“Dĩ tiểu tàng đại” tuy nghe có vẻ mâu thuẫn khó hiểu. Nhưng đây lại chính là năng lực võ giả và sức hấp dẫn của võ đạo!
Trước mắt dường như là một vũ trụ, một thế giới khác. Từng ngôi sao đen phân bố như bàn cờ trong khắp hư không. Giống như khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh, xuyên qua không gian hơn ba mươi vạn dặm, thần hồn ở ngoài thương khung cũng cảm thấy hệt như thế này!
Tin tức vô cùng vô tận bủa tới, tràn vào trong thức hải của Phương Vân, mang theo khí tức cổ xưa. Thế giới này dường như đã bị trần phong hàng tỷ năm, cuối cùng lại được mở ra lần nữa. Cảm giác này giống như là, mở cửa sổ của một căn phòng cũ, lớp bụi dưới bản lề đang bay mù mịt vào mặt người.
“Lần cuối cùng thế giới này được mở ra rốt cuộc là chuyện cách đây bao lâu rồi. Tin tức nơi này sao lại cổ xưa rõ rệt đến vậy!?”
Phương Vân thầm nghĩ. Hư không thâm trầm dường như bị nhuộm đen. Ngoài các tin tức liên quan đến bản nguyên của thế giới thì còn có nhiều tin tức hỗn loạn khác. Đó là, trong khoảng lịch sử dài đằng đẵng, những cuộc chiến, những bảo vật, pháp khí, tuyệt học xảy ra nơi này, cùng sự phẫn nộ sợ hãi phức tạp.
“Lý Phùng Đạo và Vệ Trường Thanh đã vào rồi, nhanh lên, không được để chúng độc chiếm kho báu!”
Từng sóng ý thức mạnh mẽ nhanh chóng áp lại gần từ phía sau, đó là những Địa hông khác đuổi tới.
“Đi thôi!” Phương Vân tỷ mỉ chọn một phương hướng, lại sử dụng không gian chi lực, phóng đi. Trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai bên lại được kéo ra.
Thế giới sau lỗ đen tuy rất lớn, nhưng dải trung tâm thực sự lại chỉ là một phạm vi nhỏ. Đó là nơi tin tức tập trung dày nhất, cũng là nơi sau khi Phương Vân bước vào hư không này, nguồn các thông tin tiếp nhận được dày nhất. Tuyệt đại đa số dòng tin tức đều phát ra từ đó.
Không biết bao lâu sau, trong trung tâm mảng hư không này, một mảng sương mù màu vàng đất, trông khá giống gà, vắt ngang trước mắt Phương Vân. Ngũ hành chi lực đặc trưng phát ra từ đó. Ngũ hành này còn lợi hại hơn những gì Phương Vân cảm nhận được ngoài Phong chi uông dương và Hải dương hắc ám cùng Cuồng bạo lôi trường. Sự dày đặc của các nguyên tố phải gấp mười lần.
Một đường ánh sáng mờ mờ phát ra trong kết cấu không gian hình con gà này. Đây là nguồn sáng duy nhất trong hắc ám nơi thâm cùng của vực sâu bi thương. Mọi con đường truyền phát của đường ánh sáng trong sương mù đều gãy góc, giống như một ống nước bị bẻ cong vậy.
“Đến rồi!” Phương Vân đứng ở vùng ven khu vực, cảm nhận dòng tin tức xung quanh chợt mạnh lên gấp nghìn lần. Những dòng tin tức này đều mang theo một loại sức mạnh kì lạ, giống như những viên bi sắt cứng đơ đập vào thức hải. Nếu tinh thần lực không đủ mạnh thì căn bản không chọi được dòng tin tức không gian nơi này.
“Đây có phải cái đích cuối cùng của những cường giả thượng cổ kia không?” Phương Vân chợt nghĩ. Đây là nơi cuối cùng khí tức của Đao thần thượng cổ và Sát Liêu kiếm tông chưởng giáo biến mất, hiển nhiên không còn ai vào được đến đây nữa.
“Rẹt!” Thân hình Phương Vân thoắt cái biến vào trong màn sương mù.
“Sức hút thật lớn!” Phương Vân vừa bước vào trong màn sương màu vàng đất thì một sức hút lớn khó hiểu lập tức kéo hắn xuống mặt đất. Sức mạnh này giống như sức lực toàn thân mà một cường giả Thần thông cảnh giới thi triển để kéo một người lại vậy.
Phương Vân không kịp đề phòng, người lắc lư,lập tức bị kéo xuống hàng chục trượng. Nhưng hắn dù gì cũng có tu vi bất phàm, nhanh chóng phản ứng lại được. Chân khí trong cơ thể trỗi dậy, toát ra một lực lớn, khắc chết lực hút này. Sau đó từ từ tiếp đất.
Một cảm giác rất thật truyền tới từ dưới chân, trong trung tâm màn sương, lại có một mảnh đất dày chắc thế này. Chỉ là những hạt của mảnh đất này dày đến khó hiểu, dường như dày hơn những hành tinh ngoại vực gấp chục lần. Mật độ này dường như đủ để hút chết một cường giả Thần thông cảnh giới, khó khăn trong di chuyển!
“Sao có thể tồn tại nơi này! Mật độ của đất thường không thể vượt quá kim loại, nhưng nơi này thì lại có mật độ cao hơn cả kim loại!”
Phương Vân cũng hết sức kinh ngạc về sức hút của nơi này. Sức mạnh của tạo vật không thể không huyền diệu. Mọi cường giả bước vào đây, vô hình chung, bị yếu đi một cấp. Chỉ là, những nguyên tố thổ này lại cho không Phương Vân.
“Cốt hoàng, ra đây!” Phương Vân vẫy tay, lại hiệu triệu Ngũ ngục cốt hoàng vừa mới triệu hồi trước đó không lâu, chỉ nghe thấy một tiếng gào lớn, Ngũ ngục cốt hoàng khổng lồ lại xuất hiện trong mảnh đất này.
Lực hấp dẫn lớn của mảnh đất này chỉ là nước với Ngũ ngục cốt hoàng mà thôi.
“Đại địa chi lực, ngũ hành nhiếp thủ!” Phương Vân vừa động tâm niệm, lập tức thực hiện pháp quyết. Chỉ thấy những dòng nguyên tố ngũ hành có thể thấy bằng mắt thường dấy lên từ mặt đất, giống như những dây leo trong rừng, men theo người Ngũ ngục cốt hoàng mà leo lên, nhanh chóng thẩm thấu vào trong cốt giá của Ngũ ngục cốt hoàng.
Nguyên tố thổ nơi này có nồng độ cao hơn gấp trăm lần do với nguyên tố phong và nguyên tố thủy ngoại giới. Phương Vân nhiệp động pháp quyết, lập tức cảm thấy vô số hạt nguyên tố thổ nặng trịch nhanh chóng chiếm cứ những chỗ trống trong không gian hạt chất của Ngũ ngục cốt hoàng.
Thực lực của Ngũ ngục cốt hoàng dường như tăng thêm mấy lần. Pháp khí này vốn nặng vô cùng, có thể dùng đối địch, đè chết đối phương. Nhưng giờ, sau khi hấp thu nguyên tố thổ nơi này, trọng lượng của Ngũ ngục cốt hoàng gần như tăng lên rất nhiều.
Sức mạnh của võ giả rất khó tăng lên, hơn nữa một khi đạt tới một cảnh giới thì sẽ có một hạn chế. Nhưng trọng lượng của pháp khí thì không bị hạn chế. Điều này giống như, nếu coi cả Trung thổ là một pháp khí thì nếu ấn pháp khí đó xuống, không có ai có thể chống đỡ được. Dù là Ngũ vị đại đế cũng biến thành thịt xay nhuyễn!
Cái mà Ngũ ngục cốt hoàng đang thi triển chính là tiềm lực đó!
Nguyên tố thổ vô cùng vô tận ùa vào trong Ngũ ngục cốt hoàng.
Ngũ ngục cốt hoàng vốn có màu trắng nhạt thì nay trở thành màu trắng bạc, mọi khí tức tàn ác đều được rửa sạch, thay vào đó là một khí tức thành khiết.
Trên đỉnh đầu của Ngũ ngục cốt hoàng, cái vương miện gai màu trắng đó lại trở nên lấp lánh hơn,lộ ra màu vàng nhạt, đồng thời màu vàng này từ vương miện chiếu rọi xuống toàn thân Ngũ ngục cốt hoàng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Phương Vân cảm thấy Ngũ ngục cốt hoàng linh hoạt dễ bảo chợt trở nên nặng nề hơn. Khi điều khiển rất gượng gạo, giống như các khớp bị cứng đơ vậy!
“Chỉ cần luyện thành Ngũ ngục cốt hoàng này, thì chuyến đi này coi như không lãng phí rồi!”
Phương Vân vui mừng, hắn hiện không phải là đứa trẻ mới bước vào võ đạo, biết cảm giác gượng gạo này nghĩa là uy lực tăng quá nhanh, so với pháp khí ban đầu, thì giống như đã được thay một pháp khí mới.
“Đi thôi! Vừa tế luyện Ngũ ngục cốt hoàng, vừa tìm báu vật!”
Phương Vân lắc mình, nhảy lên trên người Ngũ ngục cốt hoàng, nơi có thể thu hút cường giả thượng cổ đương nhiên không chỉ có chút lợi lộc này. Nếu đã vào bảo sơn thì không thể tay không đi về. Đây là phong cách xưa nay của Phương Vân.
Quang mang lóe lên, Phương Vân đang điều khiển Ngũ ngục cốt hoàng thì chợt xuất hiện một cái dốc gãy màu vàng thẳng đứng. Dưới cái dốc đó, một người đàn ông trung niên cao lớn khí chất thoát tục đang ngồi xếp bằng, dựa vào cái dốc không hề động đậy. Xung quanh hắn, thổ nhưỡng hóa thành tinh thể màu đỏ, giống như bị nhiệt độ cao thiêu đốt.
Dù trong sinh động như thật, nhưng Phương Vân biết người này chết rồi. Đoạn dốc phía sau người này có những vết nứt lớn, hiển nhiên người này trước khi chết bị thương không nhẹ, chết do trọng thương.
Người này không biết đã chết bao lâu, nhưng thi thể vẫn còn hoàn hảo.
“Tiền bối, đắc tội rồi!” Phương Vân nhảy xuống khỏi Ngũ ngục cốt hoàng, cúi thấp người hành lễ, sau đó bước lên, lấy một pháp khí hình lăng trên đầu gối của người này.
Pháp khí hình lăng này trông rất đẹp mắt, tỏa ra hào quang, hiển nhiên không phải phàm vật!
Khi Phương Vân lấy pháp khí đó ra, người đàn ông trước đó trông sống động như thật chợt đổ sụp xuống, hóa thành một nắm đất, dường như cơ thể ông ta làm từ bụi đất vậy.
“Cái này …” Phương Vân bất ngờ, nhìn tử trạng của người này, giống như năng lượng trong cơ thể bị rút hết. Nhưng Phương Vân không suy nghĩ quá lâu, lập tức phóng đi theo hướng khác. Cường giả Địa hồn có khả năng xuyên qua không gian cao. Lúc này Phương Vân đã cảm thấy rất nhiều cường giả Địa hồn đã vào đến đây. Phật nhiều cháo ít, phải nhanh chóng ra tay mới được.
Khả năng chèo chống không gian của Phương Vân lúc này đã phát huy tác dụng, những di sản, bảo vật của những cường giả chết trong vực sâu bi thương nhanh chóng bị hắn vơ sạch vào Thiên địa vạn hóa chung.
Đại đa số những thu hoạch này đều là pháp khí, số ít là đan được và mật tích công pháp. Thực ra rất ít võ giả Thần thông cảnh giới để lại mật tích trước khi chết. Công pháp khoáng thế thượng cổ, dù gì cũng phải đến hàng vạn chữ, cả bức tường cũng không khác hết tuyệt học khoáng thế. Vì vậy trường hợp này ít khi xảy ra.
Chỉ có ít võ giả, cảm thấy một khi mình chết, võ thống mình vất vả gây dựng sắp bị biến mất, không muốn lãng phí, mới lại gần một sơn thạch gần đó lạc ấn lại kí ức của mình, giành tặng có người có duyên.
Số đông võ giả, chỉ cần có được pháp khí là được. Thực ra, kho báu của võ giả tuyệt đại đa số là pháp khí không gian trên người họ và trong nội thiên địa. Có được pháp khí của họ là có được mọi công pháp, mật quyết, và đan được của họ!