Giọng nói của Viêm Ma Quân Vương giống như lôi đình vậy, xẹt qua bầu trời: "Dám tàn sát Viêm Ma bộ tộc của ta, ngày hôm nay, ta muốn các ngươi chôn cùng!
Giọng nói vừa dứt, hỏa diễm trên người Viêm Ma Quân Vương lập tức bắn ra, tàn sát những cường giả bên trong Thang cốc.
Đột nhiên, ngay trong lúc đó, trên người Viêm Ma Quân Vương bỗng nhiên phát nổ, những viêm tương lớn trên người phun ra tung tóe. Một chỗ rồi một chỗ, liên miên không dứt, dừng cũng không dừng.
Viêm Ma Quân Vương ngẩn ra, đột nhiên phát ra một tiếng tru lớn: "Ta không cam lòng!"
Hỏa diễm toàn thân nó dao động, khí tức phát ra từ từ giảm xuống.
Trên không trung im lặng một chốc, đột nhiên phát ra một âm thanh hưng phấn: "Đại nạn của nó buông xuống, giết nó!"
Giọng nói vừa xong, một cường giả cấp Thiên Trùng xuất hiện trên không trung, lúc này không còn ai giữ lại cả. Từng đợt công kích hủy thiên diệt địa lao đến hướng Viêm Ma Quân Vương.
Ầm! ầm! ầm
Trong cùng một lúc, trên trời cao đột nhiên phát ra từng đạo xoáy lốc, trong mỗi xoáy lốc đều phát ra khí tức khiến cho kẻ khác không thể hít thở được.
"A Nỗ Tư Đặc, để Đại Đế Thang ta tiễn ngươi một đoạn!"
Trong giọng nói to ấy, một bàn tay khổng lồ từ trong xoáy lốc đi ra, lấy khí thế như lôi đình vạn quân chụp xuống Viêm Ma Quân Vương.
"Cường giả Thiên Trùng đỉnh phong!"
Phương Vân ở đằng xa nhìn thấy bàn tay ấy, lấy làm kinh hãi. Bên ngoài bàn tay ấy hiện lên trời đất sông núi cây cỏ muôn thú, trong bàn tay ấy, vô số Thiên Long khổng lồ từ thời Viễn Cổ đang di động, phát ra tiếng rít gào, khí tượng cực kỳ đồ sộ. Nhìn bàn tay ấy, trong lòng Phương Vân sản sinh ra một cảm giác đối mặt với uy lực của trời đất, không thể nào chống đỡ nổi.
Những cánh tay khổng lồ ấy chụp xuống Viêm Ma Quân Vương đang sa sút, thực lực giảm mạnh.
"Ầm ầm!" Trong tiếng nổ lớn, toàn bộ mặt đất đều bị lay động, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, từ trung tâm Thang cốc, Viêm Ma Quân Vương đã hóa thân thành một hỏa cầu, bùng nổ mãnh liệt. Phương Vân đứng đầy xa, chỉ cảm thấy trước mắt đỏ sậm, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy được.
Viêm Ma Quân Vương tuy là Thượng Cổ bá chủ, nhưng dù sao cũng đã già rồi, đại nạn đã đến. Lực lượng không còn bằng một phần mười lúc toàn thịnh.
Đối mặt với sự công kích của nhiều cường giả Thiên Trùng cảnh như vậy, cũng không thể nào đỡ được, cho nên bùng nổ.
Trong đầu của Phương Vân tràn đầy hình ảnh Viêm Ma Quân Vương sau khi nổ, hóa thành một quả cầu lửa chói mắt. Thị giác của hắn trong nháy mắt ấy đã hoàn toàn mất đi. Hắn chỉ cảm thấy không gian rung động kịch liệt, và bên tai truyền đến những âm thanh chấn động của nham thạch.
Trong lúc hỗn loạn, Phương Vân chỉ nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng hét kinh hãi:" Đế Thang Ngọc Tỷ!"
"Cái gì!" Trong lòng Phương Vân chấn động, bỗng nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy, dòng nham thạch ở trung tâm Thang cốc, trực tiếp bị người ta dùng lực bốc lên, lộ ra mặt đất khô cằn. Và một ngọc ấn như một tòa núi màu đỏ rực đang từ từ hiện ra dưới mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Quanh đại ấn màu đỏ rực này, hiện lên Thượng cổ cừu chân sơn hà. Trong phiến sơn hà đó, có một nam tử trung niên ngồi ngay ngắn mặc Cừu Long bào, đầu đội Bình Thiên quan, ánh mắt của ông ta giống như trời cao, bao hàm vạn vật, toát ra khí tức Hoàng Đế tôn quý, uy nghiêm, cuồn cuộn, ngay thẳng và mạnh mẽ.
Vị Hoàng Đế này đương nhiên là Viễn Cổ Đại Đế Thang, xung quanh thân ảnh của ông ta có chín mặt trời đang xoay tròn bay lượn, phóng ra vô số kim quang, trông có vẻ rất sống động.
Đế Thang Ngọc Tỷ, nghe đồn rằng, lúc Đế Thang thu thập khí vận của vương triều, dùng tinh thần để chế tạo, lại dùng tinh hoa của mặt trời nuôi dưỡng vạn năm, luyện chế mà thành, ở thời Thượng Cổ, đây là tín vật thể hiện uy nghiêm của Đại Đế, hiệu lệnh thiên hạ.
Đây là một kiện pháp khí thiên nguyên, hơn nữa bởi vì dung hợp khí tức của Đế Thang, cho nên sở hữu vô số uy nghiêm. So với chiến xa của Dương Hoằng Thượng Đế còn cường đại hơn gấp vạn lần. Nghe đồn rằng, Đại Đế Thang dùng tuyệt học cực mạnh của mình khắc vào trong đại ấn này!
"Thì ra mục tiêu của những người này căn bản không phải là Viêm Ma Quân Vương chi tâm, mà chính là Ngọc Tỷ của Đại Đế Thang!"
Trời đất nhanh chóng bình tĩnh lại, Phương Vân chỉ cảm thấy rằng, tất cả âm thanh như đang rời khỏi mình. Giờ phút này, thời gian trở nên chậm chạp lại rất nhiều, hắn lẳng lặng nhìn về phương xa, trong con ngươi đen nhánh ấy, hiện lên rõ ràng một hình ảnh: Một cường giả Thiên Trùng cảnh, tựa như chim ưng vậy, từ trên không vồ xuống, chụp lấy Đế Thang Ngọc Tỷ!
"Ầm!"
Một tiếng nổ mạnh giống như tiếng nổ khai sơ vậy, từ trung tâm Thang cốc phát ra. Một rung động thật lớn, với tốc độ mà kẻ khác không thể nào tin được, từ giữa Thang cốc bắn ra bốn phương tám hướng. Phương Vân còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm thấy trước mắt nhoáng lên, tất cả cảnh vật đều đột nhiên không rõ, sau đó bị lui ngay về phía sau trong nháy mắt.
Cảnh cuối cùng mà Phương Vân nhìn thấy chính là, tại trung tâm Thang cốc, một bàn tay màu đen thật lớn lóe lên, chụp lấy trái tim màu đỏ rực thật lớn kia, và bay từ trung tâm Thang cốc ra, hướng về phương của hắn.
"Viêm Ma Quân Vương chi tâm!"
Trong lòng Phương Vân cả kinh, bỗng nhiên kêu lên. Hắn vô cùng rõ ràng cảnh tượng cuối cùng này có ý nghĩa gì. Đại Đế Thang Ngọc Tỷ hấp dẫn sự chú ý của vô số cường giả cấp Thiên Trùng, về phần Viêm Ma Quân Vương chi tâm, ngược lại không ai chú ý. Mà cái này chính là cơ hội của hắn, cơ hội tiếp tục tế luyện Diêm Ma!
"Hự!"
Tiếng gió thổi rung động, cảnh vật bóp méo, đột nhiên khôi phục lại bình thường, Phương Vân đột nhiên phát hiện ra mình xuất hiện trong một khu rừng hẻo lánh.
"Chuyện gì xảy ra, chúng ta bị tống xuất ra khôi Thang cốc?"
Yên lặng một hối, Tôn Thế Khôn và Lục Vũ quan sát bốn phía xong, lập tức cả kinh kêu lên. Rừng rậm ở đây không phải là rừng của Thang cốc, đừng nói là Thang cốc, ngay cả cái bóng của Thang cốc cũng không nhìn thấy đâu. Phương Vân ngẩn ngơ một chút, lập tức cười khổ: "Đệ nói đúng, chúng ta quả thật đã bị tống xuất ra khỏi Thang cốc!"
Cường giả cấp Thiên Trùng quả thật quá mạnh mẽ, nhiều cường giả như vậy, đồng thời thao túng quy tắc không gian, dần đến việc quy tắc không gian bên trong Thang cốc rối loạn. Cường giả dưới Thiên Trùng cảnh tam phẩm, bao gồm cả Phương Vân, bất luận là thực lực có mạnh bao nhiêu, thì ngay cả sức phản kháng cũng không có, trực tiếp bị đưa ra ngoài Thang cốc!
Có nắm quy tắc không gian trong tay hay không, là chênh lệch lớn như vậy đó!
"Ngay cả mình cũng bị tống xuất ra khỏi Thang cốc, những người khác phỏng chừng cũng bị như vậy. Bây giờ chính là cơ hội của mình!"
Thân hình Phương Vân nhoáng lên, lập tức bước vào trong Thiên địa vạn hóa chung. Ý niệm khẽ động, Thiên địa vạn hóa chung lập tức tạo ra một không gian rung động, và lao thẳng đến hướng của Thang cốc.
"Rầm rầm!"
Ngoài Đại Doanh châu, từng bóng người rơi xuống biển, tạo thành những bọt nước lớn. Nhưng mà rất nhanh, những người này đều phá nước mà ra, liếc nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện ra xung quanh vắng vẻ, ngay cả mặt đất cũng không nhìn thấy.
"Có lầm không vậy, tự nhiên ngay cả Đại Doanh châu cũng không nhìn thấy!"
Những người này ngẩn ngơ một chút, rồi lập tức không nhịn được mắng to vài câu, cách xa như vậy, chờ bay đến Thang cốc rồi, thì cái gì cũng đã muộn, đã như vậy không bằng trở về.
"Những tên cường giả Thiên Trùng chết tiệt này, điên rồi, thật sự điên rồi..."
Mắng giận vài câu, vài cường giả cấp Thiên Tượng quay đầu trở về, bay về hướng Trung
thồ.
Đồng thời trong cùng lúc đó, phía Đông, Nam, Tây, Bắc của Đại Doanh châu cũng có vài đạo rung động, một cường giả dưới Thiên Trùng tam phẩm bị quăng ra từ hư không. Khoảng cách đến Thang cốc đều không đồng nhất.
"Viêm Ma Quân Vương chi tâm!"
Không kịp nghĩ nhiều, từng bóng người bay giữa rừng, núi, sông, hồ, nhà dân lao đến, lần thứ hai hướng về Thang cốc. Đế Thang Ngọc Tỷ bây giờ là thứ dễ phỏng tay, ngay cả các cường giả Thiên Trùng cảnh đỉnh phong cũng tham dự cướp giật.
Cái Ngọc Tỷ này mọi người đều tự biết là không thể nhúng tay vào rồi, nhưng mà Viêm Ma Quân Vương chi tâm thì lại khác.
"Hô!"
Những tiếng xé gió liên tiếp vang lên, vô số nhẫn giả và võ sĩ của Doanh châu cũng bắt đầu tham gia vào việc cướp giật.
Để đoạt lấy Viêm Ma Quân Vương chi tâm, Phương Vân bất chấp mấy cái khác. Phun ra một ngụm tinh kính, điên cuồng bay đến hướng Thang cốc. Thiên địa vạn hóa chung muốn vượt qua mấy trăm dặm, mấy ngàn dặm thì chỉ là một cái nhoáng lên mà thôi. Nhưng mà như vậy thì tiêu hao chân khí rất lớn.
"Ầm!" Tôn Thế Khôn, Lục Vũ liền vỗ bàn tay to của mình, không ngừng đem chân khí cuồn cuộn đưa vào trong cơ thể của Phương Vân, bổ sung cho sự tiêu hao của hắn. Sau một hồi, Thang cốc xuất hiện ra trước mắt lần thứ hai.
Quy tắc không gian ở đây đã trở nên cực kỳ hỗn loạn, tạo thành từng khe nứt không gian đáng sợ, đang lơ lửng không chừng trên không trung. Từng gợn sóng không gian, có hình dạng mà mắt thường có thể thấy được, đang chấn động không ngớt.
về phần trung tâm Thang cốc, thì đã trở thành một nơi nguy hiểm nhất. Không có thực lực của Thiên Trùng cảnh cấp ba, thì căn bản là không có tư cách đến gần! Võ giả nào dưới cấp ba mà mò đến, thì chắc chắn là muốn tự hủy!
"Mau tìm kiếm Viêm Ma Quân Vương chi tâm!"
Phương Vân lần thứ hai động tâm về Viêm Ma Quân Vương chi tâm, lập tức nhảy vào trong Thang cốc. Một không gian rung động, khuếch tán ra từ trong trung tâm Thang cốc, Phương Vân phải dùng toàn lực thao túng Viêm Ma Quân Vương, để chống lại không gian lực hỗn loạn này.
Một lát sau, Phương Vân rốt cục đã tiến vào được Thang cốc.
"Ở đấy!"
Tôn Thế Khôn đột nhiên nói, ngay một chỗ cách Thiên địa vạn hóa chung khoảng ba ngàn trượng, một thần cung có khí tức hùng hậu của Đại Doanh châu, đang cùng với một cường giả tán tu tranh đoạt Viêm Ma Quân Vương chi tâm Hai người đều có tu vi cấp hai Thiên Trùng cảnh, khí tức cực kỳ đáng sợ. Lúc ra tay dùng toàn lực để tấn công, hoàn toàn không có thời gian thu hồi Viêm Ma Quân Vương chi tâm!
"Là lúc này!"
Phương Vân quyết định thật nhanh, cho dù hai gã cường giả Thiên Trùng nhị phẩm ở bên cạnh thì hắn cũng không cố kỵ. Tâm niệm vừa động, Thiên địa vạn hóa chung lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, bắn đến. Giữa đường, Phương Vân lập tức hóa ra một bàn tay Thần Ma, chụp lấy Viêm Ma Quân Vương chi tâm.
"Muốn chết!"
Hai cường giả Thiên Trùng nhìn thấy có người chiếm tiện nghi, giận tím mặt, không nói hai lời, không hẹn mà cùng nhau đánh về hướng Phương Vân.
"Tiểu Hầu gia, muốn ăn một mình, cũng đâu có dễ dàng như vậy!"
Phía Tây Bắc, một xá lợi phật cốt kim sắc tỏa ra kim quang vô lượng, lơ lửng trên không trung. Một phật chưởng khổng lồ, mang theo sự tức giận của Minh Vương, chụp vào Phương Vân.
"Đại Tự Tại Vô Lượng Phật Đà, thí chủ, xin lỗi!"
Trong xá lợi phật cốt, lập tức vang lên giọng nói của Phạm Thiên, giọng nói vừa dứt, một phật thù màu đen to như che trời chụp xuống, khí tức không hề thua kém hai gã cường giả Thiên Trùng cảnh kia.
Ở phía đông nam, một Hỏa thần thật lớn, đứng sừng sững trên không trung. Trên đỉnh đầu Hỏa thần này, một thiếu niên đang ngồi khoanh chân, trong tay nắm một quả kỳ phiên hỏa hồng. Chính là truyền nhân của Thỉnh Tiên Tông Thác Bạt Thạch!
"Chúc Dung chi nộ!"
Trong tiếng hét phẫn nộ ấy, Hỏa thần khổng lồ ấy bỗng nhiên tung ra một chưởng mang theo âm thanh của sấm sét, đồng thời chụp xuống Viêm Ma Quân Vương chi tâm
"Thần Ma Câu Dịch đại pháp!"
Trong Thiên địa vạn hóa chung, Phương Vân đứng lên, vẻ mặt cực kỳ trấn định. Thân thể nhoáng lên, Phương Vân liền hóa thành Giác Thụy, xuất ra Thần Ma Câu Dịch đại pháp, trong cùng lúc đó, tâm niệm khẽ động, hai pháp khí cực phẩm Thiên Đô Thương từ trên người bay ra.