Phương Minh Nguy và Tu La võ tướng đồng thời rúng động, ở phía trước hai người không hề phát hiện ra bất kỳ sự tồn tại của cường giả nào. Hiển nhiên, vị cường giả ở dưới lòng đất này có đạo ẩn khí nặc tức cực kỳ cao minh."
"Ha ha, đã lâu rồi chưa gặp cường giả như vậy. Phương Vân, ngươi đợi một lát, ta đi thu thập hắn."
Tu La võ tướng thấy vậy liền mừng rơn, sau khi lão thoát khỏi xiềng xích, võ công lại đề thăng lên một tầng, đang cần một địch nhân để lịch luyện. Hơn nữa, cường giả cao nhất mà thế giới này cho phép cũng chỉ là Truyền Kỳ cảnh.
Công pháp tuyệt học của mọi người không thể giống nhau, trình độ lợi hại cũng không như nhau. Nhưng trên cảnh giới thì không sai biệt lắm, cho nên Tu La võ tướng cũng không sợ hắn.
"Không cần." Phương Vân xua xua tay, cự tuyệt yêu cầu của Tu La võ tướng: "Vạn cổ tà đế đủ để đối phó với hắn rồi!"
Đang nói chuyện thì đại địa gào thét, cường giả thần bí ở sâu trong lòng đất đã phát hiện ra sự tồn tại của Vạn cổ tà đế, gầm lên một tiếng tức giận, đại địa sôi sục, ở sâu trong đại địa, dung nham nóng rực cuồn trào ra, giống như là thủy triều, thiêu đốt mặt đất, hiệu diệt cả thế giới này oanh kích tới.
Một kích này, sóng nhiệt cuồn cuộn, ngay cả Phương Vân và Tu La võ tướng cũng cảm thấy một cỗ khí nóng, trời cao càng biến thành một vùng nóng đỏ.
"Đây là..." Tu La võ tướng trong lòng rúng động, mặt đăm chiêu suy nghĩ, tựa hồ như đang hồi tưởng gì đó.
Phương Vân vẻ mặt ung dung, trên mặt không hề thấy chút hoảng loạn nào. Chỉ là ngón tay chỉ một cái, trong nháy mắt, tà khí cuồn cuộn, một pho đế ảnh to lớn từ dưới mặt đất chui ra nửa người.
Ở bên cạnh y gió lạnh vi vút, xương trắng lổn nhổn, oán linh vô cùng, giống như bông liễu, khắp trời bay lượn khí tử vong đậm đặc.
"Tà đế quân lâm thương sinh câu diệt!"
Một giọt nói thê lương vang vọng trong thiên địa. Nháy mắt, trong phạm vi mấy vạn dặm, tất cả tà khí, lệ khí, thi khí, âm khí, oán khí cuồn cuộn toàn bộ đều bị cỗ lực lượng cường đại này dẫn dắt, hóa thành một quyền, đánh mạnh về phía sau trong lòng đất.
"Ầm ầm!"
Một quyền này, vạn quỷ gào khóc, trời sập đất lở. Vạn cổ tà đế ở Vô Lượng ma vực, hấp nạp không biết bao nhiêu tà khí. Vạn Cổ tà đế tiếp cận đại thành, uy lực đã ngang ngửa với Phương Vân, lại thêm một kích này còn hấp nạp địa khí khổng lồ, uy lực còn trên cả bản thân Phương Vân, cho dù là Phương Vân tự mình thi triển thì uy lực cũng chỉ được vậy mà thôi."
"Rầm!"
Ở nơi cách mọi người mấy ngàn trượng, mặt đất nứt ra, một bóng đen nhanh chóng chui ra, thoáng cái độn nhập vào hư không rồi biến mất, nhanh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng.
