Phương Vân cười nói, lần đại chiến ở Mãng hoang này cũng đủ để cho bọn họ thăng liền vài cấp.
Ba người đứng bên cạnh Phương Vân, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
- Chúc mừng đại nhân! Lần đại chiến ở Mãng hoang này, đại nhân lập nhiều chiến công hiển hách, nói không chừng sẽ được phong vương bái hầu!
Sở Cuồng hưng phấn nói. Chỉ cần nghĩ lại cảnh Phương Vân vừa mới một mình độc chiến tam đại Yêu Vương của Yêu tộc thì hắn không thể không kích động, cho dù là ai cũng mong mình có thể đi theo một người chủ có võ đạo cường đại, quan to tước lớn.
Phương Vân biểu hiện thực lực càng cường đại thì thuộc hạ như hắn càng có thể diện! Thậm chí hắn còn có cảm giác là chính mình đã độc chiến với tam đại Yêu Vương vậy.
Phương Vân cười lắc đầu, Sở Cuồng nhập quân ngũ không lâu, cho nên có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, hoặc hiểu rất mơ hồ. Phong vương bái hầu nếu như dễ như vậy, thì chỉ sợ vương hầu của Đại Chu hoàng triều đã đủ thành một tòa thành rồi.
- Sở Cuồng, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Số công trận đủ để phong vương bái hầu cũng không phải dễ dàng như vậy đâu, ngươi hỏi Quản Công Minh sẽ biết.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lướt qua Quản Công Minh:
- Cái này...
Quản Công Minh có chút do dự. Điều kiện để được phong vương bái hầu của Đại Chu hoàng triều vô cùng hà khắc, nhưng hắn không muốn đả kích nhiệt huyết của mọi người, cho nên chỉ đành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như đại nhân có thể đánh chết một Yêu Vương thì lần này trở về có thể sẽ được phong hầu ngay lập tức. Cho dù là đại thần của triều đình thì cũng không thể phản đối được. Nhưng mà, hiện tại thì ta không biết!
Số công trận để Quản Công Minh đủ để phong hầu chính là do hắn lập được trong hai mươi năm. Gần hai mươi năm chiến đấu, tuy hắn không có giết chết được cường giả Địa Biến cảnh, nhưng số lượng giáo úy, đô úy, tướng quân, đại tướng quân chết trong tay hắn cũng đạt đến một con số kinh người.
Bản thân hắn là một mãnh nhân, số quân công tích lũy được trong hai mươi năm của hắn, sợ rằng cũng không kém chút nào so với số quân công của Phương Vân hiện giờ.
Nghe thấy Quản Công Minh nói vậy thì mọi người lập tức trầm mặc, cũng ý thức được chuyện này không có đơn giản như mình đã suy nghĩ lúc trước.
- Ha ha.
Phương Vân cười phất phất tay, vẻ mặt không chút phật lòng:
- Chuyện ghi chép công trận đã có quân đội ghi chép, các ngươi quan tâm làm cái gì. Đi thôi, rút quân về doanh trại!
Trở về quân doanh, Phương Vân đem tám ngón tay tỏa ra Yêu khí nồng đậm đưa cho Chu Hân:
- Đây là ngón tay của tám vị Yêu quân, phiền Chu huynh giúp ta đưa đến chỗ ghi chép quân công, nói là do ta đánh chết!
Ánh mắt Chu Hân sáng lên, mà ngay cả Quản Công Minh cũng hưng phấn lên. Tám ngón tay này đại biểu cho tám tên Yêu Quân, đó chính là cường giả Địa Biến cảnh a. Đây cũng là một công lao không nhỏ!
Nhưng mà, Quản Công Minh cũng nhanh chóng buồn bã đi. Yêu tộc khác với Địch hoang, Di hoang, Man hoang và cả Đại Chu hoàng triều. Bọn họ sinh sống rời rạc, căn bản không có cấp bậc quân đội nghiêm minh, tự nhiên sẽ không thể nào phân rõ được ai là giáo úy, đô úy, tướng quân hay đại tướng quân...chỉ có đến cấp bậc Yêu Vương mới có thể phân chia rõ ràng.
