Phương gia giữ Đế Vũ giáp trụ. Chuyện này nếu như bị Nhân Hoàng biết, tránh không được sẽ bị bóp chết!
“Đương kim Nhân Hoàng. Được xưng được Ngũ Đế đạo thống, trong hoàng cung, càng có năm bộ giáp trụ. Nhưng mà, Ngũ Đế đạo thống toàn bộ đều thiếu thốn tuyệt học quan trọng nhất, cường đại nhất của Ngũ Để.
Về phần giáp trụ, thì toàn bộ đều là Ngũ Đế sau thoái vị, lệnh cho thần tử, chế tạo phó giáp, giáp trụ chân chính của Ngũ Đế vẫn ở trong tay hoàng thất các hoang, phó giáp của Đại Chu hoàng thất, tuy uy lực cũng cường đại, nhưng vẫn không cách nào cùng Ngũ Đế giáp trụ chân chính so sánh, Nhân Hoàng nếu như biết được Phương gia chúng ta có Đế Vũ chiến giáp chân chính. Tất sẽ đến cướp lấy! Vân nhi, Lâm nhi. Hai con đã lớn lên thành người, những chuyện này, cũng có thể cho các con biết được!”
“Phương gia Chúng ta quyền thế ngày càng cao, đã hãm sâu vào trong đó. Tuyệt khó toàn thân trở ra, nếu như giải giáp quy điền, một mặt nhượng bộ, lập tức đó là một con đường chết. Bất luận thời đại nào, thực lực mới là vương đạo duy nhất. Ba cha con chúng ta, chỉ có địa vị càng cao, thực lực càng mạnh. Mới có thể làm cho hoàng thất có chỗ kiêng kị. Đến mục lúc nào đó ba cha con chúng ta cường đại đến Nhân Hoàng cũng không thể không để mắt đến. Như vậy cho dù chuyện Đế Vũ giáp trụ bộc phát cũng không sao. Đến lúc đó, ba cha con chúng ta cùng tiến cùng lùi, đều có thể thong dong!”
Phượng Dận chậm rãi nói. Hắn đối với tương lai vận mệnh Phương gia, hiển nhiên sớm có chủ kiến.
Huynh đệ Phương gia, trầm ngâm không nói, mắt lộ ra trầm tư. Phương Dận một lần nói ra rất nhiều thứ. Hai huynh đệ nhất thời cũng khó có thể tiêu hóa.
Phương Vân đột nhiên Mãng hoang đại chiến, khi đó Thần Vũ hầu trên người đã từng mặc qua một bộ Đế Nghiêu chiến giáp. Hôm nay nghĩ đến, hẳn là Đế Nghiêu phó giáp trong hoàng cung.
“Phụ thân. Mấy tháng trước, con khi trở lại kinh thành tới Binh bộ nhận chức. Đã gặp được Phu Tử”.
Phương Vân đột nhiên mở miệng nói, Phu Tử thôi diễn, khiến cho hắn thủy chung như nghẹn tại hầu, không nói ra thì khó chịu. Hôm nay ba cha con đoàn tụ khó được. Chuyện này cũng nên nói ra.
“Đại ca, huynh còn nhớ trước Đông Giao săn bắn, đệ đã nói với huynh, chuyện đệ trùng sinh không?” Phương Vân nhìn sang Phương Lâm nói.
“Đương nhiên nhớ rõ” Phương Lâm gật gật đầu, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc: “Ta nhớ được còn nói qua với đệ, đây là không có khả năng”.
“Đại ca, huynh nói không sai, trùng sinh xác thực không có khả năng. Nhưng thật ra là tương lai xảy ra trong thôi diễn của Phu tử, mà đệ hồn phách vô tình bay vào trong đó, kinh qua một lần thôi diễn tương lai”.
Phương Vân nói, liền đem chân tướng tù chỗ Phu tử nói qua một lần. Kể cả nhân ảnh thần bí ở ngoài lều cỏ, cũng thuật qua một lần. Phương Vân cũng không có chú ý, khi hắn nhắc tới đạo nhân ảnh thần bí nọ. Phương Dận một mực an tọa trên ghế, trong mắt rõ ràng hiển lộ ra một tia chấn động.
“Ở trong Phu tử thôi diễn, chúng ta Phương gia cửa nát nhà tan, đại ca tại Địch hoang bị phục kích. Công phế mà chết, phụ thân bị triều đình vu là phản quốc, cuối cùng bị Nhân Hoàng đánh chết. Mẫu thân sau khi biết được tin tức, tiết liệt tự sát, con cùng những người khác trong phủ, tại ngoài Sùng Dương môn bị xử trảm! Đúng là bởi vì trải qua một màn kia, con mới vứt bỏ văn tập võ, lúc này mới có thành tựu hôm nay!”
Chuyện đại ca uất ức tự sát, thật sự có chút ám muội, Phương Vân cũng không muốn đề cập, chỉ là một lời nói qua. Sau đó, Phương Vân lại đem chuyện Phu tử chuẩn bị dự đoán mình mấy lần nguy cơ, hơn nữa phái người giải cứu, nhất nhất nói ra, kể cả Tắc Hạ học cung, Phương Vân cũng nhắc tới.
Đối với Phương Vân mà nói. Quan trọng nhất chính là người thân, ở trước mặt phụ thân cùng đại ca, hoàn toàn không cần phải giấu diếm. Hơn nữa bất luận võ đạo tu vi hay kiến thức. Phụ thân tuyệt đối so với mình có tư cách hơn. Dùng khả năng của phụ thân, có lẽ có thể nhìn ra một số chuyện mà mình nhìn không ra.
Phương Lâm nhìn sang đệ đệ mình, ánh mắt lộ ra vẻ rung động. Phu tử thi triển thủ đoạn, vì tiểu đệ thôi diễn mệnh số. Lại phái Lý Ức Huyền ba lượt cứu đệ đệ hắn, hắn căn bản không biết.
Từ sau khi rời kinh thành, Phương Lâm một lòng đầu nhập vào trong quân ngũ. Đối với chuyện khác, cũng không biết được nhiều. Lý Ức Huyền cứu tiểu đệ ba lượt, thì có ý nghĩa hắn đã từng thiếu chút nữa ba lượt mất đi đệ đệ Phương Vân. Chuyện này, khiến cho hắn cực kỳ chấn động, cũng âm thầm tức giận.
“Tiểu đệ, ngươi yên tâm Phàm là người khi dễ Phương giá chúng ta. Tuyệt đối sẽ không có kết cuộc tốt, bất kể là Tạ Đạo Uẩn, Thiên Tà Tông, hay Thủy Ma tông, đều như nhau, phải trả giá thật nhiều”.
Phương Lâm ngược lại không nói gì tới việc muốn thay Phương Vân báo thù. Phương Vân lúc này, tu vi đã rất cao. Hiện tại so với lúc trước, sớm mạnh hơn không biết bao nhiêu. Muốn thu thập những người kia, căn bản không uổng phí khí lực, căn bản không cần hắn ra tay.
“Đại ca. Cảm ơn người” Phương Vân cảm kích nói, ngẫm nghĩ, đột nhiên cười nói: “Nhưng mà. Tạ Đạo Uẩn thì quên đi, nàng cùng Trạng Nguyên lang Lý Ức Huyền ở trên mặt cảm tình, tựa như có chút dây dưa không rõ, Tạ Đạo Uẩn tuy thiếu chút nữa giết ta. Nhưng mà, xem tại phân lượng Lý Ức Huyền. Ngược lại không tiện ra tay đối với nàng”.
Phương Lâm giật mình, tiếp đó nói: “Thì ra là như thế. Quên đi. Ta vốn đang muốn cho nàng toàn quân bị diệt. Nhưng mà đệ đã nói như vậy. Ta sẽ lưu nàng một mạng”.
Lúc này đến phiên Phương Vân kinh ngạc. Nghe ý tứ của đại ca, Tạ Đạo Uẩn tựa như ở trong tay đại ca bị tổn thất nặng. Đang muốn theo hỏi thì Phương Dận một mực trầm mặc không nói đã cất tiếng:
“Người bức bách Phu tử kia... nếu như không có ngoài ý muốn, thì chính là đương kim Nhân Hoàng!!”
Lời vừa nói ra, long trời lở đất. Phương gia huynh đệ, trợn mắt há hốc mồm
“Phụ thân. Như vậy chuyện quá lớn..Phương Lâm tâm thần chấn động, tiến lên trước một bước, mở miệng muốn nói. Lời nói còn chưa nói xong, liền bị cắt ngang.
Chỉ thấy Phương Dận khoát tay, bình tĩnh nói:
“Lâm nhi, ta biết con muốn nói cái gì. Ở đây tuy là đại trướng, nhưng đã là trong không gian ta mở ra, vô luận chúng ta trong này nói cái gì, làm cái gì, cũng sẽ không có ai biết”.
Phương Dận nói đứng dậy, thần sắc lộ vẻ rất ngưng trọng:
“Lâm nhi. Vân nhi. Hai người các con, cùng là vi phụ sinh ra, nhưng thân hình lại hoàn toàn khác nhau. Đại ca Phương Lâm của con, thân hình cường kiện, là kỳ tài võ đạo. Con tuy tư chất không kém, nhưng từ nhỏ thân thể gầy yếu, con có biết, là chuyện gì xảy ra không?”
Phương Lâm nghe vậy lộ ra vẻ suy tư: “Con vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta xuất thân gia đình vương hầu, áo cơm phú quý, cũng không thiếu vật gì. Nhưng tiểu đệ, hình như sinh hạ thân thể cũng rất yếu, điều dưỡng thế nào cũng không được”.
Phương Vân đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng chấn động. Hắn hiểu rằng phụ thân nói như vậy, tất có nguyên nhân. Chuyện này, hắn trước kia cũng nghĩ qua, nhưng cuối cùng đều không có hướng đi, hôm nay xem ra, hiển nhiên tất có duyên có.
Phương Dận trong mắt lộ ra vẻ nhớ lại:
“Mười sáu năm trước. Ta chấp chưởng đại quân, trấn áp Man hoang không lâu, san vừa có chút uy danh, Man tộc cũng không an phận giống như hiện tại, đại ca con xuất thế không lâu, về sau mẹ của con lại mang thai con. Có một ngày, ta lĩnh quân bên ngoài, sau khi trở về đột nhiên phát hiện mẹ con các con bị người dùng ám kình đánh bị thương, mẹ của con thương thế không lớn, nhưng con ở trong bụng bị người chấn làm bị thương thai huyết, thai khí cùng thần hồn. Nhưng lại thương mà không chết. Việc này cực kỳ quái dị, tựa như là vì thai nhi này mà tới Phương gia”.
“Chuyện này. Vi phụ truy tra hồi lâu, đều không rõ ràng, nghĩ tới nghĩ lui, trong Man hoang, có thể giấu diếm được cảm ứng của vi phụ, có thể đếm được trên đầu ngón tay! Về sau ở trên người của con, vi phụ cảm giác được một cổ Man hoang chân khí Trong Man hoang, có tu vi như thế, cũng chỉ có Hoang Kích Toái không đại đế. Chỉ là vi phụ cũng không rõ, với loại tồn tại như Hoang Kích Toái không Đại Đế này. Tại sao phải ra tay đối phó với một thai nhi còn chưa định hình. Hơn nữa là làm cho bị thương mà không chết”.
“Vi phụ tuy dùng Thanh long Đan tận lực bảo vệ thai khí, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn khôi phục thể chất của con. Cho nên, ta lại dùng tiên thiên số thuật thay con thôi diễn một lần. Đại diễn chỉ số ngũ thập, nhi thiên dụng tứ thập cừu, đại đạo khuyết nhất. Mạng của con chỉ có duy nhất một đường chuyển cơ. Là rơi vào kinh thành, cho nên ta liền đem mẹ con các con, đưa về kinh thành”.
Một loại cảm giác không cách nào hình dung xuất hiện trong lòng. Phương Vân thế mới biết, sau lưng chuyện mình sinh ra, lại còn có chuyện xưa như vậy.
“Phụ thân. Hoang Kích Toái không Đại Đế là lai lịch gì?” ở một bên, Phương Lâm hôi.
“Sau Ngũ Đế. Dị tộc xuất hiện bốn vị cường giả tu vi tiếp cận Ngũ Đế. Theo thứ tự là Man tộc Hoang Kích Toái không Đại đế. Yêu tộc Vạn Cổ Thanh Thiên Đại đế, Địch tộc Tứ Cực Khung Vũ Đại đế, Di hoang Minh hoang Huyền Kình Liệt Hải Đại đế. Những Đại Đế này, bản thể cũng không phải hình người, thời gian tồn tại cũng vượt quá vạn năm Trong đó, Hoang Kích Toái không Đại Đế Thành lập Man Thần giáo. Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế thành lập Tứ Cực Ma Tông, Minh hoang chính là vùng đất đóng băng. Lại có Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế trấn thủ, cho nên triều đình nhiều năm như vậy, cũng không phái người đi trấn áp qua”.
“Các vị Đại Đế này bản thể một mực bế quan. Xưa nay cực ít ra tay. Lần cuối cùng bọn họ ra tay, trực tiếp làm cho thời đại trung cổ chấm dứt! Cấp bậc chiến đấu phổ thông, nếu không phải các hoang triệt để diệt vong, những Đại Đế này cũng sẽ không ra mặt. Vân nhi. Con vào lúc đó, vẫn chỉ là một huyết thai. Vi phụ cũng không hiểu, Hoang Kích Toái không Đại Đế tại sao phải ra tay đối với con! Trừ khi con khiến cho hắn cảm giác được uy hiếp” Phương Dận nói.
“Hoang Kích Toái không Đại Đế chân khí để lại trong cơ thể con. Vi phụ cũng không có cách nào thanh trừ sạch sẽ, dưới tình huống bình thường, có thể đối phó với loại thương tổn của chân khí này. Chỉ có đan dược do lãnh tụ nho gia Phu tử luyện chế. Vi phụ tính đến, con nếu có một đường chuyển cơ, tất nhiên là Phu tử ra tay tương trợ. Nhưng mà loại tồn tại như Phu tử, tinh thông Thiên Cơ vận chuyển. Ngay cả ta cũng không thể tính ra. Hơn nữa, nếu như quá tận lực, tất nhiên không thể gạt được Phu tử, cho nên, qua nhiều năm như vậy, bất luận con tập văn tập võ, vi phụ cũng chỉ là tận nhân sự. Không có quá mức can thiệp. Phu tử cứu cũng không cứu. Vi phụ cũng không có nắm chắc. Chỉ có thể bằng vào tạo hóa của chính bản thân con. Vi phụ tin tưởng, ngươi mà đến Hoang Kích Toái không Đại Đế ra tay, lại bị thương mà không chết, tất nhiên không phải mạng ngắn, cho nên Phu tử có khả năng rất lớn sẽ ra tay cứu con”.
“Phu tử tuy tính không đến Hoang Kích Toái không Đại đế, nhưng lại tính đến ta. Cho nên, ta ở số lần xuất hiện bên cạnh mẹ con các con càng nhiều, thì càng bất lợi..Phương Dận một câu nói ra chân tướng.
“Vân nhi, nếu vi phụ không có đoán sai. Người bức bách Phu tử vì hắn thôi diễn tương lai. Vô cùng có khả năng chính là đương kim Nhân Hoàng!”
Phương Dận mặc dù là suy đoán, nhưng ánh mắt cũng đã khẳng định phán đoán suy luận này:
“Nội dung Phu tử thôi diễn vi phụ cũng không tinh tường. Vân nhi, vừa rồi nhắc tới Nhân Hoàng dùng tội phản quốc giết ta, vi phụ ngược lại trong lòng có chút suy nghĩ. Nhưng mà còn không dám khẳng định, về phần xét nhà diệt tộc trong thôi diễn của Phu tử. Đây chỉ là một loại khả năng, không cần quá mức để ý. Tương lai có vô số khả năng, có lẽ Phu tử thôi diễn là có khả năng phát sinh nhất. Nhưng mà không phải nhất định sẽ phát sinh. Muốn bài trừ hắn thôi diễn, cũng rất đơn giản, vi phụ chỉ cần bước ra nửa bước cuối cùng, phá vỡ mệnh tinh, siêu việt thoát thai cảnh là được!”