Nơi này là Hỏa Sa sơn trần trụi, chung quanh không có thảo dược gì. Những vương hầu này tất nhiên sẽ không cho là, đây là kỳ hoa dị thảo vương gì đó hóa thành. Con thỏ này miệng nói tiếng người, rõ ràng là yêu tộc.
Nơi đây nguy cơ trùng trùng, yêu tộc này lại có thể sống sót. Thực lực không cần nói cũng hiểu.
“Dừng tay, đều ngồi xuống”.
Thập Tam hoàng tử khoát tay áo, đột nhiên nói.
Mọi người quan sát con thỏ kia, lại quan sát Thập Tam hoàng tử, rốt cuộc vẫn ngồi xuống.
Khi mọi người đều đứng dậy, chỉ có Phương Vân vẫn không nhúc nhích. Khi con thỏ kia rít gào, hắn rõ ràng nhìn thấy, con thỏ kia nhìn sang phía bên mình.
“Cơn thỏ này, là tới tìm ta”.
Phương Vân sinh ra một loại cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, không có đạo lý mà nói, nhưng Phương Vân lại hiểu rõ.
Con thỏ thấy rít gào một tiếng, trấn trụ mọi người, lập tức dương dương đắc ý, lại ngâm nga khúc ca, bước đi thong thả lười biếng mà đi lên. Con thỏ khi đi qua Thập Tam hoàng tử cùng Trấn Điện hầu, hai người trong nháy mắt thân thể căngthẳng. Phương Vân tinh tường nhìn thấy, Thập Tam hoàng tử môi nhích động, tựa như nói cái gi đó.
Nhưng mà, con thỏ vẫn không ngừng chân, sau đó liền xoay người. Phương Vân ngẩn ngơ, con thỏ này, thật sự đi về phá mình.
“Thịch!”
Một món đồ từ trong tay con thỏ bay ra, vứt lên trên mặt đất. Mọi người chẫm chú nhìn lại, thì ra là một cây cà rốt ăn một nửa, trong tai chỉ nghe thanh âm con thỏ lười biếng nói:
“Cho uống với”.
“Đây” Phương Vân nói, thân thể của hắn, cực kỳ căng thẳng, bảo trì một loại trạng thái sẵn sàng có thể ra tay.
Con thỏ làm như nhìn không thấy động tác của Phương Vân, đỉnh đạc tiếp nhận bình rượu, vểnh cái đuôi trắng ngắn ngủn lên, đặt mông ngồi ở bên cạnh Phương Vân, từ trong cái đĩa của Phương Vân, lấy ra một miếng điểm tâm, tiện tay ném vào trong miệng, ực một miếng nuốt xuống. Khi nuốt, còn lộ ra rõ ràng hai cái răng cửa.
‘Thế Khôn, đem rượu, của ngươi cho ta”.
Phương Vân nhíu nhíu mày, nói với biểu đệ Tôn Thế Khôn ở một bên. Tôn Thế Khôn cũng không khoái rượu, cho lắm, nghe vậy cũng tùy ý đưa tới.
“Uống hết thì còn bình nữa”.
Con thỏ mang chút men say, đưa bộ móng vuốt nhỏ màu trắng, tới trước mặt Phương Vân nhoáng một cái, một bình ngọc tương mới tiếp nhận, đã không thấy tăm hơi.
Một hướng khác, Thập Tam hoàng tử cùng Trấn Điện hầu, yên lặng ăn điểm tâm, ánh mắt nhìn như không thấy. Nhưng Phương Vân có thể cảm giác được, bọn họ đang chú ý sang bên này.
“Thập Tam hoàng tử cùng Trấn Điện hầu, rõ ràng là đổi với con thỏ này cực kỳ kiêng kị, nó lợi hại như vậy sao!”
Phương Vân mí mắt giật giật, nhưng vào lúc này, một thanh âm đã truyền vào trong tai:
‘Tiểu tử, không nên suy nghĩ nhiều. Ta nếu như muốn động thủ, tất cả mọi người các ngươi ở đây, toàn bộ đều phải chết sạch!”
Con thỏ không mở miệng thì thôi, mới mở miệng đã kinh thế hãi tục.
Phương Vân thân hình run lên, nhưng cũng không có nói gì, cũng không có động tĩnh gì. Ngược lại cơ thể căng thẳng, đột nhiên trầm tĩnh lại.
“Vậy mới đúng chứ,” Trong thanh âm con thỏ, toát ra một loại ý tứ trẻ nhỏ đễ dạy.
“Rượu ngon” Con thỏ lại uống một ngụm rượu, dáng điệu thơ ngây chân thành khen ngợi.
Người ở bên ngoài nhìn, con thỏ cực kỳ thích rượu, đang say đắm trong Ngọc tương của triều đình. Ai cũng nhìn không ra, hắn đang cùng Phương Vân nói chuyện với nhau.
Hiền nhiên, con thỏ cũng đã dùng một loại năng lực Truyền âm nhập mật
“Tinh thể thời gian trong sơn cốc, là ngươi lấy sao”. Con thỏ đột nhiên nói.
Nghe được câu này, Phương Vân trong lòng mãnh liệt chấn động, hầu như nhịn không được muốn ra tay, đem con thỏ này, một chưởng đánh chết. Chuyện này, hắn tự hỏi làm bí ẩn, nhưng lại bị con thỏ biết được.
“Làm sao có thể!”
Ở đây nhiêu người như vậy nhìn vào, còn có Thập Tam hoàng tử cùng Trấn Điện Hầu ở một bên, Phương Vân quyết định không thể hiển lộ ra.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác, trên người của ngươi có tinh huyết Côn Bằng ngốc điểu”.
Con thỏ đã buông bình rưọu xuống, hai cánh tay giao nhau, ôm ở sau đầu, nhai nhai một cọng cỏ, lười biếng nói, thanh âm phi thường nhàn nhã.
Néu như nói một bí mật trước đó, Phương Vân đã cảm thấy khiếp sợ mà nói. Thì những lời này của con thỏ nói ra, Phương Vân trong lòng chính là dậy sóng.
“Côn Bằng tinh huyết, trấn áp ở trong Thiên địa vạn hóa chung, hắn làm sao có thể biết được?!!”
Phương Vân sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Con thỏ này, làm cho hắn cảm giác, quá sâu xa khó hiểu.
“Ngốc điểu? Con thỏ này không giống như là có địch ý. Ngược lại là cùng với bản thể Côn Bằng có quen biết!”
Ý nghĩ này vừa ra, Phương Vân giật nảy mình. Côn Bằng bản thể là thời đại gì, con thỏ này chẳng lẽ có thể cùng nó nhận thức?
“Ngưoi thật ra rất thông minh, rất nhanh đã nhìn ra,” Con thỏ gián tiếp trà lời, nhưng câu tiếp theo, khiến cho người ta ngoài dự kiến:
“Thôi, ta nói ra chính là đi dọa các ngươi. Tinh thể thời gian!! Thật sự là quá vô vị”.
Phương Vân cười khổ không được, con thỏ tựa như tính chơi đùa rất nặng.
“Được rồi, tính là ta sợ ngươi. Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?
Con thỏ này đã nắm lấy nhược điềm của mình, không sợ cũng không được.
“Đây là ngươi nói đó,” Con thỏ đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm lại: “Ta chuẩn bị ăn cà rốt uống rượu vài ngày. Chờ ra khỏi nơi này, ta sẽ tìm tới ngươi”.
Con thỏ nói xong câu đó, liền đứng dậy, lắc lẳc người, thản nhiên như không. Con thỏ quay lưng đi, tới cũng tiêu sái, đi cũng tiêu sái, lập tức biến mất
Nhìn sang hướng con thỏ rời đi, Phương Vân như có điểu suy nghĩ. Con thỏ này, thật sự là quá quỷ dị. Thiên địa vạn hóa chung lại có thể không gạt được nó. Thời gian sơn cốc cùng tinh huyết Côn Bằng, hắn cũng biết được, cái này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Chủ nhân, ta... ta hình như trước kia đã gặp qua hẳn! ”
Nhưng vào lúc này, thanh âm của khí linh Thiên địa vạn hóa chung, đột nhiên truyền vào trong đầu Phương Vân. Phương Vân trong mắt rốt cuộc nhịn không được, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Khí linh Thiên địa vạn hóa chung mới vừa thức tỉnh, tất nhiên không thể nào là ở trong này gặp qua hắn. Nếu như gặp qua mà nói, chỉ có thể là khi ở trong tay chủ nhân tiền nhiệm.
“Chẳng lẽ tiền bối trong động quật, đã gặp qua con thỏ này?”
Phương Vân trong đầu, hiền hiện hình ảnh con thỏ, chỉ cảm thấy càng lúc càng khó bề phân biệt.
Yêu tộc sống lâu, so với loài người luôn hơn rất nhiều. Nếu như con thỏ thật gặp qua bản thể Côn Bằng mà nói, như vậy hắn gặp qua vị tiền bối trong động quật kia, cũng là có khả năng.
Dù sao, có thể mặc Tỏa tử hoàng kim giáp, lại có thế lưu lại Thiên địa vạn hóa chung. Nhân vật như vậy khi còn sống tất nhiên là thanh danh hiển hách, chấn động người trong thiên hạ. Thực sự cũng rất có khả năng đã gặp gỡ qua
“Tiểu hầu gia..Phục hồi lại tinh thần trứơc hết, ngược lại là Y Vi Lương ở một bên. Đúng là khi mẫu tính tràn lan, đột nhiên bị con thỏ rống lên một phát, khó tránh khỏi khiến cho Y Vi Lương cảm thấy có chút vướng mắt.
“Vừa rồi con thỏ kia nói cái,
“Phải gọi là ngài thỏ!”
Y Vi Lương lời nói còn chưa nói xong, đã bị Phương Vân cắt ngang.
“Ha ha ha!”
Mọi người ồn ào cười to, trong lúc nhất thời, không khí vừa rồi ngược lại phai nhạt đi không ít, cũng đã quên hỏi Phương Vân, vừa rồi con thỏ kia, vi sao lại ngồi ở bên cạnh hắn.
“Ngươi!”
Y Vi Lương mặt đỏ tới mang tai, hung hăng liếc nhìn hắn.
Phương Vân chỉ cười mà không nói. Nói tránh như vậy, Thập Tam hoàng tử ít nhất là sẽ không lại hỏi thăm hắn.
ở một bên, Thập Tam hoàng tử trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.
“Trấn Điện hầu, ngươi cảm thấy yêu hoàng này, vì sao tới tìm Phương Vân?”
“Người hoài nghi hắn và yêu tộc có cấu kết?”
Trấn Điện hầu trả lời, rất thẳng thắn, có khi làm cho người ta chịu không được.
“Yêu hoàng yêu tộc này, là hướng về phía thứ tử Phương gia, nhất địrih là không có sai” Thập Tam hoàng tử nói tiếp.
“Người hẳn nên cảm thấy là may mắn, hắn không có ra tay. Nếu không mà nói, chúng ta đều chết hết” Trấn Điện hầu bình tĩnh nói.
“Cũng là bởi vì như thế mới càng có vấn đề” Thập Tam hoàng tử nói.
Trấn Điện hầu trầm mặc không nói, một lát sau, mở miệngnói:
“Người đã xem qua hồ sơ của ở Tông Nhân phủ, hẳn là đã xem qua tư liệu về hắn. Ngoại trừ Mãng hoang đại chiến, hắn cũng đã đi qua vùng yêu tộc. Người cảm thấy hắn là đó có cấu kết với vị dị số yêu tộc này không?”
Thập Tam hoàng tử nhíu nhíu mày, không nói gi.
“Mỗi người trên người đêu có chút bí mật. Trên người hắn, cũng không ngoại lệ” Trấn Điện hầu lạnh nhạt, nói xong câu đó, âm thầm lặng lẽ không tiếng động.
Thập Tam hoàng tử trầm mặc không nói một lát sau, trong mắt thần sắc đã nhạt đi.
“Là quân giả, đương nhiên phải có dung nhân nhã lượng. Phương Vân, Phương gia các ngươi, đều ở trong kinh. Ta cũxig không đi thăm dò hồ sơ của ngươi. Bổn cung rất ít khi coi trọng một người, hy vọng, ngươi đừng làm cho bổn cung cảm thấy đã nhìn lầm”.
Thập Tam hoàng tử trong mắt xẹt qua một luồng thần sắc quyết đoán, liền không hề chú ý việc này. Trong lòng quyết định, chờ khi ra khỏi không gian này, liền đối với những người này hạ cấm khẩu lệnh, không cho truyền bá tin tức này đi ra ngoài.
Phương Vân không nói gì, nhưng trong lòng một mực lưu ý thần sắc của Thập Tam hoàng tử. Nhìn thấy cơ thịt ở khóe mắt hắn giãn ra, trong lòng lập tức thở phào một cái, hiểu rằng vị Thập Tam hoàng tử này, cũng không có bởi vậy, đối với mình lòng sinh khúc mắc.
“Vũ lực, khí độ, ánh mắt, trí mưu, vị Thập Tam hoàng tử này đều không thua Lưu Tú, chỗ kém duy nhất, chính là xuất thân. Nhưng mà, đây cũng không phải là vấn đề không thể thay đổi”.
“Chỉ bằng khí độ cùng bản lãnh hắn triển lộ hôm nay, sau này cũng không ngại thật tình giúp hắn một tay, hỗ trợ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế!”
Những cái này chi có thể lĩnh hội, không thể truyền đạt, càng thêm không thể nói ra Phương Vân trong lòng lóe lên tâm tư này, liền chính thức nổi lên tâm tư phụ trợ Lưu Triệt
Tuy đạo bất đồng, cũng không nguyện làm quân thần, nhưng ở đạo nghĩa giúp hắn một tay, cũng là không sao.