Tiếng hét thê lương vang vọng trong không trung, khí lưu màu xám cuồn cuồn trong thương khung. Những khí tức tử vong này ở trong mắt người bình thường là không tồn tại, nhưng đối với những võ giả dựa vào chân khí để tu luyện võ đạo mà nói thì đây quả thực là một thiên đại trân bảo không thể chân thực hơn.
Từng dòng linh hồn đã chiến tử dập dờn ùa vào sau Phương Vân, trong thân ảnh tà đế cao to, mỗi năm trăm linh hồn của chiến sĩ tụ hợp lại liền hóa thành một bạch cốt yêu linh.
Những bạch cốt yêu linh này không có da, không có máu thịt, chỉ có kết cấu xương thuần túy. Ở khớp xương của chúng đều mọc ra gai xương, giống như là mũi nhọn, lộ ra vị đạo dữ tợn.
Những bạch cốt yêu linh này vừa thành hình, lập tức tụ tới dưới đế vương cơ tọa của vạn cổ tà đế, giống như là vệ sĩ trung thành nhất, bảo vệ xungquanh tà đế. Ở bên dưới cơ tọa của vạn cổ tà đế, đã tụ thập tám vạn bạch cố yêu linh, đó chính là bốn ngàn vạn sinh linh. Ở trong mắt Phương Vân, đây là một con số bất khả tư nghị, bởi vì ở thời đại cận cổ, đây cơ hồ là điều không thể. Căn bản không thể nào có bốn ngàn văn sinh mệnh để hắn thu thập.
"Tên gia hỏa Mạnh Vô Thương này nhất định còn có cách gì khác để sưu tập sinh linh, tế luyện tà đế. Nếu không, cho dù là hắn tham gia nhiều lần chinh phạt tông phái thì cũng không thể khiến hắn tiêu diệt được tới bốn ngàn vạn thương sinh."
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ, bốn ngàn vạn sinh linh, e rằng là linh hồn mà Mạnh Vô Thương từ thượng cổ tới hiện tại, qua vô số năm, khổ cực sưu tập được.
Con số khổng lồ này, không phải là một năm, một trăm năm, một ngàn năm là có thể hoàn thành được. Ít nhất cũng cần năm ngàn năm thời gian mới có thể thu thập được con số khổng lồ như vậy. Phải biết rằng, trong thiên địa này không phải chỉ là một mình tà tu là Mạnh Vô Thương, Mỗi một thời đại hắc ám, tất nhiên sẽ có nhiều tu sĩ tà đạo đi sưu tập những khí tức tử vong này.
Mạnh Vô Thương có thể từ đó được chia một chén canh, đã là khá giỏi rồi.
Từng pho bạch cốt yêu tinh không ngừng tụ tâp ở trong thế giới hư ảo bao bọc Vạn cổ tà đế. Phương Vân dùng ý thức quan sát một cái. Vân Mộng quốc và Đại La quốc mỗi bên xuất động mấy chục vạn kỵ binh, bộ binh và cung thủ.
Đây là con số khá kinh người, phải biết răng, Vân Mộng quốc chẳng qua chỉ là một quốc gia rất nhỏ mà thôi. Thật ra mà nói còn chỉ được tính là một phiên quốc, thuộc quốc. Một lần chiến tranh có thể động viên được mấy chục vạn binh sĩ đã là khá kinh người rồi.
Phương Vân chậm rãi phát tán Tà đế chân khí ra, nhân số hiện tại giao chiến ở khu vực này tổng cộng khoảng tám mươi vạn, nhưng dưới sự chiến tranh kéo dài qua năm rộng tháng dài, bên dưới mảnh đất của nơi này sớm đã tích lũy một lượng lớn thi thể.
Mười pho, hai mươi pho, năm mươi pho, một trăm pho.
Khi Phương Vân ngưng luyện bạch cốt yêu linh, đột nhiên có một tiếng quát truyền tới: "Hừ, yêu nhân phương nào, ngươi lớn gan thật, chẳng lẽ không biết nơi này là tông vực của Cửu tử thi ma phái ta ư? Không ngờ lại dám ở đây tu luyện tà công!"
Một tiếng rống truyền vào tai, chân khí tà đạo cuồn cuộn, hóa thành cầu vồng kinh thiên, xuyên qua cả ngàn dặm, phá không mà tới. Trong nháy mắt, mây dày tiêu tán, một tà đạo sắc mặt trắng bệch, trên tay mọc lông trắng xuất hiện trước mặt Phương Vân.
Tên võ giả tà đạo này tóc đen như mực, buộc thành búi, hang hàng lông mày xếch lên, bộ dạng giận dựng tóc gáy.
Cảnh giới Thiên Trùng tam phẩm, nhưng thực lực chỉ như Thiên Trùng nhị phẩm.
Phương Vân nhìn một cái, lập tức đưa ra phán đoán. Cảnh giới của người này tuy cao, đã đạt tới mức nắm vững quy tắc không gian, có thể phá toái hư không, nhưng lực lượng lại chỉ tương đương với Thiên Trùng nhị phẩm
Phương Vân sớm đã phát hiện, võ giả trong Vô lượng ma vực, lực lượng thường thường kém hơn cảnh giới một tầng. Một võ giả như thế này tất nhiên không đáng để Phương Vân bận tâm, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dí chết. Có điều, khiến Phương Vân kinh ngạc lại là ngữ khí của người này cùng với đạo bào có chút cổ xưa ở trên người y.
"Võ giả trung cổ?"
Phương Vân kinh ngạc nhìn y một cái, người này đầu tiên hét một tiếng, hoàn toàn là lễ nghi và tập quán trung thổ. Ở thời cận cổ, những cái này sớm đã bị vứt bỏ. Hơn nữa đạo bào sặc mùi trung cổ ở đó triều Đại Chu cũng căn bản không còn nhìn thấy nữa.
Triều Đại Chu thống trị nhiều năm, vật đổi sao dời, môn phái của giới tông phái ít nhiều cũng tiêm nhiễm cỗ phong khí này. Phục sức của môn phái cũng hoặc là giản dị, hoặc là cực kỳ hoa lệ.
Loại phục sức cổ xưa này, Phương Vân chỉ nhìn thấy trong điển tịch tông môn.
"Trung cổ cái gì?"
"Người mới tới mặt mày kinh ngạc, không khỏi quan sát Phương Vân mấy cái, cao giọng nói: "Vân Mộng quốc là thuộc quốc của triều Đại Chu, thuộc phạm vi tông vực của Cửu tử thi mang tông chúng ta, tất cả tu sĩ tới đây, bất luận là phái nào cũng đều phải chịu sự tiết chế của Cửu thi ma tông ta. Những cái này chẳng lẽ ngươi không biết ư? Ngươi đúng là to gan thật, dám ở đây hấp nạp thi khí!"
Phương Vân đã xem bản đồ của Vô lượng ma vực, cũng lờ mờ biết rằng, ở thế giới này, lực lượng của tông phái vô cùng cường đại. Có một số tông phái đem mấy quốc gia, vạch thành khu vực khống chế của mình, gọi là tông vực, kỳ thực tương đương với lãnh địa.
Tất cả vương triều tông thất, cùng với tu sĩ tông phái lai vãng đều phải chịu sự quản chế của nó.
Cường giả của Cửu tử thi ma tông này nhất thời không nắm rõ được Phương Vân rốt cuộc là là thuộc loại tình huống nào. Cho nên nhất thời không dám tùy tiện động thủ.
Phương Vân vừa hay chẳng biết gì về thế giới này. Lúc này vừa hay gặp được một đệ tử của cái gọi là tông phái, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Nơi này có phải là tông vực của Cửu thi ma tông hay không thì ta không biết, nhưng hiện tại ta đã tới đây thì nơi này là tông vực của ta!"
"Tìm chết!"
Đạo nhân đại nộ, gầm lên một tiếng tức giận, tà khí cho cơ thể cuồn cuộn, xộc thẳng lên trười. Nhưng chân khí tà đạo này hóa thành chín cỗ, mỗi một cỗ đều tụ thành một con thi ma. Chín con thi ma cùng nhau hóa thành một bàn tay lởm chởm lông trắng tóm về phía đầu Phương Vân.
"Không tự lượng sức!"
Phương Vân cản bản lười chẳng buồn động đây. Thực lực này chỉ là Thiên Trùng nhịn phẩm, chẳng qua là võ gia nhị thập thiên long chi dực. Ở trước mặt bá chủ siêu cấp chân khí ngưng thành một cỗ, đạt tới nhị bách thiên long chi dực như hắn căn bản không buồn nhìn lấy một cái.
"Rầm!"
Chín đạo ma khí như lôi đình vạn quân, nặng nề oanh tạc lên người Phương Vân. Song chỉ thấy bên ngoài cơ thể của Phương Vân hơn chấn động một cái, nhưng thân hình tiệt nhiên vẫn bất động.
"Hả!"
Kình khí cuồn bạo tan đi, đạo nhân nhìn thấy cảnh này, cũng hít một hơi lạnh. Chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ đỉnh đầu lan xuống dưới chân. Hai mắt y trợn trừng lên, cơ hồ là không dám tin vào mắt mình.
Một kích toàn lực của y, không ngờ lại không làm người trẻ tuổi áo trắng này chấn động, thậm chí ngay cả quần áo trên người hắn cũng không bị chấn xuống nổi một khối.
Đạo nhân thanh âm run rẩy, trong mắt đầy vẻ sợ hãi: "Sao có thể như vậy được?"
"Sao mà không thể?"
Phương Vân cười lạnh, quần áo rung lên, đột nhiên bước ra một bước. Đạo nhân này không ngờ lại không chút phản kháng, bị Phương Vân giẫm dưới chân. Dưới trường bào lộ ra một đôi giày quân đội, giậm mạnh lên mặt võ giả tà đạo.
Đạo nhân ngây ra, vào sát na nhìn thấy đôi giày quân độ đọi, sự chấn kinh cường liệt đã áp chế sự xấu hổ trong lòng y.
"Ngươi... ngươi không phải là người trong tông phái!"
Phương Vân xuất thân quân ngũ, sau khi tòng quân, cảm giác giày quân đội so với giày Vân lý thì tiện hơn nhiều. Cho nên về sau trong Thiên địa vạn hóa chung đều chuẩn bị giày quân đội. Thói quen này một mực giữ cho tới hiện tại, ngay cả khi thay hoa phục cũng vẫn như vậy.
Áo bào của triều Đại Chu, vạt dưới rất dài, che xuống tận dưới chân. Nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện được là hắn đi giày quân đội.
"Ta nói với ngươi rằng ta là người trong tông phái bao giờ!"
Phương Vân cười lạnh một tiếng, phất tay một cái, trực tiếp phong ấn võ giả này.
Mục Dã Thương, Thiên Trùng tam phẩm, trường lão bình thường của Cửu tử thi ma tông, phụ trách thu thập thi khí của địa giới Vân Mộng quốc. Cứ năm năm lại về tông môn giao nộp một lần.
Thì ra người này là phụ trách thu thập thi khí, nhưng bản thân lại không thể tu luyện.
Phương Vân từ trong não hải của Mục Dã Thương biết được những tin tức này, trong lòng không khỏi vui mừng. Tùy ý vỗ một cái liền từ trên người y lấy ra một bình lưu ly cổ hẹp màu tím. Đây đều là những thi khí mà Mục Dã Thương thu thập được trong năm năm.
Những người này chỉ là người bảo quản, bản thân lại không thể tu luyện. Vậy là tự dưng lại mang tiện nghi tới cho Phương Vân rồi. Cũng không thấy hắn làm động tác gì, trực tiếp mở nắp bình, ném cái bình lưu ly cổ hẹp màu tím này vào trong hư ảnh của Vạn Cổ tà đế ở phía sau. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thê lương vang lên, sau đó là một trận linh hồn ba động, ở bên dưới pho Vạn Cổ tà đế này liền có thêm hơn hai ngàn con bạch cốt yêu linh.
Tới đây, Phương Vân trong trận chiến này đã thu thập được hai ngàn năm trăm bạch cốt yêu linh. Phải biết rằng, đây vẫn chỉ là dự trữ của một tiểu quốc gia.
Hai ngàn năm trăm bạch cốt yêu linh, nghe thì thấy con số này không nhiều. Nhưng trên thực tế lại là hơn một trăm vạn thương sinh chiến tử. Cái này đối với một quốc gia nhỏ mà nói đã là rất lớn rồi.
Phương Vân cũng từ một mặt nghiêng, cảm giác được thế giới này rốt cuộc là hỗn loạn như thế nào. Nếu đổi lại là trung thổ, nếu chiến loạn như thế này thì con người sớm đã chết hết rồi.
Có điều, trong Vô lượng ma vực, nhân khẩu rất nhiều. Thời gian lưu tốc lại nhanh, cho nên cũng chịu được loại tiêu hao này.
Hơn nữa, từ trong ký ức của Mục Dã Thương, Phương Vân còn biết rằng, vương triều dưới sự khống chế của tông phái, ra sức cổ vũ sinh đẻ, sinh đẻ càng nhiều thì triều đình sẽ cung cấp đãi ngộ càng tốt. Thậm chí còn xuất hiện một số phụ nữ chỉ dựa vào sinh đẻ liên tục mà được sống một cuộc sống xa hoa.
Chiến loạn nhiều lần như vậy, việc nuôi trồng khó khăn, án theo đạo lý cơ bản là không nuôi sống được nhiều người như vậy. Có điều, tông phái ở trong đây đóng một vai trò rất lớn. Bọn họ lợi dụng không gian pháp khí, reo xuống một lượng lớn thực vật để cung cấp cho đời sống của những người này.
Với thủ đoạn của tông phái, làm vậy tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Điều này cũng dẫn tới vương triều của nhân gian càng phụ thuộc vào lực lượng của tông phái, bởi vì vậy nên mới xuất hiện cách gọi tông vực.
Thế lực của tông phái, ở trong thế giới này cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa không có Trung Thổ Thần Châu ra sức đàn áp cho nên tông phái ở nơi đây có thể thoải mái thu nhận môn đồ. Tông phái có môn nhân hơn vạn, hơn mười vạn cũng rất nhiều.
Ở Vô lượng ma vực, chưởng môn chính là hoàng đế, quốc gia tông phái rất nhiều.
Thế giới hỗn loạn quá! Thế giới này, quốc gia quả thực là chuồng lợn của tông phái! Không ngừng cung cấp thi khí cho chúng.
Phương Vân sau khi biết được trạng thái của thế giới này, cũng không khỏi thầm lắc đầu. Đây quả thực là sự vũ nhục cực lớn đối với hoàng quyền! Các đại thần của Nho gia nếu như biết được tình huống của nơi này, tất sẽ tức đến ói máu.