Vệ Trường Thanh khi còn là võ giả vô danh thì đã nghe được không ít thần thoại truyền thuyết liên quan đến người này rồi!
Trước mặt người này, đến cường giả như Vệ Trường Thanh cũng phải tương kiến với thân phận vãn bối!
Ở thời thượng cổ, danh tiếng của Hắc ám túc hoàng còn cao hơn cả Đao thần Vệ Trường Thanh bây giờ.
Vẫn là cự kình nhất đẳng trong ma đạo, tồn tại giống như Thái Sơn Bắc Đẩu, nhưng cường giả này đã mất tích trong giới tông phái rất lâu trước khi Vệ Trường Thanh bước vào Thần thông cảnh giới.
Trong giới tông phái có nhiều truyền thuyết liên quan đến sự mất tích của hắn. Có người nói hắn chú tâm vào võ đạo, ẩn mình đâu đó tu luyện, hàng mấy nghìn năm cũng không tỉnh lại; cũng có người nói nhìn thấy hắn quyết đấu với một cường giả võ đạo khác, cuối cùng văng ra ngoại vực! Còn có người nói, Hắc ám túc tinh phát hiện ra chỗ nào đó cách trung thổ rất xa có một kho báu nên đó đến đấy khám phá!
Tóm lại, vị cường giả ma đạo thượng cổ này, khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong, đột nhiên mất tích trong giới tông phái.
Vệ Trường Thanh không thể ngờ được, người gọi là Hắc ám túc hoàng mà bế quan tu luyện gì đó lại xuất hiện ở đây! Còn kho báu mà hắn phát hiện ra lại là vực sâu này.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Hắc ám túc hoàng sai lại xuất hiện trong tế bài? Hơn nữa, những người khác chết rồi, chỉ có hắn còn sống? Cứ cho là thọ nguyên không bị hao tổn, đến bây giờ, cũng phải chết rồi chứ!”
Vệ Trường Thanh nhìn Hắc ám túc hoàng suy tư. Tuổi của Hắc ám túc hoàng nhiều hơn hắn nhiều!
“Hắc ám túc hoàng? Ngươi không phải chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Vực sâu bi thương này rốt cuộc là cái gì? Sao có nhiều người chết trong này vậy?”
“Hắc ám túc hoàng, ngươi xưa nay tàn bạo, những người này không phải ngươi giết đấy chứ!”
“Túc hoàng tiền bối, không ngờ lại gặp tiền bối ở đây, vãn bối thất lễ rồi”
Nhận ra thân phận Hắc ám túc hoàng không chỉ có một người. Thấy danh túc thượng cổ này xuất hiện, mọi người lần lượt ra mặt hỏi chào. Nhưng Hắc ám túc hoàng không trả lời.
“Người này, có vấn đề sao!?”
Trong đoạn tầng không gian, Phương Vân cũng quan sát Hắc ám túc hoàng.
Đối với cường giả và danh túc, Phương Vân biết rất ít, cách bao nhiêu thời đại, muốn biết nhiều cũng khó. Nhưng, Phương Vân cũng phần nào đoán ra, người này chắc chắn có uy danh thời thượng cổ, điểm này dựa vào sự tôn kinh của mọi người giành cho hắn là biết.
Nhưng, so với những cường giả thượng cổ ở đây, một người bàng quan thời cận cổ như Phương Vân lại có lý trí bình thường hơn, cũng chính vì vậy, Phương Vân phát hiện ra trạng thái của Hắc ám túc hoàng này có gì đó bất bình thường.
Ánh mắt hắn lug lạc, hoàn toàn không tụ lại đồng tử như người bình thường. Cảm giác này khiến người ta nghĩ đến mộng du vậy, tâm thần bất thuộc. Hắn thậm chí dường như còn đứng không vững. Hai vai hơi lắc lư, giống như liễu trước gió, chỉ có biên độ rất nhỏ, nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy được!
Quan trọng hơn là, Phương Vân tu luyện Vô câu đế cung, khá thành thục với trạng thái linh hồn của võ giả và khí tức sinh mệnh. Khí tức linh hồn của Hắc ám túc hoàng này rất hỗn loạn, rõ ràng đang trong trạng thái u mê không ổn định.
Trong trường hợp này, tiếp xúc với cường giả Địa hồn là rất nguy hiểm!
“Thiên địa vạn hóa chung nói không sai, nơi đây đúng là miếng pho mát bẫy, đến Hắc ám túc hoàng kia cũng là nhân vật nguy hiểm!”
Trong lòng Phương Vân thầm nghĩ, bất giác di chuyển vị trí, để tránh có khả năng xảy ra xung đột, bị cuốn vào thị phi mà lộ thân phận.
“Cẩn thận, Hắc ám túc hoàng có gì lạ lắm!”
Yểm Ma tông tông chủ đứng cạnh chợt lên tiếng, cảnh giác Sát Liêu tông chủ.
“Đúng vậy!” Sát Liêu tông chủ hơi gật đầu, ống tay bay phần phật, bất giác hơi lùi lại. Dù mọi người không cùng mọt thời đại, mà mới hợp tác, nhưng dù gì cũng đang trên một con thuyền.
Lý Phùng Đạo tuy phát hiện khác thường nhưng không có ý nhắc nhở mọi người.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Hắc ám túc hoàng lẩm bẩm, cứ thế tiến lên, bước đi của hắn không nhanh, nhưng bước nào cũng xa hàng trượng. Khi hắn thao túng không gian chi lực, đến võ giả mạnh nhất trong những người ở đây cũng không cảm thấy sóng không gia mà vén lên.
“Tế bài không thể phá được, mọi người không thể làm vậy, tuyệt đối không thể” Hắc ám túc hoàng bước tới, mí mắt hắn sụp xuống, miệng lẩm baamr, càng bước đi, hắn càng tiến gần hơn cường giả thượng cổ lúc nãy ra tay đầu tiên.
“Hắc ám túc hoàng, rốt cuộc là ông muốn gì?”
Cho dù không biết Hắc ám túc hoàng xảy ra chuyện gì, nhưng cường giả thượng cổ này cũng cảm thấy sự khác lạ, nói vô cùng cảnh giác.
Đúng lúc này, Hắc ám túc hoàng chợt ngẩng đầu dậy, trong con mắt hắn, quang mang thay đổi, trong chớp mắt, cả con mắt trở nên đen ngòm, khói đen cuộn lên trong đó, rồi tỏa ra khắp người hắn. Hắc ám túc hoàng nhìn chằm chằm vào cường giả đó, thần sắc vô cùng bạo tàn!
“Không ai có thể … làm như vậy!” Vừa dứt lời, năm ngón tay của Hắc ám túc hoàng xòe ra, tay phải vươn tới cường giả thượng cổ đối diện.
“Hắc ám túc hoàng, ngươi muốn làm gì?!” Trong bóng tối, có một tiếng gào giận dữ kinh ngạc vang lên. Hắc ám túc hoàng ra tay, tuy ngoài dự kiến, nhưng hắn trước đó đã có đề phòng, vì vậy vẫn kịp thời xuất chiêu.
“Bình!” Một tiếng nổ lớn vang lên, hai cánh tay giữ trong bóng tối, đập mạnh vào nhau, người Hắc ám túc hoang rung mạnh, thần thái hắn uy mãnh.
Cho dù vì không biết, thần trí chìm vào mộng du. Nhưng dù gì cũng là cường giả hiển hách thượng cổ, một khi giao thủ, thì bản năng chiến đấu lại lập tức thức tỉnh trong linh hồn.
Hào quang phía sau Hắc ám túc hoàng sáng lên, một bóng đêm lớn xuất hiện. Trong tấm màn đen đó có vô số tinh thần tạo thành xoáy ốc. Vô số tinh thần sáng lên quang mang lấp lánh, một khí tức tinh không dào dạt ùa tới.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy một khí tức xưa cũ lạ thường, giống như một vũ trụ xa xưa khiến con người phải kính sợ.
Thời gian trối đi, vật hóa lưu chuyển mà tinh thần là người chứng kiến duy nhất trong vũ trụ. Hắc ám túc hoàng vừa ra tay, lập tức bộc phát ra một sự vô thường khiến mọi người cảm thấy rơi lệ khóc than vũ trụ.
Còn bản thể Hắc ám túc hoàng lúc này lại hư hóa, cơ thể hắn giống như một ám ảnh hư huyễn, thân ảnh thực sự thì lại phia sau một tinh thần nào đó!
“Miếu cổ ám túc!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh kinh ngạc sợ hãi giao nhau, Địa hồn cảnh giới cường giả mà Hắc ám túc hoàng đối diện với thét lên, cả người văn ra như diều đứt dây.
Hắc ám tinh thần chi lực mãnh liệt tỏa ra từ Hắc ám túc hoàng, từng đợt từng đợt, cuốn mọi cường giả Địa hồn vào trong.
“Hắc ám túc hoàng, ngươi điên rồi ah? Ngươi đang làm gì vậy?!”
“Đáng chết! Đừng nghĩ mình là danh túc thượng cổ là có thể ngạo mạn trước chúng ta. Thời đại thay đổi rồi, hôm nay nếu ai ngăn ta lấy kho báu thì đó là kẻ thù không đội trời chung với ta!”
“Mọi người cẩn thận, hắn hình như đã mất thần trí rồi! Đã điên cuồng rồi!”
Mọi người lùi lại, dường như rất sợ tinh thần chi lực của Hắc ám túc hoàng. Đến Đao thần và Sát Liêu tông chủ đều vận chân khí lên, đao khí kiếm khí hiện lên chém tới những tinh thần chi lực của Hắc ám túc hoàng.
Truyền thuyết trứ danh nhất về Hắc ám túc hoàng chính là Miếu cổ ám túc”
Trong truyền thuyết, vị cự kình ma đạo như Thái sơn Bắc đẩu này ở một thời điểm nào đó thời thượng cổ đã lĩnh ngộ được thiên địa chí đạo. Như hắn thường nói, trước thời viễn cổ còn tồn tại một thời đại nữa.
Thời đại đó là thời đại đoạn tầng lịch sử, mọi sinh vật đều dễ dàng có được năng lực của Tam Hoàng. Một số sinh vật ngoại vực thi thoảng còn xuất hiện, chính là những di vật của thời đại đó.
Hắc ám túc hoàng từng ngồi thiền bốn trăm chín mươi sáu năm lĩnh ngộ được Miếu cổ thời đại này. Cuối cùng tu được Miếu cổ ám túc đáng sợ này!
Cho dù Hắc ám túc hoàng vô cùng lớn mạnh, Miểu cổ ám túc của hắn cũng là tuyệt học khoáng thế. Nhưng, đối với Miếu cổ thời đại mà hắn tuyên truyền đã biến mất từ lâu lại không có mấy người coi là thật.
“Tinh thần chi lực thật mạnh! Có vài phần tương tự Ngũ đế tinh túc quyền của ta!”
Phương Vân ẩn mình trong góc khuất, như thợ săn bắt được tin vui, chiêu mà Hắc ám túc hoàng thi triển khiến hắn lĩnh ngộ được điều gì đó.
Ngũ đế tinh túc quyền cũng là tinh túc chi lực, Miếu cổ ám túc cũng là tinh túc chi lực, hai cái có cùng một điểm chung. Chỉ là, Ngũ đế tinh túc quyền của Phương Vân chỉ là cái danh, chủ đả vẫn là Ngũ đế tuyệt học! Không có tạo cực với vận dùng tinh túc chi lực.
Nếu có thể nắm được tâm pháp của Miếu cổ ám túc, dung hợp vào Ngũ đến tinh túc quyền của ta, như vậy quyền pháp của ta sẽ chính thực đạt uy lực tối cao!” Mắt Phương Vân sáng lên.
Ngũ đế tinh túc quyền tuy là nhân hoàng cho hắn, nhưng thực ra nhân hoàng chỉ cho hắn bản không hoàn thiện, chỉ là một tuyệt học tàn khuyết. Phương Vân không biết nhân hoàng đã hoàn thiện đến mức độ nào, nhưng muốn đưa lên thành tuyệt học cấp thần thoại khoáng thế thì phải dựa vào bản thân mình!
Hơn nữa, Phương Vân tin rằng, mình phá được Ngũ đế tinh túc quyền, e là đã đi con đường khác với nhân hoàng!