Dương Hoằng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nói. Hắn tâm trí dù sao cũng bất phàm, mặc dù hiểu rằng vận mệnh của mình bị người điều khiển, cũng sẽ không quá mức rung chuyển.
“Không phải ngươi, là chúng ta. Khác biệt duy nhất là, ngươi ngây thơ không biết rõ tình huống, bị người thay đổi mệnh số. Mà ta, lại hiểu rõ. Ta có thành tựu hôm nay, đều là từ năng lượng bên ngoài, nhưng càng nhiều hơn, là tới từ sự cố gắng của bản thân. Từ hai năm trước ta đã biết, Phương gia có tai ương diệt môn, cho nên một mực không ngừng cố gắng”.
Phương Vân lạnh nhạt nói, trong khi nói chuyện, cầm lấy ấm trà, tự mình rót cho mình một chén trà.
Dương Hoằng trong mắt lóe lên một tia dị sắc: “Phương Vân, hôm nay không phải ngươi nói ta còn thật không biết những cái này. Nhưng mà, anh hùng hợp thời thế mà sinh. Bất luận là ngoại lực cũng tốt, tự thân cố gắng cũng được. Anh hùng phải hiểu được phải nương theo thế. Trong tương lai mà ngươi thấy, có lẽ ta cũng không phải Anh Vũ hầu. Nhưng ta sớm muộn cũng sẽ trở thành Anh Vũ hầu. Bởi vì ta có tâm anh hùng, hiểu được cách nương theo thế”.
“Phương Vân, ngươi chỉ nói nguyên trong mạng vận. Đại Chu triều cũng không có vị vũ hầu thứ tám. Nhưng ngươi có biết hay không, vũ hầu Đại Chu triều từ mấy trăm năm trước, cũng đã có” Dương Hoằng trầm giọng nói.
“Ồ” Phương Vân chân mày cau lại. Nghe giọng điệu của Dương Hoằng, tựa như có ẩn tình khác.
“Hừ” Dương Hoằng cười lạnh một tiếng, đem chén trà thơm một ngụm uống cạn: “Thiên hạ đều biết vũ hầu thứ tám là Anh Vũ hầu Dương Hoằng ta, nhưng lại có bao nhiêu người biết được. Tám trăm năm trước, Đại Chu triều vốn có tám vị vũ hầu, mà tám trong vị vũ hầu, vốn có Dương thị nhất tộc chúng ta. Chỉ là đáng tiếc, một hồi đại biến, làm cho trong gia đạo suy sụp, cả nhà bị chém, chỉ còn lại một vị hoàng thất công chúa có thể may mắn thoát khỏi. Hiện tại Dương thi một môn chúng ta, chính là từ trong bụng vị công chúa này sinh ra. Hoàng thất dù vì vị công chúa này, đã đem tổ tiên Dương thi chúng ta phong làm quý tộc hầu, chỉ là tước đi vũ hầu vị, hơn nữa lệnh cưỡng chế nho gia, đem tất cả tư liệu về vũ hầu thứ tám của Đại Chu, toàn bộ dẹp bỏ”.
“Ta lúc bảy tuổi, ngộ nhập tổ phòng. Biết được một đoạn lịch sử phủ đầy bụi này. Từ lúc đó, ta đã có một mục tiêu, chính là khôi phục vinh quang thuộc về Dương thị nhất tộc chúng ta. Phương Vân, theo các ngươi thấy. Ta có lẽ nhất thời được sủng ái, sắc phong vũ hầu. Nhưng theo ta thấy, một năm trước sắc phong, chỉ là ta từ trong tay hoàng thất, một lần nữa nghênh đón trở lại phong hiệu của tổ tiên - Anh Vũ hầu” Dương Hoằng trầm giọng nói.
Phương Vân trong lòng hơi chấn động. Dương Hoằng dùng tu vi cấp Thiên Tượng, được phong vũ hầu. Phương Vân vốn đang cho rằng đây là hoàng ân vô cùng mênh mông cuồn cuộn, nhưng hôm nay xem ra, tựa như cũng không chỉ là như thế. Nghe giọng điệu của Dương Hoằng, phong hiệu Anh Vũ hầu này, tám trăm năm trước tổ tiên Dương Hoằng đã từng đạt được, mà qua tám trăm năm, hoàng thất lại đem phong hiệu này, trả lại về trên người Dương Hoằng.
Sau lưng một sự kiện vô cùng đơn giản như vậy, đã để lộ ra tin tức làm Phương Vân âm thầm kinh hãi. Hoàng thất sắc phong Dương Hoằng là Anh Vũ hầu, tựa như cũng không chỉ là trùng hợp đơn giản như vậy. Ở sau lưng chuyện này, rõ ràng là hoàng thất đã xem thấu tâm tư của Dương Hoằng, nắm lấy triệt để.
Phương Vân thậm chí hoài nghi, Dương Hoằng bảy tuổi tiến vào tổ phòng, tra được đoạn lịch sử này, cũng không có giấu diếm được hoàng thất. Nếu không mà nói, Dương Hoằng phong hiệu, không thể nào là Anh Vũ hầu trùng hợp như vậy. Dù sao, một phong hiệu không có ý nghĩa, đối với Dương Hoằng không có bất luận ý nghĩa đặc biệt gì. Mà chỉ cần là ba chữ Anh Vũ hầu, cũng đủ để gọi Dương Hoằng, cảm hoài thánh ân, cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng thất ở trên việc nhỏ này, để lộ ra tâm cơ cùng thủ đoạn, khiến cho Phương Vân cũng không khỏi lòng sinh run sợ.
“Loại chuyện này, hẳn là chuyện cực kỳ bí ẩn của ngươi. Nhưng lại có thể nói cho ta biết. Xem ra sau đó rất nhanh sẽ phải giết ta” Phương Vân trầm giọng nói.
“Ha ha, chuyện Phu tử thôi diễn, cũng có thể là chuyện cực kỳ bí ẩn của ngươi. Ngươi đem loại chuyện này cũng nói ra. Xem ra, cũng không có chuẩn bị để cho ta rời đi” Dương Hoằng nói.
Hai người nhìn nhau cười, lặng yên mà không nói.
“Phương Vân, ta thật sự là càng ngày càng không muốn giết ngươi... Ta cũng chưa từng cùng người trò chuyện thẳng thắn như vậy, loại cảm giác này phi thường thoải mái. Thật là đáng tiếc, chúng ta kém mười tuổi. Nếu như ngươi sinh sớm hơn mười năm, cùng ta cùng nhau tòng quân. Chúng ta tất nhiên sẽ là bằng hữu vô cùng tốt. Chỉ là hiện tại, đáng tiếc... chúng ta sắm vai diễn khác nhau, nhất định chúng ta phải là địch thủ. Hơn nữa chỉ có thể có một còn sống rời đi”.
Dương Hoằng nói, đem nước trà trong chén, một ngụm uống cạn: “Phương Vân, thời gian không có ngươi. Ta sẽ rất tịch mịch, ít nhất, sẽ không có người đáng giá để Dương Hoằng ta cùng hắn ngang hàng cùng một chỗ uống trà...”
“Người tài trong thiên hạ rất nhiều, trước có Quân Niệm Sinh, Phong Thái Thương những ma đạo đệ nhất cao thủ này, sau lại có Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt, Minh Vương Thái tử kỳ tài ngút trời. Chỉ là đáng tiếc, những người này không có vũ lực ngạo thế, lại không có tài ngạo thế, nhất định không thành châu báu được. Không cách nào cùng ngươi và ta đánh đồng”.
Phương Vân lông mày khẽ nhếch, nhưng mà cũng không có chen vào.
“Quân Niệm Sinh này, khí vận quá thịnh, nhưng vứt bỏ cái này ra thì cũng không còn cái gì khác, nhất định không thành được châu báu. Phong Thái Thương này, khí vận cực kém, nhưng ý chí lực hơn người. Loại người này, ta rất bội phục. Đáng tiếc, cũng không hơn gì.”
Hắn có lẽ có thể trở thành ma đạo cự kình, tông chủ một phái, xưng bá một phương, nhưng mà không thành được anh hùng trong thời thế. Anh hùng không chỉ phải có ý chí hơn người, còn phải có mưu lược hơn người. Phong Thái Thương này, ta hoàn toàn nhìn không thấy điểm ấy. Chuyện do người làm, nếu như thay đổi Dương Hoằng ta ở vào vị trí của hắn, trong ba năm, tất nhiên trở thành đệ tử chân truyền Thủy Ma tông, không ai có thể chống lại. Tuyệt không giống như hôm nay, còn bị một số con kiến hôi làm khó”.
“Lý Ức Huyền này, năm đó vạn người chăm chú, dùng thi từ văn chương kinh diễm thiên hạ, lực áp Tạ Đạo Uẩn cùng Doanh hoàng Thái tử. Đáng tiếc, hắn bị tình làm khó, hơn nữa nho gia chú ý ngay ngắn bình thản, tâm tư bằng phẳng. Hắn tâm tính quá mức bình thản, cùng chúng ta không phải là người cùng đường”.
“Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt, có thủ đoạn, có năng lực. Nhưng mà luận về trí tuệ, cũng chỉ là người tài”.
“Minh Vương Thái tử, người này ta và ngươi đều gặp qua Có tâm cơ có lòng dạ, nhưng đáng tiếc, chỉ là tiểu thuật. Hắn có lẽ hiểu được thuật xảo trá, nhưng luận bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm Hắn kém không chỉ là một bậc”.
“Về phần Phạm Thiên... là một hòa thượng, thật sự không thành được gì!”
“Còn có một người, chính là Đế Nhất. Người này quá mức thần bí, ta không đánh giá được hắn”.
“Phương Vân, trong số những người trẻ tuổi đương thời, có thể cùng chúng ta đánh đồng thì chỉ có những người này. Những người này, tại phương diện võ đạo, có lẽ có thể cùng chúng ta ngồi ngang hàng, thậm chí có vượt qua. Nhưng vũ lực có thừa, mà lại trí tuệ không đủ. Nhất định không thành được gì. Những người này có lẽ sẽ nổi tiếng, có lẽ sẽ thành kiêu hùng một phương, nhưng tuyệt đối không thành được anh hùng trong thiên hạ! Anh hùng không chỉ có vũ lực làm thiên hạ kinh sợ, còn có vận sử thiên hạ, đem người trong đó hóa thành quân cờ, trên bàn cờ thiên hạ này, tung hoành giao nhau, công phạt giết chóc, có năng lực không đánh mà thắng! Mà ta và ngươi, chính là nhân vật như vậy!”
Dương Hoằng ánh mắt nhìn Phương Vân nói.
Phương Vân giật mình. Dương Hoằng nói một phen như vậy, trong lòng hắn cũng nhấc lên một mảng gợn sóng. Không thể không thừa nhận, nếu như không phải hai bên lập trường đối địch, Phương Vân ngược lại quả thật có ý cùng người này kết giao.
“Ta lại không biết, ngươi đối với ta lại có thể đánh giá cao như vậy” Phương Vân cười nói.
“Phương Vân” Dương Hoằng cười cười: “Ta vô ý nâng ngươi lên, hay là cho ngươi mượn lực để tự nâng mình lên. Trên thực tế, nếu như bản thân ngươi không có bản lãnh, như vậy ngươi hôm nay cũng không có tư cách, ngồi đối diện với ta”.
“Dương Hoằng, biết ta nhìn ngươi thế nào không?” Phương Vân đột nhiên nói.
“Xin rửa tai lắng nghe” Dương Hoằng mỉm cười nói.
“Dương Hoằng, trên ván cờ thiên hạ này. Chúng ta cũng chỉ là có những quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao. Mặc kệ ngươi có kỳ tài ngút trời cũng tốt, có mưu lược cực cao cũng tốt, cũng chỉ là quân cờ của người khác. Người chân chính đánh cờ, còn là một người khác hoàn toàn. Dương Hoằng, ngươi có lẽ có dã tâm, có hùng tâm, có quyết đoán, có mưu lược, nhưng người khống chế ngươi kia, so với ngươi càng có dã tâm, càng có hùng tâm, càng có quyết đoán, cũng càng có mưu lược hơn. Cho nên, ngươi vẫn chỉ là quân cờ. Mà ta... Ở trong ván cờ thiên hạ ván này, trong mắt của ta, chính là một khúc xương nhàm chán, một đám chó hoang lại đem khúc xương này coi như trân bảo, quên cả sống chết cướp đoạt. Ta vô tình từ trong tay đám chó hoang đó, tranh đoạt được một khúc xương!”
Phương Vân thần thái bình tĩnh nói.
Phương Vân trong lúc vô tình nói một phen, lại làm cho Dương Hoằng trong lòng mãnh liệt rung động, trong hai tai bỗng nhiên tái hiện lại thanh âm từ mấy ngày trước.
Ở trước Tử Khí điện kia, tử khí bốc lên, một thanh âm uy áp từ bên trong truyền ra:
“Dương Hoằng, trầm cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng. Giết Phương Vân, trầm vẫn trọng dụng ngươi. Hoặc là, trong Trên Yêu tháp, sẽ có một vị trí của ngươi.”
“Thần, lĩnh chỉ”.
Dương Hoằng nhìn Phương Vân ở trước người một cái, thần sắc phức tạp. Hắn căn bản không biết, bản thân đã không thể rời khỏi đây. Bỗng nhiên hít sâu một hơi, Dương Hoằng cười nói:
“Phương Vân, ngươi nói không sai. Ta trước mắt xác thực chỉ là một quân cờ. Mỗi một nhân vật anh hùng, trước khi phát triển đều là quân cờ. Nhưng mà loại thân phận này, theo ta mà nói, là lực càn, nhưng cũng là trợ lực. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể dựa thế nhảy khỏi ván cờ này. Về phần, ngươi nói khúc xương... Ha ha, cũng không phải mỗi người đều là Phương Vân, hơn nữa... Phương Vân ngươi vốn không muốn đếm xỉa đến, bàng quan xem một đám chó hoang tranh đoạt xương cốt, đó là không có khả năng. Sớm muộn, ngươi sẽ bị cuốn vào trong trận tranh đấu này. Mặc kệ ngươi nguyện ý, hoặc là không muốn.”
“Chuyện là do người làm” Phương Vân lạnh nhạt nói, tỏ vẻ lơ đễnh.
Dương Hoằng chỉ cười cười, hắn đột nhiên đặt chén trà trên tay xuống: “Phương Vân, ngươi sau khi ra đi, ta sẽ hoài niệm ngươi”.
Dứt lời, bỗng nhiên đứng dậy.
Đồng thời, Phương Vân cũng đứng dậy, đem chén trà đặt ở trước mặt.
Lời nói đến nơi đây, nên nói thì đã nói. Hai người thẳng thắn tương đối, làm như địch thủ, bất luận kết quả như thế nào, đều là không hối tiếc.
“Dương Hoằng, ra tay đi. Đây là một cơ hội ta cấp cho ngươi!” Phương Vân thong dong nói.