Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tu vi sau khi đạt tới Địa Biến cảnh thì sẽ có cảm giác rất mạnh. Nếu như trên người Phương Vân có đồ vật gì ẩn giấu thì chỉ cần quét mắt qua một cái là biết được, nhưng trong giới tông phái thì có một số đồ vật kỳ dị có thể ngăn cách cảm ứng. Cho nên hai giám sát sử Phong, Thủy đều tự tay lục soát, nhưng vừa tìm một hồi thì hai người chau mày lại.

- Lúc chúng ta tới đây thì Chu quân sư đã dặn dò chúng ta là Phương Vân cực kỳ xảo trá, lúc đánh với hắn thì phải cực kỳ cẩn thận. Chúng ta lần này tới đây tập kích chính là để Tần Sơn Minh dụ hắn ra khỏi phủ tướng quân, thừa dịp hắn không có thời gian giấu lệnh bài Tà Thần đi mà định hắn tội chết, nhưng xem ra bây giờ phải trông chờ vào hai vị Lôi, Vân nhị sứ rồi!

Hai người liếc nhìn nhau mà có chút bất an, biểu hiện của Phương Vân lúc này quá thong dong, quá trấn định rồi.

Thị vệ của Bình Đỉnh hầu phủ đã sớm nói tận mắt thấy Phương Vân đem lệnh bài Tà Thần để vào trong ngực, tông chủ Thiên Tà tông cũng nói lệnh bài Tà Thần đang ở trong Tây Nhị thành. Hai người không tin Phương Vân sẽ đem lệnh bài này để ở chỗ nào khác.

Toàn trường yên lặng vô cùng.

Chỉ một chốc lát sau, Lôi Vân nhị sứ thần sắc âm trầm đạp không mà đến.

- Như thế nào? Hai vị giám sát sử có tìm ra được lệnh bài Tà Thần không?

Lôi Vân nhị sứ còn chưa rơi xuống đất, Phương Vân đã liền cười chào hỏi.

- Không có!

Hai người nhìn Phong, Thủy nhị sứ, thần sắc âm trầm nói.

- Làm sao có thể!

Tần Sơn Minh kinh hô.

- Ha ha.

Phương Vân cười lớn lên:

- Bốn vị đại nhân nếu như lục soát không ra lệnh bài Tà Thần thì ta đây cũng có thể chỉ cho chỗ cất giấu.

Phương Vân nhẹ nhàng nói một câu nhưng làm cho tất cả mọi người phải biến sắc.

Chỉ thấy Phương Vân chỉ một ngón tay vào Tần Sơn Minh, thần sắc trầm xuống, quát lên:

- Tần Sơn Minh, ngươi thật to gan. Lại dám cấu kết với Thiên Tà Tông, lệnh bài Tà Thần đang ở trong ngực của ngươi, ngươi còn muốn nói gì nữa!

Bịch! Bịch! Bịch!

Nghe thấy câu này, sắc mặt Tần Sơn Minh liền trắng bệch, liên tục lui về sau ba bước rồi theo bản năng thò vào trong ngực. Năm miếng quân lệnh được hắn móc ra ngoài, nhưng ngay giữa năm miếng quân lệnh ấy còn có một lệnh bài màu đen nhánh, trên mặt có khắc Tà Thần, ngoài ra từ lệnh bài này còn phát ra một cổ khí tức âm tà vô cùng.

- Không thể nào!

Tần Sơn Minh nhìn cái lệnh bài trong tay mà hai mắt trợn trừng lên, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, ẩn trong đó còn có cả sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Lệnh bài Tà Thần hiện ra ở đây đúng là không sai, nhưng tuyệt không nên ở trong tay hắn mới đúng chứ, không ai hơn Tần Sơn Minh hiểu rõ, hắn và Thiên Tà Tông vốn chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì với nhau hết.

- Làm sao lại ở trong tay ta? Làm sao lại ở trong tay ta?

Tần Sơn Minh nắm cái lệnh bài Tà Thần này mà đầu cứ ong ong lên. Đột nhiên trong lúc này, cảnh tượng lúc tứ đại giám sát sử xuất hiện, Phương Vân đột nhiên dữ dội lên đánh vào lồng ngực của hắn, lấy năng lực của Phương Vân thì giết chết hắn là việc dễ dàng, nhưng Tần Sơn Minh lúc đó chỉ bị thương nhẹ.

- Đúng, là hắn, chính là hắn, là hắn gài tang vật cho ta!

Tần Sơn Minh lúc này như gặp quỷ, nhìn Phương Vân:

- Ngươi...

Phương Vân sao có thể để cho hắn mở miệng:

- Tần Sơn Minh, hiện tại chứng cứ ràng ràng, ngươi còn muốn giảo biện ư?

Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân liền như tia chớp tung chưởng vào Tần Sơn Minh.

Phong, Thủy nhị sứ theo bản năng định ngăn cản thì một bàn tay thô to vươn ra ngăn cản họ.

- Để cho hắn làm đi!

Âm thanh của Lôi sứ vang lên bên tai hai người. Tần Sơn Minh hiện đã mất đi giá trị lợi dụng, hơn nữa lệnh bài Tà Thần còn có ở trong tay hắn, cho dù là Anh Vũ hầu cũng cứu không được.

Sắc mặt của bốn người nhất thời khó coi vô cùng, thấy lệnh bài Tà Thần trên người Tần Sơn Minh thì cho dù bốn người có ngu xuẩn cũng biết đã bị Phương Vân đùa giỡn rồi. Phương Vân lại làm trò trước mặt họ, để cái lệnh bài Tà Thần này vào trong ngực của Quản Công Minh ngay dưới mắt bọn họ.

"Tâm cơ của người này thật đáng sợ!", trong lòng Thủy sứ khẽ run lên. Phương Vân có thể ở trong thời gian ngắn nhận ra Tần Sơn Minh có vấn đề, còn mượn cơ hội ra chiêu mà xảo diệu nhét lệnh bài vào trong ngực Quản Công Minh, tâm sư quá đáng sợ rồi.

Lúc này đây, ngay lúc Tần Sơn Minh chuẩn bị chết trong tay Phương Vân thì trong lúc bất chợt có những tia sáng xuất hiện, ở ngay cuối đường chân trời xuất hiện một mặt trời đỏ rực phát ra ánh sáng vô tận.

Ngâm!

Từng tiếng rồng ngâm vang lên, làm cho cả tòa Tây Nhị thành bị tràng long ngâm này làm cho rung động. Phương Vân còn chưa có nhảy đến bên cạnh Tần Sơn Minh thì lập tức bị một cỗ uy áp bất khả tư nghị từ mặt trời phía đông áp đến.

Phương Vân lập tức có cảm giác mình như là một con thuyền nhỏ đang lạc vào trong biển lớn mênh mông, lúc nào cũng có thể bị lật phải. Gã có cảm giác mình lúc này vô cùng không xong, làm gì còn có chuyện đi giết Tần Sơn Minh!

Từ ánh mắt trời đỏ rực đó phát ra những tia sáng vạn trượng từ dưới đất truyền lên, cả Tây Nhị thành lập tức bị nhuộm đỏ, tia sáng này vô cùng mãnh liệt, ngay cả ánh sáng chân chính còn bị đè ép xuống.

Ngâm!

Bốn âm thanh chấn nát cả hư không vang lên, ngay lúc Phương Vân còn đang ngỡ ngàng thì có bốn bóng đen xuất hiện. Lúc mọi người nhìn rõ ra thì không ngờ bốn bóng đen này là bốn con thiên long dài vô cùng, cặp mắt to như chuông đồng, tròn xoay. Từ trong đôi mắt đó phát ra ánh lửa, ánh lửa đó dường như thiêu đốt cả đám mây, ngay cả tòa Tây Nhị thành kia cũng bị thiêu rụi.

Thiên long từ thời viễn cỗ là thần vật sớm đã biến mất, một con thiên long ước chừng bằng một trăm con phi long lực, tương ứng với Địa Biến cảnh đỉnh phong. Cho nên khi bốn con thiên long này vừa mới xuất hiện thì mọi người đã bị uy áp khổng lồ đè ép lên trên mặt đất, không thể nào động đậy được.

- Dương Hoằng, lại là Dương Hoằng!

Trong lòng Phương Vân chấn động không thôi. Hắn sớm biết Phương Vân có một chiếc chiến xa Thiên Đế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Dương Hoằng sử dụng pháp khí này. Bốn con thiên long có khoảng bốn trăm con phi long lực, chỉ cần hắn dựa vào cái pháp khí này là hắn có thể đánh chết bất kỳ cường giả dưới Thiên Tượng cảnh nào.

- Tham kiến Anh Vũ hầu!

Âm thanh bốn đại giám sát sử Phong, Lôi, Vân, Thủy vang dội khắp thiên địa. Cùng một thời gian, chi quân đội của Tần Sơn Minh cũng quỳ trên mặt đất, phát ra âm thanh cung kính.

Còn đám người Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng thì mới chỉ cảm nhận được cổ khí tức bá đạo này thôi đã bị đè ép quỳ trên mặt đất. Chỉ có Phương Vân dựa vào năng lực của Thiên Địa Vạn Hóa Chung mà còn đứng vững trên mặt đất, hắn ngửa đầu, chăm chú nhìn bốn đầu thiên long trên không.

Trong ánh sáng màu đỏ của ánh mặt trời đó, hắn có thể nhìn thấy một hư ảnh chiến xa như ẩn như hiện. Trên chiến xa mơ hồ có thể còn thấy được một hư ảnh cao lớn đứng sững ở trong ánh sáng màu đỏ đó, cả người người này tản phát ra một cổ khí tức vô thượng, vô cùng cao quý.

Đồng thời, chung quanh cổ hư ảnh này, mây mù và hư không không ngừng biến ảo, không ngừng diễn hóa ra cảnh tượng các thần ma cường đại nhất trong thiên địa đang triều bái hắn.

Thiên Đế chiến xa, cái trân quý nhất của vật này không phải là di hài của bốn con thiên long mà là chiếu hình của Thiên Đế. Chỉ dựa vào hư ảnh đó, Dương Hoằng có thể đạt được sự hỗ trợ cùng với đại khí vận của Thiên Đế!

- Thiên Đế chiến xa, lại là Thiên Đế chiến xa!

- Xong rồi, không ngờ Anh Vũ hầu Dương Hoằng lại tới đây!

- Một cường giả Thiên Tượng cảnh, chúng ta trốn không thoát rồi!

Ngay lúc bốn đầu viễn cổ thiên long xuất hiện trên bầu trời thì cả Tây Nhị thành liền hỗn loạn, tất cả người trong tông phái đều bất an.

- Đây chính là thực lực của Dương Hoằng sao?

Phương Vân ngơ ngác nhìn Dương Hoằng ở trên bầu trời. Những gì mà Dương Hoằng xuất ra đã gần với thần uy lắm rồi, trước cỗ lực lượng này thì đừng nói là xuất thủ, Phương Vân có thể đứng được là đã không tệ rồi.

Cách đó không xa, Tần Sơn Minh vốn đinh ninh rằng hắn đã sắp chết, đột nhiên phát hiện thấy Dương Hoằng thì không khỏi vui mừng:

- Đại nhân, tiểu nhân tham kiến võ hầu đại nhân!

Ầm!

Bỗng nhiên có một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống đánh Tần Sơn Minh thành phấn vụn. Âm thanh lạnh lùng của Dương Hoằng vang khắp thiên địa:

- Tần Sơn Minh cấu kết với Thiên Tà tông, tội chết!

Phương Vân chấn động trong lòng. Nhìn Tần Sơn Minh bị Dương Hoằng giết chết, Phương Vân hiểu rõ lần này hắn đã chết oan rồi, hắn hiện tại đã mất đi giá trị lợi dụng, lại còn dính vào Thiên Tà tông, Dương Hoằng không thể không giết hắn.

Dương Hoằng sau khi giết Tần Sơn Minh thì lập tức dời sự chú ý nhìn đến Phương Vân là người duy nhất còn đứng ở ngoài thành:

- Phương Vân, nhìn thấy bổn tọa, ngươi còn không hành lễ ư?

Âm thanh vừa phát ra thì hư không trên đỉnh đầu Phương Vân biến hóa, hiện ra hình dạng một ngọn núi. Phương Vân lập tức cảm giác được cả người của mình đang trầm xuống, dường như lực lượng của tất cả trời đất đang nhìn về mình, chỉ cần mình dám nói một chữ không thôi là lập tức mình sẽ bị chấn nát.

Phương Vân nghĩ ngợi một lúc, rốt cuộc khẽ khom người, thi lễ một cái:

- Bình Bắc tướng quân Phương Vân, ra mắt Anh Vũ hầu!

Tình thế không so được với người mạnh hơn. Những gi Dương Hoằng đang thể hiện chính là thực lực áp đảo tất cả, chỉ cần Phương Vân không thi lễ thì lập tức sẽ bị Dương Hoằng cho một cái tội danh lớn.

- Ha ha ha.

Âm thanh Dương Hoằng vang dội cả thiên địa, mặc dù Phương Vân chỉ khom thân một chút, cũng không có quỳ gối, nhưng Dương Hoằng vẫn cao hứng cười lớn lên. Điều này đại biểu cho sự thắng lợi của thực lực! Trước thực lực tuyệt đối thì bất kỳ trí mưu, thủ đoạn nào cũng là vô dụng cả!

Phương Vân vừa thi lễ một cái thì lập tức cái uy áp khiến trời long đất lở liền biến mất, rồi lực chú ý của Dương Hoằng rất nhanh đã dời khỏi người Phương Vân:

- Tây Nhị thành bị tông phái cầm giữ, triều đình có lệnh, tất cả người trong tông phái giết chết không tha!

Âm thanh vừa phát ra thì một cỗ lực lượng to lớn đã hướng tới tấn công Tây Nhị thành.

Ầm!

Cả vùng đất bị chấn động kịch liệt, vô số người trong tông phái ở Tây Nhị thành hét thảm một tiếng rồi miệng phun ra máu tươi, nằm uể oải ở trên mặt đất. Cường giả Thiên Tượng cảnh cường đại vô cùng, chỉ cần Dương Hoằng dùng uy áp thôi đã khiến cho tất cả cao thủ trong Tây Nhị thành bị thương nặng.

Ngâm!

Bốn đầu thiên long đột nhiên rống lên, rồi tám cái móng vuốt màu tím liền mạnh mẽ tấn công về một địa phương ở Tây Nhị thành, đó chính là Yên Khuyết lâu.

Ùng ùng!

Đại địa chấn động, móng vuốt của bốn con thiên long không gì không phá nổi, đi sâu vào trong lòng đất.

- Dương Hoằng, ngươi dám ư?

Một âm thanh quát lên từ dưới nền đất, đồng thời một cỗ khí tức cường đại khác cũng nhanh chóng xuất hiện trong cảm giác mọi người.

- Tụ Bảo các chính là đầu đảng tội ác ở Tây Nhị thành, giết!

Một tiếng giết như hồng quang vô cùng vô tận từ dưới mặt đất tuôn trào ra.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK