Người này nhìn thẳng Phương Vân, thần sắc thong dong đi đến. Bước đi của hắn không nhanh không chậm, mỗi một bước bước ra đều làm cho không gian chung quanh phải chấn động theo, phát ra âm thanh oong oong. Tựa hồ như mỗi bước này của hắn không phải đi trên mặt đất mà bước trên hư không vậy.
- Tông Chính đại nhân!
Thấy người này, Mạnh Tử Khánh mừng rỡ, lập tức kêu lên.
"Tông Chính? Chính là người cai quản tả hữu Tông Nhân, Tông Chính. Nhưng không biết, người này là tả Tông Chính hay là hữu Tông Chính!", Phương Vân thầm nghĩ.
Thực lực của người này vô cùng cường đại, ít nhất không hề thua kém so với Dương Hoằng. Nhưng mà, Phương Vân cũng không sợ hắn. Nếu như hắn hóa thân thành hung thú thượng cổ, thì không phải không có thực lực liều mạng với người này.
- Hữu tông nhân chỉ là đùa một chút thôi, tiểu hầu gia đừng tưởng thật. Có thể thả hắn xuống không?
Vị Tông Chính đại nhân này cũng không để ý đến Mạnh Tử Khánh, nhìn Phương Vân một cái, lạnh nhạt nói.
Phương Vân vốn tưởng vị Tông Chính này bày ra uy thế như thế là muốn làm cho hắn kinh sợ, để tiếp tục uy hiếp hắn. Nhưng mà, nghe hắn mở miệng nói thì Phương Vân liền cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu người ta đã nói lời này thì Phương Vân cũng không thể không làm theo được.
- Nếu Tông Chính đã lên tiếng, Phương Vân nào dám không tuân mệnh!
Nhẹ buông tay, Phương Vân thả hữu Tông Nhân Mạnh Tử Khánh ra, rồi thu hồi sự phong tỏa của nội lực Đại Lực Kim Cương kinh.
- Hừ!
Mạnh Tử Khánh tức giận hừ một tiếng rồi lui về sau ba bước, đứng ở sau vị Tông Chính này. Phương Vân che giấu thực lực so với hắn còn thâm hơn nhiều, bản thân hắn đoán chừng Phương Vân đã đến một con thiên long lực. Phương Vân có thể thấy rõ thực lực của Mạnh Tử Khánh, nhưng Mạnh Tử Khánh lại không thể nhìn thấu Phương Vân. Chỉ sợ hắn kém Phương Vân đúng một con phi long lực!
Hơn nữa, sau khi ra tay thì hắn cũng biết công pháp Phật môn của Phương Vân còn khắc chế công pháp của hắn, cộng với sự chênh lệch nội lực thì hắn không thể nào kháng cự được.
- Tất cả giải tán đi!
Vị Tông Chính này phất phất tay, chúng ngục tốt Tông Nhân phủ đáp một tiếng rồi tản đi.
Chờ sau khi chánh đường Tông Nhân phủ chỉ còn ba người, vị Tông Chính này mới chậm rãi nói.
- Cái này sợ rằng có có chút hiểu lầm! Vào thời gian trước, tây bộ bị hung thú thượng cổ làm loạn, lòng người sôi sục. Tông Nhân phủ chúng ta được khẩu dụ của Nhân Hoàng điều tra chuyện này. Nói đến đây thì có lẽ những người dưới không hiểu ý những người trên, cho nên mới tạo nên những hiểu lầm này. Mong tiểu hầu gia đừng phiền lòng!
"Vị Tông Chính này không đơn giản", Phương Vân khẽ đề cao sự cảnh giác.
Vị Tông Chính này so với Mạnh Tử Khánh lợi hại hơn nhiều lắm. Mạnh Tử Khánh thì chỉ biết hung hăng ngoan cổ, Phương Vân đúng là không sợ những người như vậy nhất. Còn vị Tông Chính này thì ngược lại, vừa nói đã đưa ra khẩu dụ của Nhân Hoàng, khẳng định lập trường của Tông Nhân phủ để Phương Vân không có cớ bắt gì cả. Nếu như nói là khẩu dụ thì tự nhiên cũng không có bằng chứng xác đáng gì cả. Nhưng bản thân Tông Nhân phủ có chức trách thay Nhân Hoàng giám sát thiên, lỡ mà hỏi lên đến Nhân Hoàng thì chắn chắn Nhân Hoàng cũng không phủ nhận điều này!
- Tông Chính đại nhân nghiêm trọng rồi! Nếu là hiểu lầm thì hãy bỏ qua đi! Ta tin Mạnh đại nhân cũng không so đo chứ?
Phương Vân vừa nói, vừa nhìn về Mạnh Tử Khánh.
Mạnh Tử Khánh dưới cái nhìn soi mói của Tông Chính, một bụng lửa giận không thể nào phát tiết được. Cố gắng hít một hơi thật sâu, nén giận nói:
- Nếu như Tông Chính đại nhân đã nói là hiểu lầm, thì chính là hiểu lầm. Mạnh mỗ tự nhiên không dám so đo!
"Cái đồ không biết sống chết, chẳng lẽ cho là ta không dám giết ngươi sao?", Phương Vân nghe hắn nói là "không dám", chứ không phải là "sẽ không" thì lập tức biết người này vẫn còn có oán khí. Với khí độ của người này, ắt hẳn ngày sau sẽ tìm phiền toái đến cho mình.
"Hừ! Dựa vào thực lực chín mươi chín con phi long lực của ngươi mà lại dám gây phiền toái cho ta! Chỉ cần ta thấy ngươi ở bên ngoài, lập tức giết chết ngươi như giết một con kiến!"
Phương Vân đã có chủ ý trong lòng. Sau khi trở về thì sẽ nói Triệu Bá Ngôn chú ý đến Mạnh Tử Khánh. Chỉ cần phát hiện hắn có động thái gì thì lập tức bóp chết hắn!
Thấy trong mắt Phương Vân xuất hiện hàn quang, vị Tông Chính cũng thoáng run lên. Nhưng mà, hắn cũng không có biểu lộ ra, cười nói:
- Nếu chỉ là hiểu lầm thì mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện đi! Người đâu, ghế!
- Vâng, đại nhân!
Từ sau màn che truyền đến hai âm thanh thanh thúy, mấy người cung nữ đã rất nhanh đưa ra ba cái ghế.
- Tông Nhân phủ tuy là nơi chấp chưởng hình ngục, nhưng mà tiểu hầu gia là công thần của triều đình, không phải là tù phạm, cũng không phải tội nhân. Tất nhiên không thể lấy lễ bình thường mà đối đãi được, mời ngồi!
Vị Tông Chính này giang tay ra, mỉm cười nói.
Phương Vân cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống. Động tác của hắn vừa thể hiện được cái chất của vương công tử đệ, vừa có uy nghiêm cùng đại khí của tướng quân sa trường, chỉ xét về khí thế thôi thì đã không thua vị Tông Chính này.
- Tất cả mọi người đều vì triều đình làm việc, vì Nhân Hoàng mà lo lắng, mong tiểu hầu gia thông cảm cho chúng ta. Việc máu huyết hung thú là phải tra, kính xin tiểu hầu gia phối hợp một chút với chúng ta, giải thích nguồn gốc của máu huyết hung thú, như vậy chúng ta cũng dễ nói với Nhân Hoàng!
Tông Chính mỉm cười nói.
Hai người này, một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu, nói tới nói lui cũng chuyển đến vấn đề máu huyết hung thú. Mặc dù Phương Vân tuổi nhỏ hơn hai người này, nhưng cũng không ngu xuẩn. Dĩ nhiên sẽ không cho rằng vị Tông Chính luôn mỉm cười này lại đơn giản như biểu hiện bên ngoài!
Có câu, chó cắn người là chó không sủa, vị Tông Chính đại nhân này đúng là không muốn nói nhưng vẫn muốn hại người mà!
Phương Vân hiểu rõ, nếu như mình nói thật ra lai lịch của máu huyết hung thú, thì chỉ sợ vị Tông Chính đại nhân này sẽ trở mặt ngay lập tức.
- Bổn tọa là Bình Yêu đại tướng quân, do Quân Cơ Xứ quản chế. Máu huyết hung thú có quan hệ rất lớn, trước giờ những chuyện như vậy đều là do Vũ Mục đại nhân tự mình phân phó, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ, người vi phạm sẽ bị quân pháp xử lý. Mặc dù ta rất muốn hỗ trợ Tông Chính đại nhân, nhưng mà quân lệnh như núi. Nếu như đại nhân có nghi vấn gì với máu huyết hung thú thì cứ tìm hỏi Vũ Mục đại nhân! Ta tin Vũ Mục đại nhân sẽ giải thích một cách rõ ràng!
Phương Vân suy nghĩ một lúc, liền chuyển chuyện này sang cho pho tượng thần Vũ Mục. Tuy thế lực của Tông Nhân phủ rất lớn, nhưng còn không thể quản tới được Vũ Mục - người chấp chưởng ngàn vạn binh mã của Đại Chu. Đừng nói chi là Tông Chính, cho dù là Tông Lệnh thần bí nhất của Tông Nhân phủ, nếu muốn chất vấn Quân Cơ Xứ Vũ Mục thì cũng phải suy nghĩ phân lượng của mình lại một chút!
Kế này của Phương Vân gọi là lấy đạo của người trả lại cho người. Vị Tông Chính này lấy khẩu dụ của Nhân Hoàng để che chắn, hắn lập tức chuyển sang Vũ Mục. Vũ Mục là người lúc nào cũng có thể vào cung gặp Nhân Hoàng được, không hề có ai ngăn cản. Còn người trước mắt này chỉ là một Tông Chính thôi, đừng nói chi là khẩu dụ của Nhân Hoàng, cho dù có văn thư của Nhân Hoàng trong tay, nhưng nếu muốn gặp Vũ Mục thì cũng phải xem tâm tình của Vũ Mục như thế nào đã. Nếu như Vũ Mục không muốn gặp Tông Chính, thì cho dù vị Tông Chính này có quỳ một ngày một đêm ở bên ngoài cũng không có tác dụng.
Kế này của Phương Vân vô cùng mạo hiểm, hoặc có thể nói là cả gan làm loạn. Nếu như bị vạch trần thì sẽ bị phiền toái không thôi. Nhưng mà, hắn lại chắc chắn nếu chuyện này có bị Vũ Mục biết thì Vũ Mục cũng sẽ giúp mình che đi!
Từ lúc ra khỏi khu rừng hoa mai, hắn đã nghĩ thông rồi. Phu Tử chính là lãnh tụ tinh thần của Nho gia, cho dù là Tam Công có địa vị cao cao tại thượng cũng là học trò của Phu Tử. Coi như là Vũ Mục, nhưng nếu nhìn thấy Phu Tử thì cũng phải cung kính, lấy lễ học trò ra đối đãi.
Phu Tử tinh thông "Chu dịch", có thể thôi diễn sự biến hóa của tương lai, thậm chí còn có thể thay đổi sự vận chuyển của thiên cơ. Chỉ dựa vào điểm này thôi thì Phu Tử đã lợi hại hơn Vũ Mục rất nhiều.
Phương Vân vì xông lầm vào khu rừng hoa mai mà có được quan hệ với Phu Tử, cũng có được sự chiếu cố đặc biệt của Phu Tử. Chính vì vậy mà Tam Công còn muốn thu hắn làm đệ tử, Vũ Mục cũng muốn có giao tình với hắn. Thậm chí, cũng vì cái quan hệ này mà Vũ Mục còn phá lệ thay đại ca Phương Lâm, hướng hoàng thất cầu hôn.
Sự ưu ái của Vũ Mục đối Phương Vân đến mức nào, có thể nghĩ được!
Phương Vân chắc chắn, cho dù Vũ Mục biết chuyện này thì cùng lắm chỉ cười một tiếng cho xong, sẽ không có tâm trí mà đi điều tra.
Mà Tông Chính nghe thấy Phương Vân nói thế thì có cảm giác có người tát mình một cái bạt tai vậy, chỉ trong thoáng chốc mà khuôn mặt vốn tươi cười đã nghiêm nghị lại. Phương Vân rõ ràng là đang dùng chiêu của hắn để đối phó lại với hắn!
- Tiểu hầu gia đã ra bên ngoài một năm, cũng chưa bao giờ trở lại kinh thành. Không biết đã gặp Vũ Mục từ lúc nào vậy?
Rõ ràng Phương Vân đang nói mê nói sảng, dĩ nhiên vị Tông Chính này sẽ không tin tưởng như thế.
- Ta đã nói rồi, chuyện này có liên quan đến Vũ Mục. Tông Chính đại nhân nếu có nghi vấn gì thì chỉ cần hỏi Vũ Mục đại nhân là được, chắc chắn Vũ Mục đại nhân sẽ giải đáp! Cũng như đại nhân đã nói, chúng ta làm việc cho triều đình, hưởng bổng lộc của triều đình, thay Nhân Hoàng mà lo lắng. Kính xin Tông Chính đại nhân đừng gây khó dễ cho ta!
Phương Vân nói xong câu này, cũng có nghĩa đã đem mọi chuyên đẩy tới Vũ Mục, ngay cả Quân Cơ Xứ cũng bị hắn lôi kéo vào.
Không khí của Tông Nhân phủ lúc này dường như bị đông cứng lại. Ngay cả vị Tông Chính này cũng biến sắc không thôi, trầm mặc không nói.
- Phương Vân, ngươi cho là lấy Vũ Mục ra làm tấm da thì có thể che chắn cho ngươi được sao?
Mạnh Tử Khánh đột nhiên lạnh giọng nói.
- Nếu Mạnh đại nhân có ý kiến gì, có thể đi tìm Vũ Mục thương lượng!
Phương Vân lạnh lùng trả lời:
- Ha ha.
Vị Tông Chính đại nhân bên cạnh đột nhiên cười lớn lên:
- Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi. Vũ Mục đại nhân là trọng thần của Nhân Hoàng bệ hạ, nếu như Vũ Mục biết thì khẳng định bệ hạ cũng biết. Việc này cũng là do những người ở dưới chúng ta làm việc mà không hiểu rõ thánh ý, tự cho là thông minh rồi. Tiểu hầu gia, không còn việc gì rồi, mời ngươi trở về đi!
Tông Chính nói câu này xong thì đưa bàn tay ra, làm tư thế tiễn khách.
- Nếu như mọi chuyện đã rõ ràng, ta đây cũng xin cáo từ.
Phương Vân cũng lười nói thêm gì, nói xong câu này thì liền xoay người rời đi. Chỉ chốc lát, đã ra khỏi Tông Nhân phủ.
Mạnh Tử Khánh đưa mắt nhìn Phương Vân rời đi, trong mắt hiện lên thần sắc ác độc. Hắn xoay đầu lại, nói với Tông Chính:
- Đại nhân, chẳng lẽ cứ để hắn đi như vậy sao? Vì giọt máu huyết này mà triều đình đã chủ trương gây chiến, ép buộc các phái giao toàn bộ máu huyết hung thú ra rồi tiêu hủy toàn bộ. Hôm nay, người của chúng ta ở trên chiến trường Mãng Hoang rõ ràng thấy Phương Vân sử dụng giọt máu huyết đáng lẽ đã phải tiêu trừ ấy đánh ra Địa Biến chi pháp, hóa thân thành hung thú. Hiện tại, những tông phái kia đều đang cười vào chúng ta, thậm chí Thái Tố phái cùng Thủy Ma tông cũng vì vậy mà gửi công văn đến chất vấn chuyện này. Nếu như không thu hồi máu huyết hung thú trên người Phương Vân thì chẳng phải để cho các tông phái đó chê cười chúng ta sao? Sau này, lúc triều đình ra lệnh thì còn có tông phái nào nghe chứ?
- Hừ! Ta thấy ngươi hồ đồ quá rồi!
Vị Tông Chính này lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Khánh, quát lớn một tiếng.
- Triều đình là triều đình, tại sao phải cấp mặt mũi cho Thái Tố phái hay Thủy Ma tông chứ? Việc náo động ở tây bộ năm ngoái, những tông phái kia giao ra máu huyết hung thú không phải là vì chúng ta ký hiệp nghị gì với họ mà là Đại Chu hoàng triều ta có mười vạn đại quân chinh phạt! Chỉ cần mười vạn đại quân này còn thì tông phái nào không nghe liền diệt trừ ngay! Thử hỏi khi đó có ai dám không nghe chứ!