Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức, một bàn tay khổng lồ từ trong hư không vươn ra, chụp đến nơi Thiên cẩu nổ tung, thu hết tinh huyết của nó lại, tiếp đó thu trở lại.

“Ra mắt Thập Tam hoàng tử!”

Phương Vân cúi đầu thi lễ. Trong lòng âm thầm khiếp sợ. Đối mặt với Thiên cẩu, hắn không những phải biến thân, hơn nữa còn phải tể khởi Ngũ Ngục Phong mới có thể thu thập được con thần thú đó. Nhưng Thập Tam hoàng tử chỉ cần một quyền là có thể giải quyết xong xuôi.

Từ khi đi theo Thập Tam hoàng tử đến giờ,đây là lần đầu tiên Phương Vân nhìn thấy vị hoàng tử hoàng thất này hiển lộ võ công của bản thân. Phương Vân không hề nghi ngờ, vị cường giả hoàng thất đứng thứ ba bảng Thiên Tượng này có thể một quyền giết chết mình.

“Ngũ Đế Ngự Long Quyền! Tựa hồ có quan hệ với Ngũ Đế thượng cổ. Khí tức của mấy long ảnh mà hắn vừa đánh ra, hình như mạnh mẽ hơn rất nhiều so với thiên long, hơn nữa còn mang theo vẻ cổ xưa, chẳng lẽ là chân long trong truyền thuyết?”

Phương Vân cũng là kẻ có lòng dạ thâm bất khả trắc, cho dù trong lòng rung động nhưng mặt không hề biểu hiện ra.

“Ừ!” Thập Tam hoàng tử chắp tay mà đứng, hơi gật đầu, từ giữa không trung bay xuống: ‘Thực lực của ngươi, không tệ.”

Trong mắt Thập Tam hoàng tử hiện lên một tia tán dương. Thứ tử Phương gia này khi trước mới chỉ có thực lực một thiên long lực. Nhưng từ sau khi tiến vào nơi này, chỉ một thời gian ngắn đã đột phá đến Linh Tuệ Cảnh. Hơn nữa còn đạt đến mức khó tin là mười hai thiên long lực.

Điều này đã hiển lộ thiên phú võ đạo trác tuyệt của Phương Vân, nhưng đối với Thập Tam hoàng tử mà nói, thử hắn coi trọng nhất, vẫn là số mệnh của Phương Vân.

Nếu muốn đạt đến mười hai thiên long lực, chỉ khắc khổ tu luyện sẽ không thể đủ. Phải có được kỳ ngộ, mà kỳ ngộ chính là biểu hiện của số mệnh!

Nếu muốn trở thành thần tử của Lưu Triệt hắn, nhất định phải có số mệnh thật mạnh. Theo cách nghĩ của Lưu Triệt, Phương Vân hiển nhiên đủ điều kiện để theo hắn sau này.

Trong khi ấy, Phương Vân không hề biết trong lòng Lưu Triệt có nhiều ý nghĩ như vậy. Những ý nghĩ trong đầu hắn lúc này, chỉ là thực lực của Lưu Triệt, cùng với cảm giác nhẹ nhõm hơn.

Mặc kệ sau này quan hệ ra sao, ít nhất thì hiện nay song phương đang đứng chung thuyền. Lưu Triệt hiển lộ ra thực lực càng mạnh, đối với Phương Vân càng có lợi.

“Hiện tại chỉ còn thiếu các ngươi, mau đi theo ta!”

Thập Tam hoàng tử nhìn thoáng qua Phương Vân và Tôn Thế Khôn, sau đó bước về phía xa xa. Bóng lưng hắn, đơn độc khí phách.

“Thập Tam hoàng tử cố ý đến đây giúp chúng ta!”

Phương Vân âm thầm suy tính trong lòng. Đối với kẻ khôn khéo như hắn mà nói, chỉ một câu nói của Thập Tam hoàng tử đã tiết lộ rất nhiều tin tức.

“Xem ra, Thập Tam hoàng tử đã sớm thấy rõ tình hình ở đây, thậm chí chuyện Yển Nguyệt Hầu chết, chưa chắc hắn đã không thấy, chỉ là hắn không muốn nhúng tay vào mà thôi!”

Phương Vân nhìn bóng lưng Thập Tam hoàng tử, đăm chiêu.

Tuy rằng hắn đang đứng đầu bảng Linh Tuệ nhưng so với vị cường giả đứng thứ ba bảng Thiên Tượng này, còn kém rất nhiều. Thập Tam hoàng tử thu liễm khí tức của bản thân, Phương Vân căn bản không sao cảm nhận được thực lực của hắn. Không chỉ vậy, Phương Vân thậm chí còn không thể thu thập được tin tức của hắn từ trong hư không. Tựa hồ Thập Tam hoàng tử chưa từng xuất hiện tại nơi này.

Trong hoàng cung có không biết bao nhiều là công quyết bí pháp kỳ lạ thu được trong thiên hạ, cho nên trên người Thập Tam hoàng tử chi sợ có bí pháp gi đó khiến cho khí tức trên người không tán ra bên ngoài

Phương Vân dẫn theo Tôn Thế Khôn, bước nhanh về phía trước.

Khoảng chừng sau nửa nén hương, khi Phương Vân và Tôn Thế Khôn hạ xuống dưới một gốc đại thụ, liền phát hiện ra những người khác Lúc này hai gã thị vệ bạch y đang ở đây thủ hộ cho mấy người này.

“Huyết Y Hầu! Dịch Thiên Hầu! Doãn Vi Lương!”

Thấy mấy người này, Phương Vân thất kinh. Hắn nhờ vào việc nhảy vào trong khói độc, mới thoát khỏi sự truy sát của Cùng Kỳ. Lấy thực lực của mấy người này, ngoại trừ Y Hầu Doãn Vi Lương có thể thoát được, theo đạo lý những người khác căn bản không thể còn sống.

“Tiểu hầu gia, chúng ta lại gặp nhau.”

Dịch Thiên Hầu cười lớn, bước tới đón. Nụ cười trên mặt trân ngập vẻ chân tình.

“Ta đã nói rồi, số mệnh của Tiểu Hầu gia rất dày, căn bản không phải là người dễ chết!”

Huyết Y Hầu ở bên cạnh thản nhiện nói, khóe miệng lộ ra nụ cười hân thưởng.

Thực ra, giao tình giữa Phương vân và hai vương hầu này vị tất đã sâu đậm. Có điều, người ta thường nói hoạn nạn biết chân tình, mấy người đã trải qua khó khăn với nhau, hơn nữa Phương Vân còn cứu mạng Huyết Y Hầu.

“Y Hầu, hẳn là ngài trốn trong lòng đất mới tránh được một kiếp phải không?”

Phương Vân nhìn Doãn Vi Lương ở phía sau hai người nói.

“Muốn chết hả?!” Doãn Vi Lương quát to: “Chung quy so với các ngươi chật vật chạy trốn vẫn tốt hơn!”

“Ha ha ha!” Phương Vân cười.

“Hai vị hầu gia, hai vị làm thế nào trốn thoát vậy?” Phương Vân hỏi.

“Cái này... lát nữa rồi nói đi.” Dịch Thiên Hầu quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trấn Điện Hầu đang ngồi xệp bằng trên một tảng đá cách đó không xa, vẻ mặt hờ hững.

“Trấn Điện Hầu này, quả nhiên có chuyện!”

Ánh mắt của Dịch Thiên Hầu đã cho Phương Vân biết rằng, nhất định Trấn Điện Hầu đã cứu mấy người bọn họ. Vị hầu gia này ẩn dấu quá sâu, gần như chưa từng thấy ông ta xuất thủ. Có điều, Phương Vân vẫn có cảm giác, vị này chính là một tuyệt thể cường giả thâm tàng bất lộ, chỉ là người ta không muốn hiển lộ ra trước mặt người mà thôi.

Trong đám người, Phương Vân còn phát hiện ra Hàn Diễm công tử mặc một thân bạch y.

“Hàn Diễm công tử!”

Mắt Phương Vân xẹt qua một tia kỳ dị, bước đến. Hắn vốn đang cho rằng người này đã chết rồi. Trong những người ở đây, lúc đầu, có thể tính rằng giao tình giữa hắn và Hàn Diễm công tử là sâu đậm nhất.

ở nơi này nguy cơ tứ phía, thành thử cho dù Hàn Diễm công tử có tu vi Linh Tuệ Cảnh thì một khi gặp phải các loại hung thú, thần thú như Cùng Kỳ căn bản cũng không đủ, chỉ một trảo lập tức chết chắc. Còn nếu như gặp phải những tồn tại nhự đại trưởng lão Thánh Vu

Giáo, vậy càng thêm ác mộng, dứt khoát sẽ bị luyện hóa thành tinh khí để người ta sử dụng.

Chí ít thì Phương Vân còn có Địa Biến Pháp, nhưng vị này thì cái gì cũng không có. Mà ở nơi này, không một ai dám nói có khả năng bảo vệ an toàn chắc chắn cho bản thân mình.

Phương Vân dẫu cố tận tâm tận ý, thì nếu nói đi cứu nguy, cũng không có năng lực ấy.

“Tiểu hầu gia, ta đang nghĩ ngươi quên mất ta rồi!”

Hàn Diễm công tử lúc đầu thấy Phương Vân xuất hiện, liền cùng đám Huyết Y Hầu chạy đến đón, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nhưng lúc này, nhìn Phương Vân đi tới, trên mặt hắn nụ cười rạng rỡ liền xuẩt hiện.

Hắn vốn cho rằng Phương Vân chính là đồng đạo của mình, đều là trí giả. Bị một người mà mình tự cho rang đó là “trí giả” khinh thường, quả thực chẳng khác nào một cái mặt nóng ép vào một cái mông lạnh, đương nhiên Hàn Diễm công tử cảm thấy rất khó chịu.

“Ha ha, sao lại như thê được. Khi vừa tới đây, ta vốn đang nghĩ tìm ngươi. Có điều, nơi này thực sự quá lớn, hơn nữa chỗ nào cũng là sương mù dày dặc, quả thực là hữu tâm vô lực!”

Phương Vân cười nói

Vị công tử này, quả thực vẫn rất nghĩa khí, khi vừa mới tiến vào vòng xoáy vẫn còn nhắc nhở mình.

“Nơi này là nơi đầy hung thú, thần thú, ngươi làm sao mà sống sót?”

Hàn Diễm công tử cười cười, cũng không giấu diếm: “Là Thập Tam hoàng tử đã cứu ta!”

Phương Vân vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Trong những người này, Hàn Diễm công tử là người theo Thập Tam hoàng tử sớm nhất. Hắn chính là một thuyết khách, khi ở bên cạnh Thập Tam hoàng tử thì sắm vai một phụ tá cùng với trí giả.

Tuy rằng hắn làm không quá xuất sắc, nhưng trong đám người đang tụ tập xung quanh Thập Tam hoàng tử, người tài giỏi như hắn vẫn còn rất ít. Hơn nữa, Thập Tam hoàng tử cũng đang rất hài lòng, cho nên chí ít, vào lúc này, Thập Tam hoàng tử vẫn chưa muốn hắn chết.

Phương Vân âm thầm phỏng đoán, lấy tính cách của vị Thập Tam hoàng tử này, nếu như bên cạnh có ba bốn trí giả, phỏng chừng Hàn Diễm công tử sẽ chết ở đây.

“Trước cứ nghỉ ngơi, ăn uống, sau đó mới xuất phát!"

Thập Tam hoàng tử vừa nói vừa vung tay ném đi một khối tơ lụa hình vuông, liền đó có rất nhiều Quỳnh Tương và cao lương mỹ vị của hoàng thất hiện ra.

Trên người hắn hiển nhiên có một túi không gian, hơn nữa, tựa hồ đã sớm đoán định được tình huống này, cho nên trong túi không gian đã sớm chuẩn bị đồ ăn.

Mọi người cũng không khách khí, vừa ăn uống thoải mái, vừa vui vẻ nói chuyện phiếm.

Khi ở cùng vị Thập Tam hoàng tử đứng thứ ba trên bảng cường giả Thiên Tượng Cảnh, mọi người cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Mấy ngày qua thần kinh luôn căng thẳng, cuối cùng cũng có lúc được thả lỏng.

Mọi người ở cùng nhau, cùng nhau trò chuyện, kể lại những tao ngộ của chính mình.

Nhờ thế Phương vân mới biết rằng, cũng không phải là tất cả mọi người ngay từ đầu đều lọt vào trong sương mù. ít nhất, biểu đệ hắn Tôn Thế Khôn là không phải.

Hắn tìm được một một gốc dị thảo vương hình người, cho nên nuốt ngay vào bụng. Cách làm này của hắn hiển nhiên là tuân theo truyền thuyết của nhân gian. Truyền thuyết ấy nói rằng, người nào tìm được bảo vật thì phải nuốt ngay, như vậy mới có hiệu quả.

Có điều cái này cũng thực tế. Sau khi nuốt dị thảo vương vào bụng, hắn đã bất ngờ đột phá được bình cảnh, lực lượng toàn thân tăng lên, sở hữu một Thiên Long lực viễn cổ.

“Thứ cỏ này có hình dạng thế nào? Ngươi nói qua cho ta nghe xem!”

Khi Tôn Thế Khôn kể lại mọi chuyện, Doãn Vi Lương đang ở bên cạnh đột nhiên xen vào hỏi. Tôn Thế Khôn liền lưu loát miêu tả lại hình dạng dị thảo vương.

“Ngươi đúng là cái đồ bại gia tử mà. Đây là Thiên Diệp Thảo Vương vạn năm, là tài liệu luyện chế đan dược tuyệt phẩm. Nếu luyện được thành đan dược, so với việc ngươi nuốt vào sẽ mạnh hơn gấp trăm lần. Vậy mà bị ngươi lãng phí mất! Ngươi thực sự là bại gia tử, đồ phá hoại thiên tài địa bào mà!”

Doãn Vi Lương sau khi nghe xong, đột nhiên tâm tình kích động, bộ dạng như thở không ra hơi, muốn bóp cổ người ta. Được công nhận là biết hết bảo vật thiên hạ, hội tụ bảo vật trong thiên hạ. là truyền nhân đạo thống của Thần Hành Tông thượng cổ, Doãn Vi Lương cảm thấy chuyện như vậy thực sự không thể nào chịu nổi.

Nếu như là ở tận đầu tận đâu thì không sao, đằng này năm lần bảy lượt đều phát sinh bên cạnh mình. Đây quả thực đúng là vũ nhục đối với Thần Hành Tông.

“Ta làm sao mà biết được.” Tôn Thế Khôn thầm nói một câu.

“Trời, thật không chịu nổi! Ngươi, ngươi mau nhổ ra cho ta!”

Doãn Vi Lương đột nhiên quát to một tiếng, xuất chiêu đánh thẳng vào sau lưng, khiến Tôn Thê Khôn ngã lăn quay trên mặt đất.

“A!”

Huyết Y Hầu, Dịch Thiên Hầu, Phương Vân bị dọa đến mức ngây ngốc, không ngờ Doãn Vi Lương lại phản ứng kịch liệt như vậy.

“Y Hầu, chớ kích động!”

“Y Hầu, mau dừng tay!”

Huyết Y Hầu cùng Dịch Thiên Hầu vội vã kêu lên. Triều Đại Chu khống chế đan dược lưu truyền trong những vương công quý tộc cực kỳ nghiêm ngặt. Bởi thế nên những người ở đây chưa từng nuốt đan dược tuyệt phẩm, không biết được nó trân quý đến thế nào.

Nhưng Phương Vân thì biết rất rõ. Thứ ấy rất khó có được. Đại phái như Long Hổ Tông cấp bậc trưởng lão một năm cũng chỉ được ba viên đan dược cực phẩm. Còn đan dược tuyệt phẩm không có lệ ấy. Phương Vân đánh giết Tiết Liệt cũng chỉ đoạt được hai viên.

Nhìn vào những việc ấy đủ thấy rằng, đan dược tuyệt phẩm trân quý cỡ nào. Hiện tại Phương Vân không có thứ như đan dược tuyệt phẩm, thậm chí không có biện pháp ngưng tụ chín trận pháp cuối cùng để đạt đến Thiên Tượng Cảnh.

Nhưng tài liệu để luyện chế đan dược tuyệt phẩm lại bị Tôn Thế Khôn nhai nuốt như vậy, Doãn Vi Lương là truyền nhân của Tầm Bảo Tông thượng cổ, đương nhiên cảm thấy không thể chịu nổi.

Có điều, Phương Vân nhìn thoáng qua cũng cảm thấy yên tâm. Doãn Vi Lương chẳng qua chỉ do kích động, chứ không phải có ý giết chết Tôn Thế Khôn. Thấy hai người lăn 1 trên mặt đất, một thì kích động la lối. một thì không ngừng giải thích. Còn hai vị vương hầu lại ở bên cạnh can ngăn, Phương Vân không khỏi nở nụ cười, trong lòng chợt sinh ra một nghĩ kỳ lạ: “Biểu đệ và Y Hầu này quả thực khá hợp nhau!”

Mấy ngày qua quá mức khẩn trương. Nhất thời trầm tĩnh trở lại, không ngờ Phương Vân lại quên ở bên cạnh còn có Thập Tam hoàng tử.

Lưu Triệt hơi nhíu mày, những cũng không nói gì. Làm chủ nhân, nếu như ngay chuyện này cũng quan tâm đến, vậy thì đẳng cấp chẳng phái quá thấp kém sao?!

Có điều, hai gã thị vệ nhìn một hồi lập tức quát lớn: “Được rồi. còn không mau đứng lên. Thập Tam hoàng tử ở ngay trước mặt cũng dám làm càn!”

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK