“Hì hì, tiểu lang quân, không ngờ da mặt của ngươi lại mỏng như vậy. Nho gia của Đại Chu triều giáo giáo hóa, một người có nhiều hơn hai vợ bốn thiếp thì gọi là tam thê tứ thiếp, trong kinh thư có ghi lại rõ ràng. Những vương công quý tộc trong kinh thành không phải như thế sao. Thậm chí còn có nhiều vương hầu lén thu không ít nữ tử vô danh thậm chí những nho gia đại nho cũng có không ít thê thiếp..
“Chiến công hiển hách của ngươi không phải vượt qua vương hầu trong triều sao? Đạo đức văn chương của ngươi không vượt qua đại nho trong triều đình sao? Ngay cả vương công quý tộc, triều đình đều có thê thiếp thành đàn, ngươi còn cái gì mà thẹn thùng chứ. Chẳng lẽ muốn học theo nữ tử cương liệt, dựng đền thờ trinh tiết cho mình? Chỉ có thê thiếp thành đàn, mới chính thức thể hiện được khí khái nam tử của mình! Nếu không thì chẳng có gì khác nữ tử cả”.
Miệng lưỡi của Kế Đô công chúa vẫn cứ như cũ, hết sức độc địa.
“Phì! Uởng cho ngươi là nữ tử, lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, ta còn thấy mất mặt!” Tạ Phiên Phiên lạnh lùng nói.
“Khí khái nam tử có liên quan gì đến việc thê thiếp thành đàn chứ. Cha ta là tông chủ Thiên Ma, chấp chưởng tông môn đại phái, là cường giả tuyệt thế trong tông phái, không phải cũng chỉ có một vợ thôi sao. Tứ Phương Hâu Phương Dận bá liệt cường hoành, nào ai dám nói hắn không phải đại trượng phu. Còn không phải chỉ cưới hỏi đàng hoàng một thê tử là Hoa Dương phu nhân thôi sao?”
“Hừ! Cho nên hai người bọn họ không bằng phụ hoàng của ta!” Kế Đô công chúa lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Phụ hoàng của ta ngồi trên long đỉnh, trấn áp bát hoang. Luận địa vị còn có thể cao hơn Nhân Hoàng đòi trước, luận tu vi võ đạo còn cao hơn cả cái tên tông chủ dám can đảm mò lên kinh thành! Trên có Tam Hoàng Ngũ Đế đạo thống, dưới trấn xã tắc giang sơn vạn dặm, cái này mới chính là nam tử vĩ đại trong thiên hạ! Ngay cả phụ hoàng của ta cũng có tam cung lục viện, phi tử vô số. Tứ Phương Hầu cùng Thiên Ma tông chủ chẳng lẽ mạnh hơn Nhân Hoàng?”
Kế Đô công chúa lôi chuyện của Nhân Hoàng ra, làm cho Tạ Phiên Phiên á khẩu không trả lời được. Không chỉ là Đại Chu Nhân Hoàng, cao hơn một chút còn có Viễn cô Tam Thánh Hoàng, ai ai mà không có hậu cung với phi tần vô số. Kế Đô công chúa nói như vậy, cũng không tính là nói sai.
“Kế Đô công chúa này, tựa như cực kỳ tôn sùng phụ thân của nàng. Nhân Hoàng đương thời. Có loại tâm lý này, nên nói ra những lời như vậy cũng là bình thường”.
Phương Vân không quay đầu lại, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Mấy ngày nay hắn phát hiện ra, Kế Đô công chúa không hề có sự rụt rè ngượng ngùng của nữ tử bình thường, hơn nữa còn tỏ ra ham mê cực kỳ với cực hình. Phải biết rằng thứ này vốn chỉ có nam nhân mới thích.
Võ đạo, cực hình, tôn sùng thê thiếp thành đàn... Những cái này đứng theo góc độ của một nữ tử thì hoàn toàn không có cách nào giải thích được. Phương Vân bắt đầu cảm thấy được nữ nhân này có chút biến thái, hiện tại cũng đã hiểu được không ít, vị công chúa này bị ảnh hưởng từ phụ hoàng quá lớn, hoàn toàn không xem mình là nữ nữa rồi. Cho nên nàng mới không có sự rụt rè của nữ tử bình thường, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.
“Trách không được nàng ta có quan hệ gần gũi như vậy với Thập Tam hoàng tử. Có thể nàng đã xem Lưu Triệt thành người mình. Thập Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng giống như nàng đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế”.
Trong lòng Phương Vân bỗng nhiên bừng sáng, bởi vì trong lúc vô tình. Kế Đô công chúa đã lỡ miệng nói ra một chuyện, đã giải quyết nhiều nghi hoặc trong lòng hắn.
Lúc này, chỉ nghe Tạ Phiên Phiên quát lên:
“Biến thái! Bản thân ngươi nghĩ như vậy, không cần phải lôi người khác vào với ngươi”.
“Xoẹt!” một tiếng, kiếm cho vào bao, Tạ Phiên Phiên phi thân lên, hóa thành một đạo bạch hồng, xuyên qua mưa to, đi vào trong khoang thuyền. Cùng sống chung một chỗ với Kế Đô công chúa, làm cho nàng có cảm giác sắp điên lên.
Công tâm mà nói, thì cái võ mồm của nữ nhân này, còn lợi hại hơn võ đạo của nàng nhiều!
“Ầm Ầm!”
Lại một đạo lôi đình đánh xuống. Phương Vân cũng không còn tâm tình để ý đến nàng, chuyên tâm điều khiển Ngũ Ngục Phong, thu nạp nguyên tố lôi điện hùng hậu này. Trong quá trình lôi điện đánh xuống, nguyên tố lôi điện đã tản ra.
Phương Vân có thể cảm thấy ràng, càng lên trên cao, thì nguyên tố lôi điện càng dày đặc, uy lực càng lớn, nhưng mà Phương Vân không dám đến quá gần. Uy lực của thiên nhiên vô cùng khổng lồ. Uy lực của lôi đình bao phủ hải vực mấy vạn dặm không phải là thứ mà hắn có thể chống cự được. Cũng chỉ có thể ở tại đại phương gần biển, hấp thu năng lượng lôi điện đã suy yếu thôi.
Cả cơ thể bị trận mưa làm cho ướt sũng, sau đó đột nhiên vang lên một âm thanh, từ phía sau truyền đến; mà ngày càng gần hơn. Phương Vân không cần quay đầu lại cũng biết, vị Kế Đô công chúa ấy lại đến.
Phương Vân âm thầm lắc đầu, đột nhiên quay người lại, lướt đến trước người Kế Đô công chúa, đưa một ngón tay khều cái cỗ áo của nàng:
“Kế Đô công chúa, nam tử Đại Chu mười tám đón dâu, nữ tử mười sáu xuất giá. Bây giờ công chúa đã hai mươi bảy hai mươi tám rồi. Nếu công chúa cảm thấy phương tâm tịch mịch, muốn xuất giá, thì nhà của ta có thể dung nạp được. Nếu thật sự không nhịn được, ta thậm chí tạm thời có thể dùng trời làm màn dùng đất làm chân, cùng với ngươi làm việc ấy. Chỉ cần một cái gật đầu của công chúa”.
Phương Vân lơ lửng tại không trung, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt mang tính xâm lược cực lớn. Kế Đô công chúa bị ánh mắt của hắn xẹt qua thân thể, chỉ cảm thấy giống như có một bàn tay vô hình lướt qua, một cơn lạnh run đến khiến cho cả thân thể run lên, một cảm giác sợ run khác thường tràn ra khắp cơ thể. Làn da của Kế Đô công chúa bỗng nổi lên một lớp màu hồng. Nàng vừa muốn hưởng thụ cái cảm giác này, lại vừa cực lực kháng cự cái cảm giác này.
“Hừ!” Kế Đô công chúa hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, quay đầu mà đi. Tuy rằng lời nói của nàng cực kỳ ngả ngớn nhưng hai mươi mấy năm qua nàng vẫn một mực là thân xử nữ.
Mặc kệ là lời nói của nàng ngả ngớn cỡ nào, hành động lỗ mãng thế nào, thì trong lòng của nàng vẫn còn là nữ tử, và cũng rất ít tiếp xúc gần gũi da thịt với người khác.
Cái ánh mắt của Phương Vân, cho nàng một cảm giác rằng, chỉ cần nàng dám gật đầu, thì hắn thật sự có can đảm làm như vậy. Nhưng giây phút đó, trong lòng của Kế Đô công chúa, một mặt nữ tử ấy, rốt cuộc đã chiến thắng được một mặt tàn nhẫn và lãnh khốc kia, không nhịn được nổi giận lên. quay đầu mà đi.
Phương Vân nhìn bóng lưng của Kế Đô công chúa đang rời đi, âm thầm gật đầu. Tuy là tính cách của Kế Đô công chúa khá mạnh mẽ, nhưng bởi vì chiêu này chưa ai dùng qua, cho nên nàng không có khả năng thích ứng nổi. Nhưng chờ sau này, nàng có phản ứng rồi, thì loại chiêu thức này sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì. Bởi vì sắp đến Đại Doanh châu rồi, đứng trên không trang. Phương Vân cảm nhận được khí tức của rừng cây và bụi bậm từ những cơn gió biển thổi qua.
Trên biển, chỉ có những cơn gió thổi qua đất liền thì mới có khí tức như vậy.
“Ngũ Ngục Phong, hấp thu lôi điện”.
Phương Vân ném Ngũ Ngọc Phong ra, một lần nữa hấp thu lôi điện. Cái thời tiết lôi bạo này cũng không kéo dài lâu, cần phải nắm chắc thời gian.
Một vòng lôi quang màu xanh lạnh như băng, từ trên Lôi Ngục phong bắn ra. Trong Ngũ Ngục Phong, đã hiện lên dấu hiện của việc tinh thể hóa hoàn toàn...
Một ngày sau đó, một vùng đất màu xanh đã xuất hiện trên mặt biển xa xa. Lục địa này cũng không to lắm, ít nhất là cũng không cách nào so sánh với Trung thổ.
Một cột khói màu đen bốc lên từ các phía của đại lục màu xanh ấy, trong khói đen còn có thể nhìn thấy được ánh lửa. Phương Vân đọc qua rất nhiều sách, và hiểu rằng những cột khói lửa đang bốc lên trời này, chính là bụi lửa được phun ra từ trong núi lửa.
“Đế thang thư, hải ngoại chí” từng ghi rằng, ngoài biển rộng có nhiều đảo nhỏ, và có nhiều núi lửa, dân chúng sinh sống nhờ bắt cá.
“Đại Doanh châu, cuối cùng cũng đã đến!”
Mấy tên quan binh thủy sư đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói. Bọn họ thường xuyên đi trên biển, cũng hiểu được nhiều thứ, đại Doanh châu tuy rằng u mê chưa khai sáng, luận văn minh giáo hóa cũng không thể so với Trung Thổ Thần Châu. Nhưng mà nơi này lại thừa thải hoàng kim. Nếu có thể tìm được một số khoáng sản hoàng kim thì đúng là thu hoạch lớn.
Nhưng mà hoàng kim trên đa phần đều có một số ít võ giả Doanh nhân thần bí canh giữ. Công pháp của những người này khác hẳn so với trung thổ. Cứ như vậy mà đi vào tìm kiếm, không thấy gì mà lại gặp phải nguy hiểm rất lớn, đã từng có rất nhiều quan binh thủy sư tiến vào trong đảo tìm kiếm hoàng kim, nhưng không thấy trở lại.
“Đại nhân, lần này các người tiến vào Đại Doanh châu, cần phải cẩn thận. Trong khu rừng ấy, có thích khách Doanh nhân rất lợi hại, nếu không cẩn thận sẽ bị ám sát”.
Một quan binh thủy sư nhắc nhở.
“Ừm” Phương Vân gật đầu. Những thứ này, hắn còn có cảm thụ sâu hơn so với thủy sư quan binh nhiều.
Trên biển lớn, có rất nhiều đảo nhỏ xuất hiện trong tầm mắt. Trên mặt biển ngoài những thuyền nhỏ trôi dại, và một số Doanh nhân gầy gò ở trên đó.
Cả một đám đứng ở đầu thuyền sợ hãi nhìn lâu thuyền sắt thép cao bốn năm ngàn trượng của Đại Chu triều. Loại vật này, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, hai thứ khác biệt nhau quá lớn, giống như voi và kiến vậy.
Trang phục của Doanh nhân, hoàn toàn khác hẳn so với trung thổ. Kiểu tóc của bọn họ cũng rất kỳ quái, ở giữa thì trống trơn, bốn phía thì để dài ra, rũ qua sau đầu, quái dị không nói nên lời được.
Hơn nữa, tơ dệt của Doanh Nhân cũng là bắt chước, hiển nhiên là không bằng trung thổ rồi. Quần áo rách tung tóe, màu thì cực kỳ cũ kỹ, không hề có vẻ được nghiên cứu làm đẹp như ở trung thổ.
“Nhìn những Doanh nhân này đi, không có nho gia giáo hóa, tiến hành lễ nghi. Nếu thiên hạ vẫn chinh chiến không ngừng, thì dân chúng của Đại Chu triều cũng sẽ không khác gì những người này”.
Phương Vân nhìn những người Doanh nhân này, cảm khái nói. Bọn họ giống như là những phú ông cực giàu, xâm nhập vào giữa một đám dân đói vậy.
Đây là sự khác biệt của đại lục và văn minh. Trung thổ thần châu khi được Tam Thánh Hoàng trị thủy đến bây giờ cũng truyền lại không dưới vạn năm. Nền văn minh cũng phát triển qua nhiều đời, cho nên mới có được cục diện ngày hôm nay.
Đại Doanh châu hiển nhiên là không có ưu thế này. Những người này ăn mặc rất cỗ quái, nhưng rõ ràng là có thể nhìn ra phong thái ăn mặc của trung thổ, hiển nhiên là lễ nghi giáo hóa của nho gia, cách ăn mặc cũng đã ảnh hưởng đến dân chúng của Đại Doanh châu.
Tạ Phiên Phiên chớp mắt, trầm mặc không nói gì. Nàng xuất thân từ tông phái, xuất thân khác nhau, nên lập trường cũng khác nhau. Dù thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng nói chuyện với triều đình.
“Tiêp tục đi tới!”
Lâu thuyền sắt thép phá sóng đi đến, cố gắng tránh khỏi những chiếc thuyền con của Doanh nhân. Triều đình là quốc gia giáo hóa, lễ nghi chi bang, đương nhiên là không có khả năng đạp lên mạng sống của người khác để mà đi.
“Được rồi, dừng ở đây”.
Kế Đô công chúa nói. Vì phía trước lâu thuyền sắt thép có rất nhiều đá ngầm, một khi mắc cạn, thì lập tức không thể nhúc nhích được. Chuyện như vậy nàng vẫn có thể nhìn ra.
“Tiểu lang quân, chờ sau khi ta thu thập yêu nữ thượng cổ kia xong, sẽ cùng làm chuyện hoan hảo, ha ha ha..
Một tràng tiếng cười điên cuồng vang lên. Kế Đô công chúa đứng dậy đi ra ngoài mép thuyền. Mấy ngày nay, nàng rõ ràng đã nghĩ ra được đối sách để chống lại rồi.
“Công chúa, chờ một chút!”
Kế Đô công chúa vừa đi, thì mấy tên cường giả của hoàng thất cũng phá không mà ra, theo sát bên cạnh.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Phương Vân nhìn phương hướng nơi Kế Đô công chúa biến mất, nói với Tạ Phiên Phiên vừa dứt lời, hai người cùng nhau khởi hành, đi đến một hướng khác.