"Tu La võ tướng, cái lão bất tử ngươi, cái lão cương thi của Cửu Tử Thi ma tông không ngờ lại không giết ngươi, đúng là không còn thiên lý nữa rồi! Hôm nay ba đánh một, lão tử không phải là đối thủ của các ngươi, ngươi hủy động phủ của ta, lão phu còn chưa xong với ngươi đâu!"
Giọng nói ồm ồm vang vọng trong thiên không, còn đối phương thì đã biến mất tăm.
Hai người cũng không ngờ rằng, chỉ mới có một quyền, còn chưa phân thắng phụ mà ngươi này đã không chiến mà chạy rồi, mà lại chạy dứt khoát như vậy, hoàn toàn tương phản với khi thế nội khí trùng thiên, muốn trời sụp đất lở lúc trước.
Sự chênh lệch tâm lý lớn như vậy, cho dù là Phương Vân cũng không chuẩn bị kịp, cho nên không kịp truy cản.
"Không ngờ lại là lão rùa đen này! Lão không ngờ vẫn chưa chết!"
Tu La võ tướng đứng trên hư không, sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ, vô cùng đặc sắc.
"Sao, ngươi quen lão à?"
Phương Vân nhíu mày, nghiên người hỏi.
"Ừ, lão gia hỏa này tên là Dung Nham Hỏa Hoàng, ở cùng một thời đại với ta. Lúc trước, cũng có va chạm nhỏ với lão. Vốn cho rằng lão chết rồi, không ngờ lão lại trốn ở đây, lén lút tu luyện công phu gì đó."
Tu La võ tướng chỉ nói qua loa, đem quan hệ của hai người nói thành va chạm nhỏ. Có điều, lúc nhắc tới Dung Nham Hỏa Hoàng, lông mày của lão giật giật, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên.
Phương Vân nhìn thấy nhưng cũng không điểm phá.
"Đã là người quen thì để cho lão đi đi." Phương Vân nói xong liền không để ý nữa. Vẫn mặc cho Vạn Cổ tà đế hấp nạp lại những địa khí lúc này vừa thán phát ra ngoài. Vạn Cổ tà đế quân lâm thuật có liên quan chặt chẽ tới tu vi của bản thân hắn.
Hiện tại Tá Đế hóa thân tương đương với một "hắn" khác. Đợi khi hắn bước vào Thần Thông cảnh, uy lực của môn thần thông này sẽ lại hiểu lộ ra.
"Vẫn là cảnh giới, phải mau chóng rời khỏi đây, quay về Trung Thổ Thần Châu thôi."
Nghĩ tới Trung Thổ, Phương Vân trong lòng cũng có chút lo lắng: "Không biết Trung Thổ Thần Châu thế nào rồi, hi vọng sự phát triển của tình huống không quá xấu."
Hiện tại, điều duy nhất có thể khiến Phương Vân cảm thấy có chút an ủi cũng chính là thời gian lưu tốc của thế giới này so với Trung Thổ Thần Châu thì nhanh hơn năm mươi lần.
Như vậy, cho dù là ở nơi này lâu thì Trung Thổ Thần Châu cũng chỉ trôi qua một đoạn thời gian cực ngắn.
Trong vị diện hư không, một bóng người màu đỏ rực cấp tốc bay đi. Từng cỗ nham thạch nóng chảy giống như huyết thủy không ngừng từ trong cơ thể lão tiết ra, mỗi một cỗ huyết thủy chảy ra đều có một trận khói xám bốc ra, những làn khói này đều biến hóa thành khô lâu biến mất trong hư không.
"Đáng chết! Thế giới này mỗi ngày đều chết nhiều người như vậy mà sao cái lão hỗn đản đó không chết đi nhỉ?"
Dung Nham Hỏa Hoàng mặt mày phẫn nộ, trong cơ thể của lão, lúc này có từng cổ âm khí tỏa ra tứ xứ. Loại tà khí này cực kỳ thâm độc, cực làm hại cơ thể. Với kiến thức của Dung Nham Hỏa Hoàng, cũng chưa từng thấy loại tà khí thâm độc như vậy. Một chiêu vừa rồi, nhìn thì bình thủ, nhưng trên thực tế, Dung Nham Hỏa Hoàng lại chịu thiệt không ít. Trong thiên hạ người chỉ cần một chiêu mà có thể khiến lão chịu thiệt thực sự là không nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa giao thủ còn chưa nóng người mà lão đã cắp đít bỏ chạy. Một tên gia hỏa cổ quái đã khiến lão chịu không nổi, huống chi bàng quan còn có hai người lược trận.
Dung Nham Hỏa Hoàng không biết rằng, giao thủ với lão chẳng qua chỉ là một môn công pháp của Phương Vân hóa thành. Lão chỉ cảm thấy một cỗ linh hồn ba động vặn vẹo, còn cho rằng là cường giả nào đó.
"Lão gia hỏa này không phải là bị nhốt ở dưới lòng đất của Cửu Tử Thi ma tông, canh giữ bảo khố ư? Sao lại phá phong ấn mà ra, giống như là còn đi theo một người khác."
Nghĩ tới Tu La võ tướng, Dung Nham Hỏa Hoàng lại tức giận vô cùng: "Đáng chết! Tu La võ tướng, lão tử chưa xong với ngươi đâu!"
Khi Dung Nham Hỏa Hoàng chạy loạn khắp nơi, chuẩn bị tiềm tu thì đột nhiên một giọng nói kinh ngạc, không cao không thấp truyền vào trong tai: "Ồ, đây không phải là Dung Nham Hỏa Hoàng ư?"
Một trận quang hoa nhạt như khói xanh từ trong hư vô hiện ra, trong nháy mắt một nam tử anh vũ tóc trắng, thân hình cao to, mặc chiến giáp xuất hiện ở phía trước Dung Nham Hỏa Hoàng.
"Thanh Đồng chi Thủ!"
Con ngươi của Dung Nham Hỏa Hoàng co thắt lại, giống như là bị kim châm vậy.
"Nghe đồn ngươi chết rồi mà? Xem rồi đều là đồn đại bậy bạ cả."
Lại là một luồng sương trắng bay ra, hóa thành một nam tử tay phải đeo thủ sáo màu trắng đứng ở trong hư không, chính là Bạch Ngân chi Thủ.
"Nhìn ngươi hớt hải như vậy, sao chẳng lẽ lại có người có thể bức ngươi tới mức này ư?"
Hoàng Kim chi Thủ cũng từ trong hư không hiện ra, ba người đứng song song trong hư không, có chút thú vị quan sát Dung Nham Hỏa Hoàng đang có chút nhếch nhác thảm hại.
Dung Nham Hỏa Hoàng cẩn thận nhìn ba người ở phía trước, mặt đầy vẻ cố kỵ. Lão biết ba người này, là cường giả của Liệt Hỏa chi Cung phía bắc đại địa. Ba người này trước khi gia nhập Liệt Hỏa chi Cung, mỗi người đều là kiêu hùng bá chú ngông cuồng ngang ngược.
"Hừ, còn không phải là Tu La võ tướng ư, lão già này không ngờ lại từ trong Cửu Tử Thi ma tông phá phong ấn mà ra. Hơn nữa còn tìm được một đồng bạn, lão phu lấy một địch ba, đại chiến một trận, sau cùng thực sự là không địch lại, không thể không tạm thời ly khai." Dung Nham Hỏa Hoàng tâm tư máy động, lập tức sửa đổi tình huống thực tế một chút, nói: "Nghe tên Tu La võ tướng hỗn đản đó nói, bọn chúng hình như chuẩn bị tới Liệt Hỏa chi Cung. Mấy người các ngươi có lẽ sẽ sớm gặp được thôi."
Dung Nham Hỏa Hoàng trong lòng cũng có chút ý đồ xấu, muốn họa thủ đông dẫn, lôi cả Liệt Hỏa chi Cung vào. Tính là tính vậy, nhưng trong lòng Dung Nham Hỏa Hoàng cũng không chắc, dẫu sao mấy tên gia hỏa ở đối diện cũng không phải là hạng dễ lừa gạt.
Không ngờ, kết quả lại nằm ngoài dự đoán.
"Tu La võ tướng ư?"
Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim đại cường giả ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên cảm giác kỳ dị: "Ở bên cạnh Tu La võ tướng có phải là có một tên trẻ tuổi đi theo không?"
Bạch Ngân chi Thủ nói.
Tình huống lúc đó, Dung Nham Hỏa Hoàng căn bản không kịp nhìn kỹ, nhưng lúc này nào có nghĩ nhiều như vậy, cố ý giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sai, quả thật là có một người trẻ tuổi. Sao, các ngươi đang truy đuổi chúng hả?"
"Ừ!" Thanh Đồng chi Thủ gật đầu, nói: "Nếu như không lầm, mấy người ở bên cạnh Tu La võ tướng chính là người đã hủy diệt Cửu Tử Thi ma tông và Chư Thiên Thương Sinh phái phái."
Gã không nhắc tới thiên ngoại, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
"Không thể khéo vậy chứ!"
Trong lòng Dung Nham Hỏa Hoàng cũng rúng động, nói: "Ta bế quan một đoạn thời gian, không ngờ lại phát sinh chuyện này."
Có điều trong Vô Lượng ma vực, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Không có tông vực hoặc là thế lực nào có thể tồn tại vĩnh viễn. Nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là chuyện gì lớn.
"Dung Nham Hỏa Hoàng, ngươi là người cuối cùng giao thủ với chúng. Liệt Hỏa chi Cung của chúng ta, đang tìm mấy người này. Ngươi là Tu La võ tướng cũng là người quen cũ, vậy phiền ngươi nói cho chúng biết vị trí của chúng đi."
Hoàng Kim chi Thủ lúc này mới lên tiếng, khác với những người còn lại, con ngươi của gã màu vàng, đây là do gã tu luyện một môn nội công đặc thủ.
Dung Nham Hỏa Hoàng do dự một lát, ba người này còn chưa tới mức khiến lão yên tâm hợp tác. Có điều, Liệt Hỏa chi Cung trước giờ chưa cho phép ai nói "không".
"Ba đối ba, không ngại dẫn đường cho chúng, để chó cắn chó, ta sau cùng mới xem tình huống mà thu thập tàn cục." Dung Nham Hỏa Hoàng do dự mọt lát, lập tức đáp ứng: "Có thể, nếu như cần, ta có thể liên thủ với các ngươi, kích sát chúng!"
"Không cần, mấy người chúng ta..."Thanh Đồng chi Thủ xuy tay muốn cự tuyệt.
"Được!" Hoàng Kim chi Thủ lập tức đáp ứng, trên mặt hắn nở một nụ cười, lộ ra vẻ cao thâm mạc trắc: "Dung Nham Hỏa Hoàng đã có ý đó vậy thì tốt quá, đi thôi!"
Dung Nham Hỏa Hoàng thấy chột dạ, nhưng cũng không dám nói gì, gật đầu, đoàn người lập tức xuất phát, dọc theo phía Dung Nham Hỏa Hoàng vừa bay tới mà đi.
Chỉ một lát sau, bống người từ trong hư không bước ra, xuất hiện trên bình nguyện.
"Tới muộn rồi, chúng đã đi rồi." Bạch Ngân chi Thủ quét ý thức qua hư không, sau đó nói.
"Bọn chúng chắc là chưa đi lâu đâu, đuổi theo!" Hoàng Kim chi chi Thủ tử tế quan sát một phen, sau đó nói.
Bốn người thân hình lóe lên, lập tức lại biến mất trong hư không.