"Chủ nhân, quy tắc ở nơi này đã càng lúc càng hỗn loạn, cũng càng lúc càng mỏng manh rồi!" Giọng nói của Thiên địa vạn hóa chung vang lên trong não Phương Vân. Thống qua năng lượng của nó, Phương Vân có thể nhìn thấy, kết cấu của cả đại lục đã giống như hư ảo, không còn dày chắc như phần trung ương nữa.
"Đại địa ở nơi này e rằng đều là hư ảo, không phải là tồn tại chân thực."
"Ừ." Phương Vân nhìn đại địa màu đỏ ở bên dưới, gật đầu nói: "Kết cấu đại địa ở nơi này vô cùng đơn giản, toàn bộ đều là cát và đá màu đỏ. Chính bởi vì hệ thống quy tắc không hoàn chỉnh, quá đơn bạc. Thông đạo của không gian chắc là ở đây.”
"Quy tắc đại địa hoàn chính, kết cấu của đại địa sẽ đa dạng tính, rừng rậm, cỏ cây, lớp thổ nhưỡng, tầng nham thạch đều phải có hết. Nhưng nơi này toàn là đại lục màu đỏ, hiển nhiên, nguyên tố cấu thành đại địa ở đây không hoàn chỉnh."
"Đại lục phương bắc, đã lâu rồi không tới đây." Tu La võ tướng nhìn xuống dưới, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Nơi này là địa phương tập trung nhiều cường giả của Vô Lượng ma vực nhất. Bên trong không thiếu di vong giả, cũng chính là những cường giả không chịu hạn chế của quy tắc thế giới, ngươi phải cẩn thận."
"Di vong giả ư?"
Phương Vân quay đầu lại, có chút bất ngờ nhìn Tu La võ tướng: "Di vong giả... từ này hắn từng nghe Chư Thương Sinh nhắc đến. Có điều, Chư Thương Sinh cũng không nói nhiều. Cho nên Phương Vân cũng không rõ lắm.
"Ừ, cái gọi là di vong giả, là một nhóm cường giả cảnh giới võ đạo đã đạt tới trình độ nhất định, cảm tri được sự thiếu thốn của thiên địa này, và hoài nghi tính chân thực của thế giới này. Bọn họ tin rằng thế giới này vốn là không có người, mà người ở đây đều là tới từ thiên ngoại, bọn họ là bị thế giới của mình vứt bỏ, hơn nữa trục xuất vào trong thế giới này. Là một nhóm người bị di vong, cho nên bọn họ tự xưng là di vong giả." Tu La võ tướng mặt mày nghiêm túc, nói: "Di vong giả là những võ giả cường đại nhất của thế giới này, cũng là cường giả chịu sự hạn chế của thiên địa ít nhất. Võ giả bình thường, khi ở Thiên Mệnh cảnh, chỉ chịu sự chế ước của thiên địa năm thành lực lượng, thậm chí là ít hơn. Nhưng những di vong giả này lại có thể khôi phục được bảy, tám thành, thậm chí là chín thành, tiếp cận cảnh giới mười thành. Có một số võ giả, thậm chí còn ngộ ra một số bí pháp, thoát khỏi sự giam cầm của thế giới, những võ giả này là đáng sợ nhất!"
Phương Vân im lặng không nói gì, hắn đã cảm giác được khí tức cường giả ở phương bắc nhiều hơn phía nam. từng đạo tinh khí, giống như là khói báo động xộc thẳng lên trời. Võ giả tinh khí như vậy nhiều vô cùng.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Lúc đang trầm tư, một trận tiếng hò hét từ đằng xa truyền tới. Từ vị trí của Phương Vân xuyên qua tầng tầng không gian nhìn xuống dưới,chỉ thấy từng võ giả trông như kiến, huyết khí trùng thiên, dày đặc nhưrừng, đang men theo hai phương hướng mà xông sát tới.
"Rầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, trời đất lung lay, hai dòng thủy triều nặng nề va chạm nhau. Cố khí thế hung mãnh đó, ngay cả Phương Vân ở trong tầng cương khí cũng cảm giác thấy một cỗ chấn hám. Gió ở xung quanh thậm chí còn chấn động.
"Sát khí cường liệt quá!"
Phương Vân nhìn xuống dưới, trong lòng thầm chấn động. Những chiến sĩ này mỗi người đều để mình trần, thân cao bảy tám thước, trên người đầy vết sẹo. Đây là chiến sĩ kiêu dũng nhất mới sở hữu được khí thế này.
Phương Vân thầm so sánh những chiến sĩ này với binh sĩ Đại Chu, phát hiện những người này cơ hồ so với binh tinh nhuệ của Đại Chu, trên sĩ khí và sự hung ngoan còn mạnh hơn.
Có điều, quân giới và kỹ thuật rèn của triều Đại Chu vô cùng phát đạt, dùng thép tinh thần để gia công, rèn đúc khôi giáp, có thể giúp họ giảm đi đại bộ phận thương hại. Lại thêm sự phụ trợ của những loại máy móc như phá thần nỗ, nếu chiến đấu thật sự thì bên thắng nhất định là quân đội Đại Chu.
Phương Minh Nguy nhìn rõ ràng, những chiến sĩ này cơ hồ đều là mặc ai người nấy đánh, không có quân lệnh và quân luật nghiêm cách, đây chính là sự khác biệt giữa quân đội và chiến sĩ.
"Những chiến sĩ này nếu như kinh qua huấn luyện quân đội, lại phối thêm cho khôi giáp và quân giới, lập tức là quân đội cường đại nhất." Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.
"Vạn Cổ tà đế!" Phương Vân tâm niệm khẽ động, lập tức gọi ra Vạn Cổ tà đế. Chỉ thấy một pho tà đế đầy bá khí đứng trong gió vu vít, từng luồng lực lượng tử vong ở trên chiến trường, ở sâu trên mặt đất lập tức như chim bay vào rừng, ùa vào trong cơ thể của Vạn Cổ tà đế.
Uy lực của Vạn Cổ tà đế hiện tại càng lúc càng lớn, chỉ trong chốc lát, đã hút hết lực lực lượng tử vong trên chiến tường vào trong cơ thể. từng bạch cốt yêu linh bằng không ngưng tụ, hiện ra trong quốc độ của Tà đế.
"Là ai, không ngờ lại dám hấp nạp tử vong chân khí?" Một tiếng quát vang lên trong không trung, chỉ trong nháy mắt, Phương Minh Nguy và Tu La võ tướng bị từng cường giả võ đạo cơ nhục săn chắc, mình trần bao vây.
Tu vi của mỗi một người đều trên Thoát Thai cảnh, có người thậm chí còn tiếp cận Mệnh Tinh cảnh. Từng ánh mắt hung mãnh tập trung lên người Phương Vân và Tu La võ tướng.
"Lên, một chia làm hai, giết chúng."
Không chút do dự, cũng không cho Phương Vân và Tu La võ tướng có cơ hội biện giải, hơn mười cường giả võ đạo thân hình bay lên, lập tức lao tới giết. Trong nháy mắt, huyết khí ngập trời, từng đạo nước lũ màu đỏ đầy lực lượng hủy diệt cuồn cuộn trong hư không ùa về phía Phương Vân và Tu La võ tướng.
"Hừ, một đám hề nhảy nhót lung tung, để ta thu thập!"
Tu La võ tướng cường nhạt một tiếng, bước lên trước, thân hình hơi rùn xuống, lập tức đánh ra một quyền
"Tu La nghịch chuyển thiên quyền!"
"Rầm!"
Chỉ một kích, Tu La võ tướng đã hóa giải toàn bộ công kích của hơn mười võ đạo cường giả. Chỉ nghe thấy từng tiếng hét thảm vang lên, khình khí như bài sơn đảo hại, trước tiếp đánh cho những cường giả võ đạo này thành bụi phấn.
"Hừ, không tự lượng sức!"
Tu La võ tướng vỗ vỗ tay, cười khẽ.
Phương Vân ngây ra, cũng không ngờ rằng một kích của Tu La võ tướng đã kích sát toàn bộ những người này. Có điều nghĩ lại, với cảnh giới của lão, đối phó với những kẻ này cũng dễ dàng có thừa, có chút dùng giao mổ trâu để giết gà.
"tốc chiến tốc thắng, mau rời khỏi đây đi."
Phương Vân cũng không nói nhiều, tâm niệm khẽ động, Vạn Cổ tà đế ở trong hư không phát ra một cỗ khítức, cuốn những linh hồn vỡ nát của những võ giả này vào trong quốc độ. Trong nháy mắt, trong quốc độ liền có thêm mấy bạch cốt võ tướng.
"Đi thôi."
Một lát sau, Phương Vân triệu hồi Vạn Cổ tà đế, dẫn Tu La võ tướng trực tiếp rời khỏi nơi này.
Khi hai người ly khai, khoảng sau một nén hương, ánh sáng lóe lên, nơi mà hai người lúc trước đứng lập tức hiện ra bốn bóng người có khí tức cường đại.
"Đáng ghét, lại tới muộn rồi!"
"Đây là lần thứ mấy rồi? Lần thứ năm hay là lần thứ sau? Rõ ràng mỗi lần đầu cảm thấy cách không xa, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị kéo giãn."
Đây rốt cuộc là công pháp gì vậy! Bọn chúng không phải là cố tình chạy trốn, còn chúng ta là toàn lực truy cản, vậy mà không ngờ vậy không đuổi kịp chúng!"
"Tu La võ tướng không có võ công lợi hại như vậy, vấn đề chắc xuất hiện ở trên người tên võ giả thiên ngoại đó!"
Thanh Đồng chi Thủ, Bạch Ngân chi Thủ, Hoàng Kim chi Thủ, còn có cả Dung Nham Hỏa Hoàng đứng trong không trung, sắc mặt âm tình bất định, đều vô cùng khó coi. Bắt đầu từ mấy ngày trước, bọn họ một mực truy tìm tung tích của Phương Vân và Tu La võ tướng. Nhưng rõ ràng mỗi lần đầu sắp bắt kịp, nhưng chỉ một khắc trước, phát hiện bọn họ đã đi mất rồi, hơn nữa làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Bốn người đều có cảm giác như bị người ta lừa, nếu không phải là bọn họ trên đường đều tìm thấy tung tích mà Phương Vân và Tu La võ tướng dừng lại, thì chắc đều hoài nghi hai người phải chăng đã phát hiện ra họ.
Bốn người không biết rằng, Phương Vân thân hoài Ức vạn không gian độn hình đại pháp, luận về thuật tung hoành và xuyên toa trong không gian, bốn người có giục ngựa cũng không đuổi kịp.
Nếu không phải là Dung Nham Hỏa Hoàng cực kỳ quen thuộc với khí tức của Tu La võ tướng, mấy người sớm đã mất giấu rồi.
"Những tên gia hỏa này một mực đều từ đại lục phái nam đi về phía bắc. Chúng rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hoàng Kim chi Thủ mặt mày lạnh lùng, gã nhắm mắt trầm tư một lát rồi đột nhiên mở mặt ra, nói: "Bạch Ngân, lập ức thông tri vào trong cung, phái tất cả cường giả, tìm kiếm tung tích của đám người Tu La võ tướng.
"Đã là tới phương bắc, vậy cũng thông tri cho một số chân nhân, để họ cũng phái những người khác ra. người này có quan hệ rất lớn, cho dù là dốc hết cả ổ, chỉ cần bắt được người này cũng đáng."
Thanh Đồng chỉ Thủ cũng chen miệng vào.
Ba người đều cực kỳ hiểu ý nhau, không nhắc tới hai chữ thiên ngoại.
"Ừ, không gian xuyên toa chi thuật của người này quá lợi hại, phải phái thêm người, phòng hắn đào thoát."
Bạch Ngân chi Thủ cũng gật đầu, tâm niệm khẽ động, từ trong ngực lấy ra hai chiếc phù chỉ màu vàng, tập trung chân khí, sau đó truyền hai dạo ký ức tinh thần vào trong phù chỉ."
"Đi!"
Bạch Ngân chi Thủ phất tay, chiếc phù chỉ này lập tức xòe ra, quang mang lóe lên, lập ức hóa thành con hạc một chân, giang hai cánh dài tới năm thước, hót lanh lảnh một tiếng rồi lập tức độn vào hư không, nhanh như phù quang lược ảnh, bay về phía Liệt Hỏa chi Cung ở phương bắc.
"Đi thôi!"
Bốn người sau khi phát ra chân phù truyền tin, tiếp tục đuổi theo về phía Phương Vân biến mất.
Liệt Hỏa chi cung.
Trong đại điện là một mảng yên tĩnh, một con hạc giấy ở phía trước điêu tố bằng đồng xanh chậm rãi bốc cháy, phát ra hỏa diễm sáng rực.
"Xuất động đi!"
Một lát sau, trong điêu tố bằng đầu xanh phát ra một giọng nói.
"Rầm rầm!"
Theo thanh âm này, đại địa chấn động, cờ bay phần phật, từng cường giả từ trong Liệt Hỏa chi Cung ùa ra, giống như thủy triều tiến về phương bắc.
Đồng thời, một đạo tin tức làm chấn động các đại thế lực phương bắc. Liệt Hỏa chi Cung tế ra Liệt Hỏa truy sát lệnh, đồng thời cửu hung trong Liệt Hỏa chi Cung như Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Thủy Tinh toàn bộ xuất động, hướng về phía đông bắc.
Trong nhất thời, chiến kỳ liệt hỏa trải khắp đại địa, lần xuất động dốc hết lực lượng của Liệt Hỏa chi Cung này làm kinh động rất nhiều thế lực.