Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực lượng thời gian của Phương Vân căn bản không thể trói buộc lâu dài sinh vật tà ác, chỉ có thể bám trụ nó được một, hai giây mà thôi. Nhưng đối với tất cả cường giả Địa hồn tại đây mà nói, đây đã là một cơ hội không thể tốt hơn. Cự đầu cấp Địa hồn muốn giết một người, ngay cả một giây cũng không dùng hết, huống chi là lâu như vậy. Không ai ngờ được sinh vật cường đại kia lại cảm thấy hứng thú với Phương Vân mà nói chuyện cùng hắn lâu như vậy. Lại càng không ai ngờ được Phương Vân kể một câu chuyện vớ vẩn lại tranh thủ được thời gian nhiều đến thế.

“ Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên không làm cho người ta phải thất vọng.”

Một đám cự đầu cấp Địa hồn như chúng ta cuối cùng lại phải nhờ một hậu bối cấp Truyền kỳ mới có lực liều mạng. Thật sự là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ a. Nhưng chỉ cần có thể chạy thoát ra ngoài, mọi thứ đều đáng giá.”

“ Nếu có thể chạy thoát thành công, vượt qua được kiếp nạn, hậu bối cận cổ này tiền đồ không thể hạn lượng. Chỉ cần là những biểu hiện hiện tại của hắn cũng đủ để nhận được sự tôn trọng của bất kỳ kẻ nào.”

Trong lúc điên cuồng bộc phát, mọi người cũng cảm khái trong lòng. Nếu nói lúc trước mọi người còn hồ nghi vì sao Sát Liễu tông chủ đối với hắn có vài phần kính trọng thì hiện tại mọi người đều rõ ràng.

“ Tiểu tử! Nếu có thể đào thoát ra ngoài, lão phu thiếu ngươi một cái nhân tình.”

Một tiếng cười ngạo nghễ truyền vào ý thức Phương Vân. Những Thượng cổ cự đầu này cũng không phải đều là lão gian ngoan, cũng có người ân oán rõ ràng, là dạng người hữu tình.

“ Oanh long!”

Một tiếng nổ cực lớn chấn động toàn bộ Ai Hào Đại Thâm Uyên làm cho không gian giống như sôi trào lên.

“ A…!”

Tà vật bốn cánh phát ra một tiếng gào rú thống khổ tới cực điểm, chân khí bạo phát như nước lũ bao phủ toàn thân. Nó thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi lại có thể bị một nhân loại nhỏ yếu nó nắm trong tay lừa gạt. Từng biểu hiện của Thiên Địa Vạn Hóa Chung hiện nay so với lúc trước cách biệt một trời một vực. Cỗ khí tức cổ xưa chấn động hồng hoang khiến cho nó kinh hồn táng đảm. Giờ khắc này nó đã biết cái chung kia chính là thứ đáng sợ nó chỉ biết được qua truyền thuyết.

“ Không ai có thể lừa gạt ta, tất cả các ngươi phải trả giá đắt. Tất cả đều chết đi.”

Tà trảo thật lớn thu lại, đem Phương Vân đánh thành bụi phấn.

“ Không cần ngươi phải ra tay, ta tự mình động thủ.”

Phương Vân cười quỷ dị, thân hình đột nhiên “ Phanh” một tiếng rồi nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ bay đầy trời. Mà khí tức của hắn cũng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Đoàn huyết vụ giống như bị một cỗ lực lượng vô hình thu hút thoát ra khỏi tà trảo của sinh vật tà ác rồi phiêu phiêu bay tới hướng xa xa.

Sinh vật tà ác giật mình, hoàn toàn không dự đoán được một chiêu này của Phương Vân. Nhưng nó dù sao cũng là một sinh vật có trí tuệ, rất nhanh đã suy đoán ra.

“ Nguyên lai là thần thông của viễn cổ Ma thần. Muốn đi là được sao?”

Trong nháy mắt đó, đầu sinh vật tà ác giơ lên một trảo, tà khí phô thiên cái địa tuôn ra muốn đem Phương Vân cắn nuốt toàn bộ. Nhưng sự tình ngoài ý liệu phát sinh, sau khi thân thể của Phương Vân nổ tung thành một đoàn huyết vụ như vẫn có sinh mệnh xuyên qua đoàn sương mù lóe lên một cái đã bay ra ngoài trăm dặm. Năng lượng tà ác thôn phệ dường như không có tác dụng với hắn. Hoặc là có thể có một chút hiệu quả nhưng cũng không phải là hiệu quả thôn phệ như nó chờ mong.

“ Không có khả năng!” Tà vật hắc ám mở to hai mắt, phát ra một tiếng gào rít, sự khiếp sợ hiện rõ lên trên mặt. Nó đã tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng, căn bản không có nhân loại nào có thể tránh thoát khỏi năng lực thôn phệ của nó. Hơn nữa đối phương hiện tại chỉ là một nhân loại yếu ớt.

“ Oanh long!”

Lúc này cũng không thể chạy thoát nữa, năng lượng bàng bạc như nước lũ mãnh liệt oanh kích trên người nó. Lấy đầu sinh vật tà ác làm trung tâm, không gian trong phạm vị trăm dặm xung quanh nó như nổ tung ra, bộc phát ra từng luồng sáng chói mắt.

“ A! Không thể tha thứ, không thể tha thứ…” Tiếng nổ mạnh thật lớn không có ngừng lại, một thanh âm gào thét phẫn nộ từ trong trung tâm nổ mạnh truyền ra. Thanh âm này không giống với lúc trước mà mang theo một loại khí tức đặc thù. Giống như là sói đột lốt cừu nhưng đã lột đi lớp da cừu mà lộ ra bổn tướng dữ tợn.

“ Đây…chẳng lẽ… tất cả thật phải chết ở đây sao?”

Mọi người nhìn về phía trước, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng. Lúc này hầu như tất cả đều đã cạn kiệt sức lực, không còn năng lực tấn công nữa.

“ Như vậy cũng không có tác dụng gì sao? Rốt cuộc đây là cái dạng sinh vật gì?”

Ngay cả Ân Vô Ngân trong mắt cũng là vẻ tuyệt vọng, nhìn năng lượng cuồng bạo bộc phát nơi phương xa đang dần dần tán đi lộ ra một sinh vật khổng lồ xấu xí. Thân hình hắn bởi vì tuyệt vọng và sợ hãi mà run rẩy.

“ Thất bại rồi sao? Không nghĩ tới không tìm được phụ thân mà còn uổng mạng nơi đây.”

Phương Vân đứng phía xa xa thở dài, mặt hắn dị thường tái nhợt. Thần thông Phệ Ma hắn còn chưa tu luyện đến tinh thâm. Tuy rằng năng lực cắn nuốt của hung vật kia không có tác dụng với hắn nhưng năng lượng đánh vào cũng không phải hắn có thể ngăn cản.

Nếu không phải thi triển “ Thần Thông Phệ Ma” để thân hình hư hóa, hóa thành huyết vụ thì cho dù hắn có mười cái mạng cũng chết rồi. Không chỉ là hắn, cho dù là Vệ Trường Thanh, Lý Phùng Đạo cũng không ngăn cản được một trảo của quái vật kia.

“ Nhân loại các ngươi…hết thảy chết đi.”

Năng lượng cuồng bạo dâng lên như thủy triều, đầu quái vật rít gào, không còn ẩn dấu nữa mà đã hoàn toàn hiển lộ ra bản thể.

Giờ phút này thân hình nó vẫn chưa hoàn toàn hiển lộ ra nhưng cũng đã to lớn gấp trăm lần lúc trước. Chỉ nửa người trên cũng đã vượt ra ngoài vạn trượng.

Một cỗ năng lượng hủy diệt theo sự phẫn nộ của nó mà bộc phát ra, Lúc này mục tiêu công kích của nó không phải một người nào mà là tất cả mọi người. Cỗ năng lượng bàng bạc kinh thiên động địa đủ để đem toàn bộ sinh mệnh trong Ai Hào Đại Thâm Uyên hoàn toàn hủy diệt.

Tà vần cuồn cuộn phô thiên cái địa bao phủ, hắc ám vô tận đem hư không biến thành một mảnh tử vong, mỗi người từ trong không khí đều cảm giác thấy hơi thở của tử vong.

“ Không thể tưởng được lại chết ở nơi này.”

Vệ Trường Thanh lộ vẻ cười thảm, hai mắt vô lực nhắm lại.

“ Ca sát!”

Mắt thấy mọi người sẽ táng mệnh đương trường, đột nhiên trong lúc đó vang lên tiếng ầm vang. Nguyên bản nơi xa xa kia là thông đạo của Ai Hào Đại Thâm Uyên bỗng nhiên xuất hiện một đạo kim quang, “ Bá” một tiếng đã đem hắc ám vô tận xé mở.

Đạo kim quang kia vặn vẹo uốn khúc một chút, tốc độ cực kỳ mau lẹ, giống như một tia chớp lướt qua đỉnh đầu mọi người, vắt ngang toàn bộ Ai Hào Đại Thâm Uyên.

“ Ông!”

Chỉ trong nháy mắt, kim quang bàng bạc vô cùng vô tận bắn ra từ trong cái khe hở. Không gian đang chìm trong hắc ám nhất thời trở nên kim quang sáng ngời, dường như đã biến thành một thế giới tràn ngập kim quang. Tiếp sau đạo kim quang là một khí tức cường đại tản ra uy áp thánh khiết, nhân từ, bác ái, mênh mông dâng tràn toàn bộ Thâm Uyên.

“ Ti!”

Nhất thời toàn bộ cường giả Địa hồn hít một ngụm khí lạnh. Xuyên thấu qua kim quang có thể thấy được một thanh kiếm. Một thanh kiếm dài chừng vạn dặm, một trường kiếm tản ra quang mang cực kỳ mỹ lệ.

Không phải năng lượng biến ảo ra mà chân chính là một thanh trường kiếm dài vạn dặm. Nửa thân nó ngập sâu trong Ai Hào Đại Thâm Uyên, nửa thanh còn lại ở sâu trong hư vô, thoáng ẩn hiện trong từng khối không gian đứt gãy.

Đây là một thanh kiếm vượt qua tưởng tượng của mọi người, một thanh “ Vương đạo chi kiếm.”

“ Ngươi…ngươi đã khôi phục rồi!”

Nhìn nửa chuôi kiếm trảm vào trong Ai Hào Đại Thâm Uyên, đầu sinh vật tà ác giống như thấy được thiên địch, hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai. Nguyên bản nó đang hung hăng kiêu ngạo lập tức tràn đầy hoảng sợ. “ Sao lại có thể như vậy? Ngươi rõ ràng vẫn còn đang trong ngủ say cơ mà?”

Chuôi kiếm hiện ra tràn đầy phù văn, thân kiếm tạo thành từng đường nét ưu mỹ, thể hiện rõ nét một trường kiếm Thiên địa chí đạo. Trường kiếm cũng không dừng lại, vừa xuất hiện đã lập tức xé rách toàn bộ không gian Ai Hào Đại Thâm Uyên, lực lượng thánh khiết lấy thế lôi đình vạn quân mãnh liệt chém xuống.

“ Oanh long!”

Kim quang vô tận chém xuống Ai Hào Đại Thâm Uyên. Chấn động sinh ra mãnh liệt hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần. Toàn bộ không gian trong thâm uyên nhanh chóng bị xé rách.

Lúc này nếu quan sát từ trên xuống sẽ nhìn thấy không gian Ai Hào Đại Thâm Uyên như một hình cầu thật lớn bị một kiếm hung mãnh chém mở ra.

Từ ngoại tầng đến trung tầng Ai Hào Đại Thâm Uyên, từ tầng thứ nhất hắc ám phong bạo, tầng thứ hai phong chi đại dương mênh mông đến tầng thứ ba hải dương màu đen,…mãi cho đến trung tâm Ai Hào Đại Thâm Uyên. Toàn bộ không gian cơ hồ bị một kiếm này xé ra. Không gian tràn ngập lực lượng hắc ám, bao gồm hắc ám phong bạo và hải dương màu đen sau một tiếng ‘ tê’ đã hoàn toàn hóa thành phấn toái.

“ Oanh… long!”

Kim quang vô tận cùng với liệt diễm màu đen dâng tràn. Phương Vân ngay cả một tiếng cũng chưa kịp thốt ra, thậm chí tình huống toàn cảnh cũng không kịp thấy rõ đã cùng với những người khác bị một lực lượng cường đại chấn văng ra ngoài.

“ Đinh!”

Trong hỗn loạn, một đạo quang tuyến màu đen xẹt qua trước mặt Phương Vân. Hắn chỉ cảm thấy xung quanh thời gian lực dâng tràn mãnh liệt. Trên khuôn mặt từng nếp nhăn dần dần hiện lên. Hắn cảm giác được sinh mệnh lực của bản thân đang điên cuồng trôi đi từ trong thể nội. Giống như chỉ trong chớp mắt đã trải qua hàng ngàn năm, thời gian đang trôi qua với một tốc độ cực nhanh.

“ Tinh thể thời gian!”

Phương Vân đầu tiên là cả kinh nhưng lập tức mừng rỡ. Có thể trong chớp mắt mà như đã trải qua hàng ngàn năm, đồ vật tạo ra cảm giác khủng bố như vậy chỉ có duy nhất một viên tinh thể thời gian trong Ai Hào Đại Thâm Uyên.

Tinh thể thời gian vô cùng trân quý nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. So sánh với tinh thể không gian thì độ nguy hiểm của tinh thể thời gian còn hơn vạn lần.

Khoảng cách với nó càng gần, thời gian càng dao động mãnh liệt, đây là điều mà ai ai cũng biết.

Cho dù là cường giả cấp Đại đế mà không có thủ pháp đặc thù để thu lấy thì khi tiếp cận gần với tinh thể thời gian cũng chỉ có con đường chết.

Ở trước mặt tinh thể thời gian, so đấu không phải là chân khí đan điền mạnh hay yếu mà là thời gian sống dài hay ngắn. Cho dù một phàm nhân không có võ công, chỉ cần sống đủ lâu cũng có thể dễ dàng thu lấy tinh thể thời gian. Mà nếu thọ nguyên đã dùng hết, cho dù là võ giả có thực lực hủy thiên diệt địa cũng phải ngã xuống trước tinh thể thời gian, trở thành một bộ xương khô loang lổ.

“ Thiên Địa Vạn Hóa Chung!”

Trong màn hào quang chói lòa, Phương Vân cố gắng đem một tia chân khí cuối cùng trong đan điền cảm ứng Thiên Địa Vạn Hóa Chung đang ở cách đó không xa. Thiên Địa Vạn Hóa Chung lao vọt ra ngoài, tốc độ đột nhiên tăng lên vạn lần rồi hóa thành một đạo hào quang nhỏ như móng tay chui vào thể nội hắn.

Lúc này tất nhiên Phương Vân không có cách nào thu lấy viên tinh thể thời gian kia. Duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

Phương Vân rất rõ ràng hắn không có cách nào nhưng Thiên Địa Vạn Hóa Chung nhất định có biện pháp. Nếu không nó căn bản không có khả năng cắn nuốt tinh thể thời gian và tinh thể không gian để thăng cấp.

Quả nhiên, được một tia chân khí cuối cùng của Phương Vân rót vào, hình thể Thiên Địa Vạn Hóa Chung tăng vọt lên lớn tới khoảng một quyền đầu. Sau đó nó phát ra một đạo kim quang hướng tới viên tinh thể thời gian kia.

“ Ông!”

Tốc độ phản hồi lại của đạo kim quang kia nhanh hơn tốc độ phóng đi rất nhiều. Chỉ trong nháy mắt nó bay qua viên tinh thể thời gian, Phương Vân đã thấy trước mặt sáng ngời, sau đó kim quang chợt lóe rồi bị Thiên Địa Vạn Hóa Chung thu vào.

“A!”. Cơ hồ là cùng lúc, từ trung tâm vực sâu phát ra một tiếng gào thê lương thảm thiết, phảng phất như trăm ngàn đạo linh hồn đang bị tàn phá. Sau đó bỗng phát ra một tiếng nổ mạnh.

“ Oanh!”

Lực lượng hủy diệt lấy tốc độ không tưởng được bắn ra bốn phương tám hướng. Phương Vân vốn có Thiên Địa Vạn Hóa Chung thủ hộ nhưng khoảnh khắc bị năng lượng cuồng bạo đánh tới vẫn như bị giáng một cự chùy, phốc một tiếng phun ra một đoàn huyết khí rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Thời khắc tiếng nổ mạnh vang lên trong Ai Hào Đại Thâm Uyên, năng lượng cuồng bạo tản mát ra khiến cho cả đại địa trung thổ thần châu cũng rung lên nhè nhẹ.

Loại rung động này cũng không rõ ràng, đại đa số mọi người đều không để ý. Chỉ có một số ít người cảm giác được chấn động nhưng cũng không rõ chấn động phát ra từ nơi nào.

Chỉ có ít ỏi vài người cảm giác được biến hóa từ Ai Hào Đại Thâm Uyên.

“ Như thế nào có thể…”

Trung ương trong Tử Khí Điện phát ra một tiếng kinh hô thất thố. Nhưng đáp lại nó chỉ là một tiếng hừ lạnh đầy uy nghiêm.

“ Đây…đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không ai có thể hủy diệt sinh mệnh trong Ai Hào Đại Thâm Uyên kia…”

Tại một nơi xa xôi hoang dã, cảm nhận được biến hóa kịch liệt xảy ra, Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế chấn động.

“ Đây là…là Tam Hoàng Thánh Khí sao? Xem ra ba vị thánh hoàng viễn cổ kia sớm đã để lại một vài thủ đoạn phòng khi chuyện xấu xảy ra…” Sâu trong Mãng Hoang, một ý thức như bao trùm đại địa phát ra từ hư không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK