Cơ hồ trên cửa của tất cả đại điện đều khắc một chữ “ Minh” màu đỏ.
Lúc này, toàn bộ trưởng lão của Minh tông đã bị trục xuất ra ngoài, chỉ còn lại phụ tử hai người.
“ Phụ thân, xin thứ cho con nhiều lời, nhưng quả thật con không hiểu nổi nhãn châu đối với chúng ta có tác dụng gì? Hơn nữa Minh trì chúng ta tích lũy mấy ngàn năm cũng sẽ hoàn toàn hủy hết.”
Minh vương thái tử nhìn Minh trì sôi trào trước mắt, không nhịn được lên tiếng hỏi. Trong mắt hắn, Minh trì từ thời thượng cổ truyền xuống đang nhanh chóng khô kiệt.
Minh khí đậm đặc cuồn cuộn không ngừng lưu động trên Minh trì. Phía trên có một nhãn cầu đang huyền phù. Đây đã là tiên thiên Minh trì thứ bảy mà hắn thấy đã hoàn toàn bị hủy đi.
Minh tông tổng cộng có chín Minh trì. Càng là những Minh trì ở phía sau thì có tác dụng càng lớn, là nơi để bồi dưỡng môn nhân, là căn cơ của môn phái. Không những thế đây còn là thánh khí của tông phái có tác dụng khôi phục quan trọng mỗi khi trọng thương.
Nhưng mà hiện tại, chín Minh trì chỉ còn có hai.
Đối với lo lắng của Minh Vương thái tử, tông chủ Minh tông lại như không nghe thấy. Hắn mặc hoàng bào rộng thùng thình, đứng thẳng tắp, khuôn mặt âm lãnh lộ ra vẻ vô cùng chuyên chú. Tựa như tất cả tâm thần của hắn đều đặt ở trên khỏa nhãn châu quỷ dị kia.
“ Ông!”
Minh trì chấn động, trì thủy đã cạn tới đáy, lộ ra dưới đáy loang lổ màu mặc lục rồi nhanh chóng chuyển sang màu xám trắng. Chỉ nghe “ xuy xuy” mấy tiếng, vách đá của Minh trì rất nhanh đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.
“ Phụ thân!”
Minh Vương thái tử nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được nữa mà hô lên. Mắt thấy Minh trì đã sắp bị thiêu hủy. Nếu cứ như vậy, đợi đến khi hắn kế vị, toàn bộ Minh trì sẽ bị hủy hết. Ngày sau cho dù hắn có dã tâm cực lớn, thủ đoạn thông thiên đi nữa cũng không thể bồi dưỡng ra nhân tài cho tông môn.
Tình cảm phụ tử tuy rằng quan trọng nhưng truyền thừa đạo thống của Minh tông càng thêm quan trọng. Minh Vương thái tử từ nhỏ đã được truyền dạy đạo lý này. Nhưng từ sau khi tông chủ Minh Tông đoạt được nhãn châu từ Ai Hào Đại Thâm Uyên, hắn đã hầu như đã trở nên mê muội, toàn bộ tâm thầm đều đặt trên khỏa nhãn châu đó.
Minh Vương thái tử khẽ nhấc bàn tay, nhịn không được muốn động thủ, ngăn cản tông chủ Minh Tông tự tay hủy đi căn cơ của tông môn.
“ Minh nhi, có khỏa nhãn châu này, Minh Tông chúng ta không cần truyền thừa đạo thống nữa.”
Ngay một khắc trước khi Minh Vương thái tử muốn động thủ, tông chủ Minh Tông lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sắc thái dị thường.
“ Phụ thân, người nói cái gì?”
Minh Vương thái tử tâm thần kịch chấn. Tông chủ Minh Tông nói những câu này như sét đánh ngang tai hắn. Hắn từ nhỏ đã được giáo huấn, tín niệm của hắn chính là truyền thừa đạo thống của Minh Tông quan trọng hơn hết thảy, quan trọng hơn huyết mạch, hơn cả nhân tình. Mà người tạo ra tín niệm này chính là phụ thân đang đứng trước mắt hắn.
Nhưng hiện tại phụ thân hắn lại nói đạo thống của Minh Tông cũng không trọng yếu.
Tín niệm bị phá vỡ đối với Minh Vương thái tử mà nói là một đả kích cực lớn.
“ Đây…khỏa nhãn châu này lẽ ra không nên mang về từ Ai Hào Đại Thâm Uyên, phải hoàn toàn hủy diệt nó mới đúng.”
Trong đầu Minh Vương thái tử không khỏi hiện lên ý niệm này.
Sau khi trở về từ Ai Hào Đại Thâm Uyên, hành vi của phụ thân hắn càng ngày càng trở nên cổ quái. Đầu tiên là tự đem bản thân bế quan trong mật thất của chưởng môn. Sau đó lại bởi vì khỏa nhãn châu mà tức giận với hắn. Trước kia hắn luôn cảm nhận được sự từ ái trên người phụ thân, chưa bao giờ bị tức giận quát mắng. Hiện nay phụ thân hắn còn làm ra sự tình hủy đi căn cơ của tông môn.
Sau khi Minh trì đầu tiên bị phế bỏ, trưởng lão tông môn cũng ngăn cản hắn nhưng hoàn toàn vô dụng, còn có hai trưởng lão bị phụ thân hắn phế đi võ công.
Trong mắt Minh Vương thái tử chớp động hung quang. Đôi mắt tối đen đang nhanh chóng chuyển thành màu xám trắng, không khí trầm lặng như đang ở dưới đáy vực sâu.
“ Đây là do nhãn cầu kia gây nên. Ta sớm đã nghĩ đồ vật do sinh vật tà ác kia tự tay giao cho sao có thể đơn giản. Trên đó có lẽ ẩn dấu một tia khí tức của bản thân nó. Chính vì nó nên tính cách phụ thân mới có thể đại biến như vậy.”
Đầu ngón tay Minh Vương thái tử có một đoàn Minh khí quẩn quanh lưu động không ngớt, mơ hồ lộ ra bộ dáng một đầu Minh thú. Đây là một môn công pháp cường đại nhất của Minh Vương thái tử. Hắn tin chắc lúc này hắn mà động thủ là có thể hủy đi khỏa nhãn châu không rõ lai lịch này.
“ Ngươi không phải luôn rất tò mò với lai lịch khỏa nhãn châu này sao. Hiện tại ta nói cho ngươi biết.”
Thanh âm của tông chủ Minh Tông đều đều không chút dao động, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị, lại giống như một đạo lôi điện trong nháy mắt đánh trúng Minh Vương thái tử, khiến hắn không thể hành động.
“ Khỏa nhãn châu này chính là “ Minh Vương chi mâu”. Là huyết nhục duy nhất của chân thân Minh Thần lưu lại sau khi thời viễn cổ tịch diệt. Chỉ cần Minh Thần có thể sống lại, như vậy đạo thống của Minh Tông chúng ta vĩnh viễn bất diệt. Thậm chí ngay cả ân oán của chúng ta với Tịch Tông cũng nhanh chóng được giải quyết.”
“ Oanh!”
Minh Vương thái tử như bị sét đánh trúng, thân hình run rẩy mãnh liệt, hai mắt trợn trừng kinh hô: “ Cái gì?”
Lúc này sự kinh hãi của Minh Vương thái tử so với lúc trước tín niệm bị đả kích còn lớn hơn rất nhiều. Các đại điển tịch của Minh Tông đều nhắc tới Minh Thần, chính là tổ sư của tông phái. Nói cách khác Minh Thần chính là người sáng lập ta Minh Tông.
Những chuyện xưa, Minh Vương thái tử cũng đã nghe nói nhiều nhưng truyền thuyết quá mức xa xưa. Có nhiều thời điểm, môn nhân của Minh Tông còn cho rằng loại chuyện này chỉ là một truyền thuyết thần thoại hư vô xa xôi.
Nhưng hiện tại tông chủ Minh Tông lại nói Minh Thần xác thực là một tồn tại chân thật. Hơn nữa khỏa nhãn châu kia còn là di lưu chân thân của hắn… Loại chuyện này quả thực quá mức rung động.
“ Sao lại có khả năng này?”
Minh Vương thái tử phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ “ Phụ thân điên rồi, người đã đánh mất lý trí rồi”. Nhưng ngay lúc đó, tựa hồ cảm giác được hoài nghi của hắn, khỏa nhãn châu màu xám trắng huyền phù trên Minh trì bỗng nhiên hiện lên một tia tơ máu, rồi tơ máu thứ hai, thứ ba,…trong nháy mắt tơ máu đã bao phủ toàn bộ nhãn châu.
“ Ông!”
Ngay lúc Minh Vương thải tử đang vô cùng kinh hãi thì nhãn châu giống như là vật chết tựa như có được sinh mệnh mà sống lại.
Nhãn châu huyết hồng chợt chuyển động, xoay lại chiếu thẳng vào hắn.
“ Oanh!”
Trong nháy mắt, chân khí trong cơ thể Minh Vương thái tử đột nhiên tán loạn. Áp lực khổng lồ vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng truyền đến. Giống như toàn bộ thiên địa đang đè ép lên cả linh hồn và cơ thể hắn.
Hắc ám vô tận tràn lên người khiến hắn tử cảm giác như bản thân đang bị một cỗ khí tức lãnh khốc, huyết tinh, tàn nhẫn vây quanh. Thân hình hắn trong nhất thời không thể cử động dù chỉ một chút.
“ Phệ!”
Minh Vương thái tử nhất thời tay chân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, khôn cùng sợ hãi dâng lên trong lòng, cảm giác như thần tử đối mặt với quân vương, nô bộc đối mặt với chúa tể vậy.
“ …tốt lắm, chuyện này ngươi không cần nói nữa. Vi phụ tự mình có chủ trương.”
Tông chủ Minh Tông chỉ nói vài lời ngắn gọn, nhưng những lời này lại đúng lúc cứu lại tính mệnh của Minh Vương thái tử.
“ Vâng, phụ thân.”
Minh Vương thái tử đổ mồ hôi lạnh, không dám nói gì nữa. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn chưa bao giờ cảm thấy tiếp cận tử vong đến thế, giống như vừa chết đi sống lại, không dám có nửa điểm khinh thường khỏa nhãn châu kia nữa.
“ Đi theo ta! Chư vị trưởng lão đang chờ.”
Tông chủ Minh Tông phất tay áo, một cỗ chân khí hùng hậu cuốn lấy Minh Vương thái tử rồi cả hai cùng tiêu thất. Ở phía sau, tòa Minh trì thứ bảy của Minh Tông đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Thời điểm Minh Vương thái tử xuất hiện lại, đã ở trong Minh Thần Điện.
Đại điện này chính là nơi quan trọng nhất trong Minh Tông, là nơi cất chứa bảo tàng của tông môn. Bình thường nếu không được triệu kiến thì cho dù là đại trưởng lão tông môn cũng không được đi vào. Nhưng hiện tại trong này lại đang có rất nhiều người.
Một gã trưởng lão Minh Tông mặc trường bào màu đen, đứng yên lặng trước Minh trì thứ chín, là Minh trì quan trọng nhất của Minh Tông, thần thái vô cùng cung kính.
“ Tông chủ!”
Thời điểm phụ tử hai người tiến vào, tất cả đều khom người hành lễ.
Minh Vương thái tử liếc nhìn một cái liền nhận ra, những người này đều là cường giả của Minh tông, trước kia đều có khí thể kinh thiên, thế mà hiện nay lại có một vẻ già nua cực kỳ suy yếu, tựa như chân khí đã hao tổn thật lớn. Nước trong Minh trì nguyên bản có màu mặc lục hiện tại đỏ như máu. Mặt nước sôi trào, sương mù quanh quẩn trên không trung tỏa ra một cỗ hương vị máu huyết tanh tưởi.
“ Đem tinh huyết từ ngón giữa sát nhập vào trong đó.”
Tông chủ Minh Tông nói, thanh âm lãnh lẽo khiến cho người khác không dám có ý nghĩ chống lại.
Minh Vương thái tử giật mình, theo bản năng đem một giọt tinh huyết sát nhập vào trong huyết trì. Một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong ao truyền ra. Chân khí của hắn như trâu đất xuống biển, điên cuồng mạnh mẽ bị hút vào trong đó.
“ Không tốt!”
Minh Vương thái tử hoảng hốt, nhưng căn bản cũng không phản kháng được. Ngay lúc đó, tông chủ Minh Tông làm ra một bước quan trọng cuối cùng.
“ Hô!”
Nhãn châu huyết hồng đỏ như máu từ từ bay qua, tiến vào trong pho tượng Minh Thần có ánh mắt trống rỗng đứng giữa trung tâm Minh trì.
“ Oanh long!”
Khoảnh khắc nhãn châu tiến nhập vào trong pho tượng, toàn bộ Minh Tông chấn động mạnh mẽ, một đạo hắc khí kinh thiên xuất hiện hướng thẳng lên trời cao. Toàn bộ Kinh Châu cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét. Pho tượng Minh Thần vốn là một vật chết dường như bỗng lại có được sinh mệnh.
Toàn bộ nước trong Minh trì trong nháy mắt đã bị hấp thu hết. Năng lượng hội tụ trong con mắt trống rỗng còn lại, một con mắt màu vàng tản ra khí tức lạnh như băng xuất hiện. Đôi mắt bỗng mở lớn, một cỗ uy áp khổng lồ chợt phá thể mà ra, bao phủ toàn bộ đại điện.
Tâm thần mọi người đều kịch chấn, “ Phanh” một tiếng. tất cả cường giả của Minh Tông đều quỳ xuống đất hô lớn: “ Tham kiến Minh Thần.”
Đôi mắt màu vàng phát ra khí tức lạnh lẽo đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía hư không. Một ý thức vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt như phá vỡ không gian, thẳng hướng tận trời.
“ Ha ha ha …Diêm Ma Thiên Tử, ta lại thắng ngươi rồi.”