Cho nên, việc ghi chép sau khi chiến đấu với Yêu tộc xong là một chuyện vô cùng phiền phức. Nhưng mà, tám ngón tay của tám tên Yêu Quân đúng là chiến công to lớn nhất của Phương Vân trong trận chiến này. Nếu như được chuẩn bị tốt thì không chừng còn có thể phong hầu, nhưng mà chuyện này cũng phải xem triều đình thế nào.
- Ta đi làm ngay!
Chu Hân nhận lấy tám ngón tay Yêu Quân, nhanh chóng bước đi ra ngoài.
Tám tên Yêu Quân cũng là một khoản tài phú không nhỏ đối với Phương Van, dĩ nhiên hắn không thể nào làm cái chuyện ngu xuẩn như đánh chết tám tên Yêu Quân đó rồi mới nộp lên. Chuyện ghi chép chiến công như vậy, chỉ cần tám ngón tay là đủ rồi.
Chiến trường rất nhanh đã quét dọn xong. Sau khi có tiếng còi hiệu thì quân đội Đại Chu nhanh chóng rút về chỗ đóng quân, dựng trại lên lại.
Chiến tranh của Nhân tộc cùng Yêu tộc đến đây căn bản đã hoàn thành xong, song phương cùng khắc chế lẫn nhau. Yêu tộc không có hiện trong tầm mắt của quân đội Đại Chu nữa, mà trăm vạn đại quân của Đại Chu cũng xếp thành mấy ngàn dặm dài, đóng quân ở phía tây Mãng hoang. Hết thảy lại không phục về trạng thái trước khi có chiến tranh xảy ra.
Đến ngày thứ hai, khí trời lại bắt đầu có bão tuyết. Những hiện tượng như nắng, mưa, bão, gió, tuyết...đều thuộc về lực lượng của trời đất, tuy thực lực của Thần Vũ hầu rất lợi hại, có thể nghịch chuyển khí trời trong một ngày. Nhưng đó cũng chỉ là trong một ngày, còn muốn thay đổi toàn bộ là chuyện không có khả năng, bởi vì đây không chỉ là khí hậu của Mãng hoang.
Lực lượng của trời đất trước giờ luôn là một khối với nhau, hiện tại tứ phía của Mãng hoang: Bắc lên Địch hoang, nam tới Man hoang, đông lên mãng hoang, tây tới Diêm thành đều đang có tuyết rơi cả. Nếu như nói thay đổi khí hậu của Mãng hoang thì chẳng khác nào thay đổi khí hậu của cả Trung Thổ cả. Nói đến điều này, thì đừng nói là Thần Vũ hầu, mà ngay cả các cường giả Đại Chu hoàng triều, bao gồm cả Nhân Hoàng cùng các cường giả ẩn thân trong hoàng thất, cho dù cả đám bọn họ cùng lên thì cũng không làm được!
Đang ở trưa hôm đó, lại có quân lệnh truyền đến khắp quân đội: Một lần nữa cắt giảm quân lương, chỉ còn một phần hai như trước mà thôi. Dường như khí trời bão tuyết như thế đã thật sự ảnh hưởng đến việc thiếu lương thực của quân đội.
Trong doanh trướng, Phương Vân nghe được tin tức kia thì không khỏi âm thầm bật cười. Hắn đã sớm biết ý đồ của Vũ Mục, cho nên khi nghe thế cũng không có ngoài ý muốn. Hiện tại trận cũng đã đánh, còn có thể giết được một vị Yêu Hoàng làm kinh sợ Yêu tộc, mục đích đã đạt được cho nên cũng không cần ở lại nữa. Cái cớ thiếu lương thực đúng là một cái cớ rất tốt!
Phương Vân lắc lắc đầu, liền không chú ý đến tin tức này nữa. Mục đích của hắn lần này đã đạt được, số chiến công đã được quan ghi chép ghi lại, đồng thời cũng đã dùng chim ruồi mang lên kinh thành rồi.
Bình thường, các cấp bậc như giáo úy, đô úy thì trong quân cũng có thể tự quyết định. Nhưng từ cấp bậc đại tướng quân trở lên thì cần phải bẩm báo cho Binh bộ, để cho Binh bộ cùng Hộ bộ cùng nhau liên thủ tra xem của cải, gia thế có trong sạch hay không, rồi phải kiểm tra tất cả tin tức. Chờ sau khi xác nhận thân phận không có bất cứ vấn đề gì thì mới được phong chứ; mà việc liên quan đến phong vương bái hầu cũng càng rắc rối hơn. Binh bộ, Hộ bộ, Lại bộ, Lễ bộ, Công bộ, Hình bộ, ngay cả Quân Cơ Xứ cùng hoàng thất cũng phải tham gia vào.
Binh bộ tra chiến công có giả dối hay không; Hộ bộ tra gia thế, nếu như trong nhà có quan làm trong triều thì cả Lại bộ cũng phải liên thủ điều tra; Lễ bộ tra phẩm hạnh, rồi sau khi xác lập người này được phong hầu thì bộ này cũng chịu trách nhiệm nghi thức phong hầu; Công bộ tra tình huống lúc đi lịch luyện ở mỏ, một khi tra ra không có làm theo quy củ của triều đình thì lập tức sẽ có vết nhơ ngay, chuyện phong hầu cũng được xem xét lại; Về phần Hình bộ, nếu như Hình bộ tra ra người này có làm ra chuyện gì sai trái, hoặc phạm tội thì ngay lập tức không những không được phong hầu mà còn bị đưa lên xét xử!
Sau khi Lục bộ điều tra xong, xác nhận không có nhầm lẫn gì thì còn cần Võ hầu cùng các Vũ Mục ở Quân Cơ Xứ bàn luận. Tuy một mình Vũ Mục ít hơn tám vị Võ hầu, nhưng nếu như Vũ Mục đã mở miệng thì hết thảy đều đã coi như xong xuôi. Sau khi Quân Cơ Xứ thương nghị xong thì còn phải đưa vào hoàng cung, để cho Nhân Hoàng đích thân ngự lãm hạ bút.
Tóm lại, cái lễ nghi phong hầu này cực kỳ rắc rối, tuyệt không phải là chuyện đơn giản. Từ trên xuống dưới rất mất nhiều thời gian, không phải là có thể xong lúc nào cũng được.
Phương Vân cũng không nóng lòng, cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều tranh thủ luyện công cả.
- Đại nhân!
Bỗng nhiên màn của trướng bồng được vén lên, gió tuyết lập tức ùa vào, Sở Cuồng cũng bước vào trong.
- Sao vậy? Có chuyện vui gì sao?
Thấy vẻ mặt hưng phấn của Sở Cuồng, Phương Vân cười nói.
- Đúng vậy a, có chuyện tốt!
Sở Cuồng vui mừng nói.
- Đại nhân, người không biết a. Dương Hoằng trong lần đại chiến vừa rồi đã bị trọng thương, giờ đang bế quan điều dưỡng!
- Hử?
Phương Vân hơi cau mày lại:
- Bị trọng thương?
- Đúng vậy a, bây giờ cả quân đội đều đồn ầm lên rồi. Ngày hôm qua, sau khi đại chiến gần kết thúc thì Dương Hoằng bị tứ đại Viên Vương đánh trọng thương từ trên trời rơi xuống. Hiện tại, cả ba vị Giám sát sứ đang thay hắn chữa thương!
Sở Cuồng hì hà cười nói. Quan hệ của Phương Vân và Dương Hoằng ai ai cũng biết, làm thuộc hạ của Phương Vân, Sở Cuồng hắn đương nhiên đứng một bên về Phương Vân, cùng chung một kẻ thù. Nghe được tin Dương Hoằng bị thương nặng, hắn đã lập tức đến đây báo.
Phương Vân cau mày, trong đầu xẹt qua cảnh tượng hôm qua. Ngày hôm qua, khi mà đại chiến gần kết thúc thì cả trời đất u ám lại, hai đại Yêu Hoàng đã từ trong một đám mây đen chạy thoát. Ngay lúc đó hắn cũng có nghe tiếng hét lớn tấn công của hầu tử. Không lâu sau đó thì Dương Hoằng và Thiên Đế chiến xa của hắn cũng rơi xuống dưới. Những chuyện phát sinh kế tiếp quá mức đột nhiên, đầu tiên là một tên Yêu Hoàng bỏ mình, tiếp theo đó là Thánh Vũ hầu cùng Đế Yêu Hoàng xuất hiện. Trời đất lúc đó vô cùng u ám, nhất thời Phương Vân cũng bỏ qua tình hình Dương Hoằng.
- Một côn kia của hầu tử mạnh vô cùng, tuyệt đối có thực lực trên tám con thiên long lực, nếu không có pháp khí chống cự thì ta cũng không đỡ được một gậy của hắn. Nếu như Dương Hoằng bị trúng một côn của hầu tử, đúng là có khả năng bị trọng thương.
Ánh mắt Phương Vân híp lại, vô số ý niệm hiện lên trong đầu. Sau khi hắn dùng Địa Biến chi pháp thì sẽ lập tức hóa thân thành hung thú, thực lực cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mặc dù công lực của Dương Hoằng cực cao, nhưng thân thể tuyệt không sánh bằng hung thú thượng cổ, nếu hắn thật sự bị trúng một côn của hầu tử thì nhất định bị thương nặng.
Nhưng mà, Phương Vân vẫn cảm giác thấy có cái gì đó không đúng. Lấy thực lực của Dương Hoằng, khi đã đại chiến với tứ đại Viên Vương lâu như vậy, không nên có chuyện phân tâm rồi bị trúng một côn của hầu tử chứ!
- Sở Cuồng, ngươi làm sao biết được? Tin này chính xác không?
Phương Vân ngẩng đầu hỏi.
- Vâng.
Sở Cuồng gật đầu:
- Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu cũng đã cùng qua xem. Chuyện này hẳn không sai đâu.
- Hử? Chẳng lẽ là thật!
Trong lòng Phương Vân hơi động, ngay cả hai Võ hầu cũng đi qua xem thì chắc chắn không bị thương giả được.
- Ha ha, Dương Hoằng lại bị tứ đại Viên Vương đánh bị thương, lần này mất hết mặt mũi rồi.
Phương Vân cười lớn lên:
- Sở Cuồng, ta viết một phong thơ, ngươi đi tới đại doanh của Dương Hoằng đưa cho ta. Ngươi nói là, ta nghe Võ hầu bị thương nặng, nên đặc biệt đưa một bình đan dược tới để an ủi.
- Vâng!
Sở Cuồng nở nụ cười.
Giấy và bút mực rất nhanh đưa tới, bởi vì trời giá rét, mực cũng đã kết băng rồi. Nhưng mà, đây cũng không phải là vấn đề gì, dùng nội lực chuyển một cái là được. Phương Vân sau khi viết xong thì lấy một bình đan dược thượng phẩm trong túi không gian ra, đưa tới:
- Nhất định phải tự mình đưa đến!
- Vâng!
Sở Cuồng hì hì cười nói, sau khi nhận lấy đan dược thì liền đi ra ngoài. Phương Vân tặng cho một lọ đan dược thượng phẩm, ít nhất theo danh nghĩa cũng là danh chánh ngôn thuận đến thăm.
Một sĩ tử nho nhỏ lại có thể lấy cái phần thưởng đi trêu chọc Võ hầu đương triều, Sở Cuồng nghĩ như vậy cũng cảm thấy hưng phấn!
!.