Cho dù là chưởng giáo các tông phái ngoại quốc thì cũng không dám tới gần nơi đó.
Bên ngoài của Đại Chu hoàng triều thì chỉ có Tam Công nghị sự ở điện Thái Hòa, có Vũ hầu giải quyết công vụ ở Quân Cơ Xứ, còn có một Nhân Hoàng cùng đông đảo phi thần. Không hề có ai biết rốt cuộc sâu trong hoàng cung có gì cả!
Nghe mấy điều bí mật này thì Tiêu Tiêu khiếp sợ không thôi, nàng cũng không ngờ rằng Đại Chu hoàng triều lại còn ẩn giấu nhiều bí mật đến như vậy. Nếu như truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu người sẽ bị chết vì kinh hãi nữa!
- Yêu nữ! Những người biết bí mật này trước giờ chỉ có hai con đường: Một là thần phục Thập Tam hoàng tử, một là chết!
Nhưng vào lúc này, bạch y nam tử có thần sắc lạnh lùng ở phía sau Thập Tam hoàng tử tiến lên một bước, mở miệng nói.
- Thập Tam hoàng tử, thứ cho thuộc hạ to gan! Việc này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể để cho nàng chạy thoát! Nếu không, một khi tin tức này truyền đến Đại Đế của Yêu tộc cùng với dư nghiệt tiền triều thì sẽ vô cùng bất lợi cho triều đình. Nếu như Nhân Hoàng mà biết thì Long nhan sẽ giận, đối với hoàng tử vô cùng bất lợi a!
- Ha hả.
Tiêu Tiêu phát ra một tiếng cười buồn bã, nàng ngẩng đầu lên nói:
- Nói với một yêu nữ như ta chuyện quan trọng như thế thì có khác chi muốn dồn ta vào chỗ chết. Gả vào làm phi tử trong hậu cung của ngươi sao? Yêu nữ thượng cổ như ta, hoàng cung các ngươi dung nạp được sao?
- Muội suy nghĩ nhiều rồi!
Thập Tam hoàng tử lắc đầu, mái tóc vàng tung bay trong gió. Âm thanh của hắn bình tĩnh mà thong dong:
- Mục đích cuối cùng của Đại Chu chúng ta chính là muốn trấn áp của Bát Hoang Lục Hợp, giúp cho sự việc quay lại như thời đại viễn cổ Tam Hoàng. Trong hoàng cung vốn đã có rất nhiều môn phái rồi, sao lại không dung nạp được Oán Tình Đạo thượng cổ của muội đây?
- Ha ha ha.
Đột nhiên Tiêu Tiêu giang hai tay ra đón gió, cười lớn lên:
- Oán Tình Đạo chúng ta tuy chỉ là tiểu phái, nhưng quyết không hàng phục người. Cho dù là Kiếm Tông thượng cổ thì cũng không thể nào ra lệnh cho chúng ta được, ta như thế nào lại thần phục hoàng quyền thế tục. Ngay cả Tam Hoàng Ngũ Đế cũng không thể nào thay đổi được số mệnh của vạn vật trong thiên địa, các ngươi làm sao có thể hoàn thành? Tất cả những lời ngươi nói cũng chỉ là hoa trong kiểng, ánh trăng dưới nước, ảo ảnh hư vô mà thôi!
Âm thanh vừa phát ra, cả thân hình Tiêu Tiêu đột nhiên gập lại, dường như nàng ta muốn rời đi.
- Chạy đi đâu!
Bạch y nam tử thấy vậy liền biến sắc, thân thể nhanh như điện phóng ra.
Vèo! Vèo!
Kiếm khí cắt ngang không khí chém ra, đạo kiếm khí này lấy một tốc độ bất khả tư nghị chém xuống. Uy thế của kiếm này vô cùng kinh khủng, tựa như muốn đem vị "yêu nữ" Oán Tình Đạo cùng ngọn núi này bổ ra làm đôi vậy.
- Ha hả...
Một tiếng cười nhẹ vang lên, tóc dài của Tiêu Tiêu vũ động, ngón tay gảy nhẹ:
- Oán Tình đại pháp!
Tang! Tang! Tang!
Từng tiếng giòn tang vang lên, vốn từng đóa hoa đỏ như máu trên ngọn núi này đang nở rộ, nhưng giờ phút này lại nổ tung toàn bộ. Một cỗ lực lượng vô hình đang từ trên truyền nhân Oán Tình Đạo thượng cổ này phát ra, tất cả cây cối, con kiến con hôi, con thỏ, con báo...toàn bộ sinh vật trên núi này chỉ trong nháy mắt đã bị chết hết.
Vạn vật sinh ra đều đã có linh tính, nhưng ngay khi những bình mộc côn trùng này tử vong thì chỉ trong nháy mắt, cả ngọn núi này đã có một cỗ oán khí cường đại nhưng tụ lại, cỗ oán khí này thậm chí còn khu động cả tử khí, quỷ khí, lệ khí, hàn khí, tà khí, thi khí sâu dưới trong lòng đất. Một cỗ khí tức chí âm trong thiên địa đang như triều tịch mạnh mẽ cuốn tới.
Có thể nói cỗ tử khí, hàn khí, tà khí, thi khí, quỷ khí mà truyền nhân Oán Tình Đạo này khu động còn mạnh hơn đến mấy lần so với Tiết Liệt lúc trước. Tất cả cỗ khí tức chí âm ấy tụ tập lại một chỗ hóa thành một làn sương khói xám trắng nồng đậm, vô số khô lâu, quỷ thần, ma thần ở bên trong thảm thiết tru lên.
Đạo kiếm khí kinh thiên do bạch y nam tử phát ra vừa tiếp xúc với làn sương khói đó lập tức tiêu thất đi, giống như bị chìm vào trong biển sâu vậy.
- Tên cẩu nô tài nhà ngươi! Truyền nhân đạo thống của tông phái thượng cổ, cho dù là kém cỏi nhất thì cũng không đến phiên bọn nô tài các ngươi đối phó được!
Âm thanh lạnh như băng của Tiêu Tiêu từ trong làn sương khói phát ra. Âm thanh vừa phát ra thì trong làn sương khói đã cấp tốc ngưng tụ ra một đóa hoa màu đỏ khổng lồ. Ngay lập tức, tên cường giả bạch y nam tử kia cảm giác được một cỗ nguy cơ mãnh liệt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thập Tam hoàng tử vẫn tràn đầy sự thong dong. Hắn nhìn thấy sự việc đang diễn ra mà âm thầm lắc đầu. Tiêu Tiêu nói không sai, thượng cổ chính là thời kỳ mà tông phái cường thịnh nhất. Coi như là truyền nhân của tông phái kém cỏi nhất, nhưng chỉ cần kế thừa được đạo thống chân chính của tông phái thì tên hộ vệ này của mình không thể nào đối phó được. Chỉ cần đóa hoa màu đỏ vừa được ngưng tụ kia nổ tung ra thôi, thì toàn bộ tinh khí trên người tên hộ vệ này sẽ bị mất hết, biến thành một cỗ bạch cốt!
Ầm!
Cánh tay vốn đang thả lỏng của Thập Tam hoàng tử khẽ nắm lại, sau đó tung một quyền ra. Một quyền này vừa xuất hiện thì núi non liền chấn động, như là muốn sụp đổ vậy. Đồng thời, một cỗ khí tức tôn quý uy nghiêm, bá đạo, công kính, bi thương từ trên người của Thập Tam hoàng tử phát ra.
Hư không ở phía sau hắn cũng biến ảo hẳn đi, hiện ra năm hư ảnh khổng lồ cao hơn trăm trượng. Hư ảnh của năm bóng người này hoàn toàn khác nhau, nhưng lại toát ra uy thế của một người đế vương!
Rống!
Theo một quyền được tung ra này của Thập Tam hoàng tử, hơn hai mươi trượng trong hư không đột nhiên phát ra tiếng vạn long gào thét, đồng thời có ba con thiên long viễn cổ từ trong hư không đi ra. Ba con thiên long này, mỗi một con đều có khí tức cường đại hơn xa tên hộ vệ của hắn.
Ba con cự long, mang theo lực lượng đáng sợ xông thẳng vào trong đóa hoa màu đỏ như máu.
- Ngũ Đế Ngự Long Quyền!
Tiếng hét kinh hãi của Tiêu Tiêu từ trong đóa hoa màu đỏ như máu truyền ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, ngay trước khi đóa hoa màu đỏ đó nổ tung thì đã có một cỗ lực lượng cuồng bạo khác chấn nát đóa hoa màu đỏ này. Vô số máu tươi cùng cánh hoa tản phát ra tứ phía. Những cánh hoa đó chợt lóe trên không trung một cái, rồi từng cánh từng cánh hóa thành một tiểu yêu nữ Tiêu Tiêu. Chỉ trong thoáng chốc mà đã có hơn một vạn yêu nữ Tiêu Tiêu xuất hiện ở trong không trung.
- Khanh khách, Thập Tam hoàng tử, ngươi trở về đi! Ta tự có chỗ đi của ta, ngươi không cần phải tới tìm ta nữa!
Mấy vạn yêu nữ Tiêu Tiêu cùng phát ra tiếng nói đó, cùng nhìn Thập Tam hoàng tử một cái, sau đó liền xoay đi tán ra tứ phương.
Thập Tam hoàng tử nhìn về phía trước một cách hờ hững. Trong mấy vạn ảo ảnh đó, ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào một đạo thân ảnh. Đạo thân ảnh đó dường như cũng có cảm ứng, thân thể hơi run lên, chần chờ một chút rồi cũng biến mất.
Trong mắt Thập Tam hoàng tử khẽ xuất hiện thần sắc ảm đạm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
- Thập Tam hoàng tử, làm sao bây giờ? Không được để yêu nữ Oán Tình Đạo này chạy mất đâu a! Nếu như để cho Nhân Hoàng biết thì...
Một người hộ vệ nói.
Thập Tam hoàng tử khoát tay áo, ngăn trở thuộc hạ nói tiếp:
- Không cần lo lắng, nàng ấy sẽ không nói ra đâu...việc đuổi theo là không cần thiết. Chúng ta đi tới Hoài An thành đi.
Tên thị vệ hơi do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
Thân thể của hai người khẽ động một chút, lóe lên mấy cái thì đã biến mất ở chân trời.
*****
Trong Hoài An thành, tại phủ Bình Yêu đại tướng quân.
Phương Vân đang ngồi trong thư phòng, trước mặt có một chồng giấy thật dầy. Đây chính là tin tức do các thám báo khắp nơi gửi tới.
- Không có tin tức gì mới nữa sao?
Phương Vân để trang giấy trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
Triệu Bá Ngôn lắc đầu:
- Đại nhân, kể từ lúc người ra đi thì số lượng thám báo chúng ta đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn đang tăng lên với tốc độ kinh người. Nhưng mà, đây cũng là số tin tức tối đa mà chúng ta có thể có được.
Các tin tức truyền về cho hay là có chuyện lớn sắp xảy ra, hơn nữa còn phát sinh ở phương Nam. Nhưng hết lần này tới lần khác, cũng không có cách nào biết rõ là chuyện gì sắp xảy ra. Đúng là thám báo của của Triệu Bá Ngôn có thể thu thập rất nhiều tin tức, nhưng vẫn không thể nào dò tìm được các điểm mấu chốt của sự kiện được.
Phương Vân khẽ gật đầu, trầm mặc không nói.
- Đại nhân, thuộc hạ đã tận lực.
Triệu Bá Ngôn cung kính nói, trong lòng có chút thấp thỏm.
Phương Vân cũng không trả lời, chỉ chốc lát sau hắn đã hồi phục tinh thần lại, nhìn Triệu Bá Ngôn nói:
- Bá Ngôn...
- Có thuộc hạ.
- Ta đã cho ngươi đầy đủ đan dược, hoàng kim, các điển tịch công pháp quý của các tông phái. Từ bây giờ, ngươi có thể bắt đầu đi xem xét một số hài đồng, thiếu niên có căn cơ tốt. Sau đó hãy dùng đan dược quý hiếm bồi dưỡng bọn họ, sau đó đưa họ vào đại tông phái đi.
Phương Vân bình tĩnh nói.
Triệu Bá Ngôn hơi chấn động trong lòng, vội vàng nói:
- Thuộc hạ hiểu. Qua mấy ngày nữa sẽ bắt tay vào làm ngay.
Bất kỳ một cơ cấu tổ chức nào, nếu như muốn vững chắc và lớn mạnh thì điều trọng yếu nhất vẫn là tự bồi dưỡng tai mắt của chính mình. Việc dùng kim tiền để thu mua chỉ là giai đoạn ban đầu, không thể nào dùng trong lâu dài được.
Dừng một chút, Phương Vân nói:
- Ngươi còn liên lạc với Lục Vũ chứ? Có nghe được tin tức gì của hắn không?
Triệu Bá Ngôn lắc đầu:
- Sau khi Lục Vũ tiến vào Địa Biến cảnh thì nhận được một lượng lớn công pháp cùng đan dược của tông phái, hiện đang bế quan tu luyện. Chúng ta không thể nào tiếp xúc được!
Phương Vân nhíu nhíu mày, nhưng lập tức lại giãn ra. Việc hỏi thăm tin tức từ Lục Vũ đúng là rất khó, nhưng dù sao hắn cũng đã nhận được sự bồi dưỡng của tông phái, đây là một tin tức tốt.
- Được rồi, ngươi ra ngoài đi.
Phương Vân phất phất tay, nói.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nặng nề ở bên ngoài truyền tới, Quản Công Minh đã đi vào bên trong:
- Đại nhân, có thư từ kinh thành đưa tới.
Thần sắc Quản Công Minh có chút cổ quái.
- Lấy đưa đây.
Phương Vân nhận lấy thư tín, nhưng vừa nhìn qua thì đã giật mình: Trên phong thư lại có ngọc ấn của thái tử Đại Chu hoàng triều.
Cùng lúc đó, âm thanh của Hãn Diễm công tử đã vang lên từ bên ngoài phủ Bình Yêu đại tướng quân:
- Tiểu hầu gia, kỳ hạn ba ngày đã tới rồi. Không biết tiểu hầu gia đã nghĩ kỹ hay chưa?
Ngoài cửa lớn, Hãn Diễm công tử đã sải bước đi đến.
Quản Công Minh nhìn thấy phong thư còn chưa được bóc ra ở trên bàn thì khẽ biến sắc.