Phong bão cự nhân quan sát xung quanh, khi đôi mắt nó ở to thì phóng ra những đạo lôi đình uy lực lớn, trong đó có một cái sượt qua đôi vai hắn, yếu hơn một chút, còn những lôi đình khác đều bị Phương Vân lặng lẽ hấp thu vào trong Thiên địa vạn hóa chung để tế luyện Ngũ ngục cốt hoàng!
Phong chi lôi đình, đây là hình thành chung cực của phong chi lực ngũ hành. Phong bão cự nhân này, chỉ cần mở to mắt đã có thể phát ra lôi đình vô cùng hiếm thấy này.
Phong chi uông dương tựa như một khối, căn bản không thể hấp động phong lực trong đó, nhưng qua cơ thể của phong bão cự nhân, hóa thành Phong chi lôi đình thì lại thành nguyên liệu quý hiếm luyện chế pháp khí trong thiên địa!
Sức mạnh của loại phong chi lôi đình này so với phong bão hắc ám mà Phương Vân hấp thu được ở rìa vực mạnh gấp hai cấp, cơ hội như vậy sao Phương Vân bỏ qua được.
Từng đạo lôi đình hóa thành những sợi bạc, lặng lẽ phân li ra, sau khi xuyên vào Thiên địa vạn hóa chung thì được Phương Vân cẩn thận dẫn vào Ngũ ngục cốt hoàng khổng lồ.
Linh hồn của phong bão cự nhân rất mạnh, Phương Vân cũng không dám hấp thu quá nhiều lôi đình trong một lần, kẻo khiến cự nhân nghi ngờ. Trong phong chi uông dương, một khi bị phát hiện, thì nguy hiểm này còn đáng sợ hơn lúc Phương Vân xung kích Mệnh tinh cảnh giới nhiều.
Đây là một canh bạc, nhưng, Phương Vân đã cược thắng!
Hơn mười tiếng đồng hồ này, Phương Vân đã phát hiện ra, trong con mắt khổng lồ của phong bão cự nhân có phóng ra phong chi lôi đình, cứ cách một lúc lại có một đạo lôi đình sượt qua vai. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để Phương Vân hấp thu phong chi lôi đình.
Mạo hiểm tỷ lệ với thu hoạch, chỉ cần lôi đình mà mỗi lần Phương Vân hấp thu được không quá nhiều, sẽ không khiến cự nhân chú ý, và tất nhiên không có bất kì nguy hiểm gì.
Đúng lúc Phương Vân ngồi xếp bằng trên vai cự nhân chuyên tâm hấp thu phong chi lôi đình thì trong Thiên đại vạn hóa chung, một đám người của Lãnh nguyệt tông cũng chú ý đến động tĩnh của nơi đây.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là lấy đâu ra loại sức mạnh lôi đình này!”
Mặt đất nhấp nhô, Lãnh nguyệt tông tông chủ đứng trên một đỉnh núi, nhìn từ phía xa, bộ xương đen ngòm đứng sừng sững trên mặt đất. Từng đạo lôi đình không ngừng giáng xuống bộ xương đen kia, mỗi lần đánh xuống đều để lại vết tích sâu trên bộ xương, giống như là bị một thanh đao chém phải vậy.
Cứ như vậy, bộ xương vốn trông hung dữ đáng sợ càng lúc càng trông đáng thương.
Lãnh nguyệt tông tông chủ chỉ là chưởng môn của một tông phái trung đẳng, hiểu biết có hạn, nhưng có hạn không có nghĩa là hoàn toàn không biết. Từ những đạo lôi đình đó, Lãnh nguyệt tông tông chủ cảm nhận thấy một khí tức phong nguyên tố khá đậm.
Hắn tuy hiểu biết nông cạn, nhưng dù gì cũng nghe qua những thứ trong truyền thuyết, chỉ từng đó thôi hắn cũng nhận ra thân phận của lôi đình này.
“Phong chi lôi đình! Thứ này chỉ có trong truyền thuyết. Chưa từng xuất hiện trên thần châu trung thổ. Hắc rốt cuộc là có được thứ này từ đâu?!”
Lãnh nguyệt tông chủ suy nghĩ đáp án mà cắn răng cắn lợi.
Phong chi lôi đình là một trong những âm lôi cực chí, là điều khiển đồng thời với Lôi đình viễn cổ. Theo hắn biết, đừng nói cận cổ, có là trung cổ, thượng cổ, đây đều là truyền thuyết, rất ít người gặp được, chứ đừng nói là có được.
Những thứ hiếm gặp trên trung thổ lại liên tiếp xuất hiện trên người Phương Vân, giống như một thứ hàng hóa bình thường vậy. May mắn như vậy, cơ duyên như vậy, khiến Lãnh nguyệt tông chủ đứng trên đỉnh núi không khói ghen tỵ.
Lãnh nguyệt tông chủ tin rằng, mọi tông môn đại phái trên thần châu trung thổ, khi biết được Phương Vân có được cơ duyên này cũng phải ghen tỵ.
Những đạo lôi đình này, trông thì yếu ớt, nhưng Lãnh nguyệt tông chủ biết rõ,những gì liên quan đến lôi đình đều không thể dùng bề ngoài đánh giá được. Phong chi lôi đình này, chỉ cần tiết lộ một chút thôi, thì mọi môn đồ trong Thiên địa vạn hóa chung e là biến hết thành tro bụi.
Điều này khiến Lãnh nguyệt tông chủ vô cùng phẫn nộ, Phương Vân này trêu ngươi nhau quá! Tuy hắn đã dùng một tầng cấm chế, cấm khởi nơi này lại để đề phòng lôi đình lộ ra, nhưng vẫn khiến hắn phẫn nộ!
“Tiểu tử thối, mau di dời bộ xương của ngươi ra ngoài đi!” Lãnh nguyệt tông chủ nghểnh cổ lên trời gào lên.
Ngoài thiên địa vạn hóa chung, Phương Vân nghe thấy rất rõ, nhưng hắn chỉ cười mà không để ý.
Đùa chắc! Với năng lực hiện nay của hắn, sao có thể đến một sợi lôi đình cũng không khống chế được. Nếu đến điều này mà cũng không làm được thì hắn dám vuốt râu hùm, ngồi lên vai cự nhân này sao!?
Lại là một cương phong bọc lấy một lôi đình giáng xuống, phía trước trở nên chói rọi. Phương Vân mặc kệ, khéo léo tách ra một chút lôi đình dẫn vào trong Thiên địa vạn hóa chung.
“Thật khiến người ta khó có thể tin tưởng!” Phương Vân vừa thu lôi đình, vừa nhìn cự nhân đáng sợ bên cạnh.
Phương Vân có thần thông Tiêm bặc như ý, vận chút tâm niệm trở nên cao vạn trượng cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng trong thiên địa có pháp tắc, Phương Vân có mạnh đến đâu cũng không thể vượt quá một trượng.
Không chỉ Phương Vân, mà đến võ giả Địa hồn cảnh giới có thực lực ngang thiên địa cũng không thể vượt quá một trượng. Đó là một giới hạn, là một thiên địa chí lí, không ai được phá vỡ.
Phương Vân tuy có thể hóa chân long, một cái vẫy đuôi có thể dài đến mấy nghìn trường, biến thành tai bằng thì càng lớn hơn, nhưng đó lại là hiệu quả của cách này, không tính là cơ thể thực sự. Thế mà Phương Vân cảm nhận được, phong bão cự nhân này rất thực, cơ thể hậu thiên sinh biến mười mấy vạn trượng này không phải hư cấu.
Sau khi phá vỡ được một sức mạnh điên cuồng thì lại có một sức mạnh pháp tắc không giống với Trung thổ ập tới! Sức mạnh này, Phương Vân không quen thuộc, cũng không gọi tên nổi. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, đó là một sức mạnh hắc ám vô cùng mạnh mẽ!
“Gừ…rừ!”
Phong bão cự nhân chợt há miệng, lại phát ra tiếng gầm ghê người, phong nguyên tổ phả ra từ miệng hắn, phong bão, lôi vân, cự lang nhanh chóng hình thành quanh hắn.
“Lại thế rồi!” Phương Vân rùng người, không dám chậm trễ, lập tức vào trong Thiên địa vạn hóa chung, đồng thời tạo thành nhiều tầng cấm chế, ngăn sự xung kích sắp tới.
Phong bão cự nhân cứ cách một thời gian lại phát ra tiếng gầm gừ như thế này, thời gian này cũng là thời gian duy nhất Phương Vân không thể hấp thu phong chi lôi đình một cách bình thường.
“Đợi khi phong bão qua đi mới được ra ngoài!” Phương Vân ngồi xếp bằng trong đại điện ám kim của Thiên địa vạn hóa chung, nhắm hai mắt lại, bấm đầu ngón tay, từng pháp quyết xuất hiện.
“Ầm…ầm!” Khi phong chi uông dương nổi lên một mảng sóng lớn thì trong phong bão hắc ám vô tận nơi bờ vực lại có một loạt khách mới.
Người đứng đầu có mái tóc đen tuyền dựng đứng, mặc ma bào đen, trông rất cao ngạo, nhưng không hề cố ý tạo dáng, trên người toát lên bá khí coi thường tất thảy.
Nhưng, điều thực sự khiến người khác ấn tượng lại là ánh mắt lạnh lùng của hắn, ánh nhìn của hắn như vạn mũi kim châm, toát lên sự khủng bố và thách thức khó tả!
Nếu Phương Vân ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận người này, người này không phải ai khác, chính là khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh, Phệ ma tông chủ đột ngột ra tay muốn không chế mệnh tinh của Phương Vân!
Vị kiêu hùng thượng cổ này, không ở thần châu tọa trấn tông, không biết tại sai lại xuất hiện ở cấm địa của võ giả thế này.
“Tông chủ, nơi này nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận là toàn quân chúng ta mất hết. Muốn tìm chiến giáp đế Vũ trên người Phương Dẫn e là không dễ đâu!”
Phía sau Phệ ma tông chủ, một trưởng lão Phệ ma tông mặc hắc bào, tóc bạc trắng, gương mặt khô khốc lo lắng nói.
“Không cần lo lắng!” Phệ ma tông chủ mặt bình thản xua tay: “Hỗn độn lão tổ sớm đã thăm dò được giới hạn nguy hiểm của vực sâu, chỉ cần tránh mấy khu vực nguy hiểm này thì hành động lần này không có nguy hiểm gì cả! Phương Dẫn tuy chết, nhưng chiến giáp đế Vũ trên người hắn thì lại rất quan trọng với chúng ta, không được để mất!”
Nghe tông chủ nói vậy, đám trưởng lão tùy tùng thở phào, nhưng không phải ai cũng vậy, có một người nói: “Tông chủ, xin tha cho tai hạ nhát gan. Hỗn độn lão tổ đúng là đã tìm ra vực sâu bi thương, nhưng với thực lực của ông ấy, Nếu Phương Dẫn ở đây, tại sao ông ấy lại không đích thân cướp chiến giáp về, là lại đợi chúng ta đến đây. Đây chẳng phải muốn chúng ta vào chỗ chết sao? Tại hạ tuy vẫn theo Phệ ma tông, nhưng lợi ích của tông phái cao hơn tất thảy, chuyện này thực không thể làm được!”
“Ngươi sai rồi! Chuyện đi đến vực sâu bi thương lần này, không phải là lệnh của Hỗn độn lão tổ, mà là bản tọa tự mình đến cầu xin lão tổ!” Phệ ma tông chủ lạnh nhạt nói.
“Cái gì!” Mọi trưởng lão đều kinh ngạc, hiển nhiên là không ai ngờ rằng chuyện lại như vậy.
“Hừ! Các ngươi thì biết cái gì! Thời đại thay đổi, giờ không phải thời thượng cổ rồi! Còn giữ cái lối đó thì Phệ ma tông sớm đã diệt vong rồi!”
Phệ ma tông chủ nói, hai đồng tử đen lại, phát ra quang mang sáng rực: “Theo thì sống mà nghịch thì chết! Con đường ma đạo xưa nay luôn vậy. Các ngươi cho rằng, nếu ta không nghe Hỗn độn lão tổ thì ông ấy sẽ tha cho chúng ta sao? Tự cổ, Phệ ma tông môn, không bạn thì là địch! Lão tổ trọng kế hoạch nịch thượng cổ, chính là cơ hội tốt cho chúng ta quật dậy. Chỉ cần biểu hiện xuất chung, lập được công lao, thế giới sau khi Đại Chu diệt vong không hề thiếu phần của các ngươi đâu!”
Phệ ma tông chủ thở dài, ngừng lại, khó khăn lắm mới thể hiện đúng cách nghĩ trước mặt một đám trưởng lão: “Từ khi theo Phệ ma tông, chúng ta vẫn chưa có chút công lao nào. Hơn nữa, lần trước thứ tử Phương gia xung kích Mệnh tinh, đích thân ta ra tay cũng không thể làm được gì. Chuyện này lão tổ không nói gì, nhưng chắc chắn rất thất vọng. Nếu cứ nha vậy thì e là trong kế hoạch của lão tổ sẽ có việc loại trừ Phệ ma tông đấy!”
“Ồ!” Mọi trưởng lão Phệ tông môn đều kinh ngạc,hiện tông môn đã không như trước, trong loạn cục này, nếu không có Phệ ma tông ủng hộ thì có thể sẽ bị ra rìa!
Một khi lợi ích của Trung Thổ được chia xong, mấy nhân vật lớn được xác định, thì tiếp theo Phệ ma tông sẽ bị tông phái mới loại bỏ, cướp đạo thống!
Cá lớn nuốt cá bé, định lý này chưa bao giờ thay đổi!
“Tông chủ quả nhiên có cùng cách nghĩ với chúng tôi, người đã đích thân ra mặt, Cổ ma tông chủ cũng đích thân xuất phát, đi tìm mật bảo cho lão tổ, chuyện này Phệ ma tông chúng tôi cũng không thể làm ngơ, chiến giáp đế Vũ chúng ta nhất định phải có được!”
Phệ ma tông chủ nói rồi phất áo đi vào trong vực, từng phong bão hắc ám mang theo những mảnh vỡ không gian ùa tới.
Chỉ trong chớp mắt, phệ ma tông chủ đã biến mất trong biển phong bão hắc ám, các trưởng lão theo sau sững ra rồi cũng đi theo.