Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Vân nhìn Kỳ Lân có chút đăm chiêu. Nghe xong lời nói của Kỳ Lân Phương Vân mới giật mình hiểu ra vì sao Kỳ Lân luôn đi theo Đế Nhất. Hơn nữa trên người hắn còn loang lổ vết kiếm, hiển nhiên là đã vì Đế Nhất mà đại chiến một hồi.

Đột nhiên Phương Vân trong lòng vừa động, ngẩng đầu thốt lên: “Đế Nhất Hãm Tiên Kiếm cũng là ngươi giúp hắn lấy được sao?”

Tuy rằng là hỏi, nhưng ngữ khí của Phương Vân lại vô cùng chắc chắn.

Kỳ Lân đang đắm chìm vào hồi tưởng thương cảm, đột nhiên nghe Phương Vân nói như vậy, thân hình to lớn đột nhiên chấn động. Mà làm Phương Vân kỳ dị chính là trong nháy mắt đó hắn nhìn thấy một tia bối rối trong mắt Kỳ Lân. Tựa hồ là sự tình kiêng kỵ nhất bị người ta nhắc tới vậy.

“Kỳ Lân xuất, Thánh nhân hiện. Sao lại thế này? Kỳ Lân sao lại có loại cảm giác chột dạ như thế?”

Nhớ tới khi Kỳ Lân xuất hiện, nước trên người bốc hơi lộ ra muối biển. Phương Vân hoàn toàn có thể khẳng định Đế Nhất và Kỳ Lân đã xảy ra chuyện gì đó trong biển.

“Không phải, là hắn tự mình lấy được.”

Kỳ Lân lập tức phủ nhận, nó rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bối rối kia nhanh chóng biến mất vô ảnh vô tung. Làm cho người ta tưởng rằng biểu hiện kia chỉ là ảo giác.

“Ân?”

Phương Vân có chút đăm chiêu, Kỳ Lân rõ ràng là không muốn bàn chuyện này. Nhưng nó không thể gạt được Phương Vân, nếu không phải vì nó thì kiếm trên người Đế Nhất từ đâu mà đến. Loại kiếm khí mãnh liệt thế này ngay cả thân thể cường hãn như Kỳ Lân cũng chống đỡ không được. Xem vết kiếm trên người hắn thì nếu không phải kiếm khí của kiếm tông thì sao lại mạnh mẽ như vậy. Cả Kỳ Lân cũng không ngăn được.

Nhưng Viễn Cổ Kỳ Lân rõ ràng đang lảng tránh ánh mắt của Phương Vân. Chuyện này Phương Vân cũng không tiếp tục hỏi xuống. Nghĩ nghĩ một chút, giai đoạn trước mắt đối với Phương Vân mà nói thì quan trọng nhất chính là vận mệnh thiên hạ mà không phải là ân oán, nhân duyên của Đế Nhất và Kiếm Tông.

Hoàn hảo Đế Nhất cũng không có ảnh hưởng tới Nhân Hoàng. Nếu không hắn xuất hiện rồi cả Mạt Thương Hoàng bám trụ trong Trấn Yêu Tháp nữa thì nguy to. Nhưng chính vì Mạt Thương Hoàng như vậy lại ngăn trở hắn tham dự vây công Nhân Hoàng. Cũng xem như là trong cái rủi có cái may!

Trong lòng Phương Vân âm thầm suy nghĩ.

Hai thanh thần khí Kiếm Tông trên người Đế Nhất rất đáng sợ, tuy rằng coi trọng mặt mũi Kỳ Lân mà bỏ qua cho hắn. Nhưng khoảnh khắc để hắn đi qua Phương Vân vẫn có chút do dự. Hắn lo lắng hai thanh thần khí này sẽ bị dùng để đối phó Nhân Hoàng. Thứ này hoàn toàn có khả năng thay đổi chiến cuộc.

Nhưng hoàn hảo là sự tình cũng không có phát triển theo hướng Phương Vân lo lắng. Mà ngược lại ở một phạm vi nhất định nào đó lại ngăn trở tình hình của Nhân Hoàng xấu hơn. Nhưng mà trong lòng Phương Vân cũng hiểu, hoàn cảnh của Nhân Hoàng vẫn như trước không có thay đổi. Tuy rằng thoát khỏi phản phệ của Trấn Yêu Tháp nhưng uy hiếp của ba vị Huyền Minh đại đế vẫn còn đó.

Hơn nữa, đánh mất Trấn Yêu Tháp, tình cảnh của Nhân Hoàng càng thêm nguy hiểm!

“Thật sự là hào hứng a! Tam Hoàng tuyệt học, ngô, ta cũng rất hứng thú a!”

Một cái thanh âm vang dội, uy nghiêm từ cực Bắc truyền tới. Thanh âm này cực kỳ mạnh mẽ, khí tức ẩn chứa trong đó gần như làm cho hàng tỉ vị diện đồng thời chấn động. Trên bầu trời, một hư ảnh cực lớn hiện ra.

“Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế!”

Thanh âm này vang lên, Phương Vân, Kỳ Lân, Vũ Văn Địch, Thánh Võ Hầu, Tam Công, Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt… Tất cả mọi người đều như gặp phải sét đánh, khuôn mặt trở nên tái nhợt. Một chút huyết sắc trên mặt đã biến mất sạch sẽ.

Trên hư không, hào quang mênh mông cuồn cuồn trên người Nhân Hoàng đột nhiên bị đình trệ.

Huyền Kình Liệt Hải đại đế ở nơi cực Bắc xa xôi, là đại đế thủ hộ Minh Hoang.

Vị đại đế này rất ít khi xuất hiện, so với bốn người ở đây thì ít hơn rất nhiều. Nhưng giờ khắc này cũng bị Tam Hoàng thánh vật hấp dẫn mà đến gia nhập vào trận chiến này.

Nhân Hoàng quả thực rất cường đại, bằng vào một người có thể ngăn cản Hoang Kích Toái Không Đại Đế, Hỗn Độn Lão Tổ, Thương Thủy Ma Tổ, Hắc Ám Đế Quân công kích. Mặc dù sau đổi lại thành Hoang Kích Toái Không Đại Đế, Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế, Di Hoang Tà Thần nhưng vẫn có thể gắt gao chống cự. Thân hình cường đại y như một pho tượng chiến thần bất bại duy trì trên một mảnh không gian kia.

Nhưng khi Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế xuất hiện, bốn vị Ngoại tộc đại đế, toàn bộ liên thủ vây công Nhân Hoàng. Giờ khắc này cho dù là cường giả của triều đình cực kỳ tự tin với Nhân Hoàng cũng hiện lên một mảnh u ám trong mặt. Không nhìn ra một chút hi vọng nào.

“Thật tốt quá! Huyền kình liệt hải đại đế rốt cuộc ra tay!”

Ngược với triều đình một phương, nhìn thấy khí tức Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế ngưng tụ thành một cái hư ảnh Minh kình thật lớn. Đám người Thương Thủy Ma Tổ lại hết sức mừng rỡ. Bọn Doanh Hoàng cũng hết sức phấn chấn, trách nhiệm về Ngũ Đế chiến giáp đã không đóng vai trò mấu chốt nữa.

“Bốn gã đại đế! Ha ha ha, Lưu Triệt, vận số của ngươi đã hết a!”

Trong lòng Hỗn Độn Lão Tổ mừng như điên.

Không ai có khả năng độc chiến bốn gã đại đế.

Lưu Triệt cũng không được!

Ầm ầm!

Trung Thổ thế giới, ở cực Bắc toàn bộ Minh hoang đại lục đều kịch liệt chấn động. Mà nước biển vờn quanh Minh Hoang đại lục cũng mãnh liệt sôi trào. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một đạo khí tức bàng bạc che thiên tế nhật phóng lên cao. Toàn bộ không trung Minh Hoang nhất thời biến hóa thành hắc ám.

“Giết!”

Phối hợp cùng Huyền Kình Liệt Hải đại đế hành động, mấy trăm vạn Minh hoang chiến sĩ giống như thủy triều không chế một đầu cá voi thật lớn, kéo dài qua đại dương, xuất hiện ở Di Hoang và Địch Hoang.

“Giết!”

Nơi Minh hoang chiến sĩ đi qua, hàn khí dâng lên mãnh liệt. Đại địa dưới chân nhanh chóng kết thành băng sương, giống như một tấm thảm không lồ không ngừng trải dài theo phương hướng của đại quân, Vô Hạn Duyên Thân

Võ giả Minh Hoang toàn bộ đều tu luyện chân khí thuộc tính hàn băng. Khiến cho những nơi họ đi qua đều đông cứng ngay lập tức, kết thành hàn băng trước khi mùa Đông đến.

Minh Hoang đại quân vốn ngủ đông rất nhiều, thái độ ở trung lập. Nhưng dưới sự dẫn dắn cuat Minh Hoàng rốt cục đã tiến vào chiến trường Trung Thổ Cửu Châu, trở thành một thế lực tranh giành thiên hạ!

Ầm ầm!

Cỗ lực lượng thứ tư mang theo sức mạnh chí âm chí hàn, xuyên qua hư không đsanh lên người Nhân Hoàng. Vầng hào quang màu hoàng kim kiên cố kia bỗng kêu lên một tiếng rồi ầm ầm vỡ vụn. Trung Ương Long Đình khổng lồ nổ tung thành bốn năm mảnh.

“A!”

Kim quang đầy trời, chỉ nghe một tiếng rên Nhân Hoàng đã hóa thành một đạo lưu tinh từ trong hư không rơi thẳng xuống dưới kinh thành.

Ầm ầm!

Ngay tại nơi cách vòng bảo hộ đám người Trang Tư Trần không xa, Nhân Hoàng nên xuống đất, oanh một tiếng, đại địa băng liệt! Mặt đất kiên cố đã bị đánh thành một cái hố bán kính mấy trăm trượng.

“Bệ hạ!”

Thánh Võ Hầu quá sợ hãi, kêu lên một tiếng rồi lao tới. Cơ hồ là cùng lúc, Phương Vân và đám người Vũ Văn Địch sắc mặt đại biến, hướng chỗ Nhân Hoàng rơi xuống bay đi.

“Rống!”

Một tiếng rống giận từ trong hố phát ra, vù một tiếng, một đạo hào quang màu hoàng kim mang theo máu tươi bay lên. Nhân Hoàng rống giận, tiếng rống vang vọng khắp bốn phương.

“Mệnh là do ta, không phải do trời. Vận mệnh của trẫm do trẫm nắm trong tay! Không ai có thể đánh bại trẫm, các ngươi cũng không được!”

Thanh âm ù ù như lôi đình, vang vọng khắp nơi. Trong nháy mắt thân ảnh Nhân Hoàng lại biến mất trên hư không. Chỉ nghe từng tiếng nổ kinh thiên, vô số lôi đình màu hoàng kim nổ tung ở mây đen.

Nhân Hoàng bộc phát ra hào quang hoang kim lóa mắt hơn lúc trước rất nhiều. Trông giống như một pho tượng hoàng kim, cho dù là tầng tầng mây mù cũng không ngăn được hào quang kia.

Trong nháy mắt, khí tức Nhân Hoàng bộc phát ra quả thực là kinh thiên động địa. Cơ hồ có thể chống lại bốn vị đại đế.

“Hồi quang phản chiếu,chỉ là giãy dụa thôi. Cuộc chiến này đại cục đã định. Chúng ta thắng rồi, việc còn lại là quét dọn chiến trường!”

Nhìn thấy Nhân Hoàng bộc phát ra uy thế kinh thiên, Hỗn Độn Lão Tổ, Hắc Ám Đế Quân, Thương Thủy Ma Tổ ngược lại thở phào. Ba người đều là võ đạo tông sư, vừa nhìn đã biết đây là Hồi quang phản chiếu, sử dụng chân khí kích thích huyệt đạo, khơi dậy tiềm năng.

Loại phương pháp này có thể tạm thời đem năng lực đề cao, nhưng chỉ là uống rượu độc giải khát, không cứu được mệnh. Chờ thời gian qua đi tình huống lại càng kém, lúc đó còn chết nhanh hơn.

Nhân Hoàng tuy rằng chưa chết, nhưng trong mắt mấy người này quả thực không khác đã chết là mấy. Có bốn vị ngoại tộc đại đế ở đây hiển nhiên là hắn không dậy nổi sóng. Chết chỉ là vấn đề thời gian, mà thời gian này tuyệt đối không lâu lắm!

“Hỗn Độn Lão Tổ, hiệp nghị của chúng ta vẫn hữu hiệu chứ? Có phải hay không nên thực hiện hiệp nghị rồi?”

Doanh Hoàng mở miệng nói.

“Ha ha.”

Hỗn Độn Lão Tổ cười cười.

“Hiệp nghị tự nhiên hữu hiệu, Lão Tổ ta đã nói thì chưa khi nào đổi ý. Nhưng đối với Hoàng quyền Trung thổ có khối người. Lão tổ ta tuy rằng đáp ứng ngươi nhưng người khác chưa chắc đã thừa nhận. Có thể đạt được Hoàng quyền Trung Thổ, xưng Hoàng xưng Đế còn phải xem thủ đoạn của ngươi.”

Hỗn Độn Lão Tổ nói ra những lời này, Địch Hoang, Di Hoàng, A Lạp Cổ Ba Nhĩ, Doanh Hoàng bốn người sắc mặt đại biến. Đây chẳng phải là đổi ý sao, nhưng Doanh Hoàng nghĩ nghĩ rồi lập tức nở nụ cười.

“Xin đa tạ Lão tổ.”

Doanh Hoàng cũng không e ngại, nếu muốn thống trị Cửu Châu phải có binh lực cường đại. Ngươi đơn thân độc mã thì dù công lực có cao tới đâu cũng không có cái gì ước thúc Cửu Châu, thống nhất Trung Thổ. Nay binh lực cường đại nhất Trung Thổ nằm trong tay hậu duệ Ngũ Đế, bọn họ cũng không sợ Hỗn Độn Lão Tổ đổi ý.

Hơn nữa bốn người liên thủ, có cả Ngũ đế chiến giáp thì dù muốn nhúng chàm cũng phải vượt qua ải của bọn họ đã.

Doanh Hoàng hướng Di Hoang, Địch Hoang nhát mắt ra dấu. Mấy người hiểu ý lập tức nói:

“Đa tạ Lão Tổ, có Lão Tổ trợ giúp thì lo gì đại sự không thành chứ!”

Hỗn Độn Lão Tổ và Hắc Ám Đế Quân, Thương Thủy Ma Tổ nhìn thoáng qua, mỉm cười.

Nơi Nhân Hoàng rơi xuống mặt đất vỡ nát, trong phạm vi trăm trường đều là máu loãng. Nhìn thấy một màn như vậy Đại Chu võ tướng đều trở nên u ám, sắc mặt trầm trọng.

Cho dù là Phương Vân cũng vì những lời của phụ thân Phương Dận mà trong tiềm thức có chút đề phòng. Nhưng ở đây, nhìn thấy máu loãng ở khắp nơi, trong lòng cũng chìm xuống.

Dù Phương Vân có thừa nhận hay không thì giờ phút này vận mệnh của mọi người đều liên hệ chặt chẽ với Nhân Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK