Chương 2: Đợi con
Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Hai Hoàng hậu đều không sinh con trai, nam đinh duy nhất của hoàng cung, Thái tử Tư Mã Duật bị tình nhân Thái y của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong là Trình Cứ dùng chày giã thuốc nện chết.
Có được Thái y là có được thiên hạ, là con đường thường thấy nhất trong kịch cung đấu sau này, Giả Nam Phong quả thật là nhân vật nữ chính cấp thủy tổ trong phim cung đấu.
Kế hậu Dương Hiến Dung chỉ sinh ra một tiểu công chúa Thanh Hà, bụng của những phi tần khác thì mấy năm nay đều không có động tĩnh.
Nếu như Thanh Hà là nam nhi thì nàng chính là Thái tử lo việc nghĩa không thể chểnh mảng, Thái tử độc nhất vô nhị, người thừa kế hợp pháp nhất của giang sơn Đại Tấn.
Đến lúc đó tân quân mà Tôn Thừa tướng viết chiếu thư ủng hộ không nhất định là Triệu vương Tư Mã Luân.
Con cháu tàn lụi, không có người kế tục, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu để Triệu vương thuận lợi phế vua soán vị.
Vì sao Hoàng đế Đại Tấn lại bị phiên vương khống chế, bị phế làm Thái thượng hoàng?
Vì sao hậu cung có ba ngàn giai lệ, lại không sinh ra được con trai?
Nguyên nhân trong đó thật sự là máu chó đầy đầu, nhân tính vặn vẹo, không có đạo đức.
Bởi vì Thái thượng hoàng Tư Mã Trung là tên ngốc, chỉ có trí lực của một đứa bé trai bảy tám tuổi!
Nhưng tên ngốc này có xuất thân cao quý, do Hoàng hậu nguyên phối Dương Diễm của Tấn Võ Đế sinh ra, là đích tử sống sót duy nhất của Võ Đế Tư Mã Viêm.
Dương Diễm xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, cùng Lang Gia Vương thị, Thái Sơn Dương thị nổi danh là danh môn vọng tộc, trong tộc có nhiều quan lớn, Tấn Võ Đế có thể thuận lợi phế Ngụy lập Tấn, chiếm đoạt Đông Ngô, thống nhất thiên hạ thì không thể bỏ qua công lao của Hoằng Nông Dương thị.
Hoàng hậu Dương Diễm chết sớm, điều duy nhất nàng không yên lòng chính là con trai Tư Mã Trung ngốc nghếch của bà, Tấn Võ Đế kính yêu thê tử kết tóc, cũng thương tiếc đích tử duy nhất của mình nên phong Tư Mã Trung làm Thái tử, đồng thời sau đó cũng từ trong Hoằng Nông Dương thị, chọn em họ của Dương Diễm là Dương Chỉ làm Hoàng hậu, chính là vì chăm sóc Thái tử Tư Mã Trung ngốc nghếch.
Sau đó Dương Chỉ cũng từng sinh nhi tử, nhưng hai tuổi đã chết yểu, về sau vẫn luôn không mang thai, cho nên Dương Chỉ xem Thái tử Tư Mã Trung ngốc nghếch do đường tỷ Dương Diễm sinh ra như con ruột mà nuôi dưỡng.
Kể từ đó, bất kể là Tấn Võ Đế hay là Hoằng Nông Dương thị thì đều cược tương lai của Đại Tấn vào Thái tử ngốc nghếch này, nếu như trí lực của Thái tử đã không được, vậy thì sớm ngày sinh hạ tôn tử bình thường đi.
Đế hậu cẩn thận lựa chọn Giả Nam Phong cho Thái tử làm Thái tử phi. Cha của Giả Nam Phong là Giả Cổ Ngọ, mẹ là Quách Hòe đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, thế lực gia tộc lớn mạnh, có Giả Nam Phong làm Thái tử phi thì địa vị của Thái tử càng ổn định.
Thái tử là một đứa ngốc có trí lực của đứa bé bảy tám tuổi, không hiểu biết sự đời, vì để đêm tân hôn cùng Thái tử phi không đến nỗi mất mặt, người cha quốc dân của Đại Tấn là Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm rơi vào ưu sầu, làm sao dạy cho con trai ngủ với phụ nữ đây?
Chuyện như vậy ông không thể tự mình ra trận, tay nắm tay dạy con trai được.
May mà, làm vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất hơn người thống nhất thiên hạ, hậu cung của Tấn Võ Đế có số lượng khổng lồ, ôm hết tần phi của ba nước Ngụy, Thục, Ngô, tất cả sinh hai mươi sáu nhi tử, mười ba công chúa.
Bởi vì nhiều phi tử, Tấn Võ Đế đã bị chứng khó lựa chọn, ban đêm không biết nên ngủ với ai, ông dứt khoát ngồi trên xe dê, dê dừng ở cửa cung điện của ai thì ban đêm sẽ rắc “mưa móc” lên người đó, quả thật không cần quá công bằng.
Vì để hấp dẫn Tấn Võ Đế, các phi tần nhao nhao hắt nước muối ở cửa cung, dê thích vị mặn nên dừng ở cổng liếm láp nước muối, phi tần sẽ có cơ hội ngủ với Hoàng đế.
Dù sao phi tử cũng nhiều đến ngủ không hết, Tấn Võ Đế dứt khoát chọn một phi tử dịu dàng nhất, kỹ thuật giường chiếu tốt nhất, kinh nghiệm phong phú đi giúp Thái tử ngốc thoát khỏi thân xử nam, dạy hắn cách nối dõi tông đường.
Phi tử này tên là Tạ Cửu, ngủ với Hoàng đế xong thì ngủ với Thái tử, nàng ta không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ tốt một cách vượt trội, không chỉ có dạy Thái tử ngốc nghếch ngủ với phụ nữ mà còn mang thai, sinh hạ thứ trưởng tử cho Đông Cung là Tư Mã Duật — đây chính là nam đinh duy nhất của Đông Cung.
Thái tử phi Giả Nam Phong đến Đông Cung, phát hiện ra bản thân “bỗng dưng làm mẹ”, thứ tử thế mà lại sinh ra trước đích tử, Giả Nam Phong bởi vậy mà căm thù Tạ Cửu và Tư Mã Duật đến tận xương tủy.
Tấn Võ Đế vừa chết, Thái tử ngốc nghếch kế vị, ngớ ngẩn không biết sắp xếp việc nước, triều chính bị Dương Thái hậu và Dương Quốc cữu nắm giữ, Hoằng Nông Dương thị quyền khuynh triều dã, Hoàng đế ngốc nghếch chỉ là con rối.
Hoàng hậu Giả Nam Phong sinh ra ba con gái, không sinh con trai, mặc dù nàng ta còn trẻ, còn có cơ hội sinh ra đích tử nhưng Dương Thái hậu vì để kiềm chế Hoàng hậu mà vẫn lập thứ trưởng tử Tư Mã Duật làm Thái tử, phong Tạ Cửu làm Quý phi.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu rơi vào thế đóng băng.
Giả Nam Phong không phải người ngồi chờ chết, Giả gia sau lưng nàng ta cũng không ăn chay, quả quyết phát động cung biến, lấy việc Dương gia tạo phản làm lý do, liên lụy đến tam tộc Dương gia, nhổ tận gốc thế lực trong triều, đưa Dương Thái hậu đến thành Kim Dung, để cho chết đói.
Bởi vậy Hoàng đế ngốc Tư Mã Trung từ con rối của Dương Thái hậu biến thành con rối của Hoàng hậu Giả Nam Phong.
Giả Nam Phong chấp chính mười năm, nghỉ ngơi lấy lại sức, chính trị bình ổn, là một Hoàng hậu rất có tài trị quốc, nhưng cùng với sự trưởng thành của Thái tử Tư Mã Duật, thế lực sau lưng mỗi lúc một lớn, mâu thuẫn với Giả Nam Phong càng ngày càng gay gắt, cuối cùng không đội trời chung.
Vào thời khắc mưu sĩ Tôn Tú dâng ra kế sách “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, Triệu vương Tư Mã Luân đã xúi giục Hoàng hậu Giả Nam Phong giết Thái tử, sau đó lấy cớ giúp đỡ chính nghĩa, khởi xướng cung biến, đưa Giả Nam Phong đến thành Kim Dung, đưa một ly rượu độc hạ độc chết.
Hoàng đế ngốc trở thành con rối của Triệu vương, cưới cháu ngoại của mưu sĩ đệ nhất Tôn Tú dưới tay Triệu vương là Dương Hiến Dung làm Hoàng hậu.
Dương Hiến Dung để mặc cho ông ngoại là Tôn Thừa tướng sắp xếp tất cả, lần này Hoàng đế và Hoàng hậu đều là con rối.
Đế hậu đều là con rối thân bất do kỷ, cùng nhau bị Triệu vương phế bỏ, nhốt vào thành Kim Dung cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Cho nên, bất kể là cung đình, triều đình hay là dân gian thì đều không cảm thấy bất ngờ đối với việc đế hậu biến thành Thái thượng hoàng và Thái hậu.
Trong cung đổi Hoàng đế, nhóm cung nhân tất cả như thường lệ, không có ai lên tiếng bất bình cho đế hậu.
Đừng nói đến người ngoài, ngay cả con gái duy nhất của đế hậu là Công chúa Thanh Hà cũng cảm thấy phụ mẫu sớm muộn gì cũng sẽ bị phế bỏ, chỉ là điều duy nhất nàng không chấp nhận được chính là cha mẹ bị giam trong thành Kim Dung.
Thành Kim Dung, tên xấu hiển hiện rõ ràng, là cái ổ ma không còn người sống.
Đối mặt với tân Đế hùng hổ dọa người, Thanh Hà lấy dũng khí nói ra: “Hoàng thượng, cha của ta là kẻ ngốc, mẹ của ta là một người nữ tử nhu nhược, hai người bọn họ ngoại trừ nghe theo, tiếp nhận sự sắp xếp của vận mệnh thì không biết gì cả. Ta cũng không phải là nam nhi, chỉ là một công chúa vô dụng. Một nhà ba người chúng ta, không có chút lực phản kháng nào, bởi vì ta là nữ tử, cũng sẽ không ai âm thầm ủng hộ ta tranh đoạt hoàng vị với Hoàng thượng.”
Thanh Hà cúi đầu: “Hoàng thượng, ta có thể từ bỏ phong hào Công chúa, mang theo cha mẹ đến nơi thôn quê hoang dã ở ẩn, từ đây không bước vào Kinh Thành nửa bước, xin Hoàng thượng đừng đưa bọn họ đến thành Kim Dung, một nhà ba người chúng ta hoàn toàn không cầu mong quyền lực, chỉ cần ở cùng nhau là được.”
Vì cơ quan chính quyền làm hết sức bình ổn quá độ, tân đế Tư Mã Luân cũng không đại khai sát giới, chỉ cần ngầm thừa nhận hoàng vị của ông ta thì ông ta sẽ không ra tay.
Sự thẳng thắn và dịu hiền của Thanh Hà khiến tân đế có chút hưởng thụ.
Nàng thậm chí đã nói ra sự tiếc nuối “Nếu như con là nam tử” của ông cố ngoại là Tôn Thừa tướng, đối với tân đế mà nói là một tình báo không tệ.
Thanh Hà duy trì tư thế khom lưng bái lạy.
Tân đế càng ngại không đủ, đảo mắt qua đầu gối nàng: “Nếu ngươi đã đi cầu trẫm thì vì sao không quỳ?”
Trước kia nàng là công chúa, Triệu vương Tư Mã Luân là phiên vương, mặc dù ông ta có bối phận là ông chú, bình thường gặp mặt cũng chỉ cúi đầu là đủ.
Thanh Hà chưa từng quỳ xuống với ông ta.
Lần đầu tiên quỳ xuống, Thanh Hà không hề có chút do dự và đấu tranh, dưới đất ngay cả bồ đoàn cũng không có, nàng thẳng tắp quỳ xuống, đầu gối nện trên mặt đất ngọc thạch cứng rắn, phát ra một tiếng vang trầm.
“Xin Hoàng thượng khai ân, tha cho cha mẹ ta.”
Nhìn thấy Thanh Hà quỳ xuống, trong lòng tân đế vô cùng sảng khoái, ông ta ngồi ngay ngắn trên long ỷ, long bào hôm nay vừa mới mặc lên người vô cùng vừa vặn, có thể thấy được bố cực phế đế nhường ngôi trên buổi lâm triều được trù tính đã lâu, không đến nửa năm thì hoàn toàn không làm được, Triệu vương đã sớm trù tính tới long ỷ này rồi.
Tân đế không để ý đến Thanh Hà một hồi lâu rồi mới nói ra: “Trẫm vừa mới đăng cơ, trong cung này không chứa được Hoàng đế thứ hai, cho dù cha ngươi không có ý định nhưng không đề phòng được có vài người lợi dụng cha ngươi để mưu đồ lớn, huống hồ, cha ngươi là Thái thượng hoàng, trẫm là Hoàng đế, hai con rồng gặp nhau thì hành lễ thế nào? Trẫm quỳ xuống, cha ngươi không nhận được. Cha ngươi quỳ xuống, người ngoài sẽ nghị luận, cho nên vì để tránh những phiền toái này, trẫm sẽ đưa Thái thượng hoàng và Thái hậu đến thành Kim Dung nuôi dưỡng tốt.”
“Ngươi yên tâm, thành Kim Dung không đáng sợ như trong truyền thuyết, trẫm sai người chăm sóc bọn họ thật tốt, tất cả ẩm thực sinh hoạt thường ngày không khác gì trong cung. Công chúa, từ nay về sau, trẫm sẽ xem ngươi như con mình sinh ra, ngươi từ đầu đến cuối đều là công chúa của Đại Tấn.”
Ngụ ý chính là muốn nhốt Thái thượng hoàng và Thái hậu đến chết mới thôi, không có chỗ thương lượng.
Cha mẹ bị phán ở tù chung thân.
Dáng vẻ Thanh Hà ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng không tiếp tục cầu xin nữa, nói: “Tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Thanh Hà cúi đầu ngoan ngoãn rời khỏi cung Trường Lạc.
Phan Mỹ nhân lòng nóng như lửa đốt: “Công chúa mau lên xe, Thái thượng hoàng và Thái hậu đã bị đưa ra khỏi cung rồi, chúng ta phải đuổi theo trước khi bọn họ vào thành Kim Dung.”
Thanh Hà leo lên xe bò dưới sự nâng đỡ của Phan Mỹ nhân.
Quý tộc Ngụy và Tấn ra khỏi thành đều dùng xe bò, sừng bò và móng bò được mài sáng loáng tỏa ánh sáng, gần như trong suốt, giống như mã não thượng đẳng nhất.
Vừa lên xe, Thanh Hà đã loại bỏ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn nhu nhược vừa rồi trước mặt tân đế, nàng ngã người vào trong ngực Phan Mỹ nhân, bĩu môi cầu vuốt ve: “Mỹ nhân xoa đầu gối cho con, vừa rồi quỳ đau quá.”
Phan Mỹ nhân thở dài, khẽ xoa đầu gối của nàng: “Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Thái thượng hoàng và Thái hậu, con cần gì phải chà đạp bản thân đi cầu xin ông ta.”
“Biết là như thế nhưng vẫn phải làm ra vẻ.” Thanh Hà lắc lư cái đầu nhỏ, hôm nay thật sự rất là đau đầu: “Nếu như con không làm ra dáng vẻ thần phục nghe lời, một là Hoàng đế sẽ không tin tưởng lời nói dối “Nếu như con là nam tử” mà con bịa ra cho Tôn Thừa tướng. Hai là, nếu như con làm ra thái độ thịt nát xương tan khuyên ngăn đến cùng, không nghe theo Hoàng đế thì sợ là sẽ bị Hoàng đế đưa đến thành Kim Dung nhốt lại, con quả thật muốn một nhà ba người ở cùng nhau, nhưng không muốn đoàn viên ở thành Kim Dung. Nếu như ngay cả con cũng bị nhốt vào đó thì ai đi cứu bọn họ đây?”
Một kẻ ngốc nghếch, một phụ nữ yếu đuối, lại nắm giữ hai vị trí cao nhất của Đại Tấn, bây giờ bị đuổi xuống rồi, giống như là chó nhà có tang, hoàn toàn không cần thiết để nâng lên nữa.
Chỉ là, đối với Thanh Hà mà nói, kẻ ngốc cũng được, phụ nữ yếu đuối cũng được, đây là cha mẹ của nàng, gia đình của nàng, người mà nàng nhất định phải bảo vệ.
Phan Mỹ nhân nói ra: “Tôn Thừa tướng và Hoàng đế là khách và chủ nhiều năm, lời nói dối con bịa ra chưa hẳn có thể châm ngòi quan hệ của bọn họ.”
Trong ánh mắt của Thanh Hà, sự mờ mịt và niềm hy vọng đánh nhau mạnh mẽ: “Dù sao cũng phải thử một lần, mưu kế thì phải có, lỡ như thành công thì sao?”
Lại tự giễu mà cười một tiếng: “Đây dù sao cũng thực tế hơn một chút so với việc ảo tưởng mình là đàn ông nhỉ.”
Lúc này xe bò bỗng nhiên dừng lại, Phan Mỹ nhân tính cả Thanh Hà trong ngực cùng nhau nghiêng người chạm vào vách gỗ của khoang xe.
Cung tỳ ngoài xe nói: “Hôm nay người nhà của tân đế chuyển vào hoàng cung, chúng ta phải nhường đường, chờ đội ngũ đi qua rồi đi tiếp.”
Thanh Hà vén màn xe lên, nhưng thấy hai bên đường Đồng Lạc cách mỗi hai bước là có một binh sĩ mặc khôi giáp đứng đó, người qua đường đều bị xua đuổi vào trong hẻm nhỏ, cửa hàng nhao nhao đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, dọn dẹp sạch sẽ trước giờ.
Đường Đồng Lạc là con đường chính xuyên qua Nam Bắc của đô thành, bởi vì đầu đường cuối phố có hai bức tượng lạc đà bằng đồng nên đặt tên như vậy.
Thanh Hà nói: “Không có thời gian chờ nữa, đi đường vòng.”
Cung tỳ nói: “Xe bò quá lớn, trong hẻm đông nghịt người đi đường, đi hẻm nhỏ vòng qua sợ là sẽ bị kẹt ở giữa.”
Thật sự là nhà dột còn gặp mưa, Thanh Hà dứt khoát đi ra khỏi xe bò, nói với một tên kỵ binh hộ vệ: “Ta mượn dùng ngựa một chút.”
Cục diện không trên không dưới như bây giờ, chỉ có cưỡi ngựa đi một mình.
Phan Mỹ nhân có chút giật mình: “Công chúa biết cưỡi ngựa?”
Vẻ mặt Thanh Hà thẹn thùng: “Vương Duyệt dạy con đó.”
Phan Mỹ nhân đội mũ màn che mặt cho nàng, vành nón rộng rũ xuống một vòng lưới voan mỏng màu đỏ, lưới voan rũ thẳng xuống tới mép váy, bảo đảm bất kể gặp gió lớn cỡ nào cũng sẽ không cuốn lưới voan lên, lộ ra dung mạo của công chúa.
Thanh Hà thúc ngựa tiến lên, Phan Mỹ nhân đội một cái mũ màn màu đen cho mình, màn của mũ cũng rũ thẳng xuống mép váy, đi sát đằng sau, kỵ binh hộ vệ hộ giá hai bên.
Cuối cùng, Thanh Hà cũng chạy tới lúc xe bò của Thái thượng hoàng và Thái hậu sắp đi vào thành Kim Dung.
Thái thượng hoàng Tư Mã Trung là một tên ngốc, ông vẫn chưa ý thức được tòa thành trước mắt có ý nghĩa như thế nào, nhìn thấy Thanh Hà mặc áo đỏ váy đỏ mũ màn đỏ cưỡi ngựa chạy tới thì vỗ tay cười to nói: “Thanh Hà biến thành một đám lửa.”
Tư Mã Trung đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ánh mắt trong trẻo, giống như nam đồng thuần khiết. Mẹ Dương Diễm của ông năm đó là một đại mỹ nhân, cha Tư Mã Viêm có tướng mạo hiên ngang khí phách, con trai Tư Mã Trung do bọn họ sinh ra đương nhiên là đẹp đẽ, ở tuổi này cũng không mập ra, duy trì dáng người gầy gò của người thiếu niên.
Thanh Hà xuống ngựa, Thái thượng hoàng Tư Mã Trung thận trọng ôm chặt eo nàng: “Nữ nhi ngoan, chậm một chút, cẩn thận ngã đấy.”
Lại thoáng cái lấy mũ lưới voan đỏ trên đầu Thanh Hà xuống, giống như tức giận mà ném xuống đất: “Thứ này không thấy rõ đường còn ngột ngạt, đừng đội nữa — con học cưỡi ngựa khi nào thế? Cũng không gọi ta chơi cùng.”
Thanh Hà thuận thế ôm lấy cha, cố nén nước mắt: “Cưỡi ngựa không vui vẻ gì, chúng ta chơi trò khác.”
Tư Mã Trung hướng về phía xe bò hô: “Dung Nhi mau tới đây, chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm.”
Thái hậu Dương Hiến Dung xuống xe dưới sự nâng đỡ của hai cung tỳ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bà, tất cả mọi người đều thở chậm lại, một mảng lặng im, chỉ sợ hô hấp và tiếng vang làm cho tiên nữ hạ phàm kinh sợ bay mất.
Bà có một đôi mắt làm cho người ta đã gặp là không quên được, bình tĩnh lạnh lùng, không có một chút dục niệm và gợn sóng nào.
Một bộ áo trắng, tự nhiên xuất trần, bản thân bà giống như tỏa ra một tầng ánh sáng sương mù nửa trong suốt, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại cảm thấy bà sống ở một thế giới khác.
Một thế giới chỉ có bà.
Bà chậm rãi đi về phía chồng và con gái, sắp xa rời con gái duy nhất, từ đây không gặp nhau nữa, bà cũng không nóng nảy, giống như đó cũng không phải là việc lớn gì.
Cái bóng của bà nghiêng qua, hộ vệ cầm thương ở cổng thành Kim Dung không khỏi lùi lại mấy bước, sợ chân đạp lên cái bóng của bà, làm nhục bà.
“Mẹ.”
Một nhà ba người ôm lấy nhau, không có cách nào giao lưu bình thường với người cha ngốc nghếch, chỉ có thể dỗ dành ông chơi. Thanh Hà thấp giọng nói bên tai Dương Hiến Dung: “Con thề, con nhất định sẽ tìm cách cứu hai người ra, hai người phải bảo trọng, chờ con.”
Dương Hiến Dung không thay đổi sắc mặt chút nào, hai mắt vẫn bình tĩnh: “Là ta có lỗi với con, đây vốn không phải là trách nhiệm mà con phải nhận. Con không cần làm gì cả, bảo vệ tốt cho bản thân là đủ rồi, cầm cái này —”
Ba người ôm lấy nhau, mượn sự che chắn của chồng, Dương Hiến Dung nhét nửa miếng ngọc bội bằng bạc vào lòng bàn tay Thanh Hà, nói:
“Ngày nào đó, người cầm một nửa miếng ngọc bội bạc còn lại sẽ đưa con rời khỏi Kinh Thành, con phải nhớ kỹ, mặc kệ người đó là ai cũng đừng hoảng hốt, đừng chất vấn, con đi theo người đó là được rồi, người đó nhất định sẽ bảo vệ con.”