Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vũ Mục chi tử, vốn với thân phận ngươi, căn bản không có tư cách biết. Nhưng, văn tự triều đình, không lâu sau, sẽ chiêu cáo thiên hạ. Nói cho ngươi cũng không sao. Sau chiến dịch Kinh thành, đại đế các hoang cùng với dư nghiệt tông phái, hết thảy bị bệ hạ đánh lui. Nhưng tặc tử, lòng mang cừu hận, vì trả thù, lại vụng trộm lẻn vào kinh thành. Đám người Hỗn Độn Lão Tổ, liên hợp vài vị đại đế, đột nhiên ra tay, tập giết Vũ Mục! Bệ hạ bởi vì đang bế quan ở bên trong, tham tích thánh hoàng chi kiếm, không thể ngăn cản đúng lúc, tạo thành chuyện ăn năn! Việc này chứng cớ thiết tạc, chính là chuyện ván đã đóng thuyền!”

Vũ Vô Địch nói xong dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt một cái, điềm nhiên nói:

“Vũ Mục chi cừu, phải báo. Bệ hạ đã muốn ở uẩn nhưỡng, tiêu diệt chư giáo vạn phái, nhất tuyệt thiên hạ đạo thống, báo thù cho Vũ Mục. Bất luận kẻ nào, nếu còn do dự dây dưa không rõ cùng người trong tông phái, chính là bất trung đối bệ hạ, là phản nghịch! Đến lúc đó phải tru diệt! Phương Vân, ngươi trở về sau, hãy tu tỉnh lại đi!”

“Vũ Vô Địch, đừng tưởng rằng ngươi là Sơ đại võ hầu, có thể vọng ngôn sinh tử! Nói cho ngươi hay, đây là Đại Chu, lấy lễ pháp trị quốc. Cho dù ngươi là tùy tùng của Thái tổ hoàng đế, đó cũng là chuyện đã qua. Hiện tại, ngươi chính là một thủ lĩnh thần vệ bình thường, không thuộc biên chế triều đình. Trong khuôn khổ triều đình, vị trí của ta, lớn hơn ngươi rất nhiều. Mà ngươi, chẳng qua là cái hộ vệ nho nhỏ! Hiểu rõ địa vị của ngươi rồi nói nữa.”

Phương Vân âm thanh lạnh lùng nói.

“Ngươi!”

Vũ Vô Địch giận dữ, một cỗ chân khí bắt đầu khởi động, định ra tay: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”

“Trước cửa Vũ Mục, ngươi dám làm càn!”

Phương Vân lãnh đạm nói:

“Chỉ cần ngươi dám vọng động một chút. Ta hôm nay liền lấy danh nghĩa vương hầu, bắt ngươi! Cho dù kinh động đến Nhân hoàng, cũng không thể nào cứu được ngươi!”

“Được! Được lắm!!”

Vũ Vô Địch trợn mày leen, đầu đầy tóc dài, tức giận đến mức bay dựng lên:

“Con cháu Phương gia, quả nhiên có loại! Bổn tọa đi theo thái tổ tòng long, đến nay đã hơn một ngàn năm. Đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt bổn tọa, làm càn như thế!”

Vũ Vô Địch có vẻ cực kỳ phấn khích, hắn đã phẫn nộ tới mức áo giáp đều run lên. Lời này của Phương Vân, khiến hắn tự ái ghê gớm. Nhưng, lời nói tuy như thế, Vũ Vô Địch lại vẫn kiềm chế sự tức giận, không dám động thủ.

Nội quy quân đội Đại Chu triều, chinh tiễu đại quân cùng thần vệ quân, tuy rằng quyền lực thật lớn. Nhưng quả thật không nằm trong khung biên chế của triều đình. Khi đối phó tông phái, thần vệ có được đại quyền điều động đại quân địa phương, thậm chí sinh sát đối với tướng quân. Nhưng một khi đề cập đến sự tình bên trong triều đình, Thần vệ đại quân thì cơ hồ không có quyền lực gì.

Triều đình về phương diện này, xưa nay phân ra rất rõ ràng. Vũ Mục, võ hầu, vương hầu, đại tướng quân, tướng quân, cùng với hệ thống quan văn, tầng tầng lớp lớp, cùng nhau cấu thành hệ thống quân chính trong triều đình. Tất cả sự vụ bên trong Triều đình, đều quyết định từ hệ thống này. Dù là Đô Thống chinh tiễu đại quân, hay là thần vệ Vũ Vô Địch, đều không có quyền nhúng tay vào!

Phương Vân nếu động thủ với hắn, trên danh nghĩa vẫn đàng hoàng. Cho dù tố lên chỗ Nhân hoàng, Nhân hoàng cũng không thể thiên vị. Vũ Vô Địch tuy rằng không ở trong triều, nhưng nhiều năm như vậy, cũng đã sớm hiểu rõ. Quan văn trong triều đình này, một khi chiếm được lý, ngay cả Nhân hoàng cũng không dám trách cứ, lá gan quả thực lớn vô cùng!

Nếu thực sự kinh động đến Nhân hoàng, hắn đúng là chiếm được ưu thế gì!

“Hừ! Thái tổ năm đó ý đồ thiết lập văn võ phân trị, chính là làm cho binh gia, Nho gia phụ tá hoàng thất, không cần làm gì mà vẫn trị được. Không ngờ, bị bọn người kia lợi dụng, làm mất quyền lực hoàng quyền. Làm thần tử, ngay cả hoàng đế cũng dám chỉ trích, quả thực là to gan lớn mật! Nếu là trước kia, lập tức bị chém miễn bàn! Phương Vân, bổn tọa khuyên ngươi thu mình chút. Về chuyện ngươi cùng giới tông phái, đừng tưởng rằng không có người biết. Đừng tưởng Nhân hoàng khoan dung, mà lớn mật làm càn!”

Vũ Vô Địch nói xong phất phất tay, tự tin nói:

“Trở về đi! Không cần tự tìm đường chết! Trong lúc niệm, cấm kẻ nào thăm hỏi. Đây là mệnh lệnh bệ hạ. Phương Vân, ngươi nếu ngoảnh mặt làm ngơ, bổn tọa không ngại lấy cái đầu ngươi để tế rượu đâu!”

Vũ Vô Địch nói xong, sắc mặt trầm xuống. Một bộ tư thế quyết không tránh ra!

Phương Vân đứng bất động, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Vô Địch. Ánh mắt hai người, va chạm ở trên hư không, kích khởi vô số tia chớp. Một lát sau, Phương Vân rốt cuộc cũng mở miệng nói:

“Vũ Vô Địch, ta có cấu kết tông phái hay không, điểm này không cần ngươi bình luận. Kinh thành chi dịch, triều đình cáo nguy, lòng người như thế nào, Nhân hoàng đều có phán xét, vẫn không cần ngươi xen vào. Hôm nay là tang ngày của Vũ Mục, ta cũng không so đo với ngươi. Nhưng chuyện này, ta nhớ rồi. Nếu để cho ta biết ngươi có tư tâm, vềy sau, thù mới thù cũ, chúng ta cùng nhau thanh toán!”

“To gan!”

Vũ Vô Địch hai mắt trừng, ánh mắt bắn ra hàn quang, giận tím mặt.

Nhưng mà, Phương Vân chỉ là quay người lại, căn bản không để ý tới hắn. Trực tiếp xoay người sải bước đi đến. Do là Vũ Vô Địch trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám mạo tới thiên hạ chi đại, sau lưng đánh lén một cái vương hầu Đại Chu đến phúng viếng Vũ Mục.

Phương Vân sải bước, lên xe ngựa. Trực tiếp rời đì.

Ở trên đường về phủ, Phương Vân trầm tư không nói. Vũ Vô Địch xuất hiện, chắc chắn là cái biến số.

Phong tục Đại Chu triều, liễm quan chính là mặc quan cho thi thể, là quá trình đưa thi thể vào quan. Một khi liễm quan chấm dứt, căn bản là không nhìn thấy thi thể Vũ Mục. Cũng không thấy được nguyên nhân cái chết của Vũ Mục.

Nhân hoàng cùng Vũ Mục huynh đệ tình thâm, muốn cho hắn im lặng nhập táng, điều này có thể lý giải. Nhưng vì sao, phải cấm vương hầu thăm viếng, phúng viếng. Vì sao phải tuyên bố tiêu cấm, thị cấm!

Phương Vân lâm vào trầm tư thật sâu. Vũ Mục chết quá đột nhiên, chuyện này không thể không điều tra!

Vũ Vô Địch nói, Vũ Mục chết, là vì đám người Hỗn Độn Lão Tổ phối hợp cùng đại đế, đánh lén Vũ Mục. Với thực lực vài người này, quả thật có thể làm được chuyện một phát giết chết luôn. Vũ Mục tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của đại đế!

Nhưng vấn đề là, bọn họ sao có thể khẳng định Nhân hoàng đang bế quan tìm hiểu thánh hoàng chi kiếm? Hơn nữa, với thân phận đại đế, muốn giết Vũ Mục, căn bản không cần phải đánh lén. Vì sao phải mạo hiểm ở trong kinh thành như vậy.

Quan trọng hơn là, Phương Vân luôn cảm thấy có chút không ổn. Nhìn từ kinh thành chi dịch, người trong tông phái cùng đại đế các hoang cơ hồ là hốt hoảng chạy trốn, bọn họ lại sao có thể có lá gan lớn như vậy,bất ngờ quay lại đánh một đòn nhanh như vậy?

Không thể nào!

Đây là trực giác đầu tiên của Phương Vân. Nhưng Vũ Vô Địch sẽ không nói dối. Người như hắn, tính tình cao ngạo, nhất định không thể nào nói dối. Mà với thân phận Nhân hoàng, cũng không cần phải nói dối.

“Phương diện này, nhất định có cái gì đó, hoặc là ẩn tình, mà ta không biết”

Phương Vân trầm tư nói. Trong khoảnh khắc đó, Phương Vân đột nhiên cảm thấy toàn bộ kinh thành thay đổi, trở nên khác với cái mà mình đã biết trước nay.

Đây chỉ là một loại cảm giác, không có chứng cớ xác thực. Nhưng lần này trở về, Phương Vân quả thật thật sinh ra loại trực giác cùng cảm giác này!

Trở lại Quan Quân hầu phủ, Phương Vân nhắm hai mắt lại, ngồi ngay ngắn ở bên trong chính điện, vẫn không nhúc nhích. Lẳng lặng chờ đợi tin tức. Cơ cấu tin tức hiện tại Phương Vân nắm giữ, rất cường đại. Gần trăm vạn thiêu thân, trải rộng tứ cực bát hoang, các ngành các nghề.

Tin tức gì, chỉ cần Phương Vân muốn, đều sưu tập được. Mà trong đó, năng lực nắm tín tức trong kinh thành là mạnh nhất. Nơi này là kinh thành Đế Đô, thiêu thân phân bố rất nhiều.

Phương Vân muốn Triệu Bá Ngôn sưu tập tin tức trong kinh thành, trong ba tháng, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều có thể trong lúc trời tối, thu thập chi tiết. Huống chi, Phương Vân chỉ cần hành tung trong vòng 3 ngày của Vũ Mục!

Vũ Mục thân là quân thần, thân phận đặc thù. Nhất cử nhất động, chính là quang minh đang ở, căn bản không khó sưu tầm. Cái cần thiết chỉ là một chút thời gian phân biệt, sàng chọn tin tức hữu dụng mà thôi.

Thời điểm đèn hoa rực rỡ thắp lên, Phương Vân rốt cuộc đợi được Triệu Bá Ngôn. Chỉ là so với thời gian dự định, chậm rất nhiều.

“Đã xảy chuyện gì?”

Phương Vân ngồi ở trên bảo tọa, trên cao nhìn xuống, quan sát Triệu Bá Ngôn. Âm thanh lớn vang vọng ở trong đại điện, vô cùng lớn.

Dưới ánh đèn mờ mờ, Triệu Bá Ngôn cúi đầu, quỳ trên mặt đất. Trên trán có thể nhìn rõ từng giọt mồ hôi. Hắn cả người đều đang run rẩy.

“Hầu gia thứ tội, cho đến bây giờ, chúng ta còn chưa sưu tập được tin tức gì về Vũ Mục!”

Triệu Bá Ngôn thanh âm đều đang run rẩy. Hắn thay Phương Vân chấp chưởng cơ cấu tin tức nhiều năm, loại tình huống này, hay là lần đầu tiên gặp phải. Một kinh thành lớn như vậy, nhiều thiêu thân như vậy, lại không thu thập được tin tức về Vũ Mục!

“Cái gì?”

Phương Vân rướn mày lên, trong mắt có ánh lửa xẹt qua, hỏi lại một lần nữa, tựa như không thể tin được vào tai mình.

“Trước khi Hầu gia xuất phát, tôi cũng đã truyền lệnh xuống. Tin tức trọng yếu về nhân vật giống như vậy, chúng ta mỗi ngày đều có ghi lại. Dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần không đến nửa nén hương, ta có thể có được thông tin chi tiết. Nhưng sự tình làm người ta chấn động đã xảy ra, người dưới lại hồi báo, không có hồ sơ. Chỉ có tin tức ba ngày trước Vũ Mục gặp chuyện không may”

Triệu Bá Ngôn thanh âm mang theo bất an mãnh liệt:

“Ta lúc ấy liền giận dữ. Ra lệnh cho người, đi tìm thiêu thân phụ trách biên soạn hồ sơ này. Nhưng không ngờ, bọn họ lại toàn bộ biến mất. Ta lúc ấy tuy rằng cảm thấy kỳ quái. Những người này bình thường ta có huấn luyện, căn bản sẽ không xảy ra loại sai lầm này. Hơn nữa, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, phạm sai lầm rồi sau dám chạy trốn. Bởi vì bọn họ biết, dù chạy trốn thế nào cũng không trốn thoát ta”

“Tiếp tục nói”

Phương Vân thanh âm giống một tòa núi lửa bình tĩnh. Triệu Bá Ngôn lại phạm sai lầm trong thời khắc quan trọng này, quả thực không thể nào tha thứ được!

“Ta lúc ấy phát lệnh, triệu hồi mọi thiêu thân có liên quan đến chuyện này về. Nhưng trở về chỉ có mấy người ít ỏi. Theo như lời bọn họ, hồ sơ về Vũ Mục, bọn họ xác thực quả thật là biên chế thành cuốn như thường, hơn nữa nộp lên. Không có lý do gì không thấy!”

Triệu Bá Ngôn thanh âm trầm thấp, tiếp tục nói:

“Ta biết có chút không hợp lý, có quá nhiều thiêu thân biến mất. Nhưng dù là tình huống gì, nhiệm vụ hàng đầu của cơ cấu tin tức chúng ta, chính là thu thập tin tức như đại nhân yêu cầu. Cho nên, ta rất nhanh đã đem thiêu thân phụ trách bộ phận khác, điều đến chuyện này. Bảo bọn chúng trước khi trời tối, phải điều tra ra được tin tức. Cho dù người của chúng ta biến mất, nhưng sẽ luôn có những người khác nhìn thấy. Chỉ cần có người chứng kiến, cho dù là chuyện mấy năm trước, chúng ta cũng có thể dễ dàng tra được”

Triệu Bá Ngôn nói đến đây, ngừng lại, liếm môi run run, sự bất an hiện rõ trên gương mặt.

“Nói, rốt cuộc làm sao vậy?”

Phương Vân trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK