hải vương, mới đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Đại Tấn.”
“Nàng không cần phải xin lỗi đất nước này, mà chính những kẻ tội đồ của quốc gia mới phải xin lỗi nàng!”
“Bọn họ không chút kiêng nể gì bắt nạt nàng, năm lần phế hậu, từ xưa đến nay, chưa từng nghe thấy, nếu như thế, vì sao nàng còn muốn dại dột lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc? Đất nước này căn bản không thèm đoái hoài gì đến nàng, bọn họ đã vứt bỏ nàng từ lâu rồi, gia tộc Thái Sơn Dương thị đã sớm chạy đến Giang Nam, còn ai tới cứu nàng? Mẹ con các nàng ở cung Hoằng Huấn bị cẩu Hoàng đế bắt nạt, bọn họ đang ở đâu? Có triều thần hay sĩ tộc ra mặt, chủ trì công đạo cho mẹ con các nàng không?”
Khi Dương Hiến Dung đang định phản bác, Lưu Diệu lại tiếp tục châm chọc: “Có người! Đúng thật là có người không từ bỏ nàng, từ đầu tới cuối, chỉ có Tào Thục và nhi tử Vương Duyệt của nàng ta, cộng thêm Tuân Hoán, đúng rồi, còn có Si Giám. Nhưng những người này giúp nàng vì nàng là Hoàng hậu của Đại Tấn sao? Không, bọn họ chỉ xuất phát từ tình cảm cá nhân mà hướng về phía Dương Hiến Dung thôi.”
“Đất nước này vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với nàng, khi nàng thiếu chút nữa bị tên súc sinh Tề vương Tư Mã Quýnh vũ nhục, ngay cả tường bao của cung cũng bị phá hủy, Tề vương tự do ra vào cung đình, hầu hết mọi người đều chọn cách im lặng, cùng lắm chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi, nếu không phải Thanh Hà quyết định dứt khoát, tìm ra đường sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, kết cục của nàng sẽ còn thảm hơn việc mất nước ngày hôm nay!
“Câm mồm!” Dương Hiến Dung vô cùng tức giận, lời nói của Lưu Diệu đã vạch trần trái tim bà, từng đao cắt đi tôn nghiêm Hoàng hậu Đại Tấn của bà.
Thực ra trong lòng Dương Hiến Dung biết rất rõ, nhưng chưa bao giờ có người giáp mặt nói ra, đánh thẳng vào mặt bà.
Lưu Diệu nhất định phải nói: “Bọn họ không quan tâm đến những đau khổ mà nàng phải gánh chịu trong suốt cuộc đời, cho dù nàng lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc, những người này cũng không thèm để ý, sẽ không có ai tiếc hận về cái chết của nàng —— Nhưng những người duy nhất quan tâm đến nàng, mấy người Thanh Hà Tào Thục chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng. Đặc biệt là công chúa Thanh Hà, nhất định con bé sẽ cảm thấy có lỗi vì không thể cứu nàng kịp thời, cái chết của nàng, đối với người quan tâm nàng mà nói, không phải giải thoát, mà là tra tấn, vì sao nàng phải nhất quyết tra tấn bọn họ? Tra tấn ta? Cái chết của nàng chỉ có thể làm tổn thương đến những người quan tâm nàng.”
Lưu Diệu liên tục đặt câu hỏi, Dương Hiến Dung muốn phản bác, nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ biết Lưu Diệu đánh giặc lợi hại, không ngờ tài ăn nói của ông ta cũng lợi hại không kém.
Phan Mỹ nhân bị đánh ngất, không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, nghe xong lời Lưu Diệu nói, cũng thay đổi chủ ý, đứng dậy khuyên nhủ Dương Hiến Dung: “Nửa đời trước tỷ vẫn luôn sống vì người khác, Đại Tấn diệt vong, Dương Hiến Dung trước kia đã chết, tái sinh từ đống tro tàn. Nửa đời sau hãy sống vì bản thân mình một lần, được không?”
Vì bản thân mình?
Dương Hiến Dung sững sờ, đầu óc mờ mịt, từ trước đến nay, linh hồn của bà vẫn luôn bị cái thể xác Hoàng hậu Đại Tấn này khống chế, hiện tại thể xác đã tan nát, linh hồn cũng không biết nên đi đâu về đâu.
Phan Mỹ nhân nói: “Ta là người Đại Tấn, triều đình Đại Tấn cũng tiêu diệt tam tộc của ta, ta không nói được đạo lý gì lớn lao. Nhưng Đại Tấn không bị diệt vong trong tay tỷ và tiên đế, mà bị Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu làm loạn đến mất nước, bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, còn tỷ chưa bao giờ làm tổn thương người khác, vì sao lại phải tự sát?”
Dường như có vô số nhân vật phản diện đang giao chiến trong đầu Dương Hiến Dung.
Phan Mỹ nhân nói với Lưu Diệu: “Chúng ta tạm thời không chết, đợi tin tức Thanh Hà chạy thoát an toàn, hai cái mạng đặt ở chỗ huynh, huynh có thể giữ được không?”
Lưu Diệu vỗ ngực: “Ta là loại người nói chuyện tùy tiện sao? Muội nghe lương tâm nói cho ta biết, ta đã giúp các muội bao nhiêu lần rồi?”
Phan Mỹ nhân có chút chột dạ, nói: “Vậy lại tin tưởng huynh thêm một lần.”
Phan Mỹ nhân lấy ra hai chiếc mũ có rèm đen che từ đầu đến mắt cá chân, đội lên đầu hai người, đỡ Dương Hiến Dung đang thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Trong hoàng cung, quân đội của Vương Di cướp giật đỏ hai mắt, Lưu Diệu sai người đánh xe ngựa đến cung Hoằng Huấn.
Trong lúc đó, quân đội của Vương Di đang bị tiền tài làm mờ mắt, cho rằng trên xe ngựa giấu bảo vật quý hiếm gì đó, thỉnh thoảng lại có một đám người không sợ chết xông tới tranh đoạt.
Tới một đám, Lưu Diệu giết một đám, tiêu diệt toàn bộ.
Cùng lúc đó, tại điện Tử Quang.
Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu ôm quốc tỉ cùng các đồ vật khác chạy ra, hô lớn với Lưu Diệu: “Cháu rể, mau tới cứu mạng!”
Quân đội của Vương Di đều là những kẻ mất trí, gặp người giết người, thấy vật cướp vật, căn bản không thèm quan tâm thân phận của đối phương là gì.
Trong xe ngựa, Phan Mỹ nhân nghe thấy tiếng của đôi cẩu nam nữ này, vô cùng tức giận: “Bọn họ vẫn còn mặt mũi kêu cứu mạng, vừa rồi khi bọn họ nhốt chúng ta ở cung Hoằng Huấn, cướp mất công chúa Thanh Hà, sắc mặt thật đáng kinh tởm!”
Lưu Diệu nói: “Phan Mỹ nhân đừng vội, không phải ta muốn cứu đôi đế hậu không biết xấu hổ này —— nhưng ta cần phải coi bọn họ như chiến lợi phẩm dâng lên Hoàng đế, dùng bọn họ để đổi lấy Dương Hiến Dung. Ta không thể trở về tay không.”
Lưu Diệu sai người đánh một chiếc xe ngựa khác đến, dẫn theo đế hậu.
Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu lên xe ngựa.
Lương Hoàng hậu xoa mồ hôi trên trán: “Cuối cùng cũng trốn thoát, đêm nay là một đêm không ngủ kinh hoàng.”
Vĩnh Gia Đế đặt quốc tỉ xuống, giấu một dải lụa trắng trong ống tay áo, đột nhiên chỉ về phía sau Lương Hoàng hậu “Ngươi là ——”
Lương Hoàng Hậu xoay người qua, Vĩnh Gia Đế nhân cơ hội vòng dải lụa trắng qua cổ thê tử, hung hăng siết chặt!
“Khụ… khụ…” Lương Hoàng Hậu bị Vĩnh Gia Đế kéo ngã trên xe ngựa, hai chân không ngừng đạp trên sàn xe, đôi tay giữ chặt dải lụa trắng trên cổ, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm chồng trên đầu, tỏ vẻ cầu xin.
Nhưng Vĩnh Gia Đế cũng không động lòng, hai tay càng siết chặt hơn, dải lụa trắng giống như một con rắn nhỏ màu trắng bắt được con mồi, quấn chặt lấy nó.
Vĩnh Gia Đế nói: “Nàng là nữ tử, trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn tính mạng, nàng cần phải lấy thân mình hy sinh cho tổ quốc, không thể để người của địch quốc làm nhục, nếu không, thanh danh của ta sẽ bị ảnh hưởng. Đây là kết cục tốt nhất của nàng, nàng yên tâm, ta sẽ ca công tụng đức của nàng, chốt cất nàng một cách vinh quang.”
Lương Hoàng hậu dần dần không còn giãy giụa nữa, một giọt máu chảy ra từ khóe mắt.
Vĩnh Gia Đế buông lỏng dải lụa trắng, ném vào chậu than đốt thành tro bụi, sau đó kéo Lương Hoàng hậu kéo tới bên cạnh vách gỗ xe ngựa, nắm tóc đập đầu nàng ta vào vách gỗ!
Bởi vì xe ngựa lao nhanh, cộng thêm âm thanh đánh nhau, binh khí va chạm, ở bên ngoài căn bản không thể nghe thấy tiếng đập đầu trong xe ngựa.
Khi xe ngựa chạy đến doanh trướng của Lưu Diệu, thị vệ mở cửa xe, yêu cầu đế hậu xuống xe, bớt chợt nhìn thấy trán Lương Hoàng hậu rạn nứt, gương mặt đầy máu nằm trong xe ngựa, Vĩnh Gia Đế quỳ gối bên người vợ, vỗ về thi thể khóc lớn: “Hoàng hậu! Hoàng hậu của ta… đập đầu vào vách tường hi sinh cho tổ quốc